Yuichi nắm cằm của Kanae.
“Cậu đang khóc, vậy là cậu rất quan tâm đến tôi! Mới ngày hôm qua cậu làm tình với tôi là bởi vì cậu ghen tỵ! MAU NÓI! Nếu cậu không yêu tôi thì cậu sẽ không bao giờ nhiệt tình như vậy. Cậu phải nói cho tôi nghe!”
“Tại sao … ”
Kanae ngước mắt, ngẩng đầu lên. Cậu đã quyết định sẽ không nói bất cứ cái gì, Kanae đã thề là sẽ không bao giờ nói cho Yuichi nghe.
Nhưng, tại sao? Tại sao Yuichi nói như vậy?
“NÓI ĐI!”
“KHÔNG!”
“TẠI SAO KHÔNG!?”
“Không, tôi … ”
Tầm mắt của Kanae mông lung hơi nước.
” … nếu cậu bỏ tôi thì không đời nào tôi có thể vượt qua được. Thiếu cậu thì tôi sẽ chết mất. Tôi không muốn nghe cậu nói là chỉ đùa chơi, tôi không muốn nghe là cậu đã chán tôi. Tôi không biết làm cái gì!”
“Tôi không bỏ cậu, tôi không đi đâu hết, tôi không chán cậu.” Mắt Yuichi tràn đầy tức giận. “Chỉ thế sao? Đó là tất cả lời cậu muốn nói!? Tôi đã nói với cậu là tôi yêu cậu! Sao cậu không nghe vào tai hả! Khốn kiếp!”
“Cậu nói dối!”
Kanae bịt tai lại.
Cậu không muốn nghe thêm điều gì.
Cậu không thể nghe gì nữa.
“Cậu nói dối! Tất cả đều là DỐI TRÁ!”
“Làm sao cậu biết!? Cậu không phải là tôi! Sao cậu ngốc quá vậy!”
Giọng Yuichi trầm thấp.
“Hai tháng nay tôi đã làm chuyện gì vậy? Tôi tưởng cậu hiểu tôi, tôi tin rằng cậu hiểu tôi trong khoảng thời gian này. Tôi nghĩ cậu thật ngọt ngào, nhưng tôi sai rồi. Cậu mà ngây thơ cái gì? Tại sao? Cậu thật sự có một chút gì để ý tôi không? Cậu thật sự nghĩ tôi không cần cậu sao!?”
Kanae nghe vậy thì do dự, sau đó gật đầu.
“Nhưng … những thứ cậu thích về tôi … ”
“Tất cả là cậu! Mà thôi, chuyện đó không quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là cậu thích tôi hoặc không? Tôi đã nói là tôi yêu cậu. Còn cậu, Kanae? Cậu có yêu tôi không?”
Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu nhiều đến mức sắp chết rồi.
“Nếu cậu không nói tiếng nào thì tùy thôi, chúng ta sẽ chia tay. Nếu cậu không có chút niềm tin vào tình yêu của tôi dành cho cậu, vậy thì tôi sẽ nói với cậu là tất cả chấm hết rồi. Nhưng cậu biết không? Thật không hiểu tại sao tôi đi quen người như cậu. Mặc kệ có thích bao nhiêu thì chưa bao giờ là đủ, nên tôi bỏ cuộc rồi. Tôi cho cậu mười giây, hãy suy nghĩ đi. Nếu cậu không nói ra cậu yêu tôi trong mười giây thì chấm hết.”
Yuichi bắt đầu đếm số. Mặt Kanae đầy bối rối.
Chia tay? Với Yuichi? Ở đây? Ngay bây giờ?
“Chín.”
Chúng tôi sẽ không bên nhau lâu hơn nữa?
“Tám.”
Cho dù tôi thích anh ta, tôi yêu anh ấy?
“Bảy.”
Đây là điều anh ấy muốn, anh ấy không muốn đau đớn thêm nữa, không muốn bị tổn thương thêm.
“Sáu.”
Nếu tôi cứ chờ anh ấy đếm xong là anh ấy sẽ chia tay tôi..
Yuichi sẽ rời khỏi tôi.
“Năm.”
Nhưng mà!
“Bốn.”
Tôi chưa từng một lần nói yêu anh ấy.
Tôi rất thích anh ấy, yêu anh ấy sâu đậm.
Yuichi nói anh ấy yêu tôi.
“Ba.”
Tôi có thể làm được không? Tôi thật sự làm được chứ?”
Tôi sẽ hối hận?
“Hai.”
Tôi phải nói thôi.
“TÔI YÊU CẬU!”
Kanae hét lên, nước mắt lăn dài.
“Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu nhiều đến mức ngực đau đớn. Khi tôi trông thấy cậu đi bên cô gái đó, tôi không thể kiềm chế trái tim đau nhói. Ngày hôm qua lúc chúng ta làm tình, tôi cứ nghĩ cậu cũng đã làm chuyện đó với cô ta, tôi chỉ nghĩ về nó. Thật kinh khủng, tôi toàn nghĩ về nó, thế là tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt. Nhưng tôi thích cậu, cho dù tôi nghĩ rằng cậu sẽ không thích tôi. Tôi yêu cậu từ tận đáy lòng, nhưng cậu cứ hay quen với cô gái nào đó, cho nên tôi mới … ”
“Cậu sợ hãi?” Yuichi nắm tay Kanae đặt lên ngực của hắn. “Cậu ngốc quá, cậu thật sự không định nói gì với tôi sao? Cậu sợ đến mức đó sao? Nếu cậu không nói gì thì chúng ta sẽ chia tay thật. Tôi rất vui mừng, cuối cùng thì cậu chịu nói ra.”
” … Yuichi? Cậu có nghe tôi nói không?”
“Không, tôi không nghe. Tôi không cần biết. Khi tôi buộc cậu nói là cậu yêu tôi thì tôi đã hiểu hết rồi. Tôi biết rõ cậu quan tâm tôi, nhưng cậu cứ thích giấu trong lòng, nhỉ? Cậu không cần phải làm thế, cậu nên bắt ở ngoài miệng đi, tôi muốn nghe nó. Tôi muốn nghe Kanae yêu dấu nói yêu tôi mãi mãi.”
Yuichi cười thật dịu dàng, có lẽ đây là lần đầu tiên Kanae nhìn thấy nụ cười đó, một nụ cười dịu dàng.
“Bây giờ cậu hiểu chưa?” Yuichi nhẹ nhàng ôm Kanae. “Trong thời gian chúng ta quen nhau, cho xin đi, sao tôi không có chút gì yêu cậu được? Nếu tôi muốn quen bạn gái thì tại sao không kiếm ai khác ngoài cậu?”
” … cậu nói dối.”
” … Không ngoan nhé, tại sao tôi nói dối? Sao cậu không chịu tin tôi?”
“Nhưng cậu có rất nhiều cô gái.”
“Ừ thì đúng, tôi từng ngủ với nhiều người. Nhưng cậu biết không, lần đầu tiên tôi yêu một người con trai từ ánh mắt đầu. Còn gì đơn giản hơn? Từ giây phút nhìn thấy cậu thì tôi đã yêu, tôi rất cố gắng lờ nó đi. Nhưng cậu biết không, tôi không thể hẹn hò với ai được nữa. Tôi thật sự rất muốn cùng cậu, cho nên tôi bỏ họ. Tôi không quen với con gái nữa, khi tôi hỏi cậu, tôi nghĩ rằng có lẽ chúng ta có thể. Khi cậu nói cậu sẽ ngủ với tôi, tôi mừng như điên. Tôi nghĩ mình có thể làm quen với nó. Tin đồn không phải sự thật.” Yuichi vỗ trán Kanae. “Tôi là người đầu tiên của cậu, đúng không?”
” … sao cậu biết?”
“Hừ, lúc tôi đi vào thì cậu quá chặt, trông như rất đau, cậu hoàn toàn không thấy thoải mái như đã biểu hiện. Cậu hiểu cảm giác của tôi không?”
” … cậu thấy bực bội hả?”
” … cậu đúng là đầu heo!”
Yuichi có vẻ ủ rũ, gục đầu tựa vào vai Kanae.
“Nếu cậu cùng với người mình rất thích, họ thấy thoải mái thì cậu sẽ cảm giác hạnh phúc.” Yuichi cười gian. “Mặc dù nó là lần đầu tiên của chúng ta, tôi nghĩ có lẽ cậu yêu tôi, không thì cậu đã không che giấu đau đớn, tôi nói đúng không?”
” … thì đúng.”
“Cậu thích tôi?”
” … nhất định phải nói ra sao?” Mặt Kanae đỏ rần dụi vào ngực Yuichi. “Nếu lúc đó tôi nói cái gì thì sẽ tiêu đời. Cậu miễn cưỡng quen tôi hả? Cậu miễn cưỡng khiến tôi làm người yêu của cậu?”
“Cậu nói cái gì vậy?”
Yuichi nhẹ vuốt tóc Kanae, Bàn tay của hắn luôn ấm áp, mặc dù Kanae không hiểu ý nghĩa trong sự ấm áp này.
“Cậu biết không, tôi hiếm khi tới trường, cứ cúp cua suốt, nhưng tôi thường xuyên đi căn tin. Cậu nghĩ tại sao tôi làm như vậy? Tôi nói cho cậu biết, không phải vì cà phê khó uống đâu nhé.”
Đúng là thật, Kanae nghĩ. Hai người gặp nhau mỗi ngày trong căn tin, cậu thường ở chung với Yuichi suốt giờ ăn trưa, vậy mà cậu chưa từng chú ý thấy Yuichi đã ở đó mỗi ngày. Giọt lệ tràn khỏi mi mắt Kanae.
“Tôi miễn cưỡng làm người yêu của cậu? Ngốc nghếch, tôi mới là người mong muốn nó.”
” … nhưng người chậm hiểu như tôi … tôi không hiểu cho cảm giác của cậu, tôi làm tổn thương cậu. Như vậy cậu vẫn thấy được không?”
“Cậu luôn ở đây, luôn dịu dàng, khi có cậu ở, tôi thấy rất thoải mái. Cậu chấp nhận tôi là chính tôi, cho dù là điểm xấu. Cậu thích tất cả về tôi, ha?” Yuichi khiến Kanae nhìn thẳng vào hắn. “Đó là tại sao tôi muốn cậu. Nào, nói đi, bây giờ tôi muốn nghe.”
“Tôi yêu cậu.”
Lệ lại rơi ra, bây giờ thì nước mắt cứ thi nhau lăn xuống.