“Mình mệt quá.”
Kanae dụi mắt, lê bước đi tới trường. Vốn cậu định cúp tiết đầu nhưng lại thức dậy sớm như mọi khi, thế là cậu mặc đồ ngay ngắn, ra khỏi nhà. Những lúc như vậy Kanae thấy ghét bản thân chăm học quá.
Nửa đêm tắm xong cậu đi về nhà, Kanae không biết nên làm sao đối mặt với Yuichi vào sáng sớm. Có lẽ vì cậu sợ hãi. Dù sao thì buổi trưa Yuichi sẽ đến trường, tới chừng đó Kanae đã nghĩ ra một cái cớ rồi.
Kanae che miệng ngáp dài, mắt nhập nhèm thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.
Chắc là cậu nhìn lầm rồi. Có lẽ tại đêm qua cậu nhìn Yuichi nhiều quá nên có ảo giác về hắn, hắn không thể xuất hiện vào lúc này được.
Cậu dụi mắt nhìn lại, thật sự là Yuichi, hai tay khoanh trước ngực đứng ở cổng trường, vẻ mặt hắn không tươi cho lắm. Kanae muốn lập tức quay đi nhưng bị Yuichi phát hiện. Cậu chưa kịp nghĩ ra cái cớ gì, tới khi nhận ra thì đã bị lôi đi nhà vệ sinh công cộng gần trường đại học.
Trường đại học mới xây, nhà vệ sinh khá mới, vách ngăn rộng rãi cho nhiều học sinh chọn dùng tùy thích. Yuichi đẩy Kanae vào một vách ngăn, trừng mắt nhìn cậu.
“Tại sao đêm qua cậu đi về nhà?”
” … hồi giữa đêm tôi tỉnh dậy, cho nên … ”
“Cậu đã quên tôi nói gì trước khi chúng ta đi ngủ?”
Mặt Yuichi gần sát làm Kanae lùi một bước, bắp chân cậu đụng vào bồn cầu, gần như ngã ngồi xuống.
Đêm qua anh ta nói cái gì …?
Họ đã nói rất nhiều cho nên cậu không thể nhớ hết được, nhưng cậu không quên Yuichi bảo cậu là người yêu của hắn.
“Ư … ờ thì … ” Kanae gãi đầu.
Trông Yuichi có vẻ giận, hắn nguy hiểm nheo mắt nhìn Kanae. Kanae không thể suy nghĩ được gì dưới ánh mắt đó.
“Tôi đã muốn làm hiệp mới khi chúng ta thức dậy. Thật tình, tôi thức giấc với ‘năng lượng ngày mới tràn đầy’ vậy mà không có người yêu giúp tôi giải tỏa nó! Tại sao cậu không ở đó!? Cậu là người yêu của tôi! Nó là trách nhiệm của cậu!”
Yuichi nhắc thì Kanae mới nhớ đúng là có chuyện như thế, cậu thật tình không nghĩ rằng hắn nói câu đó là thật sự.
“Tôi … xin lỗi … ” Giọng Kanae nhỏ xíu nói. “Tôi phải chuẩn bị đi đến trường nên mới định về nhà. Xin lỗi, cậu giận hả?”
“Tôi không giận, chỉ thất vọng. Buổi sáng ngày đầu tiên với người yêu mới, tôi thường thích được đánh thức với nụ hôn ngọt ngào.”
“À … hiểu rồi … ”
Kanae không có kinh nghiệm đó, và cậu chỉ mới vừa mất trinh. Cậu hoàn toàn không hiểu mối quan hệ ‘bình thường’ cần làm điều gì.
“Tôi thật sự không biết trước kia cậu quen với loại người nào nữa. Cậu luôn bỏ đi như thế hả?”
” … Không có … ” Kanae đã cố gắng hết sức nhưng hình như câu trả lời càng chọc tức Yuichi.
” … vậy tôi là người duy nhất bị cậu bỏ lại?”
“Không! Không phải thế! Tôi … chỉ là … ờ thì … ” Không nghĩ ra một cái cớ nào, Kanae đành xin lỗi. ” … xin lỗi nha.”
Kanae vội vàng bỏ thêm một câu.
“Lần tới tôi sẽ ở đến sáng, tôi sẽ không bỏ lại cậu như thế nữa!”
“Cậu tốt nhất là không có lần sau. Giờ thì ‘chào buổi sáng’ của tôi đâu?” Yuichi hỏi, vẫn còn trừng mắt.
” … chào buổi sáng.” Giọng Kanae nhỏ như muỗi kêu.
“Nụ hôn buổi sáng của tôi?”
“Cái gì?” Kanae ngước lên nhìn Yuichi.
Yuichi mặt lạnh như tiền.
“Cậu muốn tôi hôn cậu hay là tự làm?”
“Ừm … được rồi … ”
Kanae lộ vẻ bối rối khiến Yuichi bật cười.
“Để tôi làm cho cậu xem.” Hắn nâng cằm Kanae lên, môi chạm vào môi cậu.
“Nụ hôn buổi sáng … nên là ngọt ngào, thử yêu cầu tôi đi.”
Anh ta nói nghe dễ dàng quá!
Tôi thì không biết làm sao khiến nó ngọt ngào hết á!__Kanae thầm nghĩ, nhưng cậu không muốn chọc giận Yuichi thêm.
Kanae ngẩng đầu, làm vẻ mặt đáng yêu nhất, giọng điệu ngây thơ nói.
“Tôi muốn nụ hôn chào buổi sáng?”
“Dĩ nhiên, baby!”
Yuichi nhẹ hôn môi cậu, rồi thì khiến nụ hôn sâu hơn, nồng nàn và mãnh liệt.
Tiếng lưỡi và nước bọt vang trong vách ngăn.
“Cậu biết tại sao tôi mang cậu vào nhà vệ sinh không?”
” … để hôn môi?”
“Đương nhiên, nhưng không chỉ có thế. Tôi đã lãng phí ‘cương’ vào sáng nay rồi, tôi muốn cậu đền cho tôi. Tôi không thích tự mình an ủi nên đã chờ ba mươi phút cho nó xẹp xuống, trong thời gian đó tôi cứ nghĩ về mặt cậu, thân hình của cậu, rồi thì tôi lại hưng phấn lên. Cậu phải làm gì đó chuộc lỗi đi.”
Thế ra nó toàn là lỗi của Tôi hả!?
Nhưng Kanae rất vui khi biết Yuichi cương vì nghĩ đến mình.
Mình không thể làm việc này được, tuy mình rất thích Yuichi, mình thật sự không thể.
Thời gian họ bên nhau rất ngắn ngủi, Kanae nghĩ cậu có thể chịu đựng miễn là cậu nhớ mình là người yêu của hắn, nhưng cậu thật sự không biết có thể tiếp tục được mãi không với nhu cầu ngày càng nhiều của Yuichi. Cậu cố bơm hơi tăng can đảm.
“Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Bằng cách nào?”
Yuichi nheo mắt. Kanae nhếch môi cười.
“Miệng hay là tay, cậu thích cái nào?”
Dĩ nhiên cái nào thì Kanae cũng chưa làm hết, nhưng không như làm tình, cậu biết cách làm sao để hắn thấy sung sướng, tại vì cậu có tự an ủi mình.
“Cậu rất hiểu tôi.”
Yuichi kéo khóa quần, kéo phần cứng ra khỏi quần lót.
“Tại lỗi của cậu hết. Cậu và nụ hôn của cậu, cậu phải chịu trách nhiệm làm tôi lãng phí sự hưng phấn.”
Đương nhiên rồi, thứ của Yuichi rất là đặc biệt, Kanae còn nhớ ngày hôm qua mới gặp nó xong. Nhưng bây giờ cậu mới nhận ra là công nhận cái của hắn lớn ghê gớm, chắc chắn vượt qua kích cỡ người Nhật.
“Mút nó đi.”
Yuichi vịn gáy Kanae đẩy vào trong. Miệng Kanae há to ngậm lấy nó, người hắn run lên.
“Hôm nay cậu có lên không?”
Không ai đáp lời Yuichi. Kanae há mồm thật to để Yuichi nhét vào trong, mặc dù cậu thấy nghi ngờ không biết nó có vào hết được không đây.