Kiêu Huyền Thạc rời khỏi bệnh viện,
lên xe quân đội.
Anh lấy điện thoại ra ấn số, sắc mặt
âm trâm u ám, nghiêm giọng ra lệnh
với người đầu kia điện thoại: “Âm
thâm điều tra tài chính và các cuộc
làm ăn trong ba mươi năm qua của
Tập đoàn Kiều Thị, nộp báo cáo chỉ
tiết trong vòng hai ngày.”
Đưa ra mệnh lệnh xong, Kiều Huyền
Thạc ném di động qua một bên.
Mỏi mệt tựa lưng vào ghế, hai tay
câm tay lái, đôi mắt sâu không
lường được lẳng lặng nhìn về phía
trước.
Anh không lái xe, ánh nắng xuyên
qua cửa kính chiếu lên người anh,
không hề có vẻ ấm áp.
Vừa nghĩ tới chuyện này dính đến
“Tổ chức Ưng” đen tối nhất thế giới,
tim anh như bị tảng đá lớn đè lên,
nặng đến nỗi không thể thở nổi.
Mà chuyện thường không đơn giản
như anh nghĩ.
Trong gia đình anh chắc hẳn cũng
có thành viên của tổ chức này, cho
dù không có, cũng có thể có liên
quan nhất định.
Tháo gỡ được hoài nghi vê A Lương
và Tinh Thần, nội gian bên cạnh anh
rõ ràng là sĩ quan phụ tá của anh…
Liễu Trung.
Dưới tình huống không có bằng
chứng, anh không thể đánh rắn
động cỏ được.
Im lặng rồi lâu.
Kiều Huyền Thạc nổ máy xe, đánh
tay lái, xe nghênh ngang rời đi.
Bạch Nhược Hy quét dọn hết trong
ngoài căn nhà.
Bận đến ba giờ chiều, cô mới mặc
đồ, đeo túi xách đi ra ngoài mua
thức ăn.
Cô nhìn điện thoại hơn n lần cũng
không thấy tin nhắn của Kiều Huyền
Thạc.
Mặc dù hơi buôn, nhưng cũng
không ảnh hưởng đến tâm tình tốt
đẹp của Bạch Nhược Hy, cô có thể
thông cảm cho sự bận rộn của
chồng, thông cảm cho tính cách
nhạt nhẽo của anh.
Bước chân cô nhẹ tênh, khi đi ra
khỏi cửa còn gật đầu chào hỏi anh
lính đứng gác, khuôn mặt mỉm cười,
vô cùng có sức sống.
Nhưng đối phương đứng không
nhúc nhích như máy móc, uy
nghiêm không thể xâm phạm.
Quân nhân gác nơi này đều đeo
súng, cứ sáu tiếng lại đổi một lượt.
Điều này khiến Bạch Nhược Hy rất
có cảm giác an toàn.
Ra khỏi cửa.
Bạch Nhược Hy bước trên con
đường lớn dưới ánh nắng chói
chang.
Đi chưa được mấy bước, cô đột
nhiên dừng lại.
Nhíu mày nhìn chiếc xe quen thuộc
cách đó không xa.
Nửa tháng nay, chiếc xe này đến
chỗ cô không ít, cô không thể quen
thuộc hơn được nữa.
Kiều Huyền Hạo xuống xe, nhìn vào
ánh mắt bình tĩnh của Bạch Nhược
Hy, im lặng đi đến chỗ ngồi bên ghế
phụ, mở cửa ra, làm động tác mời.
Lúc trước, anh thường hay đến mời
cô ra ngoài.
Bạch Nhược Hy vẫn cho rằng anh là
anh trai thân nhất của mình, cho
nên chưa từng từ chối anh.
Nhưng hôm nay, cô không muốn đi
với Kiều Huyền Hạo, cô còn phải
chuẩn bị bữa tối cho người chồng
đang đi làm chưa về.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt Kiều
Huyền Hạo, khẽ nói: “Anh Hai, sao
anh lại tới đây?”
“Lên xe đi.” Kiều Huyền Hạo một tay
đút túi, ngắm nhìn gương mặt xinh
đẹp của cô, thản nhiên mở miệng.
Bạch Nhược Hy vén tóc bên tai, cúi
đầu, thế thọt: “Lần này anh lại muốn
đưa em đi đâu?”
“Lên xe rồi em sẽ biết.”
“Xin lỗi, anh Hai, em còn có chút
việc gấp, không thể đi cùng anh
CHƯỢC. ›
Kiêu Huyền Hạo hít sâu, sắc mặt tối
đi, mím môi một lúc, giọng nặng
hơn: “Ông nội đã bị bệnh nặng rất
lâu rồi, làm cháu gái của ông, em
cũng nên đi thăm ông chứ?”
Ông nội bệnh nặng?
Bạch Nhược Hy ngẩng phắt lên nhìn
Kiều Huyền Hạo, rất ngạc nhiên, tin
tức đột ngột này khiến cô hoảng
loạn.
Mặc dù không phải cháu gái ruột
của ông, nhưng từ nhỏ đến lớn, ông
đối xử với cô không tệ, chí ít thừa
nhận cô là cháu gái nhà họ Kiều,
cho cô môi trường trưởng thành tốt
đẹp.
“Ông nội sao vậy ạ?” Bạch Nhược
Hy lo lắng đi lên một bước, tới gần
Kiêu Huyền Hạo.
“Em đi với anh đến nhà họ Kiều một
chuyến sẽ biết tình hình bây giờ của
ông thế nào.”
Bạch Nhược Hy do dự, lấy điện
thoại ra xem giờ, cân nhắc tính chất
sự việc, cuối cùng vẫn lên xe Kiều
Huyền Hạo.
Đóng cửa xe, Bạch Nhược Hy cài
dây an toàn, lập tức lấy điện thoại ra
nhắn tin cho Kiêu Huyền Thạc.
Kiêu Huyền Hạo lên xe, vừa kéo dây
an toàn vừa nhìn màn hình điện
thoại của Bạch Nhược Hy, sắc mặt
anh ta thay đổi, cướp lấy điện thoại
của Bạch Nhược Hy: “Không cần
thông báo cho cậu ấy.”
Bạch Nhược Hy khẽ giật mình, hai
tay trống không, sững sờ nhìn người
đàn ông bên cạnh, dừng mấy giây
mới phản ứng được: “Sao lại cướp
điện thoại của em?”
“Nếu như em muốn nói cho em Ba
thì không cân đâu.”
“Wì sao?” Sắc mặt Bạch Nhược Hy
tối đi, lạnh nhạt hỏi.
Kiều Huyền Hạo nổ máy xe, giãm
chân ga, phóng đi.
Anh ta chăm chú lái xe, bỏ điện
thoại của Bạch Nhược Hy vào bên
bàn xe, giọng lạnh đi: “Nó ở quân
khu xa xôi, em thông báo nó cũng
không quay lại kịp, hơn nữa ông nội
cũng không muốn gặp nó.”
Bạch Nhược Hy tức giận câm lại
điện thoại của mình, xem ra anh còn
chưa biết hôm qua Kiêu Huyền
Thạc đã trở vê.
Cô cầm điện thoại không soạn tin
nhắn nữa, bỏ vào trong túi xách,
không vui cự lại một câu: “Ông nội
không muốn gặp anh ấy, vậy thì
càng không muốn gặp em mới
đúng?”
Kiều Huyên Hạo nhếch môi cười
một tiếng, giật nhẹ cà vạt: “Ngược
lại thì đúng hơn, ông nội nói rõ
muốn gặp em.”
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu nhìn
sườn mặt Kiều Huyền Hạo, linh cảm
không tốt dội lên trong lòng.
Nửa tiếng sau.
Nhà họ Kiều, vườn phía Bắc.
Bạch Nhược Hy đi theo sau lưng
Kiêu Huyền Hạo vào biệt thự vườn
phía Bắc.
Đi vào sảnh biệt thự, trên chiếc sô
pha xa hoa đã đây người.
Nét mặt ai cũng vô cùng khó coi.
Anh Cả, chị dâu Cả và cha mẹ cô
đều cụp mắt, cố ý không nhìn cô,
cảm giác như vô hình, cảm giác
không nhìn thấy, cũng không muốn
nhìn.
Ngược lại cảm xúc nhà bác Hai cô
tăng cao, đón tiếp cô với ánh mắt
vô cùng nhiệt tình.
Mà trong đám người này, người
khiến cô chú ý nhất không ai ngoài
Doãn Nhụy, còn có người đàn ông
nhăn nhở bên cạnh Doãn Nhụy, anh
trai của Doãn Nhị và Doãn Âm,
Doãn Đạo.
Bạch Nhược Hy chậm rãi tới gân,
hơi cúi đầu với mọi người, cô không
muốn chào hỏi từng người, cái chào
im lặng này đã là sự đối xử tốt nhất
của cô rồi.
Đột nhiên một tiếng gọi dõng dạc
cất lên.
Chất giọng lanh lảnh này mang theo
ý cười, dù là ai cũng nghe ra là Kiều
Tiếu Tiếu, nhưng câu nói này khiến
sắc mặt mọi người vốn xám xịt mặt
mày càng khó coi hơn, không khí
cũng ngột ngạt.
Bạch Nhược Hy nhíu mày, nhìn về
phía Kiều Tiếu Tiếu.
Kiều Tiếu Tiếu ngồi trong góc,
khoanh hai tay trước ngực, cười
gian xảo, ánh mắt sâu xa, nhìn
khuôn mặt xinh đẹp rất vô hại.
Lúc này còn gọi cô là chị Ba?
Có ý định gì đây?
Cố ý muốn cô khó xử hơn, hay là
thật sự không có khúc mắc với cô
vậy?
Cô không phân biệt được Kiều Tiếu
Tiếu là thù hay là bạn, thái độ lập lờ
nước đôi.
Mà câu chị Ba này của Kiều Tiếu
Tiếu khiến Doãn Đạo vốn đang bình
tĩnh bỗng nhiên đứng lên, đi về phía
Bạch Nhược Hy.
Hành động đột ngột này của anh ta
khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Vóc người Doãn Đạo cao gây, cũng
thuộc kiểu mỹ nam tuyệt phẩm. Hai
tay anh ta đút túi, nhếch môi cười
nhạt, ánh mắt gian tà, khí thế lưu
manh dọa Bạch Nhược Hy chậm rãi
lui về sau.
“Anh Doãn…’ Từ khi quen Doãn
Nhụy, Bạch Nhược Hy đã biết đến
người đàn ông này.
Hai người qua lại rất ít, chỉ thi
thoảng đến nhà họ Doãn mới gặp
anh ta thôi.
Giọng Doãn Đạo cất giọng gian tà,
thì thâm: “Vừa rồi Tiếu Tiếu gọi cô
là gì? Chị Ba? Sao chồng của em gái
tôi lại thành của cô vậy?”
Chồng của em gái anh ta?
Câu này thật sự vô cùng chói tai.