Sau khi đặt lên sô pha ngồi, Hách Nguyệt đưa hành lý cho bảo mẫu, nói: “Mang về phòng giúp tôi.” Bảo mẫu bối rối, Lam Tuyết kinh ngạc hỏi: “Đây là hành lý của cô Lam, vậy thì.. “
Cô chưa nói xong, Hách Nguyệt đã nói với bảo mẫu: “Dọn đồ ở phòng Lam Tuyết chuyển qua phòng tôi. “
“Vâng … ” Bảo mẫu nở nụ nười nhẹ rồi xoay người lên lầu hai.
Lam Tuyết cau mày, lo lắng đứng lên, “Hách Nguyệt, ý của anh là sao?”
Hách Nguyệt nhướng mày, thấp giọng ý cười xấu xa: “Em hiện tại hình như đã quên mất, cần anh phải nhắc nhở một chút sao? Hách phu nhân… “
Lam Tuyết ngẩn người, rũ đôi mắt xuống, xấu hổ không dám đối diện với Hách Nguyệt.
Tuy rằng quan hệ của hai người cũng không đơn thuần nhưng cứ nghĩ đến sau này hai người sẽ là vợ chồng, lấy lý do là chồng vợ mà ở chung phòng, ngủ chung giường cô vẫn không thể thích ứng nhanh như vậy.
Khuôn mặt của cô bất giác đỏ hồng, cô xấu hổ mà chạy nhanh lên lầu sau đó chỉ bỏ lại một câu “Em đi lên trước”
Hách Nguyệt nhìn biểu cảm xấu hổ của cô bất giác mỉm cười đôi tay thảnh thơi đút vào trong túi, nhìn bộ dạng chạy trối chết của Lam Tuyết ngữ khí ôn nhu nhắc nhở “Tối nay gặp lại.”
Lời nói này tuy rằng đơn giản nhưng lại ái muội dị thường.
Lam Tuyết nghe vậy không khỏi tăng nhanh bước chân.
Đợi sau khi Lam Tuyết đã vào trong phòng, ý cười trên mặt của Hách Nguyệt mưới dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ thâm trầm, sầu lo. Anh suy nghĩ một lát sau đó bước ra khỏi cửa chính lấy điện thoại gọi cho Triệu Toa Na.
Sau cuộc trò chuyện ban nãy, điện thoại vừa kết nối, Hách Nguyệt còn chưa kịp mở miệng Triệu Toa Na đã lên tiếng trước: “Tôi biết anh muốn nói chuyện gì, anh yên tâm đi, tôi đang ở sân bay.”
Hách Nguyệt sửng sốt, bước chân cũng theo đó mà lập tức dừng lại.
“Cô…… Cứ như vậy mà rời đi?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng tôi tới để chia rẽ các người?” Trong Lời nói Triệu Toa Na nghe ra sự chua xót nhưng cũng mang theo ý cười hổ thẹn từ tận đáy lòng: “Kỳ thật tôi cũng phải thành thật xin lỗi hai người, tuy rằng tôi không yêu anh nhưng vừa rồi quả thật là tôi vì tức giận mà tới, vị hôn phu bỏ đi không có một lời từ biệt, không môt câu giải thích.
Tôi cũng thừa nhận tôi lòng dạ hẹp hòi, thậm chí đem chuyện của anh nói cho cha mẹ anh biết, đặt anh vào tình thế nguy hiểm…”
“Tôi không có gì nguy hiểm hết, cô nói cho bọn họ biết cũng không sao.”
Giọng nói của Hách Nguyệt bình thản, rốt cuộc Triệu Toa Na cũng chịu xin lỗi anh, thừa nhận sai lầm đối với anh. Anh cũng không phải là người không nói lý lẽ, nguyên nhân ban đầu cũng bởi do anh không xử lý tốt chuyện của Triệu Toa Na, là do anh tác trách.”
“Chúc anh hạnh phúc” ngữ khí của Triệu Toa Na ôn hòa.
“Anh cùng với Huyền Thạc đều có gia đình của riêng mình, có con cái, có người phụ nữ mình yêu thương, tôi thật sự hâm mộ hai người. có lẽ tôi cũng nên buông bỏ chấp niệm và đi tìm hạnh phúc của chính mình.”
“Bây giờ cô trở về Tịch Quốc sao?”
“Không, trước mắt tôi sẽ đi du lịch một thời gian, có lẽ đi đến một quốc gia khác tôi sẽ tìm được tình yêu mới cho mình.”
“có lẽ.” tâm tình của Hách Nguyệt trong nháy mắt trở nên nặng nề.
“Máy bay sắp cất cánh rồi, tôi tắt máy trước, bảo trọng.”
Nói rồi, Triệu Toa Na liền cúp máy trước.
Hách Nguyệt đứng ở bên ngoài lan can phía trước biệt thự, nhìn cảnh đẹp của thị trấn nhỏ, trên đường người đi lại thưa thớt, trời xanh mây trắng như họa ra một bức tranh tươi đẹp dần dần khiến cho lòng người thoải mái.
Hách Nguyệt xoay người nhìn về phía xa xa đằng sau khu biệt thự, một vùng đất rộng lớn đến vạn mẫu chưa được khai phá, nếu chỉ để ngắm cảnh như vậy thì thật là lãng phí.
Chạng vạng tối.
Người làm nấu đồ ăn dọn lên bàn cơm một bữa tối phong phú.
Một nhà bốn người cùng với người giúp việc là 5 ngồi quây quần bên bàn cơm cùng nhau thưởng thức bữa tối.
Hoan Hoan, Lạc Lạc tâm tình đặc biệt vui vẻ. bởi vì Lam Tuyết bị rắn cắn phải nằm viện mấy ngày nên hai cô bé đã lâu rồi chưa được cùng ba mẹ ăn cơm.
Lam Tuyết vừa gắp rau xanh cho 2 đứa nhỏ vừa nhẹ nhàng dạy bảo: “Ăn nhiều rau xanh một chút tốt cho tiêu hóa”
“Cảm ơn mẹ”
Hai đứa trẻ tròn xoe đôi mắt nhìn Lam Tuyết tràn ngập hạnh phúc.