Edit: Er + Nấm
Beta: TH
Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Mãn vẫn còn vùi đầu ngủ trong chăn, chuông cửa vang lên liên tục.
Hôm qua, cô nhận được một nụ hôn nên mất ngủ đến tận hai giờ sáng nay, bây giờ căn bản là không mở mắt được.
Thế nhưng người ấn chuông cửa hình như nhất quyết không có ý bỏ qua cho cô. Cô trốn trong chăn hơn nửa ngày mà vẫn còn không tha nên cô chỉ có thể xốc chăn lên sờ soạng đi dép lê vào, đầu ổ gà đi ra mở cửa: “Ai vậy?”
Cô chưa ngủ đủ nên có chút khó chịu.
Đột nhiên cửa mở ra, Triệu Cải Cách đang đứng trước cửa, cười như không cười nhìn cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, hình như có chút kinh ngạc, hỏi: “Còn chưa tỉnh ngủ sao?”
Hạ Tiểu Mãn nhanh chóng tỉnh táo lại, nhớ tới hình tượng của mình, cái miệng nhỏ nói nhanh: “Mộng du! Anh không phát hiện em, em không phát hiện anh, mời lui về phía sau ấn nút tạm dừng!”
Sau đó “rầm” một tiếng cửa đóng lại.
Sau khi đóng cửa, vẻ mặt Hạ Tiểu Mãn như muốn chết, ôm đầu ngồi xổm xuống, ảo não kéo kéo tóc.
Xong đời, hình tượng của cô.
Cô sống ở nơi khác, lúc trước chuông cửa nhà, ngoài đưa chuyển phát nhanh và cơm hộp thì rất ít người bấm chuông.
Ngay từ đầu cô chỉ tưởng ai đó đưa chuyển phát nhanh gọi nhầm nhà, hoàn toàn không ngờ người tới lại là bạn trai mình!
A, ông trời ơi, làm cô mất trí đi!
Cô ảo não chạy nhanh vào phòng tắm, đến khi nhìn thấy bộ dạng mất sức sống và lôi thôi của mình thì nhân sinh không còn gì luyến tiếc hơn.
Vệ sinh cá nhân, sau đó ổn định tâm lý một chút rồi mới đi mở cửa. Cô nhẹ nhàng nói với Triệu Cải Cách đang đứng chờ ngoài cửa: “Nè…”
Triệu Cải Cách nhìn cô đầy dịu dàng và hào phóng, cố gắng bày ra bộ dạng như không có gì xảy ra. Trước khi cô nói “nè” với mình, “Xì ——” một tiếng, anh bật cười.
Nghĩ thầm, sao lại có thể đáng yêu như vậy.
Vẻ mặt Hạ Tiểu Mãn thảm bại mời Triệu Cải Cách vào phòng.
Cũng may, hôm qua mất ngủ nên cô đã chăm chỉ dọn nhà, cũng còn chút thể diện.
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tiểu Mãn nhìn anh và hỏi, giọng nói chứa vài phần trách móc, “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Triệu Cải Cách nhịn cười, đặt bữa sáng anh mang đến lên bàn cơm, “Anh có, đi ngang qua chỗ em nên mang cho em bữa sáng.”
Hạ Tiểu Mãn nhìn sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao nhân trứng sữa thơm phức trên bàn, ngón tay vẽ xoắn ốc trên bàn, nhỏ giọng nói: “Sao anh không báo trước một tiếng…”
Dù nhỏ giọng nhưng Triệu Cải Cách cũng nghe ra giọng nói trách móc của cô.
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Triệu Cải Cách không nhịn được lại bật cười thành tiếng.
Hạ Tiểu Mãn bày ra biểu cảm: “Em có thể muốn chia tay với anh” nhìn anh.
Triệu Cải Cách nhịn cười, vừa nhịn vừa cười, đi tới một tay ôm cô, nhưng cô lại không phối hợp.
Triệu Cải Cách không trêu cô nữa, một tay chạm sau gáy cô, khẽ vươn người chạm vào đôi môi kia, vừa cười vừa nói: “Đừng để ý, vừa rồi em cực kỳ đáng yêu.”
Điều anh nói là thật.
Hạ Tiểu Mãn cũng không muốn, đẩy cánh tay anh ra, ảo não cầu xin, “Anh có thể lựa chọn mất trí nhớ một chút không?”
Để cô cố gắng giữ hình tượng a a a a a!
Không thể.
Trong lòng Triệu Cải Cách đáp lại, nhưng không nói với cô.
Anh nhìn thời gian, lại ấn cổ cô hôn một cái, nói: “Đừng tức giận, nhớ ăn sáng, anh đi trước.”
Đi nhanh đi, cô sắp bị thiêu cháy rồi.
Anh mỉm cười và rồi bị cô tiễn ra cửa.
Hạ Tiểu Mãn nghĩ một đằng nói một nẻo, cái đuôi nhỏ dường như đưa anh đến tận thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại trước mới trở về phòng.
Về phòng, nhìn bữa sáng đặt trên bàn còn toả hơi nóng, người nào đó nở nụ cười xinh đẹp.
Bạn trai đưa bữa sáng đó nha.
Ăn bữa sáng xong, Hạ Tiểu Mãn xinh đẹp lại ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Cô tự gọi cơm hộp, tùy tiện ăn một chút, bắt đầu gõ chữ.
Mới mở hố, mọi người vào xem cũng tương đối ổn, trong một ngày là hoàn thiện xong.
Lúc nhận được tin nhắn từ Do Tình, cô vừa mới đánh xong chữ cuối cùng của chương hôm nay.
“Người chị em đâu rồi? Ra đây cạn ly.”
Hạ Tiểu Mãn lười, không muốn đi ra ngoài, “Trương Căn Đình đâu? Cậu không đi vào thế giới của hai người, tìm mình làm gì?”
Cô đăng chương vào mục tiểu thuyết dưới tên tác giả là mình rồi ấn lưu lại.
“Thế giới hai người gì chứ, bọn tớ đã ở bên nhau 6 năm nay, sao còn nhiều tình cảm mãnh liệt như vậy được.” Do Tình chu miệng phản bác, lại tha thiết mời cô, “Có ra không, mình phát hiện ra một quán bar rất nổi, đi nhậu cùng mình.”
Quán bar gì đó, trước giờ Hạ Tiểu Mãn chưa từng đến. Cô cảm thấy nơi đó là chỗ hỗn loạn, loại người nào cũng có, không an toàn.
Cô muốn từ chối thì Do Tình lại nói: “Mỗi ngày cậu đều sống theo khuôn phép cũ, rất nhàm chán, đi đi.”
Bốn chữ “theo khuôn phép cũ” này ngắm trúng tim cô, cô nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Sau khi hỏi tên và địa điểm của quán bar đó, Hạ Tiểu Mãn nói: “Chờ tớ chuẩn bị xong sẽ ra ngoài, sau đó đến.”
Do Tình “ồ” một tiếng, vui vẻ cúp điện thoại.
Cô kiểm tra chương mới nhất một lần nữa, bỏ vào hộp thư nháp, sắp xếp thời gian rồi ra ngoài.
Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn của Triệu Cải Cách, hỏi cô ăn cơm tối với anh không.
Cô trả lời, “Do Tình tìm em, em ra ngoài ăn với cô ấy rồi.”
Cô không dám nói cô đi quán bar, sợ anh nghĩ nhiều.
Triệu Cải Cách trả lời, “Đừng về quá muộn.”
Hạ Tiểu Mãn mỉm cười, gửi biểu tượng cảm xúc “hôn gió” rồi cất điện thoại.
Triệu Cải Cách nhìn người nhỏ hôn gió trên màn hình, khóe môi mỉm cười, lòng có chút ngứa.
Muốn bắt bạn gái trở về, hôn một cái.
Đêm thì dài mà bạn gái lại không ở bên cạnh. Triệu Cải Cách suy nghĩ, quyết định đi gặp anh em Thiệu Châu đã mấy ngày không hẹn.
Vì thế, không có sự trùng hợp thì sẽ không thành chuyện. Một đôi nam nữ vừa mới xác định mối quan hệ chưa được bao lâu đã gặp nhau một cách kỳ diệu trong quán bar như vậy!
Triệu Cải Cách thấy cô, mí mắt nhảy dựng.
Hạ Tiểu Mãn nhìn thấy anh, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?”
“Sao anh lại ở đây?”
Hai người trăm miệng một lời.
Hạ Tiểu Mãn phản ứng trước, có chút xíu chột dạ giải thích: “Do Tình đưa em đến, nói đi thư giãn một chút.”
Làm sao bây giờ, lúc trước không thẳng thắn với bạn trai bây giờ lại bị bạn trai bắt được.
Lúc này hai người họ đang chặn trước cửa toilet, nhưng thật ra lại ngăn được một chút tiếng ồn đinh tai nhức óc bên ngoài. Chỉ là toilet cũng có người lui tới, hai người họ chặn ở đây, ít nhiều có chút chướng mắt.
Triệu Cải Cách kéo cô đi đến nơi ít người.
Hạ Tiểu Mãn đi theo sau với vẻ mặt chột dạ.
Triệu Cải Cách vốn rất kinh hoàng khi gặp được cô ở đây. Dù sao anh đến cùng với mấy người anh em đó, người nào cũng có thể làm lộ bộ mặt không quân tử kia của anh, anh sợ Hạ Tiểu Mãn bắt gặp được.
Lúc này, nhìn thấy cô cúi đầu, bộ dạng có chút chột dạ thì nháy mắt hiểu được điều gì đó. Anh lập tức nắm lấy cơ hội, giảng đạo đức rồi cười như không cười nhìn cô, “Chạy đến chỗ này để ăn cơm, hử?”
Hạ Tiểu Mãn sờ vành tai, giải thích: “Chúng em ăn xong mới tới…”
Triệu Cải Cách tiếp tục nhìn cô, “Tới chỗ này chơi?”
Hạ Tiểu Mãn sờ sờ cổ, chịu đựng trái tim đang nhảy loạn, tròng mắt đảo đảo và giải thích, “Em không tới chơi mà chỉ đến xem một chút.”
Đến xem một chút?
Hạ Tiểu Mãn giương mắt nhìn anh, duỗi tay nắm lấy bàn tay anh, vô cùng thành khẩn nói: “Thật sự đây là lần đầu tiên em đến, hơn nữa vừa mới tới, rượu cũng chưa uống một ngụm.”
Mí mắt Triệu Cải Cách giật giật.
Anh không nghi ngờ lời cô nói một chút nào. Từ lần đầu tiên gặp cô, đến khi nói bóng nói gió mà tìm hiểu chuyện của cô thì anh đã biết cô là dạng ngoan ngoãn.
Nói đây là lần đầu tiên cô tới quán bar, anh tin đó là thật.
Mí mắt anh nhảy lên bởi vì lúc này cô còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau cô phản ứng lại hỏi sao anh ở quán bar thì sẽ đến lượt anh ở thế hạ phong.
Triệu Cải Cách hiểu rõ tình hình, mặt không cảm xúc vì mình đã chuẩn bị tốt, giơ tay xoa đỉnh đầu cô, cười vô cùng dịu dàng nói: “Cẩn thận như vậy làm gì, anh không trách em. Bình thường áp lực công việc lớn, thi thoảng ra ngoài thư giãn một chút rất bình thường.”
Hạ Tiểu Mãn nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cong lên mà cười rộ, ngọt ngào nhìn anh.
Triệu Cải Cách dứt lời lại nói thêm: “Nhưng lần sau phải nói với anh một tiếng, hai cô gái đến đây vẫn quá nguy hiểm.”
“Vâng!” Hạ Tiểu Mãn cười đồng ý.
Sau đó cô phản ứng lại, hỏi anh: “Anh đến đây với đồng nghiệp à?”
Mí mắt Triệu Cải Cách giật giật, nhìn cô nói: “Không phải, bạn anh gọi anh đến, anh nghĩ em không ở đây nên đã đến đây.”
“Ồ.” Hạ Tiểu Mãn lên tiếng, không nghi ngờ gì, chần chờ nói: “Vậy anh tiếp tục chơi, em quay lại? Do Tình còn đang đợi em.”
Triệu Cải Cách không yên tâm để cô ở lại đây, không chút suy nghĩ nói: “Không chơi nữa, anh đưa em trở về.”
Nói giỡn, cô ở lại thêm một lúc, lát nữa gặp mấy người anh em hay giúp đỡ anh, anh sao có thể che giấu được nữa.
Hạ Tiểu Mãn có chút do dự, “Nhưng mà chúng em vừa mới tới…”
“Không thương lượng, phải đi.”
“À…” Rốt cuộc cô cũng không nói lại được anh, Hạ Tiểu Mãn vẫn có chút yếu đuối, không dám kiên trì nên cô muốn quay lại dỗ Do Tình ổn là được.
Triệu Cải Cách hỏi cô, “Các em ngồi chỗ nào?”
Hạ Tiểu Mãn nói qua phương hướng và vị trí với anh.
Sau khi Triệu Cải Cách rõ ràng thì nói: “Em quay lại đó trước, anh đi chào hỏi bạn bè một tiếng, lấy quần áo xong sẽ đi tìm em.”
Hạ Tiểu Mãn gật đầu, đi đến chỗ Do Tình.
Đợi sau khi cô đi thì vẻ mặt Triệu Cải Cách thay đổi, hơi vội vàng trở về phòng, cầm lấy quần áo và điện thoại, rồi nói với Thiệu Châu một câu, “Tôi có việc, tôi đi trước.”
Sau đó không chờ bọn Thiệu châu đáp lại, anh đã đẩy cửa phòng rời đi.
Sao như vậy được?
Trong phòng mới xếp bài mạt chược, bọn họ còn đang đợi anh quay lại thì bắt đầu chơi.
Anh không nói rõ có chuyện gì đã muốn rời đi?
Thiệu Châu là người đầu tiên đuổi theo.
Quán bar nhiều người, đến lúc Thiệu Châu đứng chặn Triệu Cải Cách, tay anh đã ôm Hạ Tiểu Mãn, che chở và muốn đưa cô rời khỏi.
Thiệu Châu nhìn tình huống này thì đã hiểu, hoá ra là đụng phải cô gái khiến anh giả thành nhã nhặn bại hoại để theo đuổi.
Nghĩ như vậy, Thiệu Châu vui vẻ.
Triệu Cải Cách thấy anh ta, sắc mặt tái đi, vẻ mặt cảnh giác, trừng mắt với Thiệu Châu.
Hạ Tiểu Mãn không biết nguyên nhân, nhìn Triệu Cải Cách một cái rồi lại nhìn Thiệu Châu vừa mới xuất hiện, hỏi anh: “Bạn của anh hả?”
Triệu Cải Cách rất muốn nói mình không quen anh ta, nhưng lại sợ con lừa Thiệu Châu này bêu xấu anh. Vì vậy anh quăng cho Thiệu Châu một ánh mắt cảnh cáo, dịu dàng nói: “Ừ, bạn anh, Thiệu Châu.”
Thiệu Châu liếm răng, trong lòng cười đến nở hoa, nghĩ: Triệu Cải Cách ơi Triệu Cải Cách, cậu cũng có ngày hôm nay.
Nhưng anh ta vốn là anh em tốt, tất nhiên sẽ không phá hỏng chuyện tốt của anh em nhà mình. Có lời gì thì để anh ta chê cười sau lưng anh là đủ rồi.
Lần đầu tiên, anh ta bày ra bộ dạng nhã nhặn và lễ độ để chào hỏi với Hạ Tiểu Mãn, nói: “Xin chào em dâu, anh nói sao cậu ấy lại rời đi ngay sau khi quay lại phòng, hóa ra là đã gặp em dâu.”
Hạ Tiểu Mãn có chút xấu hổ.
Vừa nghe đã thấy là đang làm hỏng mất cuộc vui của bọn họ.
Hơn nữa em dâu gì đó, gọi hơi sớm rồi.
Cô đáp lại, “Chào anh ạ.”
Triệu Cải Cách trừng mắt nhìn anh ta, ngoài mặt còn phải chịu đựng nói: “Các cậu cứ chơi đi, chúng tôi đi trước.”
Thiệu Châu tự nhiên sẽ không ngăn cản, cười gật đầu, “Được, đi đi.”
Triệu Cải Cách mang Hạ Hiểu Mãn muốn rời đi.
Vì Do Tình gặp được đồng nghiệp của mình nên không đi cùng nhau.
Ai ngờ, vừa mới đối phó với Thiệu Châu xong thì đã có một người khác theo sát phía sau anh ta xuất hiện, tên là Phùng Vĩ.
Người này là kẻ lỗ mãng, lại không biết chuyện Triệu Cải Cách theo đuổi người ta. Người trong quán bar cãi cọ ồn ào, anh ta vừa rồi mới đuổi đến đây nên cũng không nghe thấy lời Thiệu Châu và anh nói trước đó, thấy Triệu Cải Cách thì nói ngay, “Sao anh Triệu lại muốn đi, mọi người còn đang đợi anh về rồi bắt đầu đấy!”
Cánh tay ôm Hạ Tiểu Mãn của Triệu Cải Cách siết chặt một chút, sau đó giả vờ bình tĩnh, ngoài mặt khiêm tốn nói: “Các cậu cứ chơi đi, tôi muốn đưa bạn gái về trước.”
Chỉ trông chờ vào Phùng Vĩ có thể hiểu ra, thức thời cút đi.
Nhưng rõ ràng Phùng Vĩ không thể hiểu được thâm ý trong đó, nghe giọng Triệu Cải Cách nói chuyện còn có vẻ nho nhã nên thắc mắc, nói: “Anh Triệu làm sao vậy? Anh nói chuyện sao phải đổi giọng? Hôm nay không phải là anh tổ chức đánh bàn mạt chược sao…” Anh ta cong môi cười, lại nhìn Hạ Tiểu Mãn im lặng không lên tiếng nhìn bọn họ: “Đây là chị dâu đúng không?”
Hỏi một câu, anh ta đưa tay ra: “Xin chào chị dâu! Lần đầu gặp mặt, em là Phùng Vĩ.”
Hạ Tiểu Mãn đáp lại, đưa tay ra, “Chào cậu.” Ánh mắt cô như nghĩ điều gì mà đảo qua giữa Triệu Cải Cách và hai người bọn họ.
Thiệu Châu muốn ngăn Phùng Vĩ lại, “Chúng ta quay lại đi, để Triệu Cải Cách mang em dâu về trước.”
Phùng Vĩ khó hiểu, “Trở về làm gì, sao anh Triệu không mang chị dâu đi cùng?”
Hạ Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn Triệu Cải Cách, không chắc chắn lắm hỏi: “Anh Triệu?”
Triệu Cải Cách tuyệt vọng nhắm mắt lại, không bao giờ muốn phản ứng với hai người trước mặt, ôm lấy Hạ Tiểu Mãn, không nói hai lời mà bỏ chạy lấy người.
Phùng Vĩ phía sau còn muốn ngăn lại nhưng bị Thiệu Châu ôm lấy.
Thiệu Châu cười ra nước mắt, vỗ ngực Phùng Vĩ nói: “Cậu chuẩn bị đi.”
Cẩn thận lại bị Triệu Cải Cách đập cho.
HẾT CHƯƠNG 15