*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng đẩy người mẹ đang khóc trong tay mình ra, dùng hai tay giữ vai bà, rồi cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt bà.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ, anh liền lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi khẽ nói: “Mẹ đừng khóc, con xin lỗi, lần đầu nhìn thấy mẹ, con đã không nhận ra mẹ.”
Trần Tĩnh chịu đựng khóc lắc đầu, khóc đến khàn khàn, cổ họng khó chịu đến mức không nói được lời nào.
Anh nhìn lên và tìm kiếm xung quanh, chỉ để thấy rằng Bạch Nhược Hy đã không còn ở đó nữa.
Giọng nói của Trần Tĩnh rất nhẹ nhàng, vì khóc quá nhiều nên trầm giọng hỏi: “Con đang tìm Nhược Hy?”
“Cô ấy mới đi với con, bây giờ không biết cô ấy đã đi đâu, con…” Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc mềm mại, sợ rằng tính cách xấu của anh sẽ làm người mẹ vừa tìm thấy anh ta sợ hãi.
Trần Tĩnh ngắt lời anh: “Huyền Thạc, chúng con đã ly hôn rồi.” Lúc này, Kiều Huyền Thạc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh, nhìn mẹ mình với ánh mắt u uất và sâu thẳm. ”
” Dạ, chúng con đã ly hôn rồi. “Kiều Huyền Thạc cười khổ và gật đầu.
Trần Tĩnh khó chịu đến mức không nói được lời nào, có thể nhìn thấy con trai mình ánh mắt thất thần, nhưng có thể làm sao đây?
“Cứ để nó tự nhiên, được không? Đừng ép Nhược Hy nhé.” Trần Tĩnh cầu khẩn hỏi.
Trần Tĩnh nắm chặt cổ tay anh, thần sắc có chút căng thẳng: “Huyền Thạc, mẹ sẽ không về nhà họ Kiều, mẹ….”
Con biết rằng mẹ đã bị giam cầm trong tầng hầm của nhà mình trong năm, nhưng từ giờ phút này, mẹ không cần phải sợ hãi nữa. Con sẽ không cho phép bất cứ ai có thể đụng tới mẹ, dù chỉ là một sợi tóc. ”
” Huyền Thạc … “Trần Tĩnh muốn nói gì đó nhưng lại ngưng, khó có thể mở lời, cô ấy không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau khi được tìm thấy, Trần Tĩnh sẽ không thể lẩn trốn nữa mà phải đối diện với thực tại.
Nhưng cô không có dũng khí đối mặt, không có dũng khí quay lại, cô sợ, sợ mình không thể đánh bại bọn họ, rồi lặp lại chuyện đau lòng trước đây.
Đôi mắt u sầu của Trần tĩnh trở nên sợ hãi, và cô ngập ngừng nhìn Kiều Huyền Thạc, bốn mắt đối diện nhau, và luồng không khí trở nên im lặng.
Kiều Huyền Thạc nắm tay mẹ mình chặt chẽ hơn, nghiêm nghị nhìn, nhưng với giọng điệu nhẹ nhàng ra lệnh, “Mẹ, hãy nhớ, có con ở bên cạnh mẹ, mẹ không cần phải sợ.”
Nhìn chằm chằm vào lời nói và hành động của Kiều Huyền Thạc, giống như một lá bùa hộ mệnh, cô khá an tâm, nhanh chóng gật đầu: “Ừ.”
Kiều Huyền Thạ ckhông đưa mẹ anh trở lại nhà họ Kiều mà quay trở lại ngôi nhà trước đây của anh với Bạch Nhược Hy, biệt thự nơi anh hiện đang sống.
Lúc về đến nhà, để Trần Tĩnh yên tâm và tránh cho cô trốn thoát lần nữa, anh đã điều động A Lương và một vài binh lính đến nhà để túc trực.
Có bảo vệ ở cổng trong và ngoài, anh sắp xếp hai người hầu dọn vào nhà để chăm lo cho cuộc sống hàng ngày và đồ ăn của mẹ.
Buổi tối, bác sĩ quân y đến giúp Trần Tĩnh kiểm tra kỹ lưỡng thân thể cô, thậm chí còn hoàn thành giám định tâm lý.
Đến đêm khuya.
Do mệt mỏi cả ngày, Trần Tĩnh trong phòng ngủ không được, đứng ngoài ban công nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng hoang mang.
Cô đã tự do và hài lòng, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ quay lại với con cái, gia đình và tất cả những gì thuộc về mình.
24 năm tù đã làm nhẵn các góc cạnh của cô.
Tự do là quá quan trọng đối với cô.
Cô vẫn nhớ như in những gì Kiều Nhất Hoắc đã nói ngày hôm đó, vì yêu cô nên không cam lòng giết cô. Bởi vì yêu cô, nên đã giải phóng cô.
Cô có thể làm bất cứ điều gì, nhưng điều duy nhất cô không thể nói với bất kì ai đó là việc Kiều Nhất Hoắc đã giam cầm cô.
Nếu nó bị rò rỉ, video trong tay Kiều Nhất Hoắc sẽ được gửi thẳng tới đồn cảnh sát, nơi sẽ tống cô vào nhà tù một lần nữa.
Đến lúc đó, con trai của cô vẫn sẽ là người bắt cô.
Nhà tù đối với cô là một địa ngục, một cơn ác mộng.
Dù sợ hãi nhưng chắc chắn cô y không hối hận vì đã giết quản gia Lư.
Nếu có thể, cô cũng muốn dùng súng giết Kiều Nhất Hoắc và lão gia, sau đó tự sát, còn một việc cô cần làm đó là giết chết An Hiểu.
Những dòng suy nghĩ ngày càng lộn xộn, ngày càng trôi xa.
Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa của Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc gõ hai lần vẫn không thấy cửa mở, vì lo lắng nên anh trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Khi vào phòng nhìn thấy mẹ đang đứng ngoài ban công, thân hình chìm trong bóng tối, ánh sáng trong phòng hắt ra, lờ mờ thấy bóng lưng cô đơn của mẹ.
Kiều Huyền Thạcl ấy trong tủ ra một chiếc áo khoác mỏng, chậm rãi bước ra ban công.
Khi đến gần mẹ, sợ mẹ bị giật mình, anh liền cất tiếng: “Mẹ …” Sau tiếng nói của Huyền Thạc, Trần Tĩnh vẫn còn run sợ quay đầu lại đột ngột.
Chiếc áo khoác mỏng trong tay Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng đặt lên vai cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh mỉm cười: “Mẹ đang nghĩ gì mà suy tư vậy?”
Trần Tĩnh sững sờ. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của con trai, cô không nhịn được mà nở nụ cười nhạt.
Trần Tĩnh thở dài một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy tình ý của anh, cười nhẹ: Con trai mẹ cao ráo đẹp trai, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, mẹ đã trở thành cô gái nhỏ mê muội con rồi.”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu cười bất lực, anh rất vui mừng, vươn tay đặt lên vai Trần Tĩnh kéo cô vào nhà và khẽ thì thầm: “Thì ra mẹ là một người mẹ như vậy.” Cuối cùng anh cũng hiểu những gì Bạch Nhược Hy đã nói trước đây. Thật hạnh phúc nếu có một người mẹ hiền lành và dễ chịu như vậy.
“Mẹ nói thật đó.” Trần Tĩnh nói nhỏ.
Kiều Huyền Thạc đưa mẹ đến ghế sô-pha và ngồi xuống, ngồi bên cạnh và nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ trong lòng bàn tay và thì thầm: “Chà, làm fan girl hay mẹ của con cũng được. Những ngày sắp tới con sẽ bảo vệ mẹ và sống bên nhau thật hạnh phúc mẹ nhé.”.