Đầu giờ chiều, Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong lại rời khỏi nhà trọ, họ đi thăm Lam Tĩnh Hiên.
Đến bệnh viện, Hoa Vân Phong bảo cô lên đấy thăm bạn còn anh ở dưới lầu chờ cũng được, nhưng Diệp Tri Thu không đồng ý. Bất quá cô nói cho mọi người biết anh là anh trai của mình còn hơn phải để anh ở đây một mình. Hoa Vân Phong không cùng cô dây dưa, anh thỏa hiệp cùng đi theo cô, thế cô mới bớt náo loạn bãi đỗ xe đấy.
Lam Tĩnh Hiên được chuyển sang nằm ở phòng bệnh thường, tình trạng sức khỏe của anh đã không có gì đáng ngại, chỉ là còn cần ở lại bệnh viện để kiểm tra thôi. Diệp Tri Thu đẩy cửa vào phòng đã thấy Điềm Mật và Lam Hân Đồng đang ngồi trên ghế đưa lưng ra phía cửa sổ trò chuyện cùng Lam Tĩnh Hiên. Hai cô bạn phát hiện Diệp Tri Thu tới, Điềm Mật vội đứng dậy hoan nghênh:
- Người đẹp, tối đêm qua ta bỏ mất dịp xem nàng diễn rồi. Quả thật tiếc quá!
Diệp Tri Thu dẫn theo Hoa Vân Phong tiến vào phòng bệnh, cô cười trả lời:
- Đúng vậy, tiếc cho bạn quá, hôm qua đúng là mình rất hài lòng với màn biểu diễn của mình. Mà đáng nhắc đến nhất chính là tiết mục song ca, phải gọi là tuyệt đỉnh song ca đó nha!
Cô vênh váo khoe khoang như thế, Điềm Mật thè lưỡi cười cười chọc quê. Còn Lam Hân Đồng thì bẽn lẽn không dám nhìn thẳng vào Hoa Vân Phong. Tầm mắt của cô rơi vào một nơi nào đó gần gần bên anh, mà lại ngại ngùng phải nhìn anh. Kỳ lạ quá, Lam Hân Đồng cũng không biết mình mắc chứng bệnh gì nữa, tim cứ đạp loạn lên thế mới lạ?
Diệp Tri Thu tiến đến bên giường bệnh. Cô chào hỏi:
- Anh Tĩnh Hiên khỏe chưa? Em đến mà nãy giờ mà anh không nói câu nào hết vậy?... Em xin giới thiệu luôn nha, đây là…ờ… anh ấy tên Hoa Vân Phong. Anh ấy lớn tuổi hơn anh nên gọi bằng anh đi hé!
Hoa Vân Phong được giới thiệu đến, anh khẽ gật đầu xem như là chào hỏi. Lúc nào anh cũng kiệm lời như vậy! Ngược lại, nãy giờ Lam Tĩnh Hiên biết rõ người đến là Diệp Tri Thu, mới đầu anh vui mừng khôn xiết, nhưng ngay lập túc ánh mắt rơi vào cảnh tượng tay nắm tay của hai người họ. Trước khi Diệp Tri Thu đến, anh có nghe Lam Hân Đồng hỏi han Điềm Mật về người tên là Hoa Vân Phong. Do Lam Hân Đồng đề cập trước nên khi Điềm Mật nghe đến ba từ “anh bà con”, cô đã thông minh suy nghĩ ngay đến tình huống đặc biệt gì đó mà Hoa Vân Phong không trình bày rõ mối quan hệ với Diệp Tri Thu, cho nên Điềm Mật cũng không tiết lộ bí mật mà chỉ nói chuyện xoay quanh, coi như hai người họ là anh em thật mà thôi. Lam Tĩnh Hiên khi ấy không nghi ngờ gì cả. Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn đến hai bàn tay nắm nhau thật chặt kia, trực giác của một người đang yêu báo cho anh biết, đối phương chính là tình địch. Từ khi cô gái nhỏ bước vào đến giờ, anh luôn im lặng quan sát, quan sát!
Lam Tĩnh Hiên được hỏi, anh trả lời cô:
- Anh khỏe rồi, vết thương không nặng.
Ngay khi anh nói câu này ra, cả ba cô gái đều bất ngờ. Diệp Tri Thu nghĩ: Trước kia anh Tĩnh Hiên nói chuyện với cô có khi nào lạnh lùng ngắn gọn như vậy chứ? Bây giờ làm sao tự dưng như vậy? Có lẽ vì vết thương đau quá nên có phần bực tức trong người thôi! Điều này cô thông cảm được. Còn hai cô gái còn lại cũng nghĩ tương tự thế. Điềm Mật thì nghĩ được sâu xa hơn, theo cô thấy, có lẽ anh Tĩnh Hiên đã nhận ra mối quan hệ không bình thường của bọn họ cho nên mới có thái độ như thế, đây gọi là ghen! Thế nên trong lòng cô lại dâng lên một tia cay đắng.
Hoa Vân Phong vẫn không nói lời nào xen vào cả. Diệp Tri Thu thì chẳng nghĩ ngợi nhiều, cười vui nói tiếp:
- Anh giữ gìn sức khỏe nhé. Nghe nói anh bị tai nạn em lo muốn chết. Mà lo nhất chính là Điềm Mật đó. Bạn ấy chưa nghe Hân Đồng nói hết câu đã chạy đến bệnh viện rồi…
Câu nói cô bị chặn giữa chừng bởi vì Điềm Mật liếc mắt cảnh cáo trông hung dữ quá.
Lam Tĩnh Hiên vẫn quan sát Hoa Vân Phong. Theo anh thấy, người này làm sao có thể sánh được với Tri Thu chứ? Tuy nhìn có một chút khí chất, ăn mặc xem như chỉnh chu sạch sẽ, nhưng trang phục cũng quá đơn giản sơ sài. Còn nữa, mới bao lớn tuổi mà đã mang phong vị chững chạc như vậy rồi, y như một ông cụ non, liệu có thể mang đến niềm vui và sự thoải mái cho cô gái tuổi mới lớn như Tri Thu? Rồi chưa hết, rất dễ nhận ra anh ta là người tàn tật, làm sao mang lại hạnh phúc cho người yêu đây? Hay là… Lam Tĩnh Hiên thoáng có suy nghĩ rằng, có thể nào con người kia lợi dụng tình cảm của cô bé nhẹ dạ này nhằm mong muốn có người cấp dưỡng? Lam Tĩnh Hiên xuất phát từ thái độ không có thiện cảm để đánh giá Hoa Vân Phong, chung quy là vì anh quá yêu cô gái nhỏ Diệp Tri Thu mà thôi.
Điềm Mật nghe bạn nói mình như vậy, lập tức mặt nóng lên, đưa tay lên giấu mặt rồi la lớn:
- Nói xạo, không có… là… ờ thì bạn bè, anh em lâu ngày thân thiết không nên quan tâm nhau sao? Mình… mình hôm qua ở đó cũng dư thừa thôi, mình đâu biết hát biết múa gì đâu… mình xung phong đi thăm anh ấy cũng đúng mà.
Lý lẽ hùng hồn mà Điềm Mật đưa ra làm cho hai cô bạn cười ha ha. Còn hai chàng trai kia thì dường như đang âm thầm “nả súng” vào nhau hay sao ấy! Cùng chung một không gian mà giống như bị tách ra làm hai phần riêng biệt.
Lam Hân Đồng vẫn chú ý đến Hoa Vân Phong, cô muốn tiếp cận nói chuyện với anh, nhưng làm cách nào bây giờ?… À, có cách rồi…
Cô rón rén đổ nước vào ly, bưng đến bên cạnh Hoa Vân Phong và nói:
- Anh ngồi nghỉ ngơi, từ từ trò chuyện với anh của em nhé!
Thấy cô bạn quan tâm bạn trai mình mà chẳng để ý đến mình, Diệp Tri Thu xoay qua trách móc nhưng hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng ghen tức gì cả, cô đơn giản lắm. Cô chỉ nói lẫy vu vơ vậy thôi mà:
- Êh, mình nãy giờ nói chuyện nhiều nè, sao không cho mình miếng nước uống hả? Bạn thật là…
Cô nói chưa hết câu đã giành lấy ly nước của Lam Hân Đồng cầm trên tay mà uống ừng ực một cách tự nhiên. Lam Hân Đồng nở nụ cười ngượng ngùng. Còn Hoa Vân Phong lúc nào cũng không thể cưỡng lại sự bất giác nở nụ cười vì những hành động đáng yêu của cô bạn gái nhỏ. Anh cười, đối với Diệp Tri Thu đã không còn xa lạ nhưng cô vẫn rất thích xem. Mà đối với Lam Hân Đồng lại là một cái gì đó rất mới mẻ, cô nhìn thấy anh cười mà cảm thấy thật vui vẻ như chính bản thân mình nhận được thứ gì rất quý giá vậy. Người ít nói như anh mà cũng có nụ cười thân thiện đến vậy sao, đúng là rất dụ hoặc người khác mà. Phát hiện này làm cho Lam Hân Đồng cũng bẽn lẽn che miệng cười khe khẽ.
Điềm Mật quan sát thấy điều này, trong lòng thầm lo lắng: Không xong, kiểu này có khi nào… trời ạ, hai đứa bạn thân cùng thích một người, không phải chuyện đơn giản đâu nha!
Lam Hân Đồng khẽ cười dịu dàng, cô mời anh ngồi xuống ghế. Diệp Tri Thu đương nhiên là người dẫn dắt anh đến nơi. Cô mới nhìn Lam Hân Đồng và hỏi:
- Mình biết vì sao bạn thiên vị anh ấy rồi…
Câu nói lưng lửng của cô làm tim Hân Đồng giật thót, chẳng lẽ biểu hiện cô thích người ta đã bại lộ, cô biểu hiện rõ vậy sao?
Diệp Tri Thu chép miệng nói tiếp, ra vẻ rất thông thái:
- Thì là chuyện hôm trước bạn nhờ mình đó đúng không? Mình quên chưa có nói với anh ấy nữa, sẵn giờ nói luôn đi.
Cô quay sang Hoa Vân Phong và nói:
- Hôm trước Hân Đồng có nói với em nhờ anh dạy bạn ấy đánh đàn ghi-ta, bạn ấy thích anh đàn lắm. Em lỡ hứa với bạn ấy rồi. Đồng ý nhe anh!
Hoa Vân Phong lại nhíu mày lại. Sao cô không hỏi ý kiến anh trước mà tự tiện đồng ý với người ta rồi. Vả lại chẳng lẽ anh không nể mặt cô mà từ chối ngay lúc này thì cũng không tốt. Đành vậy, anh nhận. Anh gật đầu một cái, Diệp Tri Thu hoan hô:
- Thấy chưa, mình nói mà, anh ấy nhất định đồng ý. Tính tình anh ấy tốt nhất trên đời…. Coi kìa, anh lại nhíu mày, này là anh tự nguyện, em không có ép buộc anh à nha!
Nói vậy rồi cô cười tươi đưa tay khẽ vuốt đôi mày cho anh. Hành động này càng đâm vào mắt của Lam Tĩnh Hiên làm anh tức chết đi được.
Lam Hân Đồng cúi đầu cười duyên, cô không để ý đến những hành động than mật của bọn họ. Cô đương nhiên thích, rất thích có cơ hội được ở bên anh!
Sau đó suốt cả buổi chỉ có ba cô gái nói nói cười cười, chẳng để ý đến hai chàng trai vẫn im thin thít, không ai chịu nói chuyện với nhau. Cho đến lúc Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đi về, Điềm Mật nói sẽ tiễn hai người họ, sẵn tiện xuống căn-tin mua tí đồ.
Ở trên này, Lam Tĩnh Hiên nhìn cô em nhà mình có chút kích động đứng vươn cổ ra phía ngoài cửa sổ nhìn ngóng ngoài kia mong được nhìn thấy bóng dáng của Hoa Vân Phong. Anh nói với em gái:
- Hân Đồng, em thích người con trai đó sao?
Lam Hân Đồng giật bắn mình, cô ấp a ấp úng:
- Dạ,… em… dạ… có chút thích!
Lam Tĩnh Hiên hỏi:
- Tại sao?
Cô gái trả lời:
- Anh có tin vào duyên phận không anh hai? Em đã gặp anh ấy một lần và nhớ mãi gương mặt ấy chẳng thể nào quên được. Hôm qua gặp lại, em biết mình đã yêu. Thật kỳ lạ, nhưng điều đó chính là sự thật khi nó xảy ra ở chính bản thân em.
Lam Tĩnh Hiên nhắc nhở:
- Em không thấy Tri Thu và anh ta hiện đang là một đôi sao?
Sắc mặt Lam Hân Đồng lập tức trở nên rất khó coi. Cô vội cãi lại:
- Nào có, chính miệng anh ấy nói là… là anh trai bà con của Tri Thu mà. Không phải đâu! Nhất định anh nghĩ sai rồi!
Lam Tĩnh Hiên nghe nói thế, anh tức giận lắm, nếu như anh không bị thương, chân đang bó bột, nhất định đã đi tìm tên lừa gạt ấy đánh cho một trận. Yêu con gái người ta mà không dám công khai quan hệ, vậy không phải là dụ lợi thì là cái gì đây? Không được, phải cảnh báo cho Tri Thu biết, nếu không em ấy sẽ phải khổ sở vì tin lầm tên lừa đảo ấy. Anh cũng không quên nói với em gái mình:
- Hắn không phải người tốt đâu. Bọn con gái mấy em hễ thấy người nào có bộ mặt ưa nhìn là đắm say mất lý trí. Anh nói rồi đó, cấm em không được qua lại với tên đó.
Lam Hân Đồng có cảm giác bị hụt hẫng quá nặng nề, trái tim cô mới rung động vì tình yêu đầu liền bị chính anh hai của mình cấm đoán, giống như một luồng quay mạnh mẽ đột ngột bị chặn đứng lại, cảm giác chới với, bàng hoàng, kinh sợ, quả thật không dễ chịu chút nào cả.
Cô lắc đầu thật mạnh, xoay người bỏ ra ngoài hành lang đứng một mình ở đó đón gió ào ào thổi mạnh vào người như muốn xua đi tất cả những rào cản. Lam Hân Đồng không yếu đuối như Diệp Tri Thu, cô gặp khó khăn ngăn trở nhưng tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt nào, quyết tâm phải có được thứ mình muốn là rất mãnh liệt. Nhưng mà nếu thực sự như lời anh hai đã nói, Diệp Tri Thu và người ấy đang yêu nhau thì cô phải làm thế nào? Tính cách Lam Hân Đồng nhất định không để tình yêu đầu đời của mình vụt mất như thế, không kiên trì đến cùng vẫn chưa biết ai là người thắng cuộc. Tuy nhiên cô hiện tại vẫn còn quá trẻ tuổi, có ý muốn chiếm hữu nhưng không biết cách thực hiện. Cô vẫn còn bị chi phối bởi tình yêu và tình bạn… vấn đề hiện tại đối với cô thật nan giải!
Những người dịu dàng, nội liễm thường là những người có nội tâm sâu sắc, dám nghĩ dám làm và thậm chí có gan thực hiện những chuyện thật không ai dám ngờ. Lam Hân Đồng thuộc dạng người đó. Nhưng mà mặc kệ người khác nói như thế nào, cô vẫn thuyết phục bản thân mình tin tưởng lời Hoa Vân Phong đã nói, anh sẽ không nói dối đâu, cô tin anh, tin anh!
Điềm Mật đi theo Diệp Tri Thu, đến khi gọi xe xong, Hoa Vân Phong vào ngồi trong xe trước, Diệp Tri Thu bị cô kéo ngược trở lại. Cô hỏi thẳng:
- Bạn tôi ơi, bạn có thấy kỳ lạ khi anh ấy yêu bạn mà không chịu công khai quan hệ không hả?
Diệp Tri Thu thấy bạn mình nóng nảy quá, cô bèn lôi cô bạn ra xa xe một chút tránh Hoa Vân Phong nghe thấy, rồi nói:
- Điềm Mật yêu dấu, mình biết bạn muốn tốt cho mình. Nhưng mình hỏi ngược lại bạn một vấn đề, nếu như bây giờ anh Tĩnh Hiên nói yêu bạn nhưng anh cũng không muốn công khai chuyện hai người thì bạn không yêu anh ấy nữa sao?
Điềm Mật liếc mắt trắng dã nhìn bạn mình, Diệp Tri Thu này lúc nào cũng đem anh Tĩnh Hiên ra so sánh, có gì hay chớ? Có giống nhau đâu! Nhưng cô vẫn trả lời:
- Đương nhiên không! Nhưng mà…
Điềm Mật định nói trường hợp của Diệp Tri Thu và mình có khác biệt, không thể đánh đồng hai chuyện thành một được. Câu chưa dứt, Diệp Tri Thu đã giơ bàn tay lên ý bảo không cho nói nữa, cô giành lượt lời:
- Thì đó, vậy là đúng rồi không cần bàn cãi gì nữa. Ngay cả người đặt vấn đề là bạn cũng phải công nhận điều đó. Vậy tại sao mình không thể? Còn nữa, mình nghĩ anh ấy không nói ra không phải giả dối với mình, mà là có nguyên nhân nào đó, mình nên cảm thông cho anh mới đúng, không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà chất vấn anh này nọ đúng không? … À, đúng rồi, bạn đừng quên mình là người trước tiên theo đuổi anh ấy, khó khăn lắm mới đuổi tới được, chân tình ngàn năm khó tìm làm sao mình vì một chuyện gì đó vu vơ mà làm nó trở nên phai nhạt được. Còn nếu bay giờ thật sự anh giả dối, mình cũng cam lòng chết trong hủ mật tình yêu này!
Những lời này của Diệp Tri Thu vừa ra khỏi miệng lập tức chặn lại khẩu khí hùng hồn của Điềm Mật ngay. Cô há miệng, đơ lưỡi chẳng nói được lời nào nữa cả. Đây gọi là “ngu tình” chứ “chân tình” cái gì?
---------------
Buổi chiều nắng xuyên qua khe cửa sổ, bên trong có đôi trai gái đang say trong “hủ mật” tình yêu nồng thắm.
Diệp Tri Thu gối đầu lên bụng của Hoa Vân Phong mà đọc thầm quyển tiểu thuyết, bên cạnh còn không quên đặt một cái đĩa đầy đồ ăn vặt.
Chiều nay cô hoàn toàn không có nhàn rỗi đâu, mới thăm Lam Tĩnh Hiên về, Hoa Vân Phong đã bảo cô nghỉ ngơi chốc lát rồi sau đó anh kéo cô vào bàn ngồi làm bài tập, sau khi hoàn thành đống bài tập khô khan buồn chán ấy, cô mới được giải phóng đây này. Còn bên cạnh đĩa bánh này là chính tay anh làm, anh nói ăn đồ ăn vặt đóng gói không tốt cho sức khỏe, anh tự tay làm vừa sạch sẽ, vừa bổ dưỡng mà lại an toàn. Cô đương nhiên thích thú còn gì bằng, chẳng những ăn sạch sẽ không chừa cho anh miếng nào mà còn đòi thêm nữa, nhai ngấu nghiến đến cái ngón tay mà cũng mút vào chụt chụt.
Thế nhưng lâu lâu cô gái này lại không kiềm chế được ánh mắt của mình, cô thích nghiêng đầu nhìn người đang nằm im lặng kia. Anh nửa ngồi nửa nằm dựa vào thành giường, gối đầu đệm dưới lưng, quyển sách đặt trên phía bên phải của anh, anh dùng các ngón tay để “đọc” chúng nó. Còn tay trái thì để dành vuốt tóc con mèo nhỏ. Đôi mắt khép hờ lại, vẻ mặt hưởng thụ, yên bình tĩnh lặng. Nhìn anh y như một vị quý tộc đang thả lỏng bản thân trong một ngày đẹp trời, nhàn nhã với thú vui đọc sách và vuốt ve bộ lông mềm mại của một con thú cưng. Diệp Tri Thu cũng tưởng tượng ra bản thân mình giống như một con sủng vật của anh, mỗi lần gặp anh, cô đều được anh chìu chuộng nâng niu, hết nấu cho đồ ăn ngon lại được anh vuốt ve âu yếm, cảm giac thật êm ái dễ chịu. Cô thích lắm!
Diệp Tri Thu ngọ nguậy không yên, cô lăn qua lăn lại trên bụng của Hoa Vân Phong. Anh lên tiếng nói:
- Mèo con, em đừng có lăn hoài như vậy được không?
Diệp Tri Thu thành công di dời sự chú ý của anh khỏi những trang sách không hình ảnh không sắc màu kia rồi. Cô cười hì hì:
- Sao hả? Anh nhột à?
Hoa Vân Phong lười biếng mở miệng, anh phát ra một âm trong cổ họng:
- Ùm!
Diệp Tri Thu cố ý lăn thêm vài cái, cô chu môi nói:
- Anh xem sách gì mà chăm chú vậy? Nãy giờ người ta muốn anh nói chuyện anh cũng không nói… buồn chết người ta! Em ghét nó!
Hoa Vân Phong mở mắt ra, đem quyển sách đặt qua một bên, sau đó điều chỉnh lại tư thế một chút, anh nâng Diệp Tri Thu lên cho cô nằm gối đầu lên cánh tay của mình, một tay còn lại thì ôm eo của cô. Anh ghẹo cô:
- Đến quyển sách em cũng kiếm chuyện… thật là hết nói!
Diệp Tri Thu cười hắc hắc, lém lĩnh cầm lên quyển sách đó, cũng làm bộ nhắm mắt lại, lấy ngón tay trỏ sờ sờ vào đấy. Cô cất tiếng hỏi:
- Làm sao để đọc loại sách này?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Thì học chữ nổi. Chữ nổi chỉ là những dấu chấm tròn nổi trên mặt giấy, hoàn toàn không màu sắc gì hết. Nhìn vào thật nhàm chán đúng không?
Diệp Tri Thu tự nhiên hứng thú dâng trào, cô chuyển mình nằm úp sấp lại, vẫn cầm quyển sách trên tay, cô nói:
- Anh dạy em đọc với. Em thấy cũng thú vị mà, không cần dùng mắt đọc vậy thì nếu ban đêm muốn đọc tiểu thuyết cũng không sợ hại đến mắt.
Lý lẽ suy luận của cô từ trước giờ vẫn rất ngộ nghĩnh, nói chung là làm cho người khác không tài nào đoán ra được. Thế mà cô hoàn toàn vỡ mộng khi Hoa Vân Phong không đồng ý, anh nói:
- Đương không em học nó làm gì? Vả lại chữ nổi rất khó học. Không phải dọa em chứ ban đầu tay anh còn bị thương vì nó nữa, tróc da đau lắm đó.
Diệp Tri Thu buông quyển sách, lập tức nắm lấy bàn tay của anh lật qua lật lại rồi nhìn thật kỹ vào những đầu ngón tay của anh. Cô còn sờ lên nó nữa. Ồ, quả thật nó không mềm mại, cô biết điều này, bởi vì mỗi lần anh nắm tay cô cô đều cảm nhận được đôi lòng bàn tay mạnh mẽ nhưng có rất nhiều vết chai. Cô không nói gì, ngược lại Hoa Vân Phong tiếp tục:
- Mới đầu khi sờ chữ không biết cách và cũng có thể do tâm lý nóng lòng cho nên rất dễ bị tróc da, rồi lại được thay thế bởi da mới làm cho ngón tay trở nên nhạy cảm hơn. Em không nên học là tốt nhất, bàn tay em mềm như vậy, bị chai cứng sẽ rất đáng tiếc!
Diệp Tri Thu đã muốn làm chuyện gì đố ai mà cản nổi, không bằng cách này thì cũng sẽ dùng cách khác, anh không chịu dạy thì cô học người khác, tự học cũng được mà. Cô luôn cứng đầu như thế! Diệp Tri Thu lắc đầu nói:
- Em nhất định học, lần này anh không ngăn được em đâu. Đối với em, lúc này học chữ nổi giống như là… ùm… giống cái gì ta? Phải ví dụ như thế nào… à, em biết rồi, nó giống như là anh và em phải biết chung một thứ ngôn ngữ mới có thể giao tiếp với nhau được vậy.
Ngôn ngữ? Lại là cách lý luận đáng yêu khó nắm bắt này rồi. Hoa Vân Phong biết cô kiên quyết, mặt khác, anh cũng cảm thấy chuyện biết thêm một thứ gì đó tuy rằng không cần thiết lắm cũng là rất tốt, chí ít có thể mở mang kiến thức theo cách này hoặc cách khác, nói gián tiếp chính là hơn người khác được một kỹ năng. Nên anh đã đồng ý.
Buổi học chữ nổi của Diệp Tri Thu cũng không mấy suông sẻ. Mới sờ qua lại có một chút là đầu ngón tay của cô đỏ lên, đau rát vô cùng. Đối với một bàn tay chưa bao giờ chạm qua nước lạnh, chưa bao giờ làm bất kì việc nặng nào mà nói, đó là rất đau đớn, mà cô vẫn cắn răng chịu đựng. Ngược lại người kia đau lòng quá đi mất. Anh từng nhíu mày xót xa, anh từng dừng lại không cho cô chạm vào nữa, anh từng ngoảnh mặt không thèm để ý lời nũng nịu vòi vĩnh của cô. Haiz! Nhưng đâu có được, ai bảo anh yêu một cô gái cố chấp như thế, đành vậy, anh dằn lòng mà dạy cô, chỉ là tìm cách nào hạn chế thấp nhất tổn thương các ngón tay mỏng manh như những cánh sen hồng của cô mà thôi.
Học, học và học. Hầu như suốt cả buổi chiều Diệp Tri Thu cứ học mãi. Thế mà cô không biết chán cơ đấy. Đợi tới khi Hoa Vân Phong phát hiện trời đã chiều thì dường như căn phòng trọ cũng chìm hẳn vào bóng tối rồi. Cô nàng chăm chú tới nổi chẳng lo gì đến cái bụng đang kêu rột rột của mình. Động lực nào thúc đẩy cô nàng như thế, đó chính là một chữ “yêu” mà thôi!
Diệp Tri Thu vẫn chưa chịu nghỉ ngơi. Cô cứ giành nhau cái bảng chữ nổi với anh mãi. Cuối cùng người thua là cô khi Hoa Vân Phong lại nghiêm túc lên giọng. Lúc ấy cô lại sợ anh như con mèo nhỏ sợ chủ nhân bỏ rơi không thương nữa vậy, cô nghe lời.
Ăn cơm chiều xong thì trời bỗng nhiên đổ mưa, Hoa Vân Phong vốn định đi ra ngoài chơi với cô giờ đành phải gác lại. Lạ kỳ thay, cô gái ham chơi này chẳng thèm đi chơi nữa, cô lại chuyên tâm với bản chữ nổi, dường như cần phải học cho biết thật nhanh vậy đó. Điều này làm cho Hoa Vân Phong có ý định ném cái bản đó đi thật xa… xem đấy, từ khi dạy cô sơ sơ mấy ký hiệu, cô đã mến nó hơn anh, suốt cả buổi chiều cứ ôm nó mãi, có ngó ngàng gì đến anh đâu! Phải biết rằng người đàn ông này tuy bình thường cách làm việc và lời nói có khôn ngoan bao nhiêu, nhưng trong tình yêu, anh như trẻ con mới bi bô tập nói vậy, ngây ngô và tính hay ghen được bộc lộ rất đáng yêu. Nhiều lúc làm mặt tỉnh là bởi vì cố tình che giấu đấy, nhưng khi vượt quá giới hạn thì… khó mà nói anh có thể làm ra những hành động nào để cho con mèo nhỏ phải bất ngờ.
Nghĩ thế, Hoa Vân Phong nhẹ nhàng cầm lại bảng chữ nổi từ tay cô, Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn anh chẳng hiểu anh muốn làm gì, nhưng sau đó cô đã biết. Anh chẳng nói chẳng rằng đi thẳng một mạch về phía tủ quần áo, giơ cánh tay dài của mình đặt cái bảng lên đó rồi quay mặt bỏ đi. Diệp Tri Thu ngước nhìn cái đầu tủ quá cao so với chiều dài của bản thân, cô thở dài ngao ngán. Trong lòng thầm nghĩ: Anh rốt cuộc bị cái gì vậy chứ, tự nhiên kiếm chuyện với cái bảng vô tri vô giác ấy làm gì?
Cô chạy theo anh ra phía phòng khách, hỏi:
- Sao tự dưng anh lấy đồ của em đi vậy?
Hoa Vân Phong sửa đúng:
- Đó là đồ của anh.
Diệp Tri Thu hừ hừ:
- Keo kiệt, cho người ta mượn một chút thôi mà.
Nói thế nhưng cô vẫn choàng tay ôm phía sau lưng anh. Hoa Vân Phong kỳ thực không thích bị cô ôm từ phía sau, vì như thế anh không được sờ lên mặt cô hoặc mái tóc đen mềm của cô. Anh liền xoay người lại, nói:
- Là của ai không quan trọng, nhưng mà muốn học cái gì cũng không thể cứ bất chấp thời gian như vậy, “Dục tốc bất đạt” mà em!
Diệp Tri Thu gật đầu xem như hiểu lời anh nói. Hoa Vân Phong nói cũng chẳng nói hết ý, anh không biểu hiện quá rõ ràng những cái khó khăn mà anh đã nếm trải khi học loại chữ này. Ban đầu anh cũng không thích học nó chút nào, mãi tới tận ba năm trước anh mới học đấy thôi. Trước kia thì xem như là mù chữ.
Diệp Tri Thu không hỏi gì thêm, cô luôn có cách biến hóa trong khi trò chuyện, chẳng hạn như chuyển chủ đề, đánh trống lảng, hoặc là tìm vấn đề mới để khai mở câu chuyện. Sau khi kéo anh ngồi vào ghế dài ở phòng khách, cô nói với anh:
- Vân Phong à, anh có bao giờ đi đến địa điểm nào xa xa chưa?
Hoa Vân Phong cũng thành thật trả lời:
- Đã từng sang Mỹ, nhưng không có ra ngoài nhiều, chủ yếu là ở trong phòng, trong nhà mãi thôi!
Diệp Tri Thu chu môi thì thầm như nói một mình:
- Vậy thì không thể tính là đi du lịch nha…
Rồi sau đó cô nói lớn lên đủ cho anh nghe thấy:
- À, anh có bao giờ đi ra ngoài theo kiểu du lịch lần nào chưa?
Hoa Vân Phong suy nghĩ và trả lời:
- Đi vía Bà có tính không? Ngoài ra thì không có rồi.
Anh chỉ trả lời cô như thế, bởi vì sự thật là anh vẫn chưa có cơ hội đi đâu du lịch cả. Những kiến thức hôm nay anh có đều thông qua lời kể của người khác, hoặc nhờ các quyển cẩm nang du lịch, bao gồm cả chương trình “Thế giới đó đây” chẳng hạn! Trước kia khi còn nhỏ, gia đình anh có khi nào được cùng nhau đi đến một nơi nào đó để tận hưởng những ngày nghỉ đẹp đẽ đâu. Ba luôn luôn bận rộn, mà dù không bận cũng không thích về nhà. Mẹ luôn luôn có những cuộc vui riêng, cũng ít khi có mặt ở nhà, huống gì là cùng nhau hưởng thụ những ngày du lịch vui vẻ như bao gia đình khác. Cái cảm giác hạnh phúc đó anh chưa từng được trải qua. Đến giờ trái tim vẫn lạnh giá và cảm thấy thiếu hụt rất nhiều mảng ghép muôn màu vạn trạng mà tuổi thơ của một đứa bé nên có.
Sau đó là khoảng thời gian lưu lạc khá dài, anh từng đi qua rất nhiều nơi nhưng đó không thể gọi là đi du lịch phải không? Lúc đó còn phải lo lắng suy nghĩ cách trốn thoát bọn người xấu dùng trẻ con để kiếm lợi, mặt khác phải tìm người mẹ không biết nơi phương trời nào. Một đứa trẻ khi đó phải đối mặt với bao nhiêu thứ, chẳng thể có cảm giác vui vẻ khi được chu du khắp nơi đâu. Sau này cũng thế, các mối lo toan chưa bao giờ biến mất, càng lớn mưu sự càng nhiều, càng ngổn ngang bao tâm sự chôn kín, với lại bản thân không thuận tiện trong việc đi xa, cho nên hạn chế được thì anh hạn chế hết. Từ đó, những chuyến đi xa chỉ phục vụ cho công việc bất khả kháng không thể thiếu anh mà thôi.
Diệp Tri Thu vẫn e sợ rằng anh không đồng ý, cô đang tìm cách nói nào để có thể thuyết phục anh chịu đi du lịch với mình. Hoa Vân Phong đầu óc nhanh nhạy, nghe cô hỏi anh đã đoán ra ý đồ, anh hỏi cô:
- Em muốn cùng anh đi du lịch à?
Diệp Tri Thu hai mắt sáng rỡ, cô háo hức nói ngay:
- Đúng, đúng… Anh đi với em nha, tại vì đội văn nghệ tổ chức đi du lịch, lấy kinh phí từ giải thưởng vừa đạt được đêm trước. Trong đó tiết mục của chúng ta đều đạt giải, riêng tiết mục anh và em song ca được đánh giá rất cao, giải nhất song ca đó. Cho nên cô phụ trách nói phải mời anh đi theo, xem như cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ.
Hoa Vân Phong nghe xong cô trình bày, anh lắc đầu nói:
- Nào có giúp đỡ cái gì, cũng không cần cảm ơn. Nếu lúc đó anh không muốn làm cũng không ai bắt buộc được anh hết, đây là anh tự nguyện. Về phần đi du lịch thì…
Diệp Tri thu sợ anh sẽ từ chối, cô ngắt lời:
- Đi với em đi mà Vân Phong. Chúng ta lần trước di Vía Bà vẫn chưa chơi được bao nhiêu, vả lại anh cũng nói mình chưa được đi du lịch mà… đi đi mà!
Hoa Vân Phong bật cười, anh vui vẻ nói:
- Ai nói anh từ chối? Anh chỉ muốn hỏi khi nào thì bắt đầu đi?
Diệp Tri Thu vui mừng hết sức, cô ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng về anh báo ra thời gian và địa điểm:
- Anh đi thật sao? Hứa chắc là không được nuốt lời.
Hoa Vân Phong đưa hai ngón tay nhéo lấy cái má non mịn của cô, anh nói:
- Anh khi nào nói không giữ lời?
Diệp Tri Thu thì thầm:
- Rõ ràng có, thích lừa người ta…
Hoa Vân Phong làm bộ không nghe, anh lại thúc giục:
- Nhanh nói cho anh biết là khi nào chúng ta đi? Đi đâu? Không thôi anh đổi ý thật đó…
Nghe vậy Diệp Tri Thu sợ anh nói thật, cô vội vào ngay chủ đề chính:
- Chúng ta sẽ đến Sa Pa, thứ 6 tuần sau xuất phát.
Thứ 6 tuần sau cũng tốt, không trùng vào ngày thứ 4 là được. Ngày hôm đó Hoa Vân Phong còn rất nhiều việc cần phải giải quyết. Nói rảnh chứ anh có khi nào rảnh rỗi, còn nhiều sự việc cần anh lo nghĩ lắm. Nghĩ thử xem, muốn chỉ một hai người nghe lời mình đã khó, đằng này việc quản lý cả công ty với hàng trăm con người lại càng khó hơn, còn chưa kể cả KINGWORLD bên kia nữa... Nhận lời của Diệp Tri Thu, đồng nghĩa với việc anh phải làm việc nhiều hơn, đối với anh làm việc công suất cao không có gì đáng ngại, mà người oán than không ai khác là Lý Hoàng kia thôi. Cũng tội nghiệp thật!
Sau khi được người yêu chấp nhận lời mời đi chơi chung, Diệp Tri Thu vui vẻ đến quên mất chuyện bị anh giành lại bảng chữ nổi vừa rồi. Cô cười hì hì nép vào lòng anh, tận hưởng hơi ấm từ anh. Trời mùa đông lạnh lẽo còn đổ cơn mưa rào lại càng làm không khí thêm giá buốt. Thế nhưng chẳng có gì ảnh hưởng đến hai người nơi đây bởi vì họ đã đủ ấm áp khi cảm thụ sự nồng nàn yêu thương từ trái tim nồng thắm của nhau rồi.
Mưa bắt đầu ngơi hạt khi gần 9 giờ đêm, Hoa Vân Phong gọi xe đưa bạn gái về nhà. Đến ngôi biệt thự màu tím mộng mơ, đèn bên trong vẫn còn sáng, Diệp Tri Thu biết dì đang đợi mình về. Trời rất lạnh, cô không muốn cho bạn trai mình bị gió thổi cho nên chuẩn bị bước xuống xe cô đã nói với tài xế chở anh về nhà ngay, nhưng anh không chịu, anh nói:
- Em vào nhà trước thì anh mới yên tâm về!
Diệp Tri Thu đóng cửa xe lại và ngồi trở vào, cô vội nói:
- Không cần đâu, cổng nhà em ngay tại trước mặt, chỉ cần mở khóa là vô được rồi. Anh còn sợ em bị người ta bắt cóc sao?
Cô chỉ đùa như thế, nào ngờ Hoa Vân Phong lại khẳng định đó chính là nguyên nhân anh không yên tâm:
- Tri Thu à, nghe lời anh đi. Em đi chơi với anh mà về nhà trễ nếu có chuyện gì xảy ra anh làm sao ăn nói với dì em đây, vậy sẽ làm mất thiện cảm của dì đối với anh đó. Nếu giờ này không trễ quá thì anh nhất định sẽ theo em vào nhà thăm hỏi dì rồi.
Suy nghĩ chu đáo quá làm gì không biết. Diệp Tri Thu gãi đầu nói:
- Haiz. Biết không lay chuyển được anh mà. Thôi em vào đó, đứng đây một lát em sợ anh bị đông lạnh thành bệnh mất thôi.
Hoa Vân Phong vươn tay xoa đầu cô, giọng anh nhẹ nhàng như rót vào lòng người nghe một ly nước ấm:
- Anh không dễ bệnh như vậy đâu, em yên tâm. Vào nhà nếu có tắm lại thì tắm bằng nước ấm, còn đi ngủ thì nhớ đắp chăn nghe chưa?
Diệp Tri Thu ngả vào lòng anh che lại gương mặt mình đang đỏ lên vì mắc cỡ với anh tài xế, bởi vì cô thấy bờ vai anh ta đang rung lên đấy, nhất định là cười nhạo rồi. Thấy ghét à. Người ta đâu phải trẻ con nữa đâu mà căn dặn từng ly từng tí vậy hả. Mắc cỡ chết người ta!
Cô trả lời bằng giọng lí nhí như muỗi kêu:
- À, nghe rồi… Anh cũng ngủ ngon, nhớ đắp chăn không được đá xuống đất đó.
Hoa Vân Phong nhíu mày lại, khi nào thì anh đá chăn chứ. Thói quen đó khi còn nhỏ thì có, nhưng từ lâu đã không còn nữa rồi. Diệp Tri Thu thấy vậy, cô vuốt lại lông mày của anh, nhắc nhở:
- Lại nhíu mày. Em nói không đúng sao? Dù bây giờ không có, em đoán… lúc nhỏ cũng có… Thôi, em vào nhà, nếu không lát nữa lại bị người nào đó nói là nhiều chuyện… hì hì!
Cô hôn anh một cái thật vang dội. Không gian trong xe nhỏ hẹp, âm thanh này không thể nào giấu được lỗ tai của tài xế phía trước, cho nên tiếng cười khụt khụt vẫn âm thầm vang lên đứt quãng dường như bị kiềm nén. Diệp Tri Thu vốn thấy trời tối vả lại trong xe không có đèn thì hôn trộm anh một chút, anh ngờ… ối, lại làm chuyện xấu hổ. Cô phải trốn ngay mới được!
Cô chạy trốn thật nhanh, loảng xoảng thật mạnh mở cửa rào, rồi mở cửa lớn chạy thẳng một mạch lên phòng của mình. Cô không dám mở đèn mà ghé vào song cửa sổ để nhìn lén bên ngoài. Xe anh vẫn ở đó chưa đi.
Trong xe chỉ còn lại tài xế và Hoa Vân Phong, anh lên tiếng:
- Muốn cười thì cười ra đi!
Người phía trước bắt đầu cười nghiêng ngả:
- Ha ha, mắc cười chết tôi rồi. Đại võ sư, anh cũng thật là… ha ha, có cô bạn gái… ngây thơ hết biết!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nhắc nhở:
- Gọi bằng tên được rồi, lại quên?
Người kia có tên là Phạm Thanh Bình, anh ta không phải là tài xế tầm thường mà chính là một vệ sĩ. Với võ nghệ của Hoa Vân Phong vốn không cần một bảo tiêu như thế, nhưng Thanh Bình vẫn phải làm vệ sĩ cho anh. Bởi vì ai bảo anh ta là lão đại của đại ca anh chứ.
Nghe có vẻ rắc rối, nhưng thật ra cũng chẳng có gì. Ít ai biết được một công ty thám tử kiêm vệ sĩ hiện nay đang được rất nhiều người tin cậy và yên tâm giao cho những nhiệm vụ quan trọng lại xuất phát từ một băng nhóm thích ăn chơi và chuyên đi phá làng phá xóm, hay nói cách khác chính là bọn du côn. Trước kia một tay của Phùng Kiến Quân đã mang theo nhóm các bạn trẻ này lăn lộn vùng vẫy trong giang hồ lâu rồi. Nói cho oai phong vậy chứ toàn là một đám vị thành niên chỉ biết bắt nạt người yếu thế, phụ nữ, trẻ em… có đôi khi lên mặt bắt chước bọn xã hội đen đòi tiền bảo kê chẳng hạn. Như thế mới có chuyện nhận được những trận đòn nảy lửa, thê thảm mang thương tích đầy mình. Một quá khứ đen tối. Cho đến khi Phùng Kiến Quân đi theo Hoa Vân Phong, băng đảng của bọn họ cũng không làm chuyện xấu nữa. Ban đầu họ còn lấy công việc làm bảo vệ quán bar Tương Phùng làm việc chính. Nhưng vì tính tình ngang ngược cẩu thả, thích lên giọng bắt nạt người ta nên làm việc phục vụ là không thể được. Bọn họ được Hoa Vân Phong đưa vào trường giáo dưỡng một thời gian, học chữ và học cách yêu thương tôn trọng lẫn nhau. Sau đó ra ngoài nghiêm chỉnh học võ, trải qua biết bao ngày tháng vất vả cùng “lão đại” của đại ca thành lập nên tổ chức vệ sĩ hiện nay. Vì vậy mỗi khi Hoa Vân Phong đến đâu, hệ thống những người bí ẩn này lại có mặt kịp thời khi anh cần và bất cứ thông tin nào anh muốn biết, cũng rất nhanh chóng được cung cấp.
Phạm Thanh Bình cười khì:
- Không quên, nhưng mà… mắc cười thật đó. Đường đường là người nghiêm khắc như vậy, bình thường mấy đứa học viên mới vô có đứa nào dám nhìn thẳng mặt thầy Phong đâu. Vậy mà… ha ha, nếu chuyện thầy Phong bị một cô gái ngây thơ xoay vòng vòng như thế mà truyền vào tai bọn nhỏ… không biết có tạo ra cơn sốt không đây?
Hoa Vân Phong dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại, thần thái thật nhẹ nhàng và trầm giọng nói:
- Muốn thì cứ làm, xem bọn nhỏ dám làm gì!
Phạm Thanh Bình thè lưỡi, mỗi khi người này không nói chuyện thì thôi, nói chuyện là nói thật ngắn gọn nhưng uy nghiêm thật lớn. Thật ra anh ta chẳng làm gì người khác cả nhưng tự nhiên họ giống như mặc định cho mình là phải nể trọng vậy đó, cho nên khi chứng kiến nhiều lần Hoa Vân Phong vì một cô gái mà chịu nói nhiều lải nhải như một bà dì, rồi lại dùng ngữ điệu vô cùng ngọt ngào nhẹ nhàng mà nói chuyện nữa… ôi, hiếm thấy nên mới hiếu kỳ, mà hiếu kỳ quá lố thì trở nên nhiều chuyện. Cái này Hoa Vân Phong chẳng thích. Phạm Thanh Bình hiểu tính anh, nên cũng chẳng dám đâu, chỉ thấy Hoa Vân Phong mới vui vẻ với cô gái đó xong thì cũng nghĩ rằng anh không trách tội mới giở trò đùa giỡn thế. Anh vội nói:
- Không dám, không dám!
Diệp Tri Thu đứng phía trong nhìn ra ngoài, cô không hiểu vì sao chiếc xe vẫn chưa rời đi. Cô lấy làm lạ liền gọi điện thoại cho anh:
- Vân Phong à, sao anh vẫn chưa đi nữa?
Hoa Vân Phong nghiêng đầu ra phía cửa sổ xe như muốn “nhìn” lên khung cửa sổ phòng cô, càng như muốn nhìn thấu bóng hình kiều diễm bên trong. Anh trả lời:
- Anh chờ em báo cho anh biết em đã vào trong rồi vậy anh mới yên tâm đi về!
Phạm Thanh Bình phía trước lại rùng mình một cái, sởn cả da gà!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Người ta báo rồi đó, yên tâm chưa? Người ta… người ta đi ngủ đó, hẹn ngày mai gặp! À… mai mấy giờ anh về?
Hoa Vân Phong nói với cô:
- Mai không cần đến đưa anh, anh đi rất sớm. Bởi vì đến bằng xe nên chủ động thời gian.
Diệp Tri Thu tiếc nuối “Ờ…” một tiếng. Hoa Vân Phong biết cô không vui nên anh nói tiếp:
- Có gì mà buồn, thứ sáu chúng ta lại gặp nhau mà. Ngoan đi, ngủ sớm đi em, sáng mai còn đi học nữa!
Diệp Tri Thu cũng chúc anh ngủ ngon. Sau đó cô tắt điện thoại và vẫn đứng tựa vào cửa ngắm chiếc xe kia mãi. Cho đến khi nó nổ máy rời đi cô mới xoay người đi vào nằm vào giường, nhắm mắt lại và nhớ về anh!
---------------
Trở về thành phố C còn phải bận rộn rất nhiều công việc nhưng tối nào Hoa Vân Phong cũng không quên gọi điện thoại cho cô bạn gái nhỏ. Cô luôn hỏi anh về chuyện đi du lịch, cô sợ rằng anh sẽ đổi ý. Anh cũng trả lời rằng bản thân đang chuẩn bị đồ dùng cần thiết, bởi vì chưa đi du lịch lần nào nên cần phải tìm hiểu thêm các kinh nghiệm của các huynh đệ khác.
Thế vẫn chưa hết, về việc sẽ thuyết phục Sở Lăng Khiêm ngang tàng bá đạo kia làm sao chịu làm theo lời của anh thì càng cần sự chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Tại văn phòng của Thịnh Phát, Lý Hoàng than vãn:
- Trời ơi, một đống công việc, cậu bảo làm sao giải quyết xong trước thứ 6?
Hoa Vân Phong vẫn không rời hai bàn tay đang đặt trên mặt giấy, anh đang đọc các thông tin quan trọng, các bản báo giá đấu thầu được chuyển đến mới đây. Thực ra công việc này không cần anh đích thân thực hiện, nhưng vì hiện tại việc xoay vòng vốn khá quan trọng, một mặt phải thâu tóm cổ phần của Thịnh Á, một phần bỏ ra để trở thành cổ đông lớn nhất của Lam Ký, và còn nhiều công trình khác nữa cần phải có vốn. Nếu nhờ vào KINGWORLD thì hoàn toàn có thể nhưng Hoa Vân Phong không muốn làm vậy, còn khả năng xoay sở anh nhất quyết không để lẫn lộn giữa việc công và việc riêng vì làm việc cho KINGWORD, anh chưa bao giờ thực thụ nắm giữ một chức vụ nào cả.
Anh bình tĩnh trả lời Lý Hoàng:
- Cố gắng giải quyết đi, đằng nào cũng xong còn hơn là ngồi không mà than vãn.
Lý Hoàng không cãi nữa, dù gì thì anh chỉ lo rằng người nào đó làm việc công suất lớn như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe rồi tên Bạch Thiệu Đông kia lại cằn nhằn này nọ, haiz…. Nhưng xem ra là dư thừa, bởi vậy người ta có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu” mà.
Thứ 4 chẳng mấy chốc đã đến, hôm nay là ngày Sở Lăng Khiêm đến thành phố C dự một sự kiện của giới doanh nhân với tư cách khách mời. Những buổi tiệc như thế này mang dáng vẻ bề ngoài chính là hình thức gặp gỡ, giao lưu, chia sẻ kinh nghiệm trên thương trường, nhưng bên trong thực ra cất chưa toàn mưu mô, tranh giành và nham hiểm. Thương trường như chiến trường. Cũng không ngoại lệ những trường hợp tìm được đồng bọn ở những nơi thế này. Mỗi người đến dự tiệc rượu đều mang vẻ mặt tươi cười rạng rỡ. Mặc trên người những bộ quần áo đắc tiền, toàn là diện bộ suit thẳng thớm, quý phái với giá từ vài ngàn đô-la đến vài chục ngàn đô chứ chẳng vừa. Tiệc rượu bày biện những loại rượu đắc tiền, không khí cũng như mang một phong vị xa hoa mà không kém phần trang trọng.
Phục vụ mở cửa nghênh đón Sở Lăng Khiêm tiến vào trong, toàn hội trường dường như ngừng hẳn sự ồn ào, thay vào đó là những lời nghị luận nho nhỏ và cũng không ngoài những ánh mắt lóe lên trong đêm tối. Tiếp theo đó sự nghênh tiếp Sở Lăng Khiêm của người chủ trì buổi tiệc mang phần nịnh nọt, vài ba người nữa cùng nhau hướng tới chỗ này đi đến, họ toàn là những doanh nhân nổi tiếng và rất có máu mặt trên thương trường hiện nay, trong đó không thể thiếu Lý Hoàng. Anh đến đây là có mục đích, hay nói đúng hơn là thực hiện nhiệm vụ.
Sở Lăng Khiêm đi đứng khoan thai, không vội không chậm, dáng vẻ chững chạc của người thành đạt cùng với sự tự tin được thể hiện rõ trên gương mặt. Những buổi giao tiếp như thế này anh đã tham dự biết bao nhiêu lần, nên cách ứng phó quá là đơn giản đối với anh. Những cái mỉm cười thần bí, những cái liếc mắt thoáng qua, đến mỗi cử chỉ đơn giản như một tay cho vào túi quần tây, một tay cầm ly rượu chân dài cũng tạo nên một Sở Lăng Khiêm có khí thế mà khó ai có thể sánh nổi.
Buổi tiệc dần đến hồi kết thúc, Lý Hoàng đến gần bên tai của Sở Lăng Khiêm mà nói:
- Chủ tịch Sở, chúng ta có vài chuyện bàn bạc liên quan đến Lam Ký, anh có hứng thú không?
Trên gương mặt của Sở Lăng Khiêm hoàn toàn không lộ ra một tia rung động nào. Những người sành sỏi trên thương trường như anh làm sao có thể vì một tin tức nào đó mà dễ dàng hiện lên tính hiếu kỳ hay ham muốn. Phải trầm tĩnh mới đủ lý trí phán xét đối phương, đây là nguyên tắc sống còn trên thương giới.
Sở Lăng Khiêm lắc ly rượu trong tay, khẽ hí mắt, môi mỏng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, anh không phải đang cười, anh lạnh giọng nói:
- Không!
Lý Hoàng cũng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, đâu dễ chịu yếu thế, anh cười nói:
- Anh thật sự không muốn biết ai ngăn trở anh mua lại Lam Ký?… Ôi, thì thôi vậy, vốn định cho anh biết, thấy anh không cần tự nhiên tôi không còn hứng thú nữa. Nào chủ tịch đại tài của chúng ta, cạn ly!
Sở Lăng Khiêm không ngốc đến nổi chỉ vì một vài câu nói của Lý Hoàng mà để lộ ra sơ hở, anh cười đáp trả và đưa ly rượu cạn sạch. Ánh mắt cũng phiêu đãng đi nơi khác tỏ vẻ bất cần. Lý Hoàng uống hết rượu, anh nhìn cái ly và nói:
- Miếng mồi ngon hay ly rượu quý đều có giới hạn của nó. Uống hết rồi, thật tiếc, ây… tôi phải đi lấy thêm mới được, rượu này ngon. Cáo lỗi với chủ tịch Sở, tôi xin phép!
Lý Hoàng rời đi, Sở Lăng Khiêm liếc mắt nhìn vào bóng lưng của anh, sau đó chỉ một cái khoát tay, phía sau Lý Hoàng lập tức có người đi theo…
Sở Lăng Khiêm đứng đợi thật lâu cũng không thấy thủ hạ trở lại báo cáo, chẳng lẽ xảy ra chuyện? Anh buông cái ly rượu đỏ trong tay xuống bàn, sải bước dài đến lối rẽ mà lúc nãy Lý Hoàng đi vào đó. Sở Lăng Khiêm có thể nhận thấy điều kỳ quái trong chuyện này, tuy nhiên Lý Hoàng đã dám công khai lộ mặt nói chuyện với anh thì đương nhiên không phải có ý đồ muốn làm hại anh, chỉ là muốn gặp mặt riêng để trao đổi vấn đề mà thôi. Dễ dàng suy ra được ý đồ này, xem ra người “mời” anh đến cũng không phải thuộc hạng cao tay gì cả, bình thường thôi!
Sở Lăng Khiêm nhếch khóe miệng cười một cái, cười thầm và không phát ra tiếng động, nụ cười này hoàn toàn không làm cho người khác cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy đâu, ngược lại có phần dọa sợ người ta đấy!
Đến một căn phòng cuối dãy, không gian âm u lạnh lẽo hơn mười lần so với ngoài đại sảnh kia. Sở Lăng Khiêm vừa mới dừng chân lại tại trước cánh cửa nó đã tự động mở ra như có người biết anh sẽ đến mà đợi sẵn. Bước vào bên trong, anh không biểu lộ một tia sợ hãi nào cả, hoàn toàn bình thường mà thôi. Anh nhìn thấy đầu tiên chính là người cận vệ của mình đang ngồi trên ghế dài đằng kia, bên cạnh anh ta là Lý Hoàng và một người khác nữa.
Anh bắt đầu đánh giá người lạ mặt này. Người đó mặc quần áo cũng khá bình thường, trong buổi tiệc của giới thượng lưu như thế này nhưng anh ta chẳng những không có giày da bóng loáng đắc tiền, không có tây trang, không có bất kỳ thứ gì thể hiện đẳng cấp của anh ta cả. Anh ta chỉ bình dị đến nổi không thể bình dị hơn được nữa trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Mới nhìn vào đã biết hàng thủ công, tuy không quá sắc sảo như hàng cao cấp nhưng cũng thể hiện được sự sắc sảo và tỉ mỉ của người tạo ra nó.
Sở Lăng Khiêm bắt đầu suy nghĩ lai lịch của người này, làm sao anh ta xuất hiện trong một buổi tiệc xa hoa trong khi bản thân không mấy nổi bậc như vậy. Vả lại, hình như có cái gì đó... với tài quan sát và đáng giá đối tượng của Sở Lăng Khiêm, anh nhận thấy điều bất thường ở chàng trai ấy, ở trong phòng buổi tối mà cũng đeo kính đen? Chẳng lẽ…
Người thân cận của Sở Lăng Khiêm thấy ông chủ mình đến, anh bèn từ ghế vội vã đứng lên, cung kính cúi đầu dáng vẻ thành khẩn nhận sai. Anh cũng đâu muốn dây dưa nơi này, chỉ là bọn họ có cho anh đi đâu, nhưng mà kỳ lạ là bọn họ không có ý định làm hại anh, còn tiếp đãi anh uống rượu nữa.
Sở Lăng Khiêm không phải một ông chủ có tính tình tốt, nhưng chí ít trước mặt kẻ lạ anh vẫn không tiện trừng phạt thủ hạ mình đâu. Anh chỉ gật đầu một cái rồi hất đầu ra phía ngoài cửa ra hiệu người ấy có thể đi ra ngoài. Anh kia đâu dám cãi lời, liền nhanh chóng rón rén mở cửa đi ra.
Bên trong này Lý Hoàng cũng đứng dậy, anh hướng tới Hoa Vân Phong nói:
- Nhiệm vụ xong, tôi đi đây!
Sau khi Lý Hoàng rời đi, Hoa Vân Phong mới đứng dậy, hướng về phía Sở Lăng Khiêm đưa bàn tay phải ra chào hỏi:
- Tôi tên Hoa Vân Phong, chào chủ tịch Sở! Chúng ta lần đầu gặp mặt mà đã dùng phương thức này mời anh đến, quả thật là tôi không đúng, mong anh thứ lỗi.
Sở Lăng Kiêm chú ý đến cử chỉ của người này, anh ta hoàn toàn đưa tay vào một khoảng không vô định, không hướng chính xác đến vị trí của Sở Lăng Khiêm. Quả thật là một người mù! Sở Lăng Khiêm cảm thấy thật thú vị, anh muốn xem thử người này tỏ ra thần bí như vậy cố ý mời anh đến đây rốt cuộc giở trò gì đây. Anh kiên nhẫn giơ tay mình ra chạm nhẹ vào tay của Hoa Vân Phong và ngay lập tức rút tay lại, lạnh lùng ngồi xuống ghế dài đối diện vẫn không lên tiếng.
Hoa Vân Phong lắng tai nghe tất cả những hành động đó của anh ta, hồi lâu vẫn không nghe tiếng nói nào từ đối phương, anh cười khẽ, giả vờ bất đắc dĩ thở dài:
- Haiz… Chủ tịch Sở, chẳng lẽ nhìn tôi như thế này anh lại không có ý định hỗ trợ một chút sao? Ít ra anh cũng lên tiếng để tôi biết anh đang còn ở đây chứ…
Sở Lăng Khiêm khinh bỉ thở ra bằng mũi, lại nhếch mép cười thật mỉa mai. Anh ta lạnh giọng nói:
- Nguyên nhân, mau nói!
Hoa Vân Phong nhướng mày trả lời:
- Chẳng phải Lý Hoàng đã nói rồi sao? Trí nhớ của chủ tịch Sở không tệ như vậy chứ?
Sở Lăng Khiêm mặt vẫn không thay đổi, anh cầm lên ly rượu trên bàn nhấp một miếng, sau đó thong thả buông ly, ngồi tựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo trong tư thế thật sang trọng, rồi mới nói:
- Miếng ngon không ai tự dâng cho người ngoài. Không cần vòng vo, nói mau nguyên nhân thực tế đi, tôi không có thời gian tiếp chuyện!
Hoa Vân Phong ngoài mặt tự nhiên tỏ ra “vô tội” nhưng thực ra trong lòng cười thầm, đúng hơn từ ngữ phù hợp để nhận xét anh nhất là “vô số tội” đấy chứ. Anh tỏ ra như vậy mới làm cho Sở Lăng Khiêm từ cự tuyệt nói chuyện trở thành hiện tại ngồi ở chỗ này hỏi anh nguyên nhân sâu xa phải không? Trong cách làm việc của Hoa Vân Phong luôn có sự kết hợp giữa ba và mẹ của mình. Đôi lúc phải tùy vào nhân vật nào mà có cách hành xử đúng mức, như thế mới mong đạt được kết quả như ý. Hoa Lập Nhân trước kia làm việc quá cứng nhắc, nguyên tắc là nguyên tắc, đôi khi không chịu thay đổi mà phần lợi bị giảm sút, còn Tiêu Tĩnh thì không cần phải nói, cô thông minh một cách đặc biệt, cách nói chuyện uyển chuyển tựa như một con rắn nhỏ len lỏi vào tâm tưởng của người khác để cố ý “moi” ra được những tin tức mình muốn.
Hoa Vân Phong ban đầu tỏ ra mình quá sức bình thường và vô hại làm cho kẻ đối diện có phần xem thường, cho nên Sở Lăng Khiêm đã rơi vào bẫy và không có tính đề phòng nào cả. Người kia nhất định nghĩ rằng anh chỉ là một kẻ mới bước vào thương trường, kiến thức kém cỏi chỉ muốn dựa vào ngọn núi vững chắc là AMFI để hưởng lợi, cho nên Sở Lăng Khiêm thấy được đây là miếng mồi mới mẻ và ngây ngô mà mình cần phải nuốt trọn, thế là anh ta buông bỏ đề phòng, đồng ý đàm phán.
Hoa Vân Phong đạt được ý đồ, cũng không tỏ ra dáng vẻ lúc nãy nữa, anh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt hướng Sở Lăng Khiêm, giọng nói cũng chẳng pha cợt như trước đó, nghiêm túc nói:
- Tôi muốn đàm phán với anh một chuyện, có liên quan đến Lam Ký anh đang thu mua và hiện đang mắc phải một số vấn đề trên pháp lý. Con người của chủ tịch Sở trước nay vẫn rất sòng phẳng đúng không? Vì thế ngược lại anh phải hứa giúp tôi một việc.
Sở Lăng Khiêm ban đầu còn cảm thấy người này quá mức yếu thế trước anh, nhưng mà nhìn cách nói chuyện lưu loát của anh ta chứng tỏ anh ta không ngốc nghếch như anh đã nghĩ. Sở Lăng Khiêm cảm thấy sự việc này có phần hứng thú, nó làm dấy lên tính hiếu kỳ trong anh. Anh trước giờ chưa xem ai là đối thủ, vì không ai xứng, anh luôn cao ngạo và xem mình là giỏi nhất. Hiện giờ anh nghĩ, hừ… để xem, tên trước mặt này có thể giở trò gì ra đây, anh lại khinh bỉ nở một nụ cười.
Sở Lăng Khiêm hỏi lại:
- Anh có cách?
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Hiện tại chưa nghĩ ra, nhưng nếu anh đồng ý hứa sẽ làm theo thỏa thuận tôi đưa ra, nhất định có cách cho anh.
Sở Lăng Khiêm cười lạnh, anh “hừ” một tiếng buông chân xuống, hạ thấp thân mình, hai khuỷu tay chống gối, hai bàn tay giao nhau đan chéo. Giọng vang lên âm trầm:
- Nực cười, anh đang nói chuyện đùa à!
Đó không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định, nhất định tên ngồi trước mặt mình đang ngu xuẩn đến cục hạn, xem anh là ai mà lại có thể nói một câu ngốc như đùa một đứa con nít vậy.
Ngược lại Hoa Vân Phong lại lắc đầu, bĩnh tĩnh đáp:
- Có đùa hay không sau này sẽ biết rõ. Anh có quyền không tin tôi, nhưng mà kết quả không cần nghĩ cũng biết, anh sẽ không có được Lam Ký như mong muốn. Hiện tại con đường trung gian này có lợi cho anh mà anh không chịu đi, đành vậy… À, mà quên một chuyện, chủ tịch Sở luôn có cách giải quyết vấn đề rất khôn khéo. Là tôi suy nghĩ không chu đáo, phiền anh đến đây một chuyến không có thu hoạch gì mới mẻ rồi.
Đối với những con người thủ đoạn và thâm độc phải tỏ ra vô hại, nhưng càng vô hại lại càng lợi hại đấy. Sở Lăng Khiêm luôn biết ứng phó những đối thủ gai góc, nhưng đối với những lời tưởng chừng bâng quơ này lại càng làm anh không thể chấp nhận được. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ chịu thua ai, cũng như chưa có thứ gì muốn chiếm mà chiếm không được.
Hoa Vân Phong dừng lâu một chút, sau đó anh lại tiếp lời:
- Đương nhiên sự giao dịch của chúng ta không quá làm khó chủ tịch Sở, mà món lợi anh có được lại rất khả quan, tính ra tôi đây có phần lỗ vốn. Anh nên biết giữa chúng ta là giao dịch, anh được tôi cũng được, cho nên hoàn toàn sòng phẳng. Sau khi anh được thứ anh muốn, đó là của anh, ngoại giới chỉ biết là do chính anh tranh thủ được, chẳng liên quan đến tôi. Phải không?
Sở Lăng Khiêm bắt đầu nhìn lại người kia, anh đánh giá người khác ít khi sai lầm, nhưng hiện tại anh phải chấp nhận thầm lặng trong lòng rằng, anh đã sơ suất khi kết luận vội về người này. Người này không đơn giản như anh nghĩ, người này có mưu mô cũng chẳng thua kém gì anh đâu.
Tuy vậy, Sở Lăng Khiêm vẫn thuộc dạng người mưu mô kiểu ‘nếu anh rơi vào cạm bẫy của tôi, đừng hòng sống sót bước ra ngoài’, đó là dã tâm kiểu hủy diệt. Ngược lại Hoa Vân Phong lại thuộc một loại khác, không nói ra chắc hẳn ai cũng hiểu rồi!
Sở Lăng Khiêm rào trước đón sau, anh hỏi tiếp:
- Chuyện anh yêu cầu là gì?
Hoa Vân Phong không ngại nói thẳng:
- Đến bệnh viện thăm mẹ của anh!
Sở Lăng Khiêm trừng mắt trở lại Hoa Vân Phong, người kia chẳng thể nào nhìn thấy vẻ mặt méo mó vặn vẹo của anh lúc này. Lửa giận trong lòng anh lại bị dấy lên, thiêu đốt cả cơ thể nóng bừng. Thì ra là vậy, nếu như anh đoán không lầm, người trước mặt chính là đứa con nuôi của Hà Thúy Bình kia mà. Hừ, nằm mơ đi! Anh không trả lời trả vốn gì Hoa Vân Phong cả, mà chỉ cầm lên ly rượu một hơi cạn sạch.
Hoa Vân Phong chỉ đành nói tiếp:
- Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh đang ganh tị đó anh Khiêm à. Anh ghen tị với tôi vì tôi mặc dù không phải con ruột của mẹ Bình nhưng được bà yêu thương chăm sóc gần hai mươi năm qua. Anh đang tức giận, anh cảm thấy mình phải đi chất vấn người mẹ ấy của mình. Tôi nói không sai chứ?
Sở Lăng Khiêm cắn răng kèn kẹt phát ra âm thanh làm cho Hoa Vân Phong nghe được. Anh ta nói:
- Câm miệng! Đừng tưởng mình thông minh!
Câu nói đó phủ nhận việc anh đang tức giận vì những lời nói kích thích của người đối diện. Hoa Vân Phong lắc đầu nói tiếp:
- Tôi không thông minh. Bản thân anh biết chính mình đang nghĩ cái gì mà! Chỉ là anh không dám đối mặt…
Dừng lại một chút, anh lắng tai nghe tiếng hít thở nặng nề dồn dập của Sở Lăng Khiêm, rồi lát sau mới cho thêm ý kiến:
- Anh sợ bản thân khi đến đó sẽ không kìm lòng được mà gọi lên một tiếng “mẹ” anh khao khát lâu ngày lắm. Anh sợ mình sẽ quên hết tất cả những ngày tháng sống dưới ánh mắt chê cười của nhiều người là không có mẹ. Anh sợ những tháng ngày cô đơn của tuổi thơ muốn tìm mẹ để làm nũng cũng không có… anh sợ phải nhớ lại những gì anh đã biết về mẹ ruột của mình, bà ấy đau khổ như thế nào suốt thời gian qua. Anh sợ một phút mềm lòng lại làm cho anh mất đi cái tôn nghiêm anh vẫn tôn thờ. Bởi vì anh chấp niệm quá nặng. Sở Lăng Khiêm anh nhát gan!
Sở Lăng Khiêm không thể nào nhịn được nữa, anh tiến lên nắm lấy cổ áo Hoa Vân Phong mà xốc anh ấy đứng lên, một nắm đấm giáng thẳng vào mặt anh…
Thật sự quá nguy hiểm, cú đánh như trời giáng đó nếu trúng vào mặt Hoa Vân Phong sẽ làm Diệp Tri Thu đau lòng chết mất. Nhưng đừng quên, người bị tấn công này biêt võ đấy. Anh nhanh chóng dời chân, nghiêng người thành công tránh khỏi cú đấm đó, đồng thời dùng tay ấn lưng của Sở Lăng Khiêm xuống một cách nhẹ nhàng để chế trụ thế tấn công của anh ta. Nếu hai người rủ nhau đấu tay dôi chưa biết chắc ai sẽ hơn ai, tuy nhiên lúc này Sở Lăng Khiêm căn bản chỉ muốn Hoa Vân Phong im miệng mà thôi, cho nên anh không đánh nữa mà chỉ giữ nguyên tư thế bị đè lại cái lưng cúi người về phía trước như thế. Dừng lại hai giây, Hoa Vân Phong tuyệt đối hiểu hiện giờ người kia cần yên tĩnh suy xét nên anh cũng không nói câu nào xen vô nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Còn Sở Lăng Khiêm sau một lát suy tư, sau đó hất tay Hoa Vân Phong ra, đứng thẳng người, sửa lại ngay ngắn bộ đồ vest sang trọng, một lần nữa lấy lại hào quang của một ngài chủ tịch sang trọng mang đậm phong cách quý tộc. Anh nói:
- Tôi đi!
Hoa Vân Phong âm thầm thở ra một hơi, anh không để lộ bản thân mình căng thẳng, nhưng anh không dám chắc con người này có thể thỏa hiệp. Tính cách anh ta không ai có thể dò xét được, lần này may mắn đoán trúng, thật sự là gặp may!
---------------
Sáng tinh mơ, một chiếc xe đã chờ dưới lầu khách sạn để đón Sở Lăng Khiêm đến bệnh viện. Anh vốn có thể không cần đến, cũng phủ nhận việc mình bị Hoa Vân Phong chọc tức mà nhận lời, nhưng anh vẫn là người tuân thủ lời hứa, cho nên anh dậy sớm và chuẩn bị chu đáo chỉnh chu cũng như bao lần đến những nơi gặp mặt quan trọng, vẫn sang trọng trong bộ veston và bảnh bao với mái tóc được chải chuốc kỹ lưỡng bóng loáng.
Thực ra chỉ cần đi gặp “mẹ” mình anh không cần cầu kỳ như vậy, nhưng trong lòng của Sở Lăng Khiêm vẫn không chịu nhận bà ấy là mẹ. Cho nên tạo hình có phần trịnh trọng và xa lạ lắm!
Đến nơi, Hoa Vân Phong cũng tiến vào trong, Sở Đạo vẫn túc trực ở đây, ông nhìn thấy con trai chịu đến, trước tiên là cảm tạ chàng trai trẻ bên cạnh không biết đã dùng cách gì mà có thể khiến thằng con cứng đầu cứng cổ của ông chịu xuất hiện. Hay có lẽ từ trước đến giờ ông chưa bao giờ quan tâm đến tâm trạng của con trai như thế nào nên cũng hoàn toàn không hiểu rõ tính cách của nó! Ông cảm nhận sâu sắc sự thất bại của người làm cha mà vô trách nhiệm suốt thời gian qua.
Sở Lăng Khiêm gặp ba mình ở đây cũng chẳng có gì ngỡ ngàng. Anh chỉ nhàn nhạt nhìn ông một cái rồi đi về hướng cái ghế và ngồi xuống, mặt hướng ra phía cửa sổ dường như đang nhìn mây trắng bay mà cũng giống như chẳng nhìn cái gì cả. Dáng vẻ bất cần làm sao ấy.
Còn Hoa Vân Phong lên tiếng chào hỏi Sở Đạo, sau đó anh dựa theo phương hướng đã ghi lại trong trí nhớ để bước đến giường của Hà Thúy Bình. Bà vẫn nằm đó bất động suốt thời gian dài, anh thật sự đau lòng lắm. Anh khẽ đặt môi gần vào lỗ tai bà, thì thầm như dỗ ngọt:
- Mẹ, Vân Phong đã mời được con trai của mẹ đến rồi, mẹ mở mắt ra xem… Mẹ, con không gạt mẹ đâu, là thật đó, mẹ xem đi rồi nói cho con biết có thật là con trai mẹ không, nếu không phải con sẽ đuổi hắn ra ngoài không cho làm phiền mẹ nhé!
Hà Thúy Bình vẫn không nhút nhít, mắt vẫn nhắm im lìm bình lặng. Hoa Vân Phong vẫn khiên nhẫn như bao ngày qua, đúng vậy, những ngày Hà Thúy Bình nằm đây, khi anh ở thành phố C lúc nào cũng không bỏ quên bà, anh luôn đến đây ngồi “lải nhải” bên tai bà thế này thế nọ, kể về những chuyện vui buồn năm xưa của hai mẹ con. Còn lúc anh đi thành phố Đ thì cũng gọi điện thoại về và không tiếc thời gian tiếp tục “lải nhải” qua điện thoại cho Hà Thúy Bình nghe. Nhưng anh biết mẹ Bình cần gì, người đó không phải là anh, bởi vì anh ngày nào cũng gọi bà dậy mà bà cứ nằm ngủ mãi có chịu tỉnh giấc đâu!
Hoa Vân Phong thở dài, anh đứng dậy và chuyển hướng người đang ngồi trên ghế, nói:
- Chủ tịch Sở, anh vui lòng gọi mẹ một tiếng cho mẹ biết anh đã đến đi.
Sở Lăng Khiêm nào để người khác điều khiển mình như một con rối thế chứ? Bảo gọi thì gọi à? Đừng nằm mơ!
Hoa Vân Phong đợi mãi không nghe tiếng nói nào cả, anh vẫn chưa kịp nói tiếp thì Sở Đạo đã lên tiếng:
- Lăng Khiêm, gọi mẹ một tiếng khó vậy sao con? Ba không muốn con trở thành bất hiếu…
Sở Lăng Khiêm liếc nhìn ông ta một cái rồi cong lên khóe miệng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hứa đến thì đã đến, đừng có được voi đòi tiên, anh không phải con chó ngoan ngoãn để bọn họ thích ra lệnh là vẫy cái đuôi mừng rỡ làm theo đâu nhé.
Tình thế có phần gây go, một người con cứng đầu, một người cha tức giận, không khéo trong chốc lát có chuyện không tốt xảy ra cho mà xem. Hoa Vân Phong biết Hà Thúy Bình tuy hôn mê nhưng những điều anh nói và mọi người nói bà vẫn nghe. Không cần thiết Sở Lăng Khiêm phải gọi bà là mẹ, chỉ cần có thể dụ dỗ cho anh ta lên tiếng, chỉ cần mẹ Bình nghe, nhất định chịu tỉnh lại. Vì thế Hoa Vân Phong đầu óc nhanh nhạy suy nghĩ ra một cách, anh hướng đến chỗ ngồi của Sở Lăng Khiêm, thấy thế, Sở Đạo đưa tay ra giúp đỡ, lần này anh không cự tuyệt, thuận thế ngồi vào một cái ghế. Lúc này anh nói nho nhỏ với Sở Lăng Khiêm, âm thanh chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy:
- Chủ tịch Sở, tôi suy nghĩ kỹ lại rồi, anh đã đến đây như yêu cầu của tôi, bây giờ anh đã không có việc gì để làm nữa rồi. Anh nên về đi thôi!
Sở Lăng Khiêm trắng mắt nhìn Hoa Vân Phong, nghiến răng nói:
- Anh nói cái gì?
Hoa Vân Phong rộng lượng lặp lại lần nữa:
- Ý tôi nói anh đã hết giá trị cho tôi lợi dụng rồi. Anh có thể ra về.
Sở Lăng Khiêm vẫn ngồi bất động. Cơn giận đang dâng trào trong anh. Hắn ta là ai mà dám đem anh xoay vòng vòng như vậy chứ? Đáng chết!
Hoa Vân Phong lại cố tình đổ dầu vào lửa:
- À, có lẽ anh còn vướng bận chuyện thảo luận của chúng ta đêm qua. Thật có lỗi, chủ tịch Sở và tôi nói chuyện không bằng không chứng, tôi chẳng có hứa gì với anh cả…
Hoa Vân Phong mới nói tới đó, một cú đấm lại hướng về anh bay vèo vèo qua ngay. Tiếng gió đánh úp vào mặt, anh biết nhưng không tránh né, chính vì vậy anh ngã từ trên ghế xuống mặt sàn. Sở Đạo tiến lên ngăn cản:
- Đừng đánh nhau, có gì từ từ nói…
Sở Lăng Khiêm vốn chẳng hài lòng chuyện như con trâu bị xỏ mũi dắt đến thăm người bệnh kia rồi, nay còn bị những lời nói đó làm chọc thủng tầng thanh lãnh cuối cùng, anh thật sự quá giận. Hắn đáng bị đánh chết!
Anh lại tiến lên, hất tay Sở Đạo ra không cho ông cản trở, do anh sử dụng lực quá mạnh, Sở Đạo bị đẩy lùi về sau mấy bước dài, ông đụng vào giường Hà Thúy Bình đang nằm làm giường chấn động. Ở đằng này, Sở Lăng Khiêm như con báo hung tợn đâu chịu tha cho Hoa Vân Phong, anh tiến lên nắm lấy áo đối phương và chuẩn bị giáng đòn tiếp theo.
Hoa Vân Phong vẫn không tránh, anh nghe tiếng con báo dữ gầm thét:
- Đồ con hoang, đồ không có giáo dưỡng. Mày có biết cái gì gọi là luật lệ không hả? Được, nếu mày hành xử như một kẻ lang thang thất học, tao cũng không cần phải giữ phong độ nữa. Mày chết chắc!
Những lời mắng nhiếc thậm tệ của họ Sở dành cho anh quả thật không sai. Anh bị mẹ ruột của mình vứt bỏ, anh thật sự không phải con của mẹ Bình, anh không được đi học đàng hoàng, anh còn từng là một đứa trẻ lang thang… Hoa Vân Phong khẽ nâng khóe miệng cười một tiếng. Tiếng cười này là mỉa mai bản thân, nhưng nghe vào tai của họ Sở lại là chướng tai, hắn nghĩ anh đang nghĩ xấu về hắn. Cho nên cú đấm tiếp theo sắp giáng xuống, thì bỗng…
- Dừng lại, đừng đánh!
Tiếng nói yếu ớt và thều thào ấy là của người nằm trên giường suốt một tuần qua. Cả ba người đàn ông ở đây đều dừng lại động tác. Hoa Vân Phong thỏa mãn vui thầm trong dạ. Sở Lăng Khiêm lại có cảm giác muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng ngặc nỗi không biết từ khi nào Hoa Vân Phong lại siết tay nắm chặt vạt áo của anh, chẳng di chuyển được.
Sở Đạo nghe tiếng kêu. Ông vui mừng khôn xiết vội chạy đến ngồi bên giường, nhẹ giọng hỏi:
- Bà tỉnh rồi, bà cảm thấy trong người thế nào? Để tôi gọi bác sĩ…
Hà Thúy Bình tuy còn rất yếu nhưng bà vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt sự việc hiện tại. Bà nắm cánh tay Sở Đạo lại, nói như thì thầm:
- Ông… ông kêu bọn nhỏ đừng đánh nhau. Đừng đánh!
Sở Đạo quay đầu nhìn hai chàng trai, Sở Lăng Khiêm đã buông Hoa Vân Phong ra và đứng thẳng người, đang sửa sang lại quần áo đã bị nhàu cho nhăn nhúm. Còn Hoa Vân Phong cũng từ trên mặt sàn đứng dậy, đưa tay tìm kiếm phương hướng chạm phải thành giường, anh lần theo đó đi đến gần Sở Đạo, anh hướng về Hà Thúy Bình cười cười:
- Mẹ tỉnh rồi, con đã gọi được con trai mẹ đến đây, mẹ nói chuyện với anh ta đi.
Nói xong anh chạm vào cánh tay Sở Đạo, giật hai cái tỏ vẻ muốn gọi ông đi ra ngoài cùng với mình để chừa lại không gian riêng cho hai mẹ con họ. Sở Đạo hiểu ý cũng xoay người rời đi. Lúc này Hà Thúy Bình lại nói với Sở Đạo:
- Ông dẫn Vân Phong qua tìm Thiệu Đông đi, xử lý vết thương trước mới được.
Hoa Vân Phong nghe vậy trong lòng cũng được an ủi đôi phần. Anh chấp nhận trả một cái giá đắc cho việc “mời” Sở Lăng Khiêm đến đây và chuyện anh bị đánh quả thật có chút đau, nhưng nếu so với sự yêu thương chở che bao nhiêu năm qua mẹ Bình dành cho anh thì quả thật chẳng đáng vào đâu.
Còn lại Sở Lăng Khiêm và Hà Thúy Bình trong phòng, không khí đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo hẳn đi. Toàn bộ căn phòng vô cùng yên ắng đến nổi tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng như thế. Hà Thúy Bình sau một hồi in lặng đã lên tiếng trước:
- Con…
Chỉ mới một từ được thốt ra đã bị chặn lại:
- Bà câm miệng, bà tưởng mình là ai mà có tư cách gọi tôi? Nực cười, “mẹ” à? Đừng có nằm mơ tôi sẽ gọi!
Hà Thúy Bình nghẹn nước mắt, bà hỏi:
- Làm sao con mới chấp nhận mẹ? Mẹ không phải muốn bỏ rơi con, tình cảnh năm xưa…
Sở Lăng Khiêm lại cắt đứt:
- Năm xưa là chuyện của năm xưa. Tôi chỉ biết, hiện tại tôi và bà chẳng có quan hệ gì hết. Bà đã có con trai rồi, sống nên biết vừa đủ, tham lam quá trời phạt đấy!
Nước mắt của Hà Thúy Bình đã sớm ướt đẫm gối đầu, bà muốn ngồi dậy tiến đến vuốt ve mái tóc con trai, muốn được ôm nó vào lòng để mong tìm lại chút cảm giác đã khao khát suốt 19 năm qua. Nhưng bà không đủ sức lực đi làm điều đó. Bà lại nằm xuống mà nói:
- Vân Phong và con đều là con của mẹ. Hai đứa đừng làm tổn thương lẫn nhau. Mẹ đều đau lòng hết.
Sở Lăng Khiêm nghe xong lại tức cười vô cùng, anh nhếch lên khóe môi khinh bỉ:
- Đều là con? Ai muốn làm con của bà. Khôn hồn thì quản thằng con khốn nạn của bà cho tốt, nếu để tôi gặp lại, nhất định khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nói xong anh chẳng quản Hà Thúy Bình có phản ứng gì, tức tốc sải chân dài ra phía cửa và nhanh chóng biến mất bóng dáng chẳng còn tăm hơi.
---------------
Ở phòng của Bạch Thiệu Đông vang lên tiếng trách móc của anh:
- Trời ạ, sao không đánh chết tên ngu ngốc này đi thôi. Vì mẹ con người ta trùng phùng mà chạy ngược chạy xuôi giờ còn giở cái trò khổ nhục kế gì gì nữa. Thật tình tức chết tôi…
Phùng Kiến Quân vẫn còn đứng một bên thở phì phò, lúc nãy Sở Đạo mang Phong ca đến đây, liếc nhìn tình trạng của Phong ca một cái là anh thật muốn xông vào phòng bệnh đánh cho nát cái mặt của Sở Lăng Khiêm, ra tay gì mà nặng nề vậy. Trên mặt Phong ca có mấy vết bầm thật lớn kia kìa. Nếu không bởi vì Phong ca không cho đi, đố tên đó ra khỏi cái bệnh viện này được. Tính tình nóng nảy của Phùng Kiến Quân là vậy, xử lý công việc chỉ biết trước mắt không nghĩ lâu dài nên chuyện gì cũng muốn làm ngay rồi nếu có rắc rối xảy ra lại nghĩ cách giải quyết sau vậy.
Hoa Vân Phong cũng đối đáp lại lời của vị bác sĩ lắm lời kia:
- Xứng đáng.
Ý anh nói anh chấp nhận trả bất cứ giá nào chỉ cần mẹ Bình được toại nguyện. Thế là đủ rồi. Bạch Thiệu Đông thở dài, anh hiểu điều đó, chỉ cần ai đã từng chứng kiến hai mẹ con bọn họ, dù chỉ là tạm bợ nhận nuôi, nhưng Hà Thúy Bình đối xử với Hoa Vân Phong vô cùng tốt, bây giờ xem hành động này của Hoa Vân Phong là báo hiếu cũng không có gì gọi là lỗ lã.
Chỉ có điều, trông những vết thương này thật sự là ra tay quá nặng, Bạch Thiệu Đông là bác sĩ đã quen thuộc quá với cảnh tượng máu me đầy người, nhưng nhìn thấy người anh em của mình như vậy cũng xót ruột lắm chứ. Càng nghĩ càng tức cho nên động tác trên tay anh hơi thô lỗ, Phùng Kiến Quân thấy vậy vội hô lên:
- Nhẹ tay chút, đã đau rồi anh còn làm mạnh quá vậy?
Bạch Thiệu Đông liếc xéo Phùng Kiến Quân, “hừ…” một tiếng và nói:
- Biết đau thì phải biết la lên cho người khác rõ. Giấu giếm ai mà biết được!
Câu nói của anh có dụng ý khác. Anh biết, Hoa Vân Phong đang nghĩ gì. Một khi đã xen vào việc nhà của Hà Thúy Bình, tạo cơ hội cho cả nhà họ trùng phùng thì đồng nghĩa người con được nhặt về từ một góc tối 19 năm trước cũng không thể tiếp tục ở bên “mẹ” mình nữa. Đối với ai không biết, chứ đối với Hoa Vân Phong từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi, hôm nay lại một lần nữa tái diễn… Cảm giác như thế nào? Có phải như mất đi tất cả không?
Thấy Hoa Vân Phong im lặng, Bạch Thiệu Đông vội chuyển chủ đề:
- Thứ sáu này đi chơi với bạn gái nữa kìa, vết thương này không biến mất được nhanh vậy đâu. Lo liệu lời làm sao giải thích với cô nàng cái mặt bị đánh cho tơi tả này đi.
Lúc này Hoa Vân Phong mày rậm nhíu lại, anh hỏi:
- Phá tướng thật sao?
Bạch Thiệu Đông cười khà khà:
- Biết lo rồi à? Thuốc của tôi không phải tiên đan diệu dược. Tự thân vận động đi!
Phùng Kiến Quân thấy thế chen vào nói:
- Để chị dâu biết được ai đả thương Phong ca, nhất định tên đó tiêu đời… ha ha…
Hoa Vân Phong lắc đầu, trước khi tên đó tiêu đời, chắc anh cũng chẳng yên nổi. Thử tưởng tượng đến sự tra hỏi tới tấp của cô gái nhỏ ấy thử xem nào, chắc chắn có miệng mà khó trả lời xuể!