Bạch Nhược Hy đang mơ ngủ thì thấy đau bụng dưới, hơn nữa cơn đau càng ngày càng nặng thêm. Cô nghẹn đến mức khó chịu, đau đến nỗi bấm bụng, đau đến nỗi lưng và trán đều thấm đảm mồ hôi.
Đau đến nỗi hô hấp rối loạn.
Trong phòng sáng choang không có bất cứ tiếng động nào, ngoài cửa sổ trời xám xịt đang chuẩn bị bình minh.
Cô cố lết xuống giường, nhưng lại cảm thấy chỗ mông ướt dầm đề.
€ô cúi đầu nhìn thử thì thấy trên nệm giường màu trắng có một vết máu Bạch Nhược Hy sợ tới mức ngẩn ra, mơ hồ không rõ, sắc mặt dần trở nên trăng bệch. Tâm trạng cô cũng trở nên căng thẳng hơn, đây là máu, nhưng sao lại có máu?
Cô nghĩ lại một chút, bị chậm kinh hai tuần, chắc là cô đến kỳ kinh nguyệt rồi.
Đúng vậy, nhất định là kinh nguyệt nên bụng dưới của cô mới đau như thế.
Bạch Nhược Hy đỡ giường đứng dậy, ôm bụng đi đến chỗ ngăn tủ tìm thử, trong phòng VỊP lớn như vậy chắc sẽ có băng vệ sinh nhỉ?
Cô tìm kiếm một hồi, không tìm thấy băng vệ sinh trong ngăn tủ, mà bụng lại càng ngày càng đau hơn. Cô lảo đảo bước đến chỗ tủ quần áo, mở tủ ra, trong tủ có đầy đủ quần áo trang sức. Mồ hôi nhỏ từng giọt từ trên người cô xuống, đau đến nỗi cắn răng.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Bạch Nhược Hy vừa quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy rõ mặt mũi của đối phương thì tay đã bị nắm chặt, cơ bắp truyền đến cảm giác đau đớn. Cơ thể tê liệt của cô bị túm mạnh một cái, xoay người lại rồi bị đẩy đụng lưng vào tủ quần áo “ầm” một tiếng Cô thở phì phò, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Là Kiều Huyền Thạc, sắc mặt anh cực kỳ khó coi, âm u lạnh lẽo như băng. Anh nhìn cô đầy tức giận, giọng nói lạnh lẽo như băng sương: “Muốn đi xem mặt trời mọc vậy sao?”
Xem mặt trời mọc?
Trong đầu Bạch Nhược Hy hiện lên câu này, mới nhớ tới những gì mà tối qua Doãn Đạo đã nói.
Cô muốn giải thích, đôi môi khô nứt hơi hé mở: “Em..”
Cô còn chưa nói xong, anh đã nhíu chặt mày lại. Chỉ trong nháy mắt, trái tìm phẫn nộ của anh như chìm xuống, ánh mắt trở nên lo lắng, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Em sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như vậy, không khỏe sao?”
Người đàn ông này, rạng sáng còn không ngủ là vì sợ cô đi hẹn với Doãn Đạo sao?
Bạch Nhược Hy mím môi hít sâu, từ từ nhắm mắt lại, gật đầu một cách khó khăn.
Kiều Huyền Thạc vội vàng vươn tay ra sờ lên trán cô.
Trán Bạch Nhược Hy đổ đầy mồ hôi, làn da lạnh giá của cô khiến anh luống cuống, lo lắng không thôi. Anh lập tức bế cô lên, xoay người đi về phía giường lớn.
Nhìn thấy vết máu trên giường, anh khẽ ngừng bước, ánh mắt tối tăm.
Bạch Nhược Hy xấu hổ không biết phải chui xuống đâu, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, nhỏ giọng nỉ non: “Xin lỗi đã làm bẩn ga giường, chắc là em đến tháng”
Cơ thể Kiều Huyền Thạc bỗng cứng đờ, ánh mắt nghĩ ngờ nhìn vết máu đỏ trên giường, giọng điệu lạnh nhạt, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn luôn ổn định, sao lần này lại đến muộn như vậy?
“Sao anh lại biết?” Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn anh, cô bị sốc rồi Trong… trong đầu người đàn ông này chứa cái gì vậy? Hai người đã ly hôn hơn nửa năm rồi, vậy mà anh vẫn nhớ rõ ngày đến tháng của cô sao?
Kiều Huyền Thạc không trả lời cô, bế cô đi đến chỗ ghế dựa rồi đặt cô ngồi xuống. Sau đó anh đi đến chỗ tủ quần áo, lấy chăn ga mới ra, nhanh nhẹn thay chăn ga giường mới.
Bạch Nhược Hy không có tâm trạng mà để ý những việc này, cảm giác đau đớn đang tra tấn cô theo từng cơn.
“Âm.
Một tiếng động lớn vang lên Kiều Huyền Thạc đột nhiên quay đầu lại, thấy Bạch Nhược Hy ngã từ trên ghế xuống, ôm bụng co quắp trên mặt đất. Anh sợ đến nỗi vứt ngay vỏ chăn trong tay xuống, vội vàng vọt tới bên cạnh Bạch Nhược Hy, ôm cô ngồi lên đùi mình, giọng nói chứa sự lo lắng sốt ruột tột độ: “Nhược Hy… Nhược Hy, em làm sao thế?”
Bạch Nhược Hy không chịu được nữa, cắn chặt môi đến chảy máu nhưng vẫn không ức chế được cơn đau. Nước mắt nhòe ra từ đôi mắt nhảm chặt của cô, giọng nói suy yếu vô lực: “Anh ba, đau quá, đau… quá”
Sắc mặt cô trắng xanh, cánh môi khô nứt, cơ thể yếu ớt không có chút sức lực nào.
Trong lòng Kiều Huyền Thạc nóng như lửa đốt, lập tức bế cô lên, hô hấp đồn dập chạy ra ngoài không cần suy nghĩ.
Mỗi khi đi được một bước, giọng nói của anh lại càng khẩn trương hơn.
Bạch Nhược Hy đau đến nỗi ý thức mơ hồ, nghe thấy giọng nói của người đàn ông vẫn luôn thôi miên cô là: không sao đâu, nhưng nghe càng giống như anh đang tự an ủi bản thân hơn.
“Âm”
Cửa phòng y tế bị đá văng ra Bác sĩ đang ngủ mơ màng thì đột nhiên bừng tỉnh.
Kiều Huyền Thạc bế Bạch Nhược Hy đến giường bệnh, giọng nói của anh nóng nảy bất an, hét lên giận dữ: “Mau đến đây xem cô ấy bị làm sao, đến đây mau..”
Bác sĩ bị giọng nói nóng nảy phẫn nộ của người đàn ông làm cho sợ đến mức không kịp mặc áo ngoài vào, lập tức lao đến phòng y tế lâm thời.
“Bị sao thế?” Bác sĩ nam xông tới gần Bạch Nhược Hy.
Sau khi buông Bạch Nhược Hy xuống, Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu chuẩn bị mở miệng với bác sĩ, nhưng lại nhìn thấy bác sĩ chưa mặc áo trên thì đẩy bờ vai của anh ta một cái, đẩy bác sĩ lui về phía sau vài bước, tức giận măng: “Mặc quần áo vào”
Bác sĩ bị sự phân nộ của anh làm sợ tới mức rớt não, lập tức xoay người đi lấy quần áo.
Mười phút sau.
Kiều Huyền Thạc chống hai tay lên vách tường, cúi đầu thở dốc với sàn nhà, trái tim đập cực nhanh, khó chịu không nói nên lời.
Tiếng kêu đau đớn của Bạch Nhược Hy đã dừng lại, cách rèm vải, trái tim lo lắng của anh như bị giắt nửa vời.
Sau đó có tiếng bác sĩ truyền đến từ sau lưng anh.
“Bị chậm kinh bao nhiêu ngày rồi?”
“Khoảng hai tuần”
“Trước khi bị đau bụng có vận động hay ăn nhầm gì không?”
“Bị người khác đá một phát, rất đau nhưng dần dần lại hết, nên không để ý nhiều”
“Nếu đến đây sớm một chút thì may ra còn giữ được, nhưng bây giờ bị chảy ra rồi”
Bạch Nhược Hy căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng run rẩy: “Cái gì… cái gì bị chảy ra cơ?”
“Không giữ nổi đứa bé nữa” Bác sĩ khẳng định một câu.
Xung quanh lập tức có tiếng sét đánh ngang tai.
Giờ đang tiêm thuốc hạ sốt”
Hốc mắt Kiều Huyền Thạc đỏ bừng, trái tìm đau đớn như bị xé rách. Anh hung hãng ném bác sĩ ra, xoay người nhìn về phía Bạch Nhược Hy cũng đang đau khổ, giọng nói trầm thấp mang theo sự phẫn nộ, gằn từng chữ: “Em mang thai à?”
Bạch Nhược Hy đột nhiên nhằm mắt lại, những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy từ khóe mắt xuống, rơi vào trong tai. Cô mím môi đau khổ không thôi.
“Tại sao em mang thai mà không nói cho anh biết? Tại sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?” Anh vừa đau khổ vừa phẫn nộ, giận đến mức đỏ mắt, giọng nói khàn khàn trở nên nghẹn ngào, tức giận rống lên: “Rốt cuộc em còn muốn làm anh tổn thương đến mức độ nào thì em mới cam tâm?”