Mẹ anh về phòng rồi, Hoa Vân Phong cảm thấy thật nhẹ nhõm. Những lời anh nói lúc nãy cũng hoàn toàn là sự thật, đó là suy nghĩ trong lòng anh. Mình yêu phải người tốt đẹp như vậy, nhưng không xứng với cô ấy, vả lại người ta cũng xuất phát từ trái tim lương thiện mà thôi. Thở dài, Hoa Vân Phong từ từ đi vào phòng của mình.
Hôm nay cũng như mọi khi, công việc của anh phải làm vào ban đêm. Hoa Vân Phong đến bàn đặt máy tính, khởi động máy, rất nhanh anh bắt tay vào công việc của mình. Máy tính của anh có sử dụng phần mềm hỗ trợ chuyển văn bản thành giọng nói, và cả đống thư điện tử đang đợi anh trả lời. Đeo xong tai nghe, làm một số thao tác cần thiết, Hoa Vân Phong nhận được cuộc gọi trực tuyến của một người bạn, đó là Phương Nhu.
Hai anh em nhà họ Phương là Phương Cương (Alfred Phuong) và Phương Nhu (Solomon Phuong), họ là người có quốc tịch Hoa Kì, cha gốc Việt, nhưng lại thích xưng và luôn muốn người ta gọi mình theo cái tên của quê hương.
Hoa Vân Phong lên tiếng tiếp cuộc gọi, bên kia là Phương Nhu nói qua micro giọng nam hơi trong trẻo: “Phong, ba ngày cuối tháng vui không?” anh ta biết Hoa Vân Phong theo thường lệ sẽ đi thành phố D, hỏi câu này cũng có lệ mà thôi. Nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu để tìm cớ nói chuyện với Hoa Vân Phong.
Đương nhiên Hoa Vân Phong vẫn từ tốn tính tình tốt đối với tất cả mọi người: “Vẫn tốt!” ngừng một chút anh nói tiếp “Có Phương Cương ở đó không…” không hiểu sao, bình thường đối với người cùng giới như bốn huynh đệ của mình cùng Phương Cương chẳng hạn, Hoa Vân Phong không câu nệ, không xa cách, nhưng đối với mỗi lần Phương Nhu gọi điện hay gặp mặt trực tiếp đều cho anh có cảm giác rùng mình, gai ốc không biết thế nào cứ nổi lên dày đặc. Nên anh nói chuyện với Phương Nhu có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
“Hello! Bạn tốt của tôi. Lý do vì sao tôi vinh hạnh được anh nhắc đến vậy?” Phương Cương không đợi Hoa Vân Phong nói xong, đã chen vào vui vẻ chào mừng, như là bạn cũ mấy chục năm mới gặp lại vậy, Hoa Vân Phong không lấy làm lạ, thái độ đối với anh của hai người bạn này thật sự rất quý. Phương Nhu nét mặt tối sầm, cái tên quỷ tha ma bắt này lại xuất hiện, hại mình không có cơ hội nói câu thứ hai với Hoa Vân Phong. Thật tình sao mình lại có người anh trai mất lịch sự vậy chứ. Vào cũng không gõ cửa một cái, thật hết nói!
Hoa Vân Phong vẫn chưa kịp đáp lại, bên kia đã có tiếng cãi nhau của hai anh em nhà họ Phương. Phương Nhu càu nhàu anh trai: “Lạy chúa! Sao anh cứ như bóng ma vậy chứ, xuất hiện không đúng lúc…”. Phương Cương cười cười tỏ vẻ áy náy, nhưng thực ra trong nội tâm anh lại cố ý làm như vậy: “Ôi Nhu yêu quý! Anh nhớ là em có việc phải làm mà. Cho anh chút thời giờ để cùng Phong bàn chính sự được không?”. Phương Nhu tức tối nhìn nhìn gương mặt anh trai mà anh muốn đánh cho mấy cú đấm như trời giáng để chừa cái thói mất lịch sự này. Nhưng vì nể mặt Hoa Vân Phong ở đây, tha cho anh ta. Mếu không thì…Hừ!
Phương Nhu nói vọng màu microphone: “Phong, hẹn anh hôm khác nhé! Bye.” Giọng lưu luyến không muốn rời. Rồi liếc xéo Phương Cương một cái, nện bước chân thật mạnh đi ra khỏi phòng.
Hoa Vân Phong nghe được sự bất mãn của Phương Nhu. Anh hỏi Phương Cương: “Phương Nhu không sao chứ? Hai anh em các người như chó với mèo vậy?”
Không ngại nói đùa, người ngoại quốc rất thích động vật, chó với mèo là loài động vật họ yêu thích, vì vậy Phương Cương vui vẻ cười đến miệng sắp rộng đến mang tai: “Ha…ha. Chó với mèo chưa thấm vào đâu. Nước với lửa thì đúng hơn. Thôi, mặc nó. Lớn rồi tôi không quản được nữa.”
“Đúng rồi Phương Cương. Càng lúc cậu càng lười biếng rồi sao? Gửi tôi nhiều E-mail như vậy, cậu còn việc gì để làm nữa?” Hoa Vân Phong bất mãn phải xử lí một đống công việc giúp người bạn này.
Chẳng những không áy náy, Phương Cương còn làm như đó là chuyện đương nhiên, cười khà khà nói to: “Phong, ai bảo cậu làm gì cũng hoành tráng như vậy, hại đầu óc tôi vận dụng không đủ, đau chết mất. Tôi chỉ làm chuyện gì nho nhỏ là Oke, cậu ra chỉ thị tôi làm vậy thì tốt nhất, ngược lại mặc kệ. Nếu cậu không giải quyết hộ mình, mình bỏ luôn cho khỏe!” Phương Cương là người lãnh đạo của Tập đoàn tài chính Phương thị ở New York tiếp nhận sự nghiệp từ cha mình, nhưng không có chút đầu óc kinh doanh nào. Phương Cương càng làm càng thất bại, nếu năm đó không có Hoa Vân Phong giúp đỡ giải quyết khó khăn, có lẽ bây giờ chẳng có Phương thị đồng thời cũng chẳng còn cái mạng của anh rồi. Phương Cương nói tiếp: “Mọi chuyện quan trọng mình đã tự tay soạn thành văn bản chuyển qua hết, cậu từ từ giải quyết, không gấp lắm!”
Hoa Vân Phong thật sự hết cách với người bạn này. Anh nói: “Được rồi, đúng vậy, là tự tôi làm tự tôi chịu. Số E-mail này tôi sẽ lo liệu, còn hội nghị hội đồng cấp cao chiều nay cậu tự lo đấy nhé!”
“Ây ây, cậu không nhắc mình quên mất. Đến giờ họp. Phong, cậu đeo tai nghe đó, chúng ta cùng đi họp…ha…ha!” Phương Cương cười ha hả bật máy tiếp âm cuộc họp truyền đến cho Hoa Vân Phong. Tham gia hội đồng cấp cao, anh chủ yếu là người nghe thôi. Nói nghe cũng không hẳn đúng, mà là Hoa Vân Phong nghe, rồi góp ý nói qua microphone, Phương Cương anh chỉ có nhiệm vụ nhắc lại với mấy người nhàm chán kia mà thôi. Trong công ty, anh là quốc vương thì Hoa Vân Phong chính là quốc sư.
Phương Cương không khỏi nhớ lại chuyện năm xưa. Bốn năm trước, Phương Cương tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc. Ba anh là người gốc Việt di cư sang Mỹ, gặp gỡ và lấy vợ quốc tịch Mỹ. Sinh ra hai anh em Phương Cương và Phương Nhu. Hai anh em vừa mang vẻ đẹp của người phương Đông có phần nhẹ nhàng gần gũi, vừa mang vẻ cương nghị góc cạnh rõ ràng cùng dáng cao to của người ngoại quốc, mắt xanh, mũi cao, da trắng. Thập phần hoàn hảo.
Phương lão thành lập Phương thị cùng sự trợ giúp của vợ. Dưới sự lãnh đạo của Phương lão, công ty tài chính tuy không vang dội, nhưng cũng được nhiều nhân vật có địa vị kính nể. Nhiều năm trôi qua, Phương lão cũng già đi, lao lực mà mắc nhiều bệnh trong người, cuối cùng không thoát khỏi số mệnh, ông đã nhắm mắt xuôi tay để lại công ty cho Phương Cương - con trai lớn của ông. Tuy ông biết năng lực của con không chống đỡ nổi, nhưng còn cách nào để duy trì tâm huyết bao năm của ông. Phương Cương sau một năm chống đỡ công ty, đã cố gắng thâu đêm suốt sáng, chỉ biết công việc là công việc, nhưng không thể nào kéo công ty thoát khỏi nhiều khó khăn trong thời đại kinh tế đang khủng hoảng lúc bấy giờ. Chán chường vì thất bại, Phương Cương suốt ngày say khướt trong men rượu, rồi sinh ra tật xấu bài bạc không ngừng để giải sầu. Dù cho Phương Nhu và mẹ anh có khuyên bảo thế nào cũng không tác dụng. Mẹ anh vì đau buồn quá độ và do nhung nhớ chồng đã mất, chẳng lâu sau bà cũng bệnh nặng qua đời. Lúc này Phương Cương hối hận vô cùng, đứng trước nợ nần chồng chất, công ty có nguy cơ phá sản, bản thân suy sút sa đọa. Anh không muốn sống nữa.
Trong một lần anh làm theo ý nguyện của cha trước khi chết, ông bảo anh phải về nước một lần thăm lại quê hương giúp ông, hoàn thành tâm nguyện bao năm xa xứ không có cơ hội quay về. Phương Cương về nước, sau khi đi thăm toàn thành phố nơi cha anh sinh ra một lượt. Hôm đó vào buổi tối, anh đã đi uống rượu tại bar Tương Phùng. Không hiểu sao anh lại sinh ra ý định muốn từ sân thượng nơi đây nhảy xuống đất, tự vẫn là hành động yếu đuối, anh biết, nhưng anh thật sự không còn lưu luyến cuộc đời nữa, không còn mặt mũi để sống.
Phương Cương nghĩ là làm, anh đứng nơi ban công của sân thượng, nhìn thật lâu đèn đuốc sáng trưng phía dưới, anh cảm thấy như bản thân đã đi đến thiên đường rồi. Anh chuẩn bị gieo mình xuống dưới, thì Phương Nhu chạy đến, van xin anh, khuyên nhủ anh, hai anh em trong lúc giằng co đã thủ thỉ chuyện gia đình, công ty và những nguy cơ sắp phải đối mặt. Nhưng cuối cùng, Phương Nhu không lay động được Phương Cương, anh ấy vẫn quyết tâm muốn chết. Lúc này trong bóng đêm vang lên tiếng nói trầm thấp, tiếng nói khiến người nghe bị hấp dẫn thật lớn, anh ta nói: “Muốn chết rất dễ, sống mới là khó. Nhưng anh chết đi chẳng những anh bất hiếu với cha mẹ, anh đã phụ lòng mong mỏi của họ, anh còn vô trách nhiệm với em mình, và nếu chết đi rồi cũng không bao giờ có cơ hội cứu vãn công ty. Anh nghĩ mình chết rồi sẽ không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là sự hèn nhát, trốn tránh. Dù có gặp cha mẹ anh ở thiên đường, họ cũng sẽ không tha thứ cho anh. Anh nhẹ nhõm sao?” người nói những lời này là Hoa Vân Phong. Sau đó thật sự còn nhiều chuyện xảy ra và đối thoại của hai người vẫn chưa kết thúc ở đây nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện năm xưa, anh đều nhớ đến câu đầu tiên này mà Hoa Vân Phong đã nói với anh.
Hoài niệm chuyện năm xưa, Phương Cương thật không dám nghĩ tiếp, nếu như lúc đó anh không đến Tương Phùng mà là một quán bar khác, nếu anh không nghe được những lời nói đó của Hoa Vân Phong, nếu anh thành công nhảy xuống đất từ mấy tầng lầu cao kia, chết tốt không sao còn nếu không chết được mà sống dở chết dở…lạy chúa, anh đình chỉ suy nghĩ ở đây. Không có nếu, sự thật anh đã không chết, Phương Nhu cũng hoàn thành học nghiệp, công ty không những không phá sản mà danh tiếng được không ngừng vang xa. Nhất định ở trên thiên đường, cha mẹ anh cũng đã mỉm cười hài lòng. Hôm nay, tất cả thành công của Phương thị đều được duy trì nhờ người bạn anh quen biết khi sắp cận kề cái chết này. Trong mắt mọi người, họ không biết mà vẫn thường ca ngợi Alfred Phuong là nhân vật đã làm nên huyền thoại trong giới kinh doanh, nhưng không ai biết được những điều này hoàn toàn không do năng lực của anh tạo ra. Chỉ có anh biết rất rõ ràng, chính Hoa Vân Phong là người đã cứu mạng anh, cứu vớt tương lai của Phương Nhu và cả Phương thị tâm huyết cả đời của cha anh.