Chiếc xe lao nhanh như bay vào
trong bệnh viện. Sau đó, một chiếc
siêu xe phía sau đang đuổi theo
cũng dừng lại.
Kiều Huyên Hạo xuống xe, vung tay
đóng cửa. Chiếc siêu xe phía sau
chạy thẳng tới trước mặt chắn
đường anh. Không lâu sau bốn
người trên xe bước xuống, bao gồm
cha mẹ, anh cả và chị dâu Kiều
Huyền Hạo.
“Huyền Hạo, con đừng có làm bừa.
Em con vẫn còn dưỡng thương ở
bệnh viện. Rốt cuộc con muốn làm
gì?” Kiêu Nhất Xuyên tức giận ngăn
lại.
“Mấy người không quan tâm sự
sống chết của Nhược Hy thì đừng
cản con.” Kiều Huyền Hạo tức giận
hét lên một câu, sau đó đẩy cha
mình đang chắn đường ra.
Kiêu Huyền Bân kéo lấy cánh tay
anh ta: “Chúng ta có thể lo được
sao? Nhược Hy đã đồng ý ký tên ly
hôn rồi. Giờ chỉ có thể đợi tự chú Ba
buông tay. Nếu không thì ai đứng ra
cũng đều không có tác dụng gì.”
“Vậy em cũng phải tìm cho ra
Nhược Hy.
“Tìm ra rồi thì có thể làm gì? Một
ngày chú Ba không chịu ly hôn thì
em ấy còn là em dâu của chú.”
“Nếu như không muốn giúp Nhược
Hy thì cút cho tôi.” Kiều Huyền Hạo
tức giận đẩy Kiều Huyền Bân ra, sau
đó đùng đùng xông vào khu nội trú.
Cứ thế đoàn người giằng co suốt cả
quãng đường vào khu nội trú.
“Bành.”
Cửa phòng bị kéo mạnh, phát ra âm
thanh vang dội khiến y tá đang sắp
xếp giường chiếu bị dọa một trận,
sau đó xoay người lại nhìn về phía
cửa.
Kiều Huyền Hạo đi vào phòng, sắc
mặt khó coi tới cực điểm. Ánh mắt
đằng đẳng sát khí quét mắt nhìn
xung quanh khiến cô y tá bị dọa tới
sững người.
Những người khác cũng đuổi theo
vào phòng. Lúc nhìn thấy cả phòng
trống trơn thì mọi người đều ngớ ra.
“Mấy người là ai?” Y tá hỏi.
Kiều Huyền Hạo đẩy cửa nhà tắm,
quét mắt nhìn một cái rồi xoay
người tức giận hỏi: “Kiều Huyền Hạo
đâu?”
“Đã đi với y tá miễn phí của anh ấy
vào mười phút trước rồi.” Y tá lạnh
nhạt đáp lại một câu rồi tiếp tục dọn
dẹp giường chiếu.
“Đi rôi?” An Hiều kinh ngạc không
thôi: “Vết thương của nó khỏi rồi
sao? Đã được phép xuất viện rồi
hả?”
Cô y tá hừ lạnh một câu mang theo
chút châm chọc: “Anh ấy là ai? Là
đại tướng Kiều của nước chúng ta.
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Cần gì bệnh viện cho phép. Anh ấy
muốn đi ai cản nổi?”
Kiêu Huyền Hạo nhỏ giọng chửi thề
một câu, sau đó nắm chặt tay, tức
sôi gan xoay người muốn đuổi theo.
Thấy thế Kiều Huyền Bân lập tức
chặn anh lại: “Chú Hai, chú bình tính
chút đi.”
“Bây giờ em bình tĩnh không nổi.”
Kiều Huyền Hạo tức giận tới mức
hai mắt đỏ ngâu. Hai tay đang nắm
chặt run lên nhè nhẹ: “Vừa nghĩ tới
Nhược Hy bị nó ép là tim em liền
đau đớn không chịu nổi. Em không
thể nhìn Nhược Hy luôn bị khống
chế, bị kiềm chế như vậy. Em nhất
định phải giành lại Nhược Hy từ tay
nó.”
Kiều Huyền Bân tức giận đẩy Kiều
Huyền Hạo một cái khiến anh phải
lùi vê phía sau một bước.
Kiều Huyền Bân đẩy đẩy mắt kính,
tức giận hỏi: “Ngoại trừ vai vế ở nhà
cao hơn một bậc, chú dựa vào cái gì
mà đi giành với nó? Chú có tiên hơn
nó hay là có quyên hơn? Chú có thể
đánh lại nó sao? Có đạn sao?”
Mọi người đều im lặng.
Lời Kiều Huyền Bân nói đều là sự
thật.
Mắt Kiều Huyền Hạo đỏ au, run lẩy
bẩy tức giận hét: “Để em trơ mắt
nhìn Nhược Hy bị giày vò, em làm
không được.’
Doãn Âm nhẹ giọng chêm vào một
câu: “Cái này vốn là do Bạch Nhược
Hy muốn. Nó mới là đứa ghê gớm
nhất đó. Đừng có nghĩ nó đáng
thương như vậy.”
Kiêu Huyền Hạo hít sâu một hơi rồi
ngẩng đầu nhìn trần nhà, thì thào
một câu: “Không đâu. Em hiểu
Nhược Hy. Cô ấy không phải là
người như vậy.”
“Chú bị Bạch Nhược Hy lừa rồi. Chú
đánh giá thấp con nhỏ đó quá.”
Doãn Âm khoanh hai tay trước ngực
dựa lên tường, lạnh lùng oán giận
một câu.
An Hiểu đau đớn nhắm mắt lại, tay
nắm chặt tự đấm vào ngực, òa
khóc: “Đều tại tôi không tốt. Là lỗi
của tôi. Tại tôi dẫn nó vào nhà họ
Kiều, tạo thành tình cảnh ngày hôm
nay. Là tôi nuôi ong tay áo… Là do
tôi…
An Hiểu càng khóc càng kích động,
đấm mạnh vào ngực mình.
Kiêu Nhất Xuyên lập tức ôm lấy bà
ta an ủi: “Vợ à, đừng như vậy. Không
có liên quan gì tới bà hết.”
“Là tôi hại anh em tụi nó trở thành
như ngày hôm nay, vì một đứa con
gái mà phát điên. Là lỗi của tôi. Là
lỗi của tôi…”
Doãn Âm vội vàng chạy lại nắm lấy
tay bà ta an ủi: “Mẹ à, không có liên
quan gì tới mẹ hết. Đều là lỗi của
Bạch Nhược Hy…
Kiều Huyên Hạo hoàn toàn không
để ý tới mấy lời tự trách của An
Hiểu. Anh đi ngang qua mọi người
rồi xông ra cửa.
Bạch Nhược Hy là tín ngưỡng của
anh, là sự chấp nhất của anh, cũng
là người con gái mà anh muốn bảo
vệ. Không có bất cứ lực lượng nào
có thể ngăn cản anh tiến về phía
trước.
Trăng sáng vằng vặc. Ánh đèn neon
lấp lánh rực rỡ khắp thành phố.
Chiếc xe quân đội vừa bắt mắt vừa
uy nghiêm chạy băng băng trên con
đường lớn rộng rãi mà yên tính.
Bạch Nhược Hy ngôi ở ghế sau, im
lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa
sổ. Trong lòng lại vô cùng nghỉ
hoặc.
Mà người đàn ông đang ngồi bên
cạnh cô vẫn luôn nhắm mắt nghỉ
ngơi. Trên mặt không có bất cứ biểu
cảm nào mà chỉ có nghiêm nghị và
lạnh lùng.
Bạch Nhược Hy im lặng hồi lâu, sau
đó lại nhịn không được mà nghiêng
đầu nhìn Kiêu Huyền Thạc: “Anh Ba,
tại sao lại đột nhiên xuất viện như
vậy? Vết thương của anh còn chưa
khỏi hẳn. Hơn nữa giờ tối vậy rồi,
sao lại đi đột ngột vậy.”
“Có chút chuyện gấp.” Kiều Huyên
Thạc hơi hé môi. Sắc mặt vẫn
nghiêm trọng như cũ.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu vậy?” Bạch
Nhược Hy nhìn con đường xa lạ
không giống như đi đến quân khu.
Hơn nữa giờ anh đang bị thương,
không thích hợp làm việc.
Kiều Huyền Thạc vẫn im lặng.
Bạch Nhược Hy nhìn sắc mặt lạnh
căm căm của anh, trong lòng vẫn
luôn cảm thấy có chút không yên.
Cô đã trải xong ga giường bệnh rồi,
kết quả người đàn ông này vừa
nghe một cuốc điện thoại liền lập
tức thay đồ rôi mang cô rời khỏi.
Bạch Nhược Hy sợ có chuyện quan
trọng gì mới xuất viện, cho nên
không dám hỏi anh lời nào.
Đi đường suốt một giờ, chiếc xe từ
từ rẽ vào một tòa nhà có chút thần
bí. Bởi vì ngoài trời quá tối nên cô
nhìn không ra cảnh vật như thế nào.
Chỉ biết anh lính ngồi ở ghế phụ
xuống xe rồi đẩy cánh cửa sắt lớn,
để cho xe đi vào.
Trước mặt có một căn biệt thự to
lớn ba tâng nhưng bên ngoài quá tối
nên cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái
kết cấu của nó mà thôi.
“Cậu Ba, đã đến rồi.”
“Ừ” Kiều Huyền Thạc trả lời lại một
câu rồi giơ tay đẩy cửa xe, nhẹ
nhàng mở miệng: “Nhược Hy, xuống
xe đi.”
Bạch Nhược Hy mở cửa xuống xe
rồi ngẩng đầu nhìn căn nhà tối om
không một tia sáng. Ngay cả đèn
đường ở cổng biệt thự cũng không
bật, vừa nhìn liên thấy giống như
một nơi không có người ở.
“Đây là đâu?”
“Là nhà của nhà nước cấp cho tôi.
Vẫn luôn bỏ trống.” Kiêu Huyền
Thạc vừa giải thích vừa đi nhanh
vào bên trong.
Bạch Nhược Hy liền lẽo đếo theo
sau.
Nhà anh?
Đột nhiên xuất viện không phải là
bởi vì có chuyện gấp sao?
Tại sao tới căn nhà không người ở
này?
Kiều Huyên Thạc mở cửa, ấn công
tắc đèn ngay cửa. Căn phòng trong
nháy mắt trở nên sáng bừng.
Từ từ đi theo Kiều Huyền Thạc vào
phòng khách, Bạch Nhược Hy kinh
ngạc nhìn khắp một lượt. Tất cả đồ
vật trong nhà đều phủ một lớp bụi.
Ngay cả một số đồ trang trí và tranh
họa trên tường cũng được che lại
bằng vải.
Nhìn không ra có hình dáng thế nào
mà chỉ biết ngôi nhà này rất lớn,
cũng rất rộng.
“Anh Ba, chúng ta tới đây làm gì
vậy?” Bạch Nhược Hy kinh ngạc đi
tới trước mặt Kiêu Huyền Thạc rồi
ngẩng đầu nhìn anh.
“1”
“Tại sao không ở bệnh viện?”
“Không tiện.”
“Vậy anh có thể quay về nhà họ
Kiều. Ở đó sẽ có người chăm sóc
cho anh. Hơn nữa…
Kiêu Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô,
hỏi ngược lại: “Em có thể trở về
cùng tôi sao?”
Bạch Nhược Hy sững sờ.