Sau bữa cơm trưa, Hách Nguyệt về
tòa án làm việc, mà Bạch Nhược Hy
cũng muốn nhanh chóng thích ứng
với công việc của mình, trở về cùng
Hách Nguyệt, để người ta thu xếp
việc cho.
Chính thức trở thành nhân viên làm
việc ở tòa án, Bạch Nhược Hy phụ
trách ghi chép và chỉnh sửa tài liệu,
bắt đầu làm từ tâng dưới chót.
Thời gian làm việc ổn định, tiền
lương thì tương đối thấp, nhưng cô
không thèm để ý điều này chút nào.
Sau khi hiểu rõ công việc cần làm ở
vị trí này, Bạch Nhược Hy bèn rời
khỏi tòa án trước giờ, đi xe về nhà.
Trên tàu điện ngầm biển người
đông đúc, cô nhận cuộc gọi của
Doãn Nhụy.
Cô đứng ngoài cửa tàu điện ngâm
người đến người đi, nghe Doãn
Nhụy tiếp tục giả tạo bên kia điện
thoại, nói những câu khiến cô buồn
nôn.
“Xin lỗi, Nhược Hy. Tôi thật sự biết
sai rồi, tôi đã làm rất nhiều chuyện
sai lầm và đã bị phát hiện rồi, tôi
cũng vì quá yêu Huyền Thạc nên
mới phạm lỗi như vậy, tôi thật sự chỉ
quá yêu anh ấy thôi. Huyền Thạc
không dễ chọc, nhưng anh tôi lại là
kiểu đàn ông manh động không sợ
chết, tôi thật sự rất sợ Huyền Thạc
sẽ không bỏ qua cho anh ấy, Nhược
Hy… Bây giờ tôi chỉ có thể van xin
cô, xin cô hãy khuyên nhủ Huyền
Thạc, đừng trách anh tôi nữa, tha
cho anh tôi đi.”
Bạch Nhược Hy im lặng không lên
tiếng.
Đã không đánh chết Doãn Đạo tại
chỗ cho thấy Kiều Huyền Thạc đã
tha cho anh ta một mạng, Doãn
Nhụy chỉ đang lo lắng suông thôi.
Có lẽ là lòng tiểu nhân đo bụng
quân tử, mới cảm thấy Huyền Thạc
sẽ còn trả thù.
Những lời xin lỗi thành khẩn này của
Doãn Nhụy vào tai Bạch Nhược Hy
nghe vô cùng dối trá.
Bây giờ lại muốn lôi kéo làm quen,
chắp vá quan hệ rồi à?
Cô đã nhìn thấu những chuyện lá
mặt lá trái này rồi, chiêu này vô
dụng với cô.
“Không cần xin lỗi tôi, Bạch Nhược
Hy tôi không chịu nổi, cũng không
dám nhận.”
“Nhược Hy, cô hận tôi sao?”
Không ngờ cô ta cũng dám hỏi câu
này, Bạch Nhược Hy rất phục độ
mặt dày của người phụ nữ này.
Hít sâu một hơi, trong đầu Bạch
Nhược Hy hiện lên đôi mắt lạnh lẽo
của Doãn Đạo, trong lòng không
khỏi rùng mình một cái.
Đúng là anh nào em nấy.
Cô không thể dây vào những người
này.
“Xin lỗi, tôi không có cảm xúc gì với
cô nữa.” Bạch Nhược Hy bỏ lại một
câu, rồi lập tức cúp điện thoại.
Lên tàu điện ngầm.
Khoang tàu chen chúc.
Cô đứng trong góc, cúi đầu nhìn
điện thoại, lướt xem tin tức chơi.
Tút tút, điện thoại vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện lên
một tin nhắn.
“Thẻ ngân hàng của bạn chi mười
chín nghìn…’
Đáy lòng Bạch Nhược Hy run lên,
căng thẳng ấn mở tin nhắn của
ngân hàng.
Tin nhắn này khiến trái tim cô lập
tức luống cuống.
Ngoại trừ tiền Kiêu Huyền Thạc cho
cô ra, cả người cô chỉ có chưa đến
hai mươi nghìn tệ tiền tiết kiệm, tự
dưng bay sạch khiến cô vô cùng hốt
hoảng.
Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho
bên chăm sóc khách hàng của ngân
hàng.
Nhưng ý của đối phương là tiền
trong thẻ ngân hàng bị người rút
tiền không cần thẻ ở ATM.
Là cách rút tiên chính quy.
Ở nước Tịch, chỉ cần số thẻ và mật
khẩu chính xác, còn cần nhập mã
số chứng minh thư chính xác là có
thể lấy tiền.
Nhân viên chăm sóc khách hàng
hết cách, bảo cô báo cảnh.
Bạch Nhược Hy vội cúp máy, chuẩn
bị báo cảnh sát, một số lạ đột nhiên
gọi tới.
Cô im lặng một thoáng, lập tức
nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại là giọng phụ nữ
quen thuộc: “Bạch Nhược Hy, chúng
ta lâu rồi không gặp nhỉ, tao mới ra
tù không có tiền tiêu đây. Tao dùng
tạm chút tiền trong thẻ của mày
vậy.
Giọng trong điện thoại không phải
ai khác, mà chính là cô em gái cùng
cha khác mẹ của cô – Bạch San
San.
Trước kia cô coi Bạch San San như
chị em tốt, cho nên nói cho cô ta cả
mật khẩu thẻ ngân hàng, trước kia
không quan trọng vấn đề này, bây
giờ lại bị cô ta cầm đi tất cả tiền tiết
kiệm của mình.
“Cô ra lúc nào?” Bạch Nhược Hy
thản nhiên hỏi.
Bạch San San châm chọc nói: “Nhờ
hồng phúc của mày, thời hạn thi
hành án của tao từ một tháng thành
sáu tháng, nhưng quan hệ của Bạch
San San tao nhiều, bạn bè nhiều,
biểu hiện lại tốt, tao vẫn được ra
trước hai tháng.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt điện
thoại, gần từng chữ: “Trả lại tiền vào
thẻ đi, đây không phải thứ cô câm
bừa được đâu.’
“Bạch Nhược Hy, mấy tháng nay tao
ngồi tù không vô ích đâu, chút tiền
ấy còn chưa đủ để tao mua một bộ
quần áo, tháng sau để nhiều một
chút, chút tiền ấy quá keo kiệt rồi.”
Bạch Nhược Hy cầm di động, chậm
rãi nhắm mắt lại hít sâu, trái tim
phập phồng dữ dội, tức giận đến nỗi
đầu bốc khói.
Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo
nghiệt gì mà kiếp này lại có đứa em
gái như này?
Cô nói hê nương tình: “Mặc dù tiền
không nhiều, nhưng hành vi này của
cô cấu thành phạm tội đấy.”
Bạch San San cười nhạt: “Vậy phải
làm sao đây, chúng ta vẫn chung
một hộ khẩu, về mặt pháp luật tao
vẫn là em gái mày, tao làm vậy
không cấu thành tội, Thẩm phán
không có nhiều thời gian xử lý việc
nhà của người khác như vậy đâu.”
Việc nhà?
Tốt lắm, vậy Bạch Nhược Hy cô sẽ
cho người phụ nữ này biết thế nào
gọi là việc nhà, thế nào gọi là chị.
Bạch Nhược Hy nắm tay, nhẫn nhịn
cúp máy.
Xuống khỏi tàu điện ngầm.
Bạch Nhược Hy lập tức mở ví tiền,
rút một tấm thẻ ngân hàng ra, dùng
sức bẻ gãy thẻ ném vào thùng rác.
Cô đổi tàu điện ngầm, đi thẳng đến
nhà họ Bạch.
Không phải cô tiếc hai mươi nghìn
tệ này, mà là vấn đề nguyên tắc.
Những người này luôn cho rằng
Bạch Nhược Hy cô dễ bắt nạt, cho
nên bắt nạt cô hết lần này đến lần
khác, thoải mái xoa nắn méo tròn.
Sắc trời đã tối, trời chiêu ngả về tây.
Trở lại khu nhà từng ở trước kia,
Bạch Nhược Hy đi thẳng đến căn
nhà.
Khóa cửa vẫn chưa thay, cô trực
tiếp mở khóa đẩy cửa đi vào.
Tiếng mở cửa khiến người trong
phòng khách giật mình.
Bạch Nhược Hy bước nhanh vào
phòng khách, mà đúng lúc cả nhà
này đang ăn cơm.
Bà nội tuổi cao của cô, cha và mẹ
kế, còn có Bạch San San.
Gia đình bốn người, vui vẻ hòa
thuận.
Trên bàn bày gà vịt ngan cá, còn có
đủ loại hải sản phong phú và rượu
ngon, xem ra là tiệc mừng Bạch San
San về nhà, nấu một bàn thức ăn
ngon.
Trông thấy Bạch Nhược Hy đột
nhiên xộc vào, tất cả ngẩn người.
Bạch San San để đũa xuống, huênh
hoang khoanh hai tay trước ngực
tựa lưng vào ghế, môi cười khẩy,
dáng vẻ rất đắc ý.
“Sao mày lại tới đây?” Bà cụ Bạch
mở miệng trước, bỏ đũa xuống lạnh
lùng nhìn cô: “Nơi này không chào
đón mày.
Lưu Nguyệt sực tỉnh rất nhanh, tiếp
tục chậm rãi ăn cơm, gắp đồ ăn
châm chọc: “Trên đời này có loại
người da mặt dày vậy đó ạ.’
Bạch Nhược Hy nheo mắt nhìn qua. Đam Mỹ H Văn
mọi người, bước chậm rãi đến trước
bàn ăn, không muốn chào hỏi
những người này, nói với Bạch San
San: “Tôi tới lấy lại tiền thuộc về tôi,
cô chuyển khoản hay đưa tiền
mặt?”
“Mày nằm mơ giữa ban ngày đi.”
Bạch San San lạnh lùng cắn răng
bật ra.
Những người khác ngạc nhiên nhìn
về phía Bạch San San, hiếu kì hỏi:
“San San, sao nó lại đòi tiên con
vậy?”
Bạch San San hừ lạnh một tiếng, bĩu
mỗi cười nhạt: “Ha ha, loại phụ nữ
mặt dày vô sỉ chuyện gì chẳng làm
được, kệ cô ta đi.”
Mặt dày vô sỉ?
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, nén
cơn giận, xem ra không lấy lại được
mười chín nghìn tệ này rồi, nhưng
làm sao cô có thể dung túng cho cô
ta được chứ?
Không cho những người này biết sự
lợi hại của Bạch Nhược Hy cô, bọn
họ sẽ không thấy sợ.
Bạch Nhược Hy khẽ nhếch môi mỉm
cười, nụ cười ôn hòa này khiến
người ta không rét mà run: “Người
nhà yêu dấu của tôi ơi, xin lỗi nhé.”
Tất cả mọi người ngây ra vì câu xin
lỗi đột ngột này của cô.
Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức
quay người, đi tới trước tủ TV giữa
phòng.