Sáng hôm sau, Diệp Tri Thu từ phòng ngủ xuống phòng ăn mà vừa đi vừa nhảy tung tăng như con chim nhỏ. Môi đỏ mọng không ngừng phát ra những âm thanh réo rắt vui tai bằng những ca từ kỳ lạ mà chắc hẳn là do cô nghĩ ra. Thanh âm vốn rất hay của cô bây giờ dùng để hát những vần điệu này làm cho người nghe cảm thấy thật êm ái, giai điệu vang vọng khắp tòa biệt thự du dương khó tả.
Cô gái hôm nay đặc biệt vui vẻ, bởi vì ngày hôm qua đã có đột phá mới nha. Cô biết được tên anh, cô biết được nơi anh thường đến, cô biết được thành phố anh đang ở cũng cách cô không xa lắm chỉ khoảng 300 km mà thôi, nếu đi đường hàng không chỉ mất khoảng 1 tiếng đồng hồ. Cô vui vì hôm nay cô sẽ tìm đến anh, cô biết nơi anh cố định đi đến. Thật thích!
Diệp Tri Thu vừa chạy nhanh vào bếp đã ôm dì Trần hôn một cái, lắc lắc cánh tay dì, làm nũng: “Con đói bụng quá đi! Dì cho con ăn đi mà!” nhõng nhẽo như hồi còn nhỏ vậy.
Dì Trần yêu thương vuốt tóc cô: “Con bé này, lại bày trò gì đây? Cẩn thận này, dì đang nấu ăn, bỏng thì không tốt đâu. Con gái không nên có sẹo nha. Gả không được đó à!” nhìn nhìn Diệp Tri Thu khác hẳn ngày thường, có thể nói hoàn toàn tương phản với thái độ khoảng một tháng trở lại đây, dì cũng hạ xuống hòn đá đè nặng trong tim. Cô gái này là bảo bối của dì, cô buồn lòng dì khó chịu nhất.
Diệp Tri Thu không trả lời dì, cô nghe dì Trần nói đến việc lấy chồng nếu là bình thường cô giống như đĩa chạm vào vôi vậy, nhưng bây giờ khác rồi, dạ cứ xao xuyến kì lạ quá nhỉ?
Diệp Tri Thu buông dì ra, rồi bước về sau hai bước, xoay một vòng rồi hỏi: “Dì thấy con hôm nay như thế nào?” cô biết người cô thích không thể thưởng thức nét đẹp bên ngoài này của cô, nhưng không biết vì sao, cô muốn xuất hiện đẹp nhất trước mặt anh, như là anh có thể nhìn thấy vậy. Có lẽ nếu hai tâm hồn hòa điệu anh sẽ cảm nhận được – Diệp Tri Thu nghĩ vậy. Vả lại, trong lòng cô, anh chưa bao giờ là người khiếm khuyết chỉ là anh dùng phương thức khác để cảm nhận cuộc sống này thôi. Anh vẫn bình thường như bao người khác, hơn nữa còn tốt đẹp hơn nhiều. Không nói rõ được là tốt đẹp ở đâu, dù sao chỉ mới gặp mặt được hai lần thôi. Cả mười câu nói cũng chưa đến, huống hồ thái độ anh đối cô không quá thân thiện, nhưng sao cô không cảm nhận được là anh chán ghét, có lẽ nguyên do gì khác mà Diệp Tri Thu chưa nghĩ ra.
Thấy cô gái vui dì Trần mặt này cũng vui vẻ, cười to làm như sửa sang lại váy áo cho cô: “Tiểu Thu của dì ngày nào không xinh đẹp, con đẹp nhất là mặc màu hồng đó. Đáng yêu biết bao nhiêu. Dì chưa thấy cô công chúa nào trong truyện cổ tích cả, nhưng dì có thể khẳng định, công chúa trước mắt dì là xinh đẹp nhất.”
Diệp Tri Thu thỏa mãn cười tươi, dì Trần khen cô chẳng khác nào mẹ khen con gái, có người mẹ nào mà chê bai con mình đâu, nhưng Diệp Tri Thu vẫn rất vui, chắc chắn anh ấy, à không, anh ấy không thấy. Không sao, cho người khác thấy mà ‘răn đe’ bọn họ là đủ rồi - ý Diệp Tri Thu là các tình địch của cô ấy. Vì tình yêu của mình cô phải có đấu tranh rồi, theo lời Phùng Kiến Quân nói thì có lẽ không ít, nhưng cô sẽ dẹp hết những cái gai cản đường. Diệp Tri Thu quyết không đem người mình yêu dâng cho người khác đâu. Các cô gái đang vây quanh anh khi nhìn đến cô chắc hẳn sẽ sớm chết tâm mà thôi.
‘Vân Phong’, ‘Hoa Vân Phong’. Cái tên này hôm qua nay cô vẫn thầm gọi, vào trong mơ cũng gọi, khi tỉnh dậy cô nghe mình gọi ra tiếng. Cũng may cô ngủ một mình nếu không bị người khác cười nhạo thì thẹn chết mất.
Hài lòng với câu trả lời của di Trần cô vội vàng ăn bửa sáng mặc kệ dì Trần lãi nhãi bảo cô ăn chậm một chút, nào là tướng ăn không tốt, người khác gặp sẽ dọa chạy người ta, nào là ăn như vậy phải gả vào nhà giàu mới được, nếu không người ta nuôi không nổi…toàn là lời trêu chọc thân thương.
------------------
Khi đến trường Diệp Tri Thu còn mong sao hôm nay được nghỉ tiết đầu để cô có nhiều thời gian hơn để đi gặp người ấy.
Không biết là trùng hợp hay trời xanh nghe lời nguyện cầu của cô. Thật sự hai tiết sáng nay được nghỉ do giảng viên bận công tác đột xuất mà không có người khác dạy thế.
Các bạn khác rủ nhau đi ăn kem, nhưng Diệp Tri Thu nhanh chóng từ chối nói là nhà cũng có chút chuyện, rồi chào tạm biệt các bạn một mình dắt xe ra cổng.
Diệp Tri Thu vui quên trời đất, đâu còn tâm trí mà làm chuyện khác. Thử hỏi các bạn nếu đang yêu, bạn có mong từng giây từng phút được bên cạnh người yêu không, bạn có muốn được gặp hoặc nhìn người đó từ xa thôi cũng mãn nguyện rồi đúng không? Tâm lí chung thôi, nên hành động của Diệp Tri Thu chẳng có chút nào đáng giận cả, không phải là thấy sắc quên bạn đâu.
Diệp Tri Thu không quên quay lại nói với Lam Hân Đồng: “Đồng Đồng, mình đi trước nhé, bạn đợi Điềm Mật hay sao, hay đợi anh Tĩnh Hiên?”
Lam Hân Đồng dịu dàng trả lời: “Bạn có chuyện bận thì đi trước, mình đi ăn kem với mấy bạn khác. Mà nè, tiểu Thu, bạn thực sự không có chuyện gì chứ, quan trọng không, cần giúp đỡ gì không? Hay là mình gọi anh trai đi với bạn?”
Diệp Tri Thu đương nhiên không cho ai biết chuyện cô đang làm rồi, không phải cố ý che giấu mà là chưa đến lúc công khai. Cô nghĩ: nếu như mình chiếm được trái tim người ấy rồi hãy nói với các bạn cũng chưa muộn. Cô không muốn các bạn cười mình vì mình đang chạy theo tình yêu mà người “được” mình yêu thì cứ bỏ chạy hoài.
Diệp Tri Thu nói: “Không cần đâu. Có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ là bụng có hơi đau, ăn kem vào chắc mình trực toilet suốt luôn quá. Không nói là sợ mấy bạn lo thôi. Không sao thiệt đó. Đồng Đồng bạn hiểu mình mà, chuyện xấu không thích công khai. Hì…hì…”
Lam Hân Đồng gật gật đầu lý giải ý của bạn, nhắc nhở bạn cẩn thận, đến nhà gọi điện cho cô biết. Mới yên tâm thả cho cô bạn đi.
Bỏ lại cô bạn Lam Hân Đồng có chút đáng thương đứng trông theo. Dạo này cô thấy Diệp Tri Thu rất kỳ lạ, nhưng quan tâm hỏi thì bạn thân nói không có gì. Cô cũng không tiện hỏi nhiều sợ đụng chạm chuyện nào đó khó nói của bạn. Đi hỏi Điềm Mật thì cũng cùng đáp án. Nhưng hôm nay trông cô bạn như đóa hoa mới nở, vui vẻ sinh động, này đại biểu cho cái gì?
Chẳng phải những người thích lãng mạn như Lam Hân Đồng sẽ rất dễ nhận ra hay sao, chẳng lẽ tiểu Thu đang yêu. Không phải đâu, bạn ấy yêu ai mà thần bí vậy, những người xung quanh đây cũng không phải, anh trai thì càng không, dạo này anh bận đi thực tập vốn rất ít liên lạc với Diệp Tri Thu. Mà cũng không có lý nào quen bạn trai lại không nói cho cô và Điềm Mật biết.
Rốt cuộc, Diệp Tri Thu đang giở trò gì đây? Phải cùng Điềm Mật trao đổi vấn đề này mới được, tìm ra nguyên nhân càng sớm càng tốt, nếu không anh Tĩnh Hiên nhà cô sẽ phải mất vợ thôi.
Lam Hân Đồng nghĩ vậy, vội vã chạy sang lớp của Điềm Mật. Bạn bè quan trọng hơn, chầu kem hôm khác kêu Diệp Tri Thu hậu đãi coi như bồi tội.
-------------
Diệp Tri Thu hớn hở chạy xe đến ngôi trường nuôi dạy trẻ em mồ côi và khuyết tật gần trường. Ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn viết tên trường, lòng cô lại đau. Thấy chữ ‘Khuyết tật’ thật sự không dễ chịu chút nào. Vân Phong của cô cũng có nỗi khổ riêng mới không chịu gần gũi cô có đúng không, chứ như lời Phùng Kiến Quân nói: anh không vô tình.
Nghĩ vậy, Diệp Tri Thu càng thêm mạnh mẽ vững bước hiên ngang đi vào trường.
Người gác cổng là một cụ ông cũng khoảng sáu mươi mấy bảy mươi tuổi, râu tóc đã bạc nhiều, vẻ mặt hiền hòa như ông Bụt bước ra từ trong truyện cổ tích. Ông không khỏi làm lạ, bình thường trường cũng tiếp đón nhiều người đến thăm. Họ thường đi theo đoàn, có máy quay phim chẳng hạn. Hoặc đi đơn lẻ cũng có, đó là những người không thích khoa trương, họ có cùng cảnh ngộ hay đã từng ở nơi này lớn lên, bây giờ có điều kiện lâu lâu về thăm hỏi.
Nhìn cô gái này khác hẳn, dáng vẻ thanh mảnh, thanh tú thoát tục có phải là diễn viên về làm từ thiện không? Nhưng dáng vẻ còn non trẻ quá, nghề diễn viên không hợp với cô. Ông lão sống lâu năm, nhìn đời quá nhiều, nên thường dùng cặp mắt thương lão của mình để đánh giá người trong thiên hạ.
Diệp Tri Thu vào cửa không quên mỉm cười tươi tắn với ông: “Ông ơi, con vào được không ông?”
Ông lão niềm nở: “Được, được chứ con. Để xe bên kia.” Vừa nói vừa chỉ vị trí để xe cho Diệp Tri Thu.
Cô gái chào cảm ơn ông, rồi đem xe vào. Cô bước theo hướng từ nhà xe dẫn vào trong, trên con đường lát đá vụn nhỏ, cảnh vật thân thiện, hài hòa sạch sẽ. Cô không khỏi suy nghĩ, có lẽ cô đang bước trên con đường anh đã từng đi. Cô đã bước vào thế giới của anh bắt đầu như thế đó.
Diệp Tri Thu vào chưa tới nơi, đã nghe tiếng đàn vang vọng từ xa, cô ngẩn ra: tiếng đàn thật hay. Vì cô có học đàn dương cầm từ khi còn nhỏ nên rất hiểu âm luật. Tiếng đàn này như thủ thỉ tâm tình của người đánh ra nó. Nói cách khác chính là người trình bày đã gửi tâm tư vào trong, mới có thể tạo ra âm sắc rung động lòng người này. Điều này rất khó thực hiện được nếu không có thiên phú. Ngay cả cô học đàn mười mấy năm, nhưng tiếng đàn chỉ dùng để nghe bên ngoài không khai thác được phần cốt lõi bên trong. Tiếng đàn này quả thật rất tuyệt!
Bước chân được tiếng đàn dẫn lối. Diệp Tri Thu phát hiện Hoa Vân Phong đang ngồi sau chiếc đàn dương cầm. Từng ngón tay thon dài đang lướt nhanh trên những phím đàn như được bôi mỡ, nhẹ nhàng, lưu loát. Âm thanh này là do anh tạo ra! Diệp Tri Thu cảm thấy trái tim lại rung động, tên anh như khắc sâu hơn vào lòng. Cô càng yêu anh hơn mất rồi.
Mến một người có thể do thiện cảm ban đầu, yêu một người do chấp nhất những điều tốt đẹp về người ấy. Anh thật sự đẹp nhất trong lòng Diệp Tri Thu.
Cô cứ mãi đứng nhìn, không phát hiện sau lưng đã có người dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô nãy giờ.
Cô giáo Mạc Liên hôm nay vẫn như thường lệ. Cô luôn xuất hiện ở nơi nào mà Hoa Vân Phong có mặt. Có lẽ sự xuất hiện quá đường đột của cô gái lạ này khiến cô chú ý mà sao nhãn tiếng đàn thanh thoát kia.
Diệp Tri Thu đang đứng chắn ở cửa ra vào, Mạc Liên phải nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Tiểu thư, mời cô nhường đường.”
Diệp Tri Thu mới hoàn hồn, vội tránh ra, còn rối rít xin lỗi: “Thật ngại quá. Tôi chắn đường của cô.” Kèm theo đó một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.