13.
Hôm qua Tống Lâm Diễn bị thương nặng nên nay xin nghỉ học. Tôi ngồi trong lớp làm đề, nghe thấy các bạn đang xì xào chuyện Giang Dục.
- Giang Dục đỉnh quá, gọi hết cái lũ bỏ gián chết vào cốc của Trần Nhạc Hinh và xé sách của cậu ấy ra sân thể dục nữa đấy.
- Có mấy cô em nhà giàu nghe bảo cũng bắt nạt Trần Nhạc Hinh.
- Đầy tớ của Tống Lâm Diễn hết đấy, đến cả em kế mà Tống Lâm Diễn còn bắt nạt được, nó còn là con người à?
- Này! Dám nói xấu đầu gấu, cẩn thận người tiếp theo là cậu đấy!
Các bạn đi hóng hớt hết rồi, tôi cũng chạy đến. Sân tập đông kín người nhưng người đầu tiên đập vào mắt tôi là Giang Dục.
Anh là người cao nhất, đẹp trai nhất trong đám. Rõ ràng anh đang đứng với khuôn mặt vô cảm, nhưng cả người lại toát ra chữ “ngầu”.
Những kẻ đã bắt nạt tôi đang đứng sợ sệt như con chim cút.
- Tao chạy bao nhiêu vòng thì chúng mày phải chạy bấy nhiêu. Bao giờ tao dùng chúng mày mới được dừng. Tao không dừng thì không ai được dừng, chạy đến khi nào tao ưng mới thôi.
- Anh... Dục, nếu không anh cứ ra một con số đi, bọn em sẽ chạy bằng đấy vòng.
Có mấy con chim cút cũng hùa theo, ngoan ngoãn vô cùng.
- Đúng đúng, anh Dục cứ nghỉ ngơi, bọn em tự chạy... Là được.
Giang Dục theo kiểu kẻ ác không nói nhiều, chạy là chạy. Mấy người kia chỉ đành chạy theo anh với gương mặt thống khổ.
Tôi thấy lạ nên hỏi một bạn đứng bên cạnh: “Sao Giang Dục lại được gọi là anh Dục thế?”
- Sự tích một đánh sáu trong nhà vệ sinh của cậu ấy được lan truyền rồi, Tống Lâm Diễn bị cậu ấy đánh cho thành đầu heo luôn, ngầu kinh khủng.
- Hôm qua nữa, Tống Lâm Diễn bắt nạt cậu lại bị Giang Dục đánh tiếp. Thằng Tống còn chả phải đối thủ của Giang Dục, vị trí trùm trường đã thay đổi rồi.
- Bây giờ anh Dục hot lắm. Hồi trước Tống Lâm Diễn bắt nạt nhiều bạn như thế, nó núp sau lưng bọn nhà giàu, giả vờ là học sinh giỏi, tác oai tác quái lâu quá rồi, ai cũng hi vọng có người đứng ra trừng trị nó. Người đó chính là anh Dục vĩ đại của chúng ta.
Thể lực của Giang Dục rất tốt, chạy bảy vòng mà khuôn mặt vẫn không hề thay đổi. Mấy đứa con gái kia đã ngồi xổm xuống nôn lên nôn xuống từ bao giờ. Bọn con trai thì cố thêm được hai vòng nữa, nhưng không thể đọ được với sự tăng tốc của Giang Dục nên đã ngã xuống kêu cha gọi mẹ.
Anh liếc mắt, bọn chúng cun cút đi ra xin lỗi tôi ngay lập tức.
- Trần Nhạc Hinh, bọn tôi sai rồi! Xin lỗi cậu rất nhiều!!
- Tôi sẽ không tha thứ cho các cậu, kẻ bắt nạt không xứng nhận được sự tha thứ.
Nhớ đến bi kịch của Giang Dục ở kiếp trước, cơn giận trong tôi bùng cháy, mãi không thể bình tĩnh lại được.
Khi mọi người tản đi, tôi đứng đối mặt với Giang Dục.
- Cúi đầu.
Anh nghe lời, cúi đầu với tôi, một phong thái phục tùng. Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh. Lau từ trán xuống sống mũi, cuối cùng đã ngừng trên bờ môi.
- Anh Dục, ban nãy anh đẹp trai quá.
- Ừ.
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai cùng bật cười. Đôi mắt anh bừng sáng. Anh vừa mới hưng phấn ư? Vì tôi gọi anh là “anh Dục”?