Edit: Er
Beta: TH
Hôm nay Hạ Tiểu Mãn về nhà nên sáng sớm Triệu Cải Cách đã tới đón cô.
Anh đổi xe ô tô màu đen khiến Hạ Tiểu Mãn không nhận ra được là hãng xe nào.
“Anh đổi xe sao?” Cô hơi ngạc nhiên, thấy bình thường anh rất thích chiếc Porsche kia, sao đột nhiên lại đổi.
Triệu Cải Cách bỏ vali của cô vào cốp xe, tiếp đó đẩy cô ngồi vào ghế phụ, sau khi anh ngồi vào xe anh mới đáp, “Anh đổi rồi, không phải em không thích xe kia sao?”
Đầu Hạ Tiểu Mãn phình to ra, cô có nói không thích sao?
Triệu Cải Cách cười nhìn cô một cái, “Đâu cần phải em nói rõ, nhìn biểu cảm mỗi lần em lên xe là biết.”
Kiểu dáng chiếc xe kia của anh thực sự rất nổi bật, mỗi lần cô đi xe nhìn thấy người qua đường ngó nghiêng thì mặt mũi đều đỏ au. Có lần ngồi vào xe còn giục anh đi nhanh, không phải ghét bỏ thì là gì.
Nếu cô đã thích khiêm tốn thì chiều theo ý cô vậy.
Hạ Tiểu Mãn không ngờ ngay cả chuyện này mà anh cũng nghĩ tới, còn cố ý đổi xe nên nhất thời có chút lúng túng, không biết nên nói gì.
Triệu Cải Cách cười một tiếng, vui vẻ nói: “Ngồi ổn rồi, chúng ta đi thôi.”
Hạ Tiểu Mãn nhìn anh, nét mặt anh chẳng hề để ý khi cô về nhà sớm như vậy, như thể không có chuyện gì xảy ra trong đêm đó, vui vẻ như một chàng trai cởi mở.
Hạ Tiểu Mãn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ anh vẫn không vui, như vậy thì trong lòng cô nhất định sẽ rất khó chịu, nói không chừng cả năm không suôn sẻ.
Cô cảm giác mình tự làm tự chịu, sớm như vậy đã chạy về nhà, cũng không biết là giày vò anh hay giày vò chính mình nữa.
Tới trạm tàu cao tốc, Triệu Cải Cách dừng xe lại, ngoại trừ xách vali của cô từ trong cốp ra còn xách thêm một cái vali màu xám nhỏ nữa.
“Anh mua ít quà năm mới cho cô chú, em mang về hộ anh nhé.”
Hạ Tiểu Mãn kinh ngạc, cô không ngờ anh cũng chuẩn bị cái này.
Quà năm mới? Nếu cô mang về thì nên đưa thế nào đây?
Cô theo phản xạ muốn từ chối nhưng bị Triệu Cải Cách cản lại, “Chỉ là chút tấm lòng, cứ xem như là em mua đi.” Ánh mắt anh chân thành, mong đợi nhìn cô.
Hạ Tiểu Mãn đang định từ chối thì nghẹn họng.
Người ta đã không để ý khi về cô sẽ nói gì, còn có thể coi như là cô mua mà cô lại từ chối thì chẳng phải là không hợp tình hợp lí, đả kích lòng tự trọng của người ta sao?
Hạ Tiểu Mãn nhìn cái vali nhỏ màu xám kia cũng không lớn lắm, cô nghĩ mình cũng không thể mang quá nhiều nên do dự rồi gật đầu.
Cô nhận tấm lòng của anh.
Triệu Cải Cách cực vui vẻ, một tay chồng hai vali một cao một thấp lên nhau, một tay ôm vai cô, tiễn cô tới trạm kiểm tra an ninh của tàu cao tốc.
Còn mua vé xe và đi vào phòng chờ, đợi xe cùng cô nữa.
Trái tim Hạ Tiểu Mãn đang run rẩy, rất sợ anh chút nữa sẽ theo cô soát vé sau đó đưa cô về tận nhà.
Triệu Cải Cách cười ha hả, ôm hôn cô và nói: “Yên tâm, sau khi nhìn em lên xe anh sẽ về.” Cô không nói thì anh sao dám về nhà cùng cô chứ, còn không phải sẽ giận anh sao?
Còn mua vé vào phòng chờ với cô nữa? Đốt bao nhiêu tiền rồi?
Hạ Tiểu Mãn lườm anh một cái, sau đó mặt mày hớn hở, vẻ mặt “tôi đang sung sướng”.
Đến lúc soát vé, quả nhiên Triệu Cải Cách không đi cùng, đưa hành lí cho cô và nghiêm túc dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn, tới nơi phải gọi điện cho anh.” Cặp mắt anh sáng rực mà thấu đáo, rũ bỏ hết tất cả vẻ không đứng đắn, quan tâm thật lòng nhìn cô.
Hạ Tiểu Mãn gật gật đầu, “Ừm, em biết rồi.” Cô dịu dàng đáp.
Hạ Tiểu Mãn kéo vali muốn đi, anh lại giữ lại không cho đi.
Quay đầu nhìn anh, lập tức đối diện với bộ dạng kìm nén, không muốn xa rời và đôi mắt chờ đợi.
“Đừng quên trở lại sớm một chút.” Giọng anh trầm thấp và chân thành nói với cô, bên trong còn ẩn chứa tia cầu xin khiến Hạ Tiểu Mãn không dám nghe.
Tiếng lòng giống như bị thứ gì đó đập mạnh xuống, khiến cô lập tức cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Cô gật gật đầu qua loa, kéo vali qua cửa soát vé, không dám ngoảnh đầu lại nhìn anh.
Vì bỗng dưng cô có chút… Không nỡ đi.
Hạ Tiểu Mãn bị anh trêu chọc nên đến tận lúc xuống xe mà tâm trạng vẫn chưa bình phục.
Chỉ cảm thấy người đàn ông này thực sự rất xấu, quá làm khó dễ cô.
Ý định muốn cô phải nhớ anh.
Đến khi nhìn thấy người nhà thì tâm trạng mới xuôi, cực kì mừng rỡ chạy tới ôm bà Phương.
“Mẹ ——” Hạ Tiểu Mãn ôm lấy bà, than thở, “Nhớ mẹ quá.”
Cô biểu lộ tấm chân tình, nhưng bà Phương Xuân Hoa muốn tính nợ nên vừa ôm cô một tý đã lập tức ghét bỏ ngay, “Tránh ra tránh ra, cái gì mà nhớ mẹ, nhớ mẹ sao không về sớm hơn? Không làm việc lại còn làm loạn ở đó.”
“Cũng không phải là lần đầu tìm việc ở đó mà.” Hạ Tiểu Mãn hơi chột dạ, lảng sang chuyện khác, “Ba đâu ạ?”
“Vẫn còn tìm việc làm á, tìm được sao? Con nghĩ có thể lừa mẹ à.” Đánh trống lảng thất bại, Phương Xuân Hoa khẽ huých nhẹ cô một cái rồi nói: “Biết hôm nay con về nên mẹ đã đi chợ mua cá, chút nữa sẽ nấu.”
“Ồ.” Hạ Tiểu Mãn sờ sờ mũi, không dám nói lung tung nữa.
Trong nhà có nuôi chó, nó cực kỳ sung sướng quấn quýt cạnh chân cô, bổ nhào về phía này.
Cô ngồi xổm xuống, đùa nghịch với nó, “Đầu Sóng ơi Đầu Sóng, em cũng nhớ chị sao?” Cô xoa đầu nó, xoa loạn quanh cổ khiến nó sung sướng sủa gâu gâu.
Đầu Sóng là chó nhỏ mà hai năm trước bác cả đưa tới đây, thân mình trắng như tuyết, lông dài, thấy người lập tức bổ nhào tới nên từ đó cái tên “Đầu Sóng” ra đời.
Bà Phương kéo vali của cô vào, từ trong phòng gọi với cô: “Con đừng ôm nó, bẩn quần áo.”
Hạ Tiểu Mãn không để bụng, bẩn thì giặt.
Đột nhiên bà Phương ở trong phòng hỏi, “Sao lại mang hai vali về?”
“À dạ.” Hạ Tiểu Mãn thuận miệng đáp, “Một người bạn của con biếu bố mẹ ít quà.” Cô cũng không biết là cái gì, đoán quà chắc chỉ là đồ ăn đồ uống gì đó.
“Ơ, con còn mang đồ về sao? Bình thường không phải ngại đường xá xa xôi, mang theo phiền phức à?”
Hạ Tiểu Mãn không đáp, thực sự không phải cô muốn mang.
Cô đúng là không thích cầm đồ từ thành phố S về, bởi vì đặc sản ở thành phố S ở thành phố D cũng có thể mua được. Cô mang về từ nơi xa xôi như vậy không bằng về đây mua, bớt việc.
Cô không nói gì mà chỉ đùa giỡn với Đầu Sóng, nghe thấy bà Phương ở trong phòng mở vali ra, nhỏ giọng nói: “Mua cái gì vậy… Bong bóng cá, ơ! Đây là tổ yến mà?”
Bỗng nhiên Hạ Tiểu Mãn giật mình, vội vàng buông Đầu Sóng ra, co giò chạy tới cửa phòng, mở to mắt nhìn vali màu xám đang mở trên nền nhà.
Đầu Sóng theo sau, tung tăng vui vẻ chạy tới cùng, còn quấn lấy chân cô, nhưng Hạ Tiểu Mãn không hơi đâu phản ứng với nó, tất cả sự chú ý đều đặt trên vali quà đó.
Hay lắm.
Bà Phương hí hoáy dở từng món, này là bong bóng cá, tổ yến, còn cả rượu vang đỏ và vang trắng nữa?
Tất cả đều là những món quà xinh đẹp biết bao, vừa nhìn cũng biết không phải thứ tầm thường.
Hạ Tiểu Mãn không ngờ rằng, anh tùy tiện mua chút quà mà lại là quà quý như vậy.
Bà Phương kỳ quái hỏi cô, “Con phát tài sao? Mua mấy thứ này?” Tuy cô không mua quà nhưng cũng biết mấy thứ này có giá cả thế nào, tổ yến cũng phải mấy ngàn tệ một cân? Việc làm cô còn không có, lấy đâu ra tiền mua đồ đắt như vậy?
Hạ Tiểu Mãn lắp bắp nói: “Đây, đây không phải con mua. Đó… Đó là quà của công ty.”
Bà Phương hoài nghi, “Con bị tinh giảm biên chế rồi, công ty còn phát phúc lợi ư?” Hơn nữa còn có công ty nào phát phúc lợi cho nhân viên mà toàn bong bóng cá với tổ yến thế này?
Hạ Tiểu Mãn bi phẫn, vừa nhặt đồ dưới đất và cố nói: “Là công ty bồi thường thôi, mẹ đừng nhìn nó đóng gói đẹp, thực chất nó là hàng đểu, đồ rẻ bèo đấy.”
“Con bớt nói linh tinh đi!” Bà Phương mắng một câu thô tục, khinh bỉ nhìn cô với vẻ mặt “mày soạn kịch bản tiếp cho mẹ, soạn tiếp đi”.
Hạ Tiểu Mãn hận không thể quay về quá khứ, trả hết mấy thứ này lại tay Triệu Cải Cách.
Không mang theo nữa.
Thật quá nham hiểm!
HẾT CHƯƠNG 20