Trong khi Phùng Kiến Quân tiến hành thuận lợi công việc được giao, thì ở thành phố C lúc này Hà Thúy Bình mới tỉnh lại. Hoa Vân Phong vẫn ngồi bên giường mẹ. Mẹ anh đã ngủ một ngày một đêm, anh vô cùng lo lắng. Gọi cho Bạch Thiệu Đông thì máy báo bận. Không biết hắn đang làm gì nữa. Anh chỉ còn cách chờ đợi. Thật may mắn, mẹ anh cuối cùng đã tỉnh. Nghe tiếng mẹ phát ra khe khẽ, anh đứng dậy, lấy tay sờ soạng tay, rồi đến mặt của bà, xác định bà thật sự tỉnh. Anh rất vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi. Mẹ cảm thấy trong người có khỏe không?”
Hà Thúy Bình vừa trải qua cơn hoảng loạn, đầu đau nhứt dữ dội, vẫn còn chút quay cuồng, bà từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ngồi trước giường vẻ mặt đầy lo lắng của con trai, trong lòng bà đau xót. Trách bà lại phát bệnh, tội nghiệp Vân Phong của bà! Hà Thúy Bình cố nặng ra nụ cười, dù bà biết Hoa Vân Phong không nhìn thấy được nụ cười này, tuy nhiên có thể anh cảm nhận được, làm vậy sẽ khiến con trai yên tâm hơn, bà nói thều thào: “Mẹ không sao! Con trai à, mẹ ngủ bao lâu rồi?”. Nhìn ngoài cửa sổ thì trời đã về chiều, sắc vàng cam trải khắp nơi, len lỏi vào từng ngỡ ngách trong căn phòng nhỏ.
“Dạ, hơn một ngày rồi mẹ ạ! Mẹ có thấy choáng váng hay khó thở gì không? Con gọi cho Thiệu Đông ngay.” Hoa Vân Phong vẫn chưa thể yên lòng được.
Hà Thúy Bình lắc đầu, xua tay, nắm lấy cánh tay Hoa Vân Phong ngăn không cho anh đi: “Không sao. Mẹ khỏe rồi, chỉ có hơi đói bụng thôi. Nấu gì cho mẹ ăn đi con trai.” Giọng điệu khôi phục như ngày thường, bà có chút làm nũng với Hoa Vân Phong.
Hoa Vân Phong cười cười, vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay của mẹ, nói: “Mẹ đợi chút. Con có nấu cháo, hâm nóng lại rồi đem vào cho mẹ.”
Hà Thúy Bình đương nhiên đồng ý: “Được, mẹ đợi. Cẩn thận bỏng nhe con!” không quên dặn dò Hoa Vân Phong, dù chuyện nhà bếp đối với anh không phải việc xa lạ gì. Nhớ lúc anh còn nhỏ, mẹ anh cứ tình trạng khi mê khi tỉnh thế này thì nấu cơm, giặt giũ, quét dọn nhà cửa một mình anh gánh vát, kể cả chuyện kiếm tiền lo cho mẹ và cả hai tên mà Phùng Kiến Quân hay gọi là ‘ôn thần’ kia nữa.
Hoa Vân Phong gật đầu, từ từ dò dẫm đi vào phòng bếp. Ở lại đây, Hà Thúy Bình rốt cuộc không ngăn được nước mắt, bà lấy cái chăn chặn ở miệng không cho mình khóc ra tiếng. Những kí ức mà bà cố tình chôn giấu lại lần nữa làm tim bà đau như cắt. Sở Đạo, không ngờ lại có thể gặp mặt ông sau gần 20 năm, ông không thay đổi nhiều, chỉ có bà không còn là cô gái vô tư năm nào nữa. Quá nhiều đau khổ, âu lo, cuộc sống xô đẩy bà sớm đã không nhận ra chính bản thân mình. Bà vẫn còn yêu người đàn ông này, bởi vì còn yêu nên đương nhiên có hận, yêu càng nhiều, hận càng sâu. Không những vậy, bà còn cảm thấy một phần nào đó tội lỗi, mặc dù ông ta bỏ rơi mẹ con bà, nhưng bà đã thề sẽ cố gắng nuôi con đợi ông trở lại, nhưng bà đã thất hứa khi không bảo vệ được đứa con của mình. Nghĩ đến đây, Hà Thúy Bình lại thấy cảm giác nghẹn ngào lại dâng lên mãnh liệt, bà sợ chính mình sẽ lại phát bệnh, chịu khổ vẫn là Vân Phong của bà. Nên bà cố gắng nén lại cảm xúc, lòng không nhớ, tâm không phiền. Đừng mãi suy nghĩ những chuyện đã qua, không thể cứu vãn, chuyện quan trọng nhất bây giờ phải làm là tìm hạnh phúc cho con trai. Đúng vậy, kế hoạch lần này bà đã đóng rất đạt không phải sao? Bà ‘Giả bệnh thành thật’, ha, chắc chắn lần này sẽ thành công.
Hà Thúy Bình nghĩ đến kế hoạch, bà nôn nóng muốn biết trong lúc bà hôn mê đã xảy ra chuyện gì rồi. Không biết mấy thằng nhóc kia có làm tốt nhiệm vụ không đây. Bà kéo tủ đầu giường, điện thoại bà nằm trong đó, lấy ra và bắt đầu cuộc gọi cho Bạch Thiệu Đông. Bên kia điện thoại trả về tín hiệu máy bận. Hà Thúy Bình tắt điện thoại, không ngờ chưa kịp buông xuống thì Bạch Thiệu Đông gọi lại: “Dì Bình, chiều giờ con có cuộc họp nên con không mở máy, lúc nãy kiểm tra thấy Vân Phong gọi rất nhiều cuộc, con vừa tính gọi lại cho cậu ấy thì dì gọi đến. Có chuyện gì sao dì Bình?”
Hà Thúy Bình nghe Bạch Thiệu Đông giải thích xong, thì mở miệng nói: “Có chuyện mới gọi cho con. Chuyện của dì đã xong, mấy đứa thế nào rồi?” nhỏ giọng đến mức tối đa, Vân Phong của bà mà nghe được thì hỏng hết.
Bạch Thiệu Đông cười nham nhở, truyền vào điện thoại mà vẫn làm Hà Thúy Bình sởn gai óc: “Dì Bình ơi, kế hoạch của con quá vẹn toàn rồi. Nhất định thành công. Tên Phùng Kiến Quân kia tối qua có gọi điện thoại báo cho con biết, Diệp Tri Thu chiều thứ 6 sẽ đến thành phố C thăm dì đó. Dì Bình chuẩn bị đón con dâu nha!”
“Thật sao? Tốt quá. Ha…ha!” Hà Thúy Bình vui mừng bậc cười, chợt nhớ ra điều gì, vội vàng bưng kín miệng, vừa thấy bóng Hoa Vân Phong in trên tường gần đến cửa phòng, bà hết cả hồn, ngắt điện thoại, nhét vào dưới gối. Bên kia điện thoại, lè lưỡi, đoán thầm cũng biết nguyên nhân, mong rằng đừng hỏng chuyện nha!
Thấy Hoa Vân Phong tiến vào đến cửa, bà trèo xuống giường, tiến lên giành chén cháo trong tay con trai: “Đưa cho mẹ, con chắc là canh chừng mẹ cũng mệt lắm rồi, về phòng nghỉ ngơi đi con.” Đánh trống lãng chuyện bà lỡ miệng cười to khi nãy, nhất định lỗ tai thằng nhóc này rất thính, nó nghe ra sơ hở là bà không biết làm sao nói dối nó đây.
“Mẹ, con không mệt. Mẹ mới khỏe lại, ngồi trên giường đi, đừng xuống dưới. Đến đây, ngồi xuống, mẹ từ từ ăn.” Hoa Vân Phong dìu mẹ đến bên giường, ấn bà ngồi xuống, vẫn cầm chén cháo trên tay, lúc này mới thổi nhẹ cho nguội bớt rồi mới đưa vào tay mẹ.
Hà Thúy Bình vui vẻ nhận lấy chén, vừa mới đưa muỗng lên miệng, lại nghe Hoa Vân Phong hỏi: “Lúc nãy mẹ nói gì ‘tốt quá’ vậy mẹ?”
Hà Thúy Bình thiếu chút nữa là phun cháo đầy mặt Hoa Vân Phong rồi, may mà bà nén lại kịp, chỉ là bị sặc đến ho khan mà thôi. Hoa Vân Phong vuốt ngực mẹ, hối hận vì đang lúc mẹ ăn mà lại lên tiếng hỏi chuyện làm mẹ bị sặc. Anh nói: “Mẹ, từ từ thôi. Không cần trả lời con.” Anh chỉ nghe mẹ nói gì đó, rồi cười to, thắc mắc nên hỏi vậy thôi. Không ngờ lại hại mẹ như vậy. Biết vậy anh đã không hỏi.
Hà Thúy Bình thấy con trai vì mình sặc mà bỏ qua chuyện không hỏi nữa, bà mừng thầm. Giả vờ ho thêm vài cái, cho con khỏi nghi ngờ, rồi gật đầu, ừ ừ vài tiếng, tiếp tục ăn cháo.
------------------
Phùng Kiến Quân đến thành phố D đã được hai ngày, ban đầu anh dự định sẽ tận dụng ba ngày này để đi chơi khắp nơi, tận hưởng bầu không khí trong lành mát mẻ này để được ‘rửa phổi’ sau nhiều ngày hít thở khói bụi nơi thị thành đông đúc. Nhưng bây giờ anh chẳng có một chút hứng thú nào nữa, nhớ chuyện ngày hôm qua lại ‘đụng độ’ với cô nàng đầu óc không bình thường kia, Phùng Kiến Quân lại có cảm giác muốn phát hỏa, muốn đập phá đồ đạc cho thỏa cơn giận. Trước mặt cô ta anh rất muốn đánh một cái vào khuôn mặt mĩ lệ đó, nhưng không hiểu vì sao mãi không xuống tay được. Có lẽ từ trước giờ anh không áp dụng bạo lực với phụ nữ. Xem như cô ta may mắn đó, nếu gặp một thằng đàn ông nào khác nhất định cái mặt cô ta sưng như bánh bao rồi.
Phùng Kiến Quân bức bối, đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ của Hoa Vân Phong vẫn ở khi đến đây. Bây giờ không có Phong ca ở đây, không ai nói chuyện với anh, anh có cảm giác như bị nhốt ở trong nhà tù tách biệt thế giới bên ngoài vậy. Ngột ngạt làm sao, chết mất thôi. Không biết sao anh không muốn đi ra ngoài chơi, mà cũng không muốn ở trong phòng. Phùng Kiến Quân thắc mắc, mình trở nên khó nuôi như vậy khi nào thế? Bình thường bỏ anh ở nơi nào miễn có thức ăn là anh có thể ở đó mãi cũng được, chỉ cần ăn rồi ngủ, sướng quá còn gì. Hôm nay đầu óc có chút rối bời, lại có chút trống rỗng. Thôi đi, thật sự chính bản thân anh cũng không biết anh muốn gì.
Phùng Kiến Quân mở ra tivi, cũng điều chỉnh đến kênh truyền hình anh vẫn thích, nhưng sao nằm xem một lát lại cảm thấy chán. Trằn trọc đến mở tủ lạnh lấy ra mấy cái bánh ngọt anh mới mua, trở lại chỗ nằm và thưởng thức.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Phùng Kiến Quân lại vò đầu bứt tóc. Hiệu bánh này làm ăn kiểu gì, chất lượng càng ngày càng kém, ăn cái bánh này giống như nhai cỏ, không hương vị, cũng không mềm mại, không giống như… Đầu Phùng Kiến Quân lại hiện lên khung cảnh ở khu nhà đợi trong sân bay, cái đó…lúc đó, anh nghĩ nó giống cái bánh này, ăn ngon, nhưng hiện tại nghĩ đến, cái bánh này không ngon bằng rồi. ‘Cái bánh đó’ mềm mềm, thơm thơm, lại ngọt ngọt, nghĩ đến là nước miếng ứa ra. Phùng Kiến Quân liếm liếm môi, thực sự rất nhớ ‘cái bánh đó’.
Lắc lắc đầu, Phùng Kiến Quân gõ đầu mình ba cái thật mạnh. Anh mắng ra tiếng: “Phùng Kiến Quân ơi Phùng Kiến Quân. Mày điên rồi, suy nghĩ cái gì vậy. Muốn ăn bánh thôi. Cái này không ngon thì mua cái khác. ‘Cái bánh đó’ mày không ăn được đâu, ăn xong thì phải ăn thêm cái tát. Đau chớ!” chu môi, anh cảm thấy má phải của mình tê tê. Công nhận cô gái đó tay nhỏ và mềm vậy mà đánh cũng mạnh ghê, đúng là công lực quá thâm hậu. Phùng Kiến Quân anh ghét nhất dạng con gái như vậy, quá bạo lực cuối cùng cũng thành bà cô già không ai thèm lấy. Nghĩ vậy, tâm tình Phùng Kiến Quân bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên. Anh đưa cái bánh đang cắn dở lên miệng cắn một cái to, ùm, hương vị cũng không tệ, tạm chấp nhận được. Gật gật đầu, khóe môi cười cười, anh lại ghé vào trên ghế dài và xem bóng đá.
Đồng dạng lúc này ở một nơi nào đó, trong căn phòng rực rỡ sắc màu có một cô gái đang nằm ngửa nhìn trần nhà, cũng nhớ đến cái tình huống ‘éo le’ ngày hôm qua. Cả đêm cô không ngủ được. Buổi chiều hôm qua mẹ về nhà, chỉ nhìn cô một cái nhàn nhạt rồi quay đầu bỏ đi, không nói một câu, cũng không mắng một lời nào hết. Cao Phi Phi lấy làm lạ, mẹ không biết chuyện xảy ra hay sao? Không thể nào, huyên náo cả sân bay làm sao không biết, nhưng mẹ chẳng thèm quan tâm cô nữa hay sao. Vừa rầu rỉ không vui, vừa bực tức tên ‘dâm tặc’ kia. Cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, cô nhất định ghi hận này, nhất định sẽ cướp lại của hắn…à…mà không. Đúng hơn là cướp cả hàm răng của hắn, cho hắn dám mút rồi cắn, sưng hết cả môi, đến giờ còn đau!
------------------------------
Thứ 6 tuần này phải đi thành phố C, Diệp Tri Thu biết mình có thể nghỉ một ngày không đến phòng ghi âm sách nói cũng không sao, nhưng cô không muốn. Cô phải làm bù lại cho ngày nghỉ mới cảm thấy yên tâm. Thế là buổi chiều thứ tư, Diệp Tri Thu đến rất sớm, và về rất muộn, cô chú tâm hơn trong lúc đọc, đọc nhiều hơn nhưng không có nghĩa là đọc cẩu thả. Cô rất dụng tâm, vẫn giọng đọc khi trầm khi bổng, biểu cảm dạt dào, dù cho đọc quyển về Danh nhân nhưng cất chứa đâu đó nồng nàng tình cảm của cả trái tim. Hoàn thành công việc một cách thuận lợi và vui vẻ. Diệp Tri Thu đạp xe về nhà, cả người còn thê thảm hơn ngày hôm trước. Cổ họng không chỉ đau mà còn rát, cả nuốt nước bọt cũng đau. Mắt cô thật sự mở không lên nữa, cứ trì trì xuống muốn ngủ. Nhưng cô vẫn cười thật tươi, má lún đồng tiền vẫn chưa phai nhạt, hình như càng sâu hơn và diễm lệ hơn nữa.
Trời cuối thu có từng đợt gió nhẹ nhưng cũng mang hơi lành lạnh báo hiệu một mùa đông. Thế nhưng Diệp Tri Thu lại vào phòng tắm dội nước lạnh vào cơ thể như muốn nhanh chóng xua tan mệt mỏi, lấy lại tinh thần rồi mới xuống phòng ăn.
Ở phòng ăn, dì và chú Trần nhìn thấy Diệp Tri Thu đi xuống, cả hai như có điều muốn nói, dì Trần cướp lời hỏi trước: “Tiểu Thu, dạo này học bận lắm sao con. Xem con kìa, hốc hác hẳn đi rồi.” dù có cố che giấu, nhưng người thân trong một nhà, chỉ cần quan tâm là biết ngay.
Diệp Tri Thu vốn đang làm động tác muốn ngồi xuống thưởng thức mĩ thực, bị hỏi cô có điều chột dạ, liếc nhìn dì Trần, lắc đầu ngoầy ngoậy: “Ây da, dì Trần ơi. Học mệt thiệt đó. Bài tập nhiều quá nhiều,những thứ con không biết còn nhờ anh Lăng Khiêm làm giúp. Hic! Con sắp chết vì stress rồi.” vẻ mặt này ai nhìn mà cho là giả chứ. Nói cũng là thật, dạo này rất nhiều bài tập cô đều nhờ Sở Lăng Khiêm làm hộ đấy thôi. Cô phải công nhận một điều rằng, anh ấy làm việc hiệu suất rất cao. Chỉ mới gửi bài tập ban đêm, ngày sau mở E-mail lên đã thấy bài giải hoặc câu trả lời từ sớm rồi. Khi đi học nhóm, cô cũng nhờ bài giải này mà lập ‘công đầu’ của nhóm, trong khi không ai biết làm, chỉ có mình cô biết mà thôi. Tuy rằng có chút không thành thật, nhưng mà cũng đâu có hại ai nha!
Dì Trần đương nhiên nghe vậy mà sốt ruột: “Con à. Học cũng vừa vừa thôi. Học nhiều quá không tốt. Ây ây, lão Trần, cuối tuần này ông chở con bé dạo chơi đâu đi cho giải trí một chút, nó học nhiều quá hao tổn tâm trí tôi lo lắng lắm.”
Chú Trần cũng không cãi: “Ừ, đúng đó tiểu Thu. Đi chơi cho xả cái gì xì…trét gì đó nhe con!” chú Trần không giỏi tiếng anh, tuy biết rằng từ ngữ đó thông dụng, nghe trên thời sự cũng nhiều, nhưng khi chính miệng phát âm thì có phần chệch choạc.
Diệp Tri Thu thấy dì và chú đồng loạt đều có ý muốn mình đi đâu đó để vui chơi, không bằng thừa dịp này xin họ cho mình đi thành phố C với Mật Mật luôn chắc chắn sẽ không trở ngại gì.
Diệp Tri Thu nói là làm ngay: “Dì ơi, chú ơi. Con và Điềm Mật có rủ nhau đi nhà ngoại bạn ấy ở thành phố C để chơi mấy ngày. Không biết dì và chú có cho con đi không, nên con chưa nói.” Chu đôi môi đỏ mọng, đáng yêu là không cần phải nói.
Dì Trần nhìn chú Trần một cái, chú Trần lên tiếng: “Thành phố C phức tạp lắm. Mà ba của con đang lúc ra nước ngoài rồi. Để chú Trần đi với con nhe!”
Diệp Tri Thu mở to mắt, vội vàng không đồng ý: “Chú Trần ơi, con đi nhà bạn chơi. Chú đi theo thì kì lắm. Cho con đi với Điềm Mật mà, không có chuyện gì đâu, vả lại hành trình của con sẽ thường xuyên gọi điện về nhà. Điềm Mật thông minh lanh lợi, lại thường một mình đi nhà ngoại bạn ấy, có gì mà dì và chú phải lo. Còn nữa, nhiều lúc con cảm thấy mình thật thất bại, lớn vầy rồi mà ngay cả tự mình đi xa một chuyến cũng không được. Con thật sự buồn lắm!” DiệpTri Thu lại giở trò này. Ánh mắt cất chứa nhiều nước mắt ngân ngấn mà không chảy xuống, cứ đọng lại long lanh trong đáy mắt, nhìn cảnh tượng này không ai kìm lòng được mà phải cảm khái: Cô gái thật đáng thương, giống như con chim nhỏ bị giam trong lồng, dù sơn son thiếp vàng cũng chưa từng được hít thở bầu không khí tự do.
Dì Trần đương nhiên là người kìm lòng không đậu, nhìn chú Trần. Chú ấy cũng không nở nhìn cô gái buồn, nhẹ gật đầu một cái. Dì Trần nói: “Thôi được rồi. Con đi thì đi, nhưng phải báo cáo thường xuyên cho dì đó nhe. Vậy khi nào đi?”
“Dạ, chiều thứ 6 dì à. Chuyến bay thẳng đến thành phố C luôn chỉ có khoảng 1 tiếng đồng hồ là đến.” Diệp Tri Thu vui sướng biết bao, thành công rồi.
“Ùm, vậy chiều thứ 6 chú Trần chở con ra sân bay. Đặt vé chưa con?” Chú Trần ân cần suy xét.
Diệp Tri Thu trả lời: “Dạ, con có nói với Mật Mật, khi nào xin phép được thì cho bạn ấy biết, bạn ấy đặt vé dùm con luôn. Dì và chú yên tâm. Lát nữa ăn cơm xong con gọi điện báo cho Mật Mật biết.”
Dì Trần thấy cô gái vui, dì cũng không kiềm nén được nụ cười: “Được rồi. Vậy là tính xong xuôi hết rồi. Ăn cơm đi con.”
Diệp Tri Thu vâng lời, cúi đầu ăn cơm. Cơm hôm nay ngon quá hay là vì lòng cô đang vui rạo rực, sắp được đến thăm thành phố C, sắp được hít thở chung bầu không khí với anh rồi.