Ngọn Gió Xuân

Chương 3: Potatoes và tomatoes âm cuối cùng đều là atoes, thực sự là duyên phận



Edit: Byun

Beta: TH

Kế hoạch to lớn tích trữ cải trắng của Hạ Tiểu Mãn khó suôn sẻ thực hiện được.

Người bạn thân của cô – Do Tình nghe nói cô thất nghiệp đã tìm đến chỗ cô bán rau, kéo cô đi ăn lẩu.

Bên trong tiệm lẩu, hơi nóng nghi ngút, Do Tình hào phóng vỗ ngực, “Người chị em, thoải mái ăn đi, tớ mời.”

Hạ Tiểu Mãn: “…”

Mặc dù bạn thân có ý tốt nhưng cô nhìn giá của nguyên cả một bàn tròn xoay trước mặt này. Hai đĩa rau dưa và phần mì ăn liền, quả thực khiến cô chỉ muốn phỉ nhổ: “Tớ vừa thất nghiệp mà cậu đã lập tức mời tớ ăn cái này?”

Hai mươi tệ ăn bữa lẩu toàn rau xanh, tới cùng cô ấy lấy đâu ra dũng khí đùa giỡn vỗ ngực với cô hả?

Do Tình nháy mắt, giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt trái xoan của cô, “Cậu đang thất nghiệp nên không thể ăn thịt cá, no cái bụng là tốt lắm rồi. Người chị em, tích phúc đi, tối thiểu tớ còn có thể giúp cậu no bụng.”

Hạ Tiểu Mãn: “…” Hay, rất có lý, cô không còn gì để phản bác.

Hai người họ ăn rau và thịt viên nhanh như gió cuốn, Do Tình cũng thật tàn nhẫn, ngay cả thịt hộp cũng không cho cô gọi.

Hạ Tiểu Mãn dùng đũa chọc chọc miếng đậu hũ cá bên trong nồi, muốn bắt Do Tình phun ra số thịt năm đó mình đã gọi cho cô ấy ăn.

Do Tình ăn xong trước, rút giấy ăn lau miệng, hỏi cô: “Nói đi, cái công ty yêu những con thiêu thân của cậu đâu? Hôm trước còn ổn mà, đảo mắt cái nói nghỉ việc là nghỉ? Có bồi thường không?”

Hạ Tiểu Mãn cắn một miếng trứng chim cút, cô hít một hơi, vừa ăn vừa nói với cô ấy: “Có cho nửa tháng tiền lương.”

Không nói câu hỏi trước của cô ấy, có công ty nào giảm biên chế mà không nhanh gọn, làm người khác trở tay không kịp? Hơn nữa cũng là do số cô xui, không có cơ hội.

“Cái gì?” Do Tình trừng mắt, gõ gõ mặt bàn bằng đá cẩm thạch, “Nửa tháng tiền lương? Khác nào tống cổ ăn mày đâu?”

“Công việc của tớ ở đó chưa đầy một năm, pháp luật cũng giải thích như vậy.”

“Ôi này tớ bảo, Hạ Tiểu Mãn nhà cậu sao dễ bị ăn hiếp như vậy chứ? Hoá ra còn chưa được một năm, nhưng bây giờ đã là tháng mười hai, qua tháng này bọn họ nên trả cậu thêm tiền lương một tháng chứ. Còn tiền trước đó cậu tăng ca đâu? Tính luôn cả vào nửa tháng tiền lương kia hả? Không có ý kiến gì luôn? Cứ như thế là xong?”

Hạ Tiểu Mãn gật đầu, “Ừ, cứ vậy là xong.”

Do Tình nhìn chằm chằm cô, im lặng cả nửa ngày.

Đợi cô cúi mặt xuống, Do Tình mới gõ bàn, lại hỏi: “Vậy cậu tính sau này làm gì?”

“Nghỉ ngơi cho đã trước, có công việc phù hợp thì gửi một hai bản sơ yếu lý lịch. Nếu không phù hợp thì tiếp tục đợi đi, năm sau lại bàn tiếp.”

Cuối năm khó tìm việc, các công ty đều giảm biên chế. Tìm việc làm cũng rất bất tiện, HR (tuyển dụng) hỏi vì sao lại nghỉ việc ở công ty cũ, chẳng lẽ nói là bị sa thải? Cho dù người ta cần tuyển gấp, xem chừng cũng phải suy nghĩ kỹ càng, rất khó xử.

“Người chị em, nghĩ hay đấy? Từ đây đến Tết còn những hai tháng. Nếu cậu không tìm được công việc phù hợp, vậy tiền thuê nhà năm sau thì tính thế nào?”

Hạ Tiểu Mãn thuê phòng ở vùng lân cận, tiền thuê nhà nửa năm trả một lần, qua năm mới vừa vặn đến kỳ trả tiền nhà.

“Còn dư chút tiền, thắt lưng buộc bụng vào thôi.” Cũng không thể nói với người  nhà được.

Do Tình nhìn chằm chằm cô nửa ngày, không nói chuyện, quay đầu gọi ông chủ, “Ông chủ, cho hộp thịt.”

Cười khúc khích –

Chiêu này làm Hạ Tiểu Mãn hớn hở, rồi đưa tay cản cô ấy, “Được rồi, ăn cũng no rồi, tiết kiệm đi.”

Do Tình không chịu nghe, gọi hộp thịt để trước mặt cô, “Đừng nói nữa, ăn đi, cậu ăn không hết thì đóng gói mang về, ít nhất thịt cũng là đồ ăn.” Nói xong còn cố tình xoa đầu cô.

Hạ Tiểu Mãn rất muốn đánh cô ấy.

“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.”

Lúc Hạ Tiểu Mãn ăn miếng cuối cùng, cửa kính của tiệm lẩu bị đẩy ra, lại có khách đến quán. Máy cảm ứng bên cạnh cửa phát ra âm thanh.

Hạ Tiểu Mãn không để ý gì, mùa đông ăn lẩu ấm bụng, nhiều người còn độc thân không muốn về nhà nấu cơm đều sẽ ghé vào quán ăn lót dạ.

Nhưng Do Tình lại quay đầu nhìn, sau đó lấy khuỷu tay huých cô, “Này, trai đẹp kìa.”

Hạ Tiểu Mãn vô thức quay đầu lại, liếc mắt một cái.

Cũng không biết có phải vì một câu “trai đẹp” kia của Do Tình bị anh ta nghe được hay không mà lúc Hạ Tiểu Mãn quay đầu, đối phương cũng vừa lúc đánh mắt sang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Tiểu Mãn suýt sặc ra hết đồ ăn trong miệng, cô ho khan, quay đầu lại cầm ly nước lên uống.

Trời ạ, cũng khéo quá, hai ngày gặp nhau những ba lần.

Là anh chàng ở trong tiệm mì vằn thắn hôm qua đây mà.

Do Tình không ngờ rằng cô lại phản ứng lớn như thế, bị cô làm tỉnh mộng đẹp, quay người đập vào lưng cô, “Cậu làm sao vậy? Quen nhau hả?”

Hạ Tiểu Mãn vừa uống nước vừa lắc đầu, hạ giọng nói với cô ấy: “Không thể nói là quen, hôm qua tình cờ gặp một lần.”

Cả sáng nay nữa.

Mắt Do Tình sáng lên, nói thầm với cô, “Được đấy, đã gặp rồi sao không chào? Vừa nãy cũng chạm mặt mà.”

Hạ Tiểu Mãn uống nước, nghĩ thầm, sao trách cô được? Hai ngày, không, nói chính xác là 24.5 giờ đồng hồ, tình cờ gặp trên 3 lần, thực sự bất ngờ.

Do Tình đẩy cô, giật dây: “Đi, đi chào hỏi đi.”

Hạ Tiểu Mãn liếc mắt về phía sau, anh đã ngồi xuống và đang xem điện thoại.

Cô lắc đầu, “Không đi.”

Vừa rồi lúc cô bị sặc đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chào hỏi, lúc này lại tới gần làm quen thì xấu hổ quá.

Do Tình “hừ” một tiếng, hơi lừ cô, “Sợ chết.”

Hạ Tiểu Mãn không đáp, rút tờ khăn giấy lau miệng.

Cô sợ đấy, cô thừa nhận.

Ăn xong, Do Tình trả tiền.

Hạ Tiểu Mãn cúi đầu mặc áo khoác lông, nhấc mí mắt lên vài lần nhìn chàng đẹp trai kia, gặp được anh ta đã là điều tốt đẹp ngoài dự đoán rồi. Người nọ đưa tay lấy túi mì trên bàn xoay trước mặt, bỏ vào bên trong cái nồi đặt phía dưới.

Hạ Tiểu Mãn sững sờ một lúc.

Vừa mới bắt đầu đã ăn mì?

Cô vừa liếc nhìn một cái rồi cúi đầu kéo khóa áo.

Nghĩ thầm, trai đẹp đúng là không giống người bình thường.

Ăn lẩu cũng không giống với người khác.

Lúc này trời đã sẩm tối, gió lạnh ùa về khiến mọi người cảm thấy bồn chồn. Hôm nay Do Tình lại cố ý đến nhà tìm cô, Hạ Tiểu Mãn sợ cô ấy về quá muộn không an toàn nên ra khỏi quán lẩu liền đuổi cô ấy đi.

Đúng lúc bạn trai tìm cô ấy nên Do Tình cũng không ở lại, nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ, không có tiền thì chị đây cho cậu mượn.”

Sau đó bắt một chiếc xe taxi rời đi.

Hạ Tiểu Mãn cười cười, đầu đội mũ, hai tay đút vào trong túi áo khoác, về nhà.

Đi đến trước cửa nhà, cô suy nghĩ một chút rồi lại xoay người đi siêu thị mua ít rau.

Ngày mai cô chính thức thất nghiệp, với tính cô chắc hẳn muốn ru rú luôn trong nhà mấy ngày liền. Thức ăn bên ngoài hơi đắt và dạ dày cô cũng không tốt, vẫn nên mua một ít thức ăn, ngẫu nhiên làm đồ ăn thôi.

Hạ Tiểu Mãn âm thầm tính thế, đi tầm mười phút mới tới siêu thị.

Sau khi đi vào siêu thị, xem xét quầy hàng đầy đồ ăn, suy nghĩ nên mua cái gì và có thể kết hợp chúng với nhau để nấu món nào.

Vừa nghĩ vừa dùng điện thoại tra thực đơn trên Baidu.

Cô rất ít khi nấu cơm, những nguyên liệu này phải tìm hiểu cô mới biết cách nấu chúng.

Vừa tìm kiếm vừa mua đồ, đến khi ngẩng đầu lại ngỡ ngàng.

Ủa anh chàng điển trai kia sao trông quen quen thế nhỉ?

Hạ Tiểu Mãn nhìn kĩ, mới dám xác định đây đúng là soái ca hôm qua cô gặp trong tiệm mì vằn thắn và trong tiệm lẩu lúc nãy.

Hạ Tiểu Mãn vô thức nhìn ra bên ngoài siêu thị, hơi thắc mắc anh ta xuyên qua không gian hay dịch chuyển tức thời tới đây.

Mới nãy lúc bọn cô ăn xong rồi, anh ta mới đi vào tiệm lẩu mà?

Chưa được bao lâu sao đã xuất hiện ở chỗ này rồi?

Cô nhìn anh chàng, nghĩ thầm: Người anh em à, không phải là anh đến tiệm lẩu chỉ để ăn miếng mì kia là đã đi ra rồi hả?

Có lẽ là do cô nhìn quá lâu, hoặc là ánh mắt cô quá lộ liễu, anh ta cũng quay sang nhìn.

Hai người lại chạm mắt.

Lần này cô không thể lại không chào hỏi.

Hạ Tiểu Mãn ngẩn ngơ, nháy mắt mặt đỏ lựng. Dùng lý trí còn sót lại khống chế biểu cảm trên mặt, cô thản nhiên hơi cong khóe môi, khẽ gật đầu với anh đẹp trai đó coi như là chào hỏi, sau đó – – đi lướt qua anh đẹp trai luôn.

Cầm hộp thịt không biết là thịt con gì, Hạ Tiểu Mãn quay người đi đến quầy thu ngân để tính tiền.

Đến khi ra khỏi cửa siêu thị, Hạ Tiểu Mãn một tay cầm một giỏ đầy thức ăn, một tay vỗ vỗ gương mặt còn hơi nóng, vô thức nhìn vào trong siêu thị, không thấy anh đẹp trai kia đâu.

Miệng lẩm bẩm: “Có duyên vậy ư?”

Cô xoa mặt, còn hơi nóng, thầm nghĩ: Hạ Tiểu Mãn ơi là Hạ Tiểu Mãn, mày thật đúng là rớt liêm sỉ.

Kiếp này mày đừng có mơ quen được soái ca.

Sau đó lại nhìn đằng sau, cuối cùng lao vào trong gió lạnh.

Về đến phòng trọ, Hạ Tiểu Mãn cất đồ ăn cô mua được vào trong tủ lạnh, rồi thay đồ và đi rửa mặt.

Lúc cô nằm dài trên giường, chẳng có gì làm sẽ đi kiểm tra lại danh sách bạn bè.

Đang lướt, bỗng cô thấy một hình đại diện lạ, đầu ngón tay khựng lại, cô chợt nhớ ra đó là Wechat của anh chàng kia.

Vậy mà không hề xóa nick cô.

Cô tưởng mấy chàng khôi ngô dáng đẹp như vậy thường tính tình đều kiêu ngạo. Với những người ngoài ý muốn kết bạn trên Wechat như cô thì sau đó đều xóa cả rồi chứ.

Không phải để lại sẽ bị thừa trên danh sách à?

Hạ Tiểu Mãn nghĩ lung tung, chạm đầu ngón tay vào tài khoản của người kia.

Là bức hình lúc sáng anh ta chờ xe buýt tại trạm xe, viết: Vừa đứng tại đây.

Hạ Tiểu Mãn nhìn dòng chữ ngắn gọn này, mỉm cười.

Nghĩ bụng không nhận ra anh còn văn vẻ nữa đó, bốn chữ này thêm một cái dấu chấm tròn, dù ngắn gọn nhưng tạo cho người ta cảm giác có câu chuyện cũ.

Cô muốn nhấn thích nhưng do dự một chút rồi lại thôi.

“Bỏ đi.” Cũng đâu có quen gì.

Nghĩ nghĩ, lại ấn vào ảnh đại diện, xem một vòng bạn bè của anh ta.

Đáng tiếc, đối phương lại cài đặt: “Chỉ hiển thị bạn bè gần đây trong ba ngày qua”.

Mà trong ba ngày này, cũng chỉ có một bạn bè.

Hạ Tiểu Mãn không tiếc, khi đặt điện thoại xuống nghĩ lại, quả nhiên trai đẹp vẫn thường cao ngạo, phạm vi bạn bè chỉ để cho người khác nhìn thấy trong ba ngày gần nhất.

Cô nghĩ rồi cũng bèn đăng một tin.

Cô lên mạng kiếm được hình ảnh một con vượn* trông rất hài hước, gửi đi với dòng chữ: Potatoes cùng tomatoes, âm sau đều là atoes, thật sự là duyên phận.

(*) Một loại meme.

Một lát sau, bạn bè đứng đầu danh sách kết bạn bình luận theo thứ tự.

A Mị: …

A Miêu: …

A Gia: …

Bạn Giáp: …

Sun shine(Do Tình): Ớn quá…

Hay lắm, người chốt câu cuối không bao giờ làm mọi người thất vọng.

Ha ha, Hạ Tiểu Mãn ôm điện thoại nghe nhạc.

Nghe xong lại thấy có thêm thông báo mới.

Hạ Tiểu Mãn nhấn coi thì lập tức ngẩn người.

Nick mạng có tên là “Cải Cách” đã thích tin của bạn.

Hạ Tiểu Mãn: “…”

Chắc sẽ không cảm thấy cô đang chỉ cây hoè mắng cây dâu*… đấy chứ.

(*) Chỉ cây dâu mắng cây hòe: Hàm ý chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác. Hay còn gọi là “chỉ chó mắng mèo”.

HẾT CHƯƠNG 3

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv