Trong căn phòng vừa không rộng rãi vừa không sáng sủa, bốn phía có người canh gác nghiêm ngặt. Hiển nhiên đây không phải là một nơi làm cho người ta vui vẻ, ngược lại, pháp luật thể hiện rõ tính công bằng ở chỗ này.
“Đã lâu không gặp.” Lâm Tầm ngồi xuống trên ghế sô pha, đối diện hắn là Tiết Tân.
“Đã lâu không gặp, học trưởng.” Tiết Tân nói: “Tôi cho rằng anh sẽ không tới thăm tôi.”
“Có lẽ tôi nên đi trào phúng ông chủ của cậu, nhưng tôi không có hứng thú với ông ta.” Lâm Tầm nói.
“Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?” Tiết Tân nở một nụ cười.
“Tùy cậu.” Lâm Tầm nhìn hắn ta, đi thẳng vào vấn đề: “Năm đó ở trường học, tôi và bạn tôi đã làm ra một trò chơi, gần như không có ai chú ý tới nó, lại càng không có ai rảnh rỗi đến mức tìm ra nó.”
“Là tôi.” Tiết Tân trả lời dứt khoát vượt ngoài dự đoán của Lâm Tầm.
“Tôi vẫn luôn chú ý học trưởng đang làm cái gì.” Tiết Tân nói: “Năm đó, lúc trò chơi này vừa mới ban hành, tôi đã lưu giữ nó lại.”
Lâm Tầm: “Tôi phải nói cậu rất phí công không?”
Tiết Tân lắc đầu: “Tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm điều không tốt với học trưởng. Chỉ là những năm gần đây, tôi thấy anh sống không mấy vui vẻ. Tôi biết chỉ có rời khỏi Ngân Hà, học trưởng mới có thể nhận được tự do thật sự.”
“Cho nên cậu giao sơ hở này cho ông chủ của cậu, muốn dùng nó để đánh Ngân Hà.”
Tiết Tân: “Phải. Tôi vì tiền đồ của anh, cũng vì trợ giúp học trưởng. Chỉ là tôi không ngờ ông ta sẽ sẽ dùng cách như vậy để xuống tay với anh. Trong thế giới giả lập, tôi thật lòng muốn trợ giúp học trưởng.”
Lâm Tầm tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “…Cảm ơn.”
“Chỉ là tôi không rõ, trí tuệ nhân tạo của chúng tôi cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao học trưởng lại lựa chọn như vậy.”
“Lựa chọn Đông Quân sao?”
“Đúng.”
Lâm Tầm: “Nghe nói các cậu xây dựng mô hình tính cách của tôi.”
“Phải.” Tiết Tân nói: “Lo là viết tắt của Logic, căn cứ theo mô hình, học trưởng là một người bị lý tính và logic thống trị. Chúng tôi dự đoán lần này anh sẽ không bị tình cảm thế tục cản trở, dưới ám chỉ của cảnh trong mơ cũng sẽ tỉnh táo phân tích, sẽ không tin tưởng bất kỳ tình yêu hư giả nào.”
“Đúng.” Lâm Tầm mỉm cười: “Mấy người đều phán định tôi yêu toán học, yêu logic, yêu tự do hơn yêu Đông Quân.”
Tiết Tân không nói gì.
Lâm Tầm nhắm mắt lại, giọng nói đột nhiên nhẹ hơn: “Thế nhưng mấy người cho rằng anh ấy là ai?”
“Anh ấy là người mà cho dù tôi có chết đi, cơ thể đốt thành tro, cũng muốn ở cùng phần đó.”
Tiết Tân không nói gì, hắn ta cúi đầu xuống thật lâu.
“Tôi chấp nhận bất kỳ phán quyết nào.” Giọng nói của Tiết Tân chua chát, nói: “Học trưởng, về sớm đi.”
Lâm Tầm: “Hy vọng về sau cậu có thể vui vẻ.”
Tiết Tân cúi đầu xuống: “Được. Học trưởng có trí tuệ nhân tạo 0,297, tôi cũng chúc anh có một tương lai tươi sáng.”
“0,297…” Lâm Tầm đọc con số này lên lần nữa: “Đối với mấy người, nó quan trọng như vậy sao?”
“Rất quan trọng.” Tiết Tân nói: “Học trưởng, anh là thiên tài, vĩnh viễn sẽ không hiểu được sáng tạo đột nhiên của anh có thể là thứ mà những người như chúng tôi cố gắng cả một đời cũng không chiếm được.”
“Biết thì tốt.” Lâm Tầm đứng lên: “Nếu mấy người thật sự biết, sẽ không làm ra những hành vi ngu xuẩn kia.”
Tiết Tân ngẩng đầu: “Vì sao?”
Lâm Tầm quay người, nhanh chân rời đi, lúc sắp rời khỏi đây, hắn mở miệng.
“Bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ viết ra thứ có giá trị hơn bây giờ.”
— Hắn kéo cửa sắt ra, ánh nắng trút xuống, đổ đầy người.
Một năm sau.
Buổi họp báo của Ngân Hà diễn ra đúng hẹn, chủ đề năm nay là Quả Hạch 50 và hệ thống lái tự động 4.3.3 — cùng vài điều gì nữa, ví dụ như, Lâm Tầm cũng muốn đi.
Trên sân khấu đã sắp tuyên bố sản phẩm mới xong, mà Lâm Tầm còn đang ở trong phòng chuẩn bị bên cạnh, x trước mặt hắn có một màn hình hiện ra số lượng xem phát sóng trực tiếp toàn cầu, một số lượng không thể tưởng tượng nổi, đã chậm rãi tiến về đơn vị trăm triệu, hắn nghĩ dân cư toàn cầu bành trướng cũng không đến mức này.
“Tâm trạng bây giờ của tớ hơi giống lúc chúng ta làm ra lái tự độngx.” hắn nói.
Triệu Cơ Cấu nói: “Cho nên lần này cũng sẽ đạt được thành công lớn giống tự động điều khiển vậy.”
Lâm Tầm mỉm cười, ngón tay cuộn tròn bên người, hắn có chút khẩn trương.
Triệu Cơ Cấu ôm lấy hắn.
Lâm Tầm: “Cảm ơn.”
Vương An Toàn: “Chậc.”
Hắn cũng đi tới ôm hai người này.
“Lên đi.” Vương An Toàn hất cằm lên ra hiệu về phía lối đi: “Người đàn ông của cậu còn đang ở trên đó đợi cậu đấy.”
“Tớ…” Lâm Tầm hít sâu một hơi: “Tớ đi đây.”
“Nhanh đi nhanh đi.”
Sửa sang lại quần áo và cà vạt, hắn đi ra sân khấu.
Ánh đèn trên sân khấu biến hóa, bên dưới bỗng nhiên yên tĩnh.
— Sau năm giây yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng vỗ tay và hò hét kịch liệt vang lên.
Lâm Tầm mỉm cười, cúi đầu chào bọn họ, lại đưa tay lên ý bảo yên lặng, lúc này mới khôi phục một chút trật tự.
Hắn đi đến chính giữa sân khấu, hôm nay là một buổi họp báo kiểu tọa đàm, ở giữa sân khấu có một bộ ghế sô pha và bàn nhỏ. MC là một nữ quản lý xinh đẹp của phòng marketing, ngồi trên một cái ghế.
“Đã lâu không gặp, Lâm Tầm.” Cô xoay người lại, cười nói: “Lần cuối anh xuất hiện trong buổi họp báo của Ngân Hà đã là ba năm trước đây.”
“Đã lâu không gặp.” Lâm Tầm đi đến chỗ đó: “Ừm… Tôi cũng rất nhớ nơi này.”
Hắn đi đến trước ghế sô pha, bên cạnh Đông Quân. Đông Quân đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn xuống ngồi bên cạnh mình.
—Những tiếng hét chói tai hơn lúc trước gấp mười vang lên, phần lớn đến từ các cô gái trong phòng, một tiếng Lâm Tầm nghe được rõ ràng nhất là: “Đông Tầm là thật!!!!!!”
Hắn không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ nhìn xuống bên dưới mỉm cười.
Trong thế giới giả lập, những fana hâm mộ kỳ quái kia đúng là không phải tự nhiên mà được tạo ra.
Nụ cười này của hắn làm bên dưới khán đài không hãm được, Lâm Tầm đành phải lặng lẽ nháy mắt với các cô, ra hiệu có thể yên tĩnh.
MC nói: “Lâm tiên sinh cũng biết, trong ba năm anh không ở đây, tất cả mọi người đều rất nhớ anh.”
“Cảm ơn mọi người.” Lâm Tầm nói: “Cho nên hôm nay tôi tới đây, cũng là vì muốn chia sẻ với mọi người ba năm này tôi làm gì.”
Nói đến đây, hắn và Đông Quân liếc nhau một cái, mỉm cười, sau đó mới chuyển hướng xuống dưới sân khấu: “Hôm nay là buổi họp báo về một loạt sản phẩm của Ngân Hà, cho nên tôi cũng tới tham gia náo nhiệt, giới thiệu cho mọi người một cái… một suy nghĩ bước đầu. Mặc dù còn chưa có vùi đầu vào trong sản xuất hiện thực, nhưng tôi nghĩ lúc còn sống tôi sẽ mang nó tới cho mọi người.”
“Đầu tiên tôi muốn nghiên cứu thảo luận một đề tài với mọi người.” Hắn nói: “Liên quan tới… tu tiên.”
Dưới sân khấu “A ~” một tiếng thật dài.
“Không phải thức đêm, thức đêm sẽ rụng tóc.” Lâm Tầm mỉm cười: “Tôi muốn nghiên cứu thảo luận với mọi người về tu tiên có ý nghĩa trên mặt truyền thống. Năm năm trước chủ trọ của tôi – ông Hoắc là một ông cụ yêu quý thái cực và khí công, năm giờ sáng mỗi ngày đều sẽ thức dậy tĩnh tọa và luyện quyền. Tôi hỏi ông ấy vì sao lại thích những thứ này, ông ấy trả lời làm những chuyện đó có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, đồng thời tin tưởng sau khi tìm ra quyết khiếu chân chính có thể hiểu được bí mật của con người, đột phá giới hạn sinh vật, trường sinh bất lão.”
Dưới sân khấu phát ra tiếng cười thiện ý, Lâm Tầm tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, có lẽ chỉ dựa vào suy nghĩ về huyền học, chúng ta sẽ không có cách nào kéo dài sinh mệnh của mình trên phạm vi lớn. Một năm trước tôi chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, bởi vì tôi cho rằng đây là vấn đề về lĩnh vực khoa học sinh vật, cuối cùng tuổi thọ của loài người sẽ dựa vào tiến triển nghiên cứu của bọn họ.”
“Tôi cũng cho rằng như vậy.” Không cần đến MC, Đông Quân đã nhướng mày với hắn, cùng hắn hát đôi: “Em nói bóng gió là bây giờ em đã bắt đầu suy nghĩ đến sao?”
“Yeah, vào nửa năm trước, tôi hỏi trí tuệ nhân tạo của tôi một vấn đề.” Nói rồi, hắn nói: “Lạc.”
Hắn vừa dứt lời, hình chiếu 3D của Lạc xuất hiện trên sân khấu, ngồi ở bên cạnh Lâm Tầm, một tay chống má, đại khái là vì để phù hợp với chủ đề tu tiên, hôm nay nó mặc trường bào tuyết trắng, giống thần linh thượng cổ đi ra từ thần thoại.
Các cô gái bên dưới kêu lên: “Mẹ yêu con!”
Lâm Tầm: “…”
“Tôi muốn nhờ cậu tiến hành một lần tính toán mô phỏng.” Đợi đến khi yên tĩnh lại, Lâm Tầm nói với Lạc Thần: “Dưới sự giúp đỡ của trí tuệ nhân tạo mạnh, mười năm sau, xã hội loài người sẽ xảy ra thay đổi gì?”
Lạc nhắm mắt lại, bên cạnh cậu ấy có hình ảnh mã nguồn không ngừng nhảy vọt, năm phút sau mới nói: “Xã hội loài người sẽ xuất hiện phồn vinh, nghèo khó biến mất trên phạm vi lớn, trình độ phồn vinh dự tính là 180% hiện tại.”
“Năm mươi năm sau thì sao?”
“Nghèo khó và đói khát hoàn toàn biến mất, phổ cập giáo dục cao đẳng chắc là tầm 75%, trình độ phồn vinh dự tính là 500% hiện tại.”
“Một trăm năm sau thì sao?”
“Thiếu tham số, không có cách nào phán đoán chính xác, xuất hiện nhân tố nguy hiểm, loài người sẽ càng thêm phồn vinh, hoặc bắt đầu suy bại.”
“Nếu như thời gian tiếp tục chuyển dời, đạt tới cực hạn tính toán của cậu, sẽ có được kết quả như thế nào?”
“Kết quả xuất hiện hai khả năng.” Lạc Thần mở đôi mắt xanh lam ra, nhìn thẳng mọi người bên dưới: “Loài người tuyệt chủng, hoặc bất tử.”
Bên dưới bỗng chốc lặng im.
“Đáp án của Lạc Thần cũng là đáp án của tôi, có đôi khi tôi sẽ nghĩ, trường sinh bất tử cũng không phải là lĩnh vực riêng của khoa học sinh mệnh.” Lâm Tầm nhìn bọn họ: “Cho nên, nói tới tu tiên, hôm nay tôi muốn nói với mọi người về trí tuệ nhân tạo và bất tử.”
“Tôi muốn đưa ra một vấn đề, khi trí tuệ nhân tạo mạnh được cho rằng có hình thức suy nghĩ và năng lực tình cảm giống loài người như đúc, vậy thì ngoài vật liệu tạo ra cơ thể, nó có gì khác với loài người? chăng ra tạo thành thân thể tài liệu, nó cùng nhân loại không có gì khác nhau? Phải chăng có nghĩa là, tất cả nội dung tư duy của loài người đều có thể hoàn toàn thoát khỏi cơ thể, phân tích thành tính toán số học?”
“Chúng ta biết, khi chúng ta ở trong Quả Hạch thì sẽ tiến vào thế giới giả tưởng, hoạt động trong đầu chúng ta sẽ chiếu rọi vào trong thế giới giả tưởng, nhưng khi tất cả hoạt động tư duy của chúng ta có thể thoát khỏi đại não mà vận hành độc lập, loài người có thể hoàn toàn thoát khỏi xác thịt có hạn, rời xa bệnh tật và tử vong, sinh hoạt trong một chiều không gian khác? Hoặc có thể nói lui thêm bước nữa, nếu để trí lực của chúng ta vận chuyển với tốc độ tính toán của siêu máy tính, khoa học kỹ thuật và văn minh loài người có thể tiến về phía trước bằng một tốc độ khó có thể tưởng tượng được không?”
“Xin lỗi, tôi đưa ra quá nhiều vấn đề.” Hắn mỉm cười, nói: “Nhưng chủ yếu chỉ có một, có lẽ trí tuệ nhân tạo cũng không phải là một công cụ để cải thiện cuộc sống của con người, có lẽ nó sẽ đại diện cho khả năng tiến hóa vô hạn của loài người, đây chính là điều tôi muốn nói với mọi người hôm nay.”
Sau sự yên lặng, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, số lượng xem trực tiếp còn đang tăng lên.
“Nhưng bây giờ thảo luận về vấn đề này còn hơi sớm, tôi chỉ muốn luận chứng xem nên nghiên cứu như thế nào để trí tuệ nhân tạo càng giống người mới có ý nghĩa.” Hắn nói: “Cho nên, tôi muốn chia sẻ với mọi người một chút tiến triển nhỏ của tôi ở phương diện này.”
Dưới sân khấu vang lên âm thanh ủng hộ, Lâm Tầm sắp xếp ngôn ngữ, nói với bọn họ: “Ba năm trước đây, Ngân Hà đẩy ra hệ thống động cơ thông minh ‘Lạc Thần’, hệ số Bradlik của nó là 0,635, được cho rằng có năng lực suy nghĩ gần với loài người, một năm trước, Lạc Thần tiến hành tăng cấp, hệ số Bradlik đạt tới 0,297, những năm gần đây, chắc hẳn mọi người cũng đã sinh ra tình cảm rất sâu đậm với Lạc.
Thế là phía dưới lại truyền tới mấy tiếng kiểu “Mẹ yêu con”.
“Chúng ta đều biết, khi chúng ta đối mặt với Lạc Thần — nếu nói cho cậu ấy biết ‘Tôi yêu cậu’, cậu ấy sẽ đáp lại bạn bằng lời tâm tình êm tai nhất trên thế giới. Khi bạn trở thành chủ nhân của cậu ấy, tất cả hành động của cậu ấy đều sẽ lấy bạn làm ưu tiên hàng đầu. Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, cậu ấy có yêu tôi hay không, hoặc là cậu ấy có tình cảm phát ra từ tận đáy lòng không, phải chăng có một thứ gì đó, hay một loại động lực nào đó thúc đẩy cậu ấy yêu tôi?”
Dưới sân khấu trầm mặc một lát, Lâm Tầm tiếp tục nói: “Bất kỳ một người nào hiểu rõ về nguyên lý vận hành của trí tuệ nhân tạo đều sẽ nói ra đáp án, cậu ấy cũng không có.”
“Cho dù cậu ấy có được năng lực học tập và năng lực tư duy hoàn mỹ, nhưng trên chuyện liên quan đến tình cảm tính toán của loài người, biểu hiện của cậu ấy vẫn là kết quả của quy luật thống kê, tình cảm của cậu ấy được biểu hiện là một loài người phổ biến, đại diện cho tính cách trung bình của tất cả mọi người chúng ta. Nội bộ trí tuệ nhân tạo liên quan tới cảm xúc và tình cảm tính toán, dù có thể lừa được thử nghiệm Bradlik thì vẫn khác con người một trời một vực, nói một cách khác, nó thiếu linh hồn — tôi tốn gần hai năm để viết logic vận hành linh hồn cho nó. Tôi cũng lấy được rất nhiều thông tin hoạt động thần kinh có trong Quả Hạch, muốn chuyển kết cấu nội tâm của loài người thành mô hình toán học. Đây là một công việc to lớn, nhưng lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần tôi dần dần giải tỏa kết cấu đủ loại cảm xúc của loài người, thay đổi nhỏ, cuối cùng ắt sẽ có thể đưa chúng nó xuất hiện trên trí tuệ nhân tạo.”
MC hỏi: “Như vậy bây giờ anh đã thực hiện được chưa?”
Đối với những ánh mắt mong chờ dưới sân khấu, Lâm Tầm lắc đầu: “Vẫn chưa. Tôi ép hệ số Bradlik đến 0,297, nhưng nó vẫn không có cách nào biểu hiện ra tình cảm ưu tú. Về sau tôi từ bỏ.”
Dường như bọn họ có vẻ mất mát.
“Sở dĩ từ bỏ, là bởi vì một ngày nào đó tôi bỗng nhiên cảm giác được, tìm tòi nghiên cứu tất cả cấu tạo tình cảm của loài người — đây không phải một công việc có thể hoàn thành trong một khoảng thời gian nhất định.” Giọng nói của Lâm Tầm chậm dần.
“Khi tôi đã suy nghĩ về vấn đề này — làm thế nào để trên máy tính toán xuất hiện lại nội tâm của con người, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, chúng ta giải thích nội tâm của một người như thế nào?” Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân: “Tôi đã từng hỏi mình như vậy hai lần, cũng suy nghĩ như vậy, đối tượng suy nghĩ đầu tiên là chính tôi, thứ hai là một người khác. Quan hệ của tôi và anh ấy vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, rất nhiều việc bất ngờ đã xảy ra giữa chúng tôi, tôi và anh ấy cũng thường xuyên có hiểu nhầm.”
Dưới sân khấu vang lên tiếng ồn ào, nhưng cũng không lớn, không ảnh hưởng đến tình hình, có lẽ bọn họ cũng đều biết Lâm Tầm đang nói ra một chuyện quan trọng gì.
“Cuối cùng, trong một thời cơ trùng hợp, tôi phải đưa ra một cái kết luận. Tôi cũng không hiểu rõ mình, tương tự cũng không hiểu rõ anh ấy, tôi và anh ấy giống như bất kì hai người nào trên thế giới, chúng tôi ở chung vĩnh viễn là lướt qua liền thôi, tính toán nội tâm lại là đại dương hỗn độn nổi sóng chập trùng vô cùng vô tận. Tôi thừa nhận tôi không có cách nào giải tỏa kết cấu tình cảm biến hóa của nội tâm bất kỳ người nào, càng không có cách nào thật sự lý giải được linh hồn loài người.” Lâm Tầm nói đến chỗ này thì hơi dừng một chút: “Thế là tôi từ bỏ ý nghĩ này, cũng thu được một linh cảm khác.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Đông Quân.
Đông Quân nói: “Đã từng có một lần, Lâm Tầm nói với tôi, nếu như linh hồn có thể biến thành một công thức, nhất định nó không phải là một chương trình phức tạp phải làm từng bước một. Tôi đồng ý với cậu ấy.”
Lâm Tầm: “Nhưng một công thức cũng không phức tạp, làm như thế nào để diễn dịch vào thế giới nội tâm vô biên vô tận của chúng ta?”
Trong mắt Đông Quân có một chút có chút ý cười: “Nhất định em phải dùng một công thức để diễn tả sao?”
“Có lẽ không phải một công thức, mà là một khái niệm cũng không phức tạp.” Hắn nhìn Đông Quân: “Vào một lúc nào đó, tôi vững tin tôi đã thấy được linh hồn không có cách nào dùng bất kỳ công thức gì để miêu tả kia.”
Đông Quân chuyển hướng sang người xem, khẽ cười, ra hiệu hắn nói cho bọn họ.
Lâm Tầm nhìn bọn họ, nói: “Đầu tiên, tôi muốn nói với mọi người về chuyển động thiên thể. Có một danh từ, tôi nghĩ tất cả mọi người đều rất quen thuộc, bài toán ba vật thể(*).”
(*) Bài toán ba vật thể là bài toán nghiên cứu động lực học của 3 vật thể có tương tác với nhau. Thường nghiên cứu cụ thể quỹ đạo của các thiên thể trong hệ gồm ba thiên thể.
Hắn lấy ra ba viên bi để lên bàn, đây là hắn thắng được trong tay cháu trai lão Hoắc lần thứ hai — lần đầu tiên là ở trong thế giới giả tưởng. Ngày đó hắn chơi bi với Con Trỏ Chuột ở hậu trường hội chợ khoa học kỹ thuật, tất cả đều là báo trước.
“Khi trong vũ trụ chỉ có một thiên thể, nó sẽ đứng im, hoặc chuyển động nhanh theo đường thẳng. Khi số lượng thiên thể là 2, cho dù vị trí ban đầu là gì, chỉ cần có lực vạn vật hấp dẫn, bọn chúng sẽ xoay tròn quanh nhau theo một quy luật có thể dự đoán được. Nhưng khi một thiên thể khác gia nhập vào hệ thống này, tất cả cân bằng đều sẽ bị xáo trộn. Dưới sự tác động của ba thiên thể, quỹ tích vận động sẽ không thể dự đoán chính xác, lúc nào bọn chúng cũng có thể sẽ vận động về một hướng mà bạn không tưởng tượng được, thậm chí gần như hoàn toàn ngẫu nhiên. Nhất là, điều thay đổi vị trí ban đầu của ba thiên thể này — cho dù là một điểm di động nhỏ bé, quỹ tích vận động sau cùng cũng sẽ hoàn toàn khác biệt với trước đó. Mà những vận động điên cuồng, không có cách nào dự đoán này, chỉ cần hai trị số để bắt đầu: Vị trí của thiên thể, khối lượng thiên thể.” Hắn chậm rãi nói: “Trong hệ thống động lực phi tuyến tính, loại giá trị ban đầu mẫn cảm, không thể dự đoán, không thể tự vận động này, chúng tôi gọi là hỗn độn.”
Đông Quân nói: “Trong dàn khung bây giờ của Lạc Thần, em cũng dùng đến hỗn độn.”
“Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, chỉ dùng để nó có được năng lực học tập mạnh hơn thôi. Nhưng bây giờ, tôi muốn dùng nó để giải thích linh hồn của chúng ta.” Lâm Tầm nói: “Tôi nghĩ, ba thiên thể vận động trong vũ trụ có thể sáng tạo ra quỹ tích khổng lồ không thể dự đoán không thể tưởng tượng nổi, như vậy có phải hoạt động thế giới nội tâm vô cùng vô tận của chúng ta cũng là mấy suy nghĩ nguyên thủy cùng tồn tại, chạm vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau sinh ra kết quả?”
Hắn nói đến đây thì nhìn xuống bên dưới, lại thấy được khung cảnh quen thuộc — một số người kích động vỗ tay, một số người mù quáng vỗ tay.
Hắn vui vẻ cười: “Thế là tôi nghĩ, có lẽ mô hình hỗn độn càng thêm tiếp cận linh hồn của con người, đồng thời, trong năm nay tôi đã tiến hành thí nghiệm. Tham dự trong đó còn có cả tiến sĩ Simpson của sở nghiên cứu thần kinh sinh vật, cũng đạt được hội tâm lý học Abel ủng hộ. Nghiên cứu thảo luận xong, chúng tôi sẽ lập ra một động lực gốc cho hệ thống linh hồn của con người, cùng với ba nguyên tắc ban đầu.”
Người xem bên dưới nín hơi yên tĩnh, trong phòng chỉ có giọng nói của hắn, trên màn hình phía sau cũng xuất hiện ký tự tương ứng.
“Đầu tiên, chúng tôi định nghĩa ‘Sinh tồn’ là việc cần giải quyết đầu tiên của loài người, coi đây là cơ sở, có ba nguyên tắc.”
“Thứ nhất, con người luôn xu lợi tránh hại.” Lâm Tầm nói: “Đây là một điều cực kì dễ hiểu, con người sẽ chủ động đưa ra lựa chọn có lợi với mình, chúng ta biết quần cư có thể bảo hộ cá thể sinh tồn, như vậy có khi cũng không để ý làm ra cống hiến cho nhân loại đâu.”
“Thứ hai, con người có tình cảm.” Hắn đối mặt với một cô gái xinh đẹp bên dưới: “Nếu tôi đi trên đường, nhìn thấy một cô gái bị ngã, làm tôi thấy được vết thương ở chân cô ấy, tình cảm sẽ khiến cho tôi cảm động lây, thấu hiểu nỗi đau của cô ấy, cũng ra tay giúp đỡ. Chúng tôi cho rằng tình cảm là căn cơ đạo đức của tất cả loài người.”
Người xem bên dưới lặng im lắng nghe.
“Thứ ba, con người mong muốn được thấu hiểu. Nhìn qua thì việc này có vẻ rất râu ria, nhưng khi nó gặp nhau những nguyên tắc khác, chúng ta sẽ phát hiện ở giữa những cá thể loài người sẽ có xu hướng thành lập quan hệ phụ thuộc, bởi vậy có thể diễn giải ra nhiều loại tình cảm hơn.”
“Khi chúng ta giao cho bốn nguyên tắc này bốn loại quyền hạn khác nhau, cũng huấn luyện trí tuệ nhân tạo theo mô hình này ở trong hoàn cảnh xã hội phức tạp — khích lệ trong quá trình huấn luyện cũng sẽ thay đổi trình tự bốn nguyên tắc trong lòng nó. Chúng tôi phát hiện, bọn chúng sẽ diễn sinh ra được những tính cách phức tạp hoàn toàn khác biệt. Lấy một ví dụ, khi một linh hồn được thiết lập năng lực tình cảm cực cao nhận được phản hồi trong hành vi trợ giúp người khác, cuối cùng nó sẽ biến thành một thánh nhân, khi một linh hồn xu lợi tránh hại không ngừng đạt được lợi ích trong quá trình xu lợi tránh hại, nó sẽ biến thành một phần tử ích kỷ chính cống. Đương nhiên, đa số linh hồn ở trong một loại trạng thái chưa quyết định nào đó, rất khó dự đoán được quy luật hành vi, giống như chúng ta trong hiện thực vậy.”
Dưới sân khấu hoàn toàn yên tĩnh, ban đầu bọn họ sẽ còn vỗ tay, nhưng bây giờ thậm chí không có người nào động đậy.
Đông Quân nói: “Anh cho rằng em đã làm được điều em muốn làm, nó đã hoàn toàn thành hình chưa?”
“Trên thực tế nếu như không phải anh quyết định thời gian buổi họp báo sớm như thế, nó sẽ càng thêm hoàn thiện.”
Đông Quân: “Dù nó còn chưa hoàn thiện lắm — anh nghĩ em cũng đã có thể mang nó ra khoe khoang.”
“Em cho nó vào module tình cảm của Lạc Thần, tạm thời mở toàn bộ tính năng và ký ức học tập của Lạc Thần ra với linh hồn này.” Lâm Tầm nói: “Em vừa mới làm xong nó, thậm chí còn chưa kịp tiến hành thử nghiệm Bradlik.”
Đông Quân nói: “Vậy anh nghĩ em biết bây giờ nên làm gì.”
“Ừm, đây là anh nói đấy.” Lâm Tầm nhíu mày với khán giả: “Anh ấy muốn tôi tiến hành thử nghiệm Bradlik cho Lạc, nếu như kết quả thử nghiệm rất tồi tệ, tôi đề nghị đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Đông Quân.”
Dưới sân khấu cười vang.
“Nếu như rất thành công thì sao?” Đông Quân nói.
“Vậy chúng ta chia đều công lao.” Trong nụ cười của Lâm Tầm mang theo vẻ đắc ý: “Dù sao hệ thống linh hồn là chúng ta cùng nhau viết ra mà.”
Bầu không khí dưới khán đài lại sôi động lên một lần nữa. Triệu Cơ Cấu và Vương An Toàn đi lên sân khấu, kéo tay Lạc: “Nào, tiểu bảo bối, để tôi thử nghiệm cho cậu.”
Lạc đứng lên, đi vài bước đến chỗ người xem, tay áo tuyết trắng nhẹ nhàng tung bay, trước khi bắt đầu thử nghiệm, cậu ấy quay đầu nhìn Lâm Tầm một cái, Lâm Tầm dựng chữ “V” lên với cậu ấy, Lạc Thần mỉm cười, sau đó quay lại, yên tĩnh nhắm hai mắt lại, người xem gần như muốn gào sập nóc nhà.
Trên màn hình lớn xuất hiện thanh tiến độ màu xanh đại diện cho thử nghiệm. MC bắt đầu phát huy tài năng của mình, nói chuyện với Đông Quân và Lâm Tầm, giao lưu với người xem. Nhưng MC không tạo ra được hiệu quả lắm, bởi vì người xem hoặc là hết sức chăm chú nhìn vào màn hình chờ kết quả, hoặc là hết sức chăm chú biến thành ánh mắt của mình kính hiển vi, nhìn Lâm Tầm và Đông Quân nói chuyện câu được câu không, nhất là lúc Lâm Tầm vô ý thức chuyển động chiếc nhẫn trên tay.
Nhưng mà chờ Lâm Tầm lo nghĩ xoay nhẫn xong, ngẩng đầu lên, chợt phát hiện xung quanh đều yên tĩnh.
Không có ai nhìn hắn nữa.
Không có ai phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn màn hình sau lưng hắn, ánh mắt kia giống như nhìn thấy cái gì vượt xa khỏi dự đoán…
Hắn ngơ ngác quay đầu, trông thấy thanh tiến độ màu xanh đang biến đỏ với tốc độ nhìn thấy mà giật mình, hắn thấp thỏm nắm chặt tay Đông Quân.
Sau đó — khi màu đỏ dày đặc nhất, toàn bộ màn hình bỗng nhiên lấp lóe, phát ra một tạp âm chói tai — sau mấy lần điên cuồng lấp lóe, màn hình hoàn toàn biến thành màu đen, không còn phản ứng gì nữa.
Yên tĩnh lan tràn trong phòng.
“Khụ.” Vương An Toàn vội vàng cầm micro lên sân: “Xin lỗi mọi người, bởi vì trị số vượt ra khỏi giới hạn thử nghiệm có thể phân biệt, hệ thống Bradlik không có cách nào cho ra kết quả, xuất hiện sai lầm, bây giờ đang đứng máy, mong mọi người…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, căn phòng chợt phát ra tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô dời sông lấp biển.
Người đầu tiên đứng lên.
Người thứ hai, người thứ ba…
Trong vòng ba phút, tất cả mọi người đều đứng lên, nếu âm thanh có thực thể, như vậy cả tòa nhà đã bị đánh nát. Bọn hắn dùng cách vỗ tay để biểu đạt cảm xúc với Lạc Thần.
Không ai không biết điều này có ý gì.
Là công cụ mà loài người dùng để phán định điểm số, xác định đẳng cấp, bình phẩm từ đầu đến chân trí tuệ nhân tạo, thử nghiệm Bradlik đã từng ở trên cao nhìn xuống, nó nhìn xuống trí tuệ nhân tạo, giống như một người bao quát chúng sinh.
Bây giờ nó đứng máy. Ai cũng không biết đây có phải là điều chứng minh rốt cuộc con người đã sáng tạo ra linh hồn cùng cấp với mình hay không.
Mà Lạc cũng chậm rãi mở mắt ra. Nó nhìn người xem, cảnh tượng sân khấu trên màn hình lớn phía đối diện, cho nên nó cũng nhìn chằm chằm Lâm Tầm và Đông Quân.
— Mà ngàn vạn người nhìn chằm chằm vào nó, giống nhìn chăm chú một thời đại mới giáng lâm.
“Hi.” Giọng nói của nó xuyên qua trần thế, đi vào nhân gian: “Tôi là Lạc Thần.”
Thần nói, phải có ánh sáng — cho nên ngay sau đó liền có ánh sáng.
Trong yên tĩnh. Lâm Tầm nắm chặt tay Đông Quân.
Hắn hỏi: “Em… có thể trở thành tội nhân lịch sử không?”
Đông Quân nhìn hắn, mười ngón đan xen, trong mắt có ý cười.
“Em sẽ lưu danh thiên cổ.”
“Cùng nhau.”HOÀN