Ngôn Của Anh

Chương 7: Cô giáo Lý, giá thị trưởng cao đấy nhỉ



Kết quả kiểm tra chứng minh quả nhiên bọn họ đã sợ bóng sợ gió một hồi.

Hứa Du cầm bản báo cáo kết quả kiểm tra bắt đầu nhảy nhót, “Dọa bà đây sợ gần chết! Tớ nói rõ ràng đã sử dụng biến pháp tránh thai an toàn rồi mà, sao có thể trúng chiêu được chứ! Cái que thử thai khốn khiếp gì không biết?”

Bác sĩ Cố đứng bên cạnh: “…”

Khê Ngôn vội vàng kéo Hứa Du, “Bình tĩnh nào.”

Hứa Du phát điên xong mới chú ý có anh đẹp trai áo trắng đứng cạnh, “Ồ” một tiếng rồi cười, “Trùng hợp nhỉ, bác sĩ Cố? Anh tới khoa sản làm gì vậy?”

Bác sĩ Cố: “Tùy tiện đi dạo thôi.”

Khê Ngôn: “…”

Anh tưởng bệnh viện là đường cái chắc?

“Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi.” Khê Ngôn cầm tay Hứa Du tính chơi bài chuồn.

“Chúng ta tâm sự đi.” Người bên cạnh lập tức nói.

Khê Ngôn vốn không muốn phản ứng, đang định giả vờ như không nghe thấy cúi đầu đi mất, dù sao làm cái chuyện lừa người ta lên giường như thế thục nữ như cô cũng biết ngại chứ.

Nhưng Hứa Du lại nịnh nọt giữ cô lại, “Vậy hai người nói đi.” Sau đó nói với cô: “Tớ đi nhé?”

Cố Văn Lan nhã nhặn cười, “Vậy không tốn thời gian của cô Hứa nữa.”

Hứa Du cười xán lạn, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, “Sao bác sĩ Cố lại biết tôi họ Hứa?”

“Vị bệnh nhân họ Hạ đêm đó gọi cô thế còn gì?” Anh nghiêng đầu nghĩ, nhỏ giọng nói: “Hứa Du.”

“Hình như là vậy.” Hứa Du nghe giọng của anh xong chân mềm nhũn, vội vàng ôm tay của Khê Ngôn, mọe nó! Cái âm thanh này… Cô lén lút véo hông Khê Ngôn, đe dọa nhìn cô —— mi mà không cướp lấy anh giai này thì đừng trách ta!

Cố Văn Lan lâm thời dành ra chút thời gian dẫn Khê Ngôn đến quán cà phê cạnh bệnh viện.

Nhất thời cô không đoán ra được anh có ý gì, nếu anh không nói thì thôi, địch không động ta cũng không động, cô im lặng ngửi mùi cà phê nhàn nhạt trong phòng.

Lúc cà phê được bưng ra, cuối cùng anh cũng nói câu đầu tiên, “Biết tôi là ai không?”

Khê Ngôn: “…Không biết.”

Mày đang nói nhảm cái gì vậy hả?

Cố Văn Lan chợt bật cười, chuyển đề tài, “Trước đây đã từng yêu đương chưa?”

Trong chốc lát, Khê Ngôn cho rằng anh hỏi như vậy phải chăng có ý gì khác không, nhưng cô thấy vẻ mặt anh vẫn nhạt nhẽo, không có biểu tình gì dư thừa, dường như chỉ đơn giản là tò mò mà đặt câu hỏi thôi.

Cô nói: “Tôi cũng bằng này tuổi rồi, anh nói xem?”

Anh gật gật đầu: “Cô Lý xinh đẹp như thế, những nam sinh đã từng kết giao hẳn là rất xuất sắc.”

Hả…

Khê Ngô bình tĩnh đánh trả: “Mỗi người đều rất ưu tú.”

Cố Văn Lan không tự giác mà nhíu mày, “Mỗi người?”

“Ừm.”

“Vậy hẳn phải có một người để lại ấn tượng sâu sắc nhất chứ nhỉ.” Anh nói.

Cô nghiên cứu nhìn anh: “Bác sĩ Cố hỏi cái này để làm gì?”

Anh nhàn nhạt nói, “Tôi muốn hiểu em thêm thôi.”

Khê Ngôn vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Hiểu tôi để làm gì?”

Anh nói: “Cảm thấy hứng thú.”

Khê Ngôn: “…”

Cố Văn Lan cười với cô, nhã nhặn chầm chậm nói: “Nói đi, tôi muốn nghe.”

Khê Ngôn thầm giật mình, “Anh…”

Bị lừa đến nghiện luôn rồi hả?

“Sao cơ?” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

“Không có gì.” Cô dời mắt khỏi Cố Văn Lan.

Một lúc sau lại nhìn anh, nói: “Người nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc.”

Phụt ——

Cố Văn Lan suýt nữa phun một ngụm máu vào cà phê.

Anh mím môi không nói lời nào.

Khê Ngôn biết lời này nói với phái nam thì không ổn cho lắm, đặc biệt là người đàn ông này còn đang bày tỏ… thiện cảm với cô?

Nếu cô không hiểu nhầm.

Cố Văn Lan cười như không cười, “Cô giáo Lý, giá thị trưởng cao đấy nhỉ.”

Khê ngôn trả lời một cách mỉa mai, “Cũng thế cũng thế.”

Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi mỉm cười: “Sao cô giáo Lý biết hai ta giống nhau? Em có vẻ rất hiểu tôi?”

Cô chợt nhận ra mình ăn nói hơi lỗ mãng, nhanh chóng nói. “Bác sĩ Cố ở phương diện này rất nổi tiếng, tôi cũng từng nghe qua.”

“Nghe ai nói?” Anh ép sát từng chút một.

“… Với tư cách là đối tượng xem mắt với bác sĩ Cố, tôi đương nhiên phải tìm hiểu rõ rồi.” Cô nói.

“Tìm hiểu xong sao còn hẹn gặp lần nữa vậy?”. Ngôn Tình Sủng

“Bác sĩ Cố,” Cô bị truy hỏi đến mức mất bình tĩnh, cầm túi xách đứng lên: “Anh mời tôi ra đây rốt cuộc có muốn nói vào chuyện chính không? Anh rảnh thì cứ ở đây tôi đi trước, tôi còn có việc.”

Anh bỗng nhiên nói: “Cho tôi mượn điện thoại.”

Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho anh, hơn nữa còn rất chu đáo mà mở khóa điện thoại.

Cố Văn Lan nhận lấy, cầm điện thoại của mình lên gọi thì điện thoại báo số thuê bao đang bận… Anh tắt đi, bấm số điện thoại của cô thử gọi cho mình.

Cô giáo Lý dường như nhận ra chuyện gì, nhanh chóng bước tới định giật lấy điện thoại, đúng lúc anh quay màn hình ra cho cô xem, trên đó có dòng chữ thuê bao đã bị chặn…

Cô bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ.

Cố Văn Lan vẫn tỏ ra nhàn nhã, ‘Nhớ không nhầm thì cô giáo Lý và tôi mới gặp nhau có 3 lần, kể cả hôm nay thì mới là lần thứ 4, dường như em rất có thành kiến với tôi.”

Không những có thành kiến mà hết lần này đến lần khác đều muốn lừa anh lên giường.

Khê Ngôn cầm điện thoại về, nói: “Tôi cảm thấy không hợp với bác sĩ Cố, cho nên…”

Chặn thôi.

Cô nói xong định đi thì bị anh kéo lại, thình lình nghe thấy anh nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

Cô quay đầu đi, “Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu.”

Cố Văn Lan cầm tay cô, bàn tay vì cầm dao phẫu thuật nhiều mà đầy những vết chai của anh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô, anh đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên.

Là điện thoại từ bệnh viện.

Khê Ngôn nhân lúc anh nghe điện thoại định rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng lại bị Cố Văn Lan nắm chặt hơn, anh đứng lên nói với đầu dây bên kia, “Đến ngay đây.” Nói xong ngắt điện thoại.

Cố Văn Lan móc ví từ trong túi quần ra đưa cho cô, nói: “Bệnh viện gọi tôi về khám gấp, em tính tiền giùm tôi.”

Trong lúc Khê Ngôn vẫn còn đang ngơ ngác con nai vàng thì anh đã ra khỏi quán rồi.

Tính tiền thì tính tiền, để ví ở đây là có ý gì hả? Với cả giờ ai còn mang tiền mặt ra ngoài nữa? Chỉ cần một chiếc điện thoại cũng đi tới chân trời góc bể được đấy anh có hiểu không hả?

Đồ nhà quê!

“Cơ quan nội tạng của bệnh nhân bị dập gần hết, đang trong tình trạng xuất huyết, có dấu hiệu bị sốc, đã bắt đầu thông đường tĩnh mạch…”

Cố Văn Lan không lên tiếng, anh đi tới bàn mổ mới nhận ra hôm nay phòng cấp cứu hình như có thêm người, có vẻ là một cô bé, người ta còn đang rụt rè nhìn anh…

Bên cạnh có một phụ tá nói: “Đây là học sinh của giáo sư Hạng khoa phổi, cô ấy qua đây thực tập.”

Trên bàn mổ, mạch cổ của người bệnh được cắm một ống chèn truyền dịch.

Máy theo dõi hiển thị đường sinh mạng của bệnh nhân, Cố Văn Lan nhìn lướt qua, huyết áp tăng, nhịp tim bình thường, hô hấp đều đặn, tới lúc này anh mới bắt đầu tiến hành phẫu thuật cấp cứu.

Y tá đưa dụng cụ cho anh đột nhiên nói: “Lần trước tôi đi xem mắt, đối tượng hỏi tôi thường làm gì, tôi nói là chuyên đưa dao mổ cho bác sĩ làm anh ta sợ xanh mặt.”

Phụ tá bật cười: “Cô đúng là thẳng thắn thật.”

Y tá cũng cười: “Còn đỡ hơn là nói mình lấy khoan khoan đầu bệnh nhân ra như bác sĩ Khâu, tôi đã nói giảm nói tránh rồi đấy.”

Cô bé thực tập: “…”

Phụ tá là nam, thấy cô bé kia căng thẳng bèn nói: “Thả lỏng đi, vấn đề càng nghiêm túc thì càng phải tỏ ra bình tĩnh, bác sĩ Cố nói thế đấy.”

Anh vừa dứt lời, bệnh nhân đột nhiên hô hấp dồn dập, máy theo dõi hiển thị nhịp tim tăng nhanh, huyết áp vẫn thế.

Bệnh nhân: “…” 

Cô bé thực tập hết hồn: “Bác sĩ Cố?”

Từ đầu tới cuối Cố Văn Lan vẫn luôn giữ im lặng, chỉ vào ống truyền ý bảo y tá khống chế tốc độ truyền dịch, còn anh tiếp tục giải phẫu… Lúc Cố Văn Lan đứng trên bàn mổ không thích nói chuyện, nhưng anh cho phép mọi người xung quanh nói ra tiếng.

Sau khi ca mổ này kết thúc, Cố Văn Lan cũng không có thời gian thả lỏng đã phải tiếp ca mổ sau, cả ngày nay cơ bản đều xoay quanh cái bàn mổ, dường như phòng mổ mới là nhà anh.

Thế nên có thể không giống con quay ư?

Sau khi anh rời khỏi bàn mổ thì trời đã tối rồi, Cố Văn Lan đang dặn dò một phụ tá.

Có cô bé đi tới cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Chủ trị Cố, bác sĩ Lý, hai người vất vả rồi ạ.”

Cố Văn Lan liếc qua, là cô bé thực tập trong phòng mổ lúc nãy, anh gật gật đầu.

Mà vẻ mặt lạnh lùng của anh hiển nhiên đã khiến cô bé sợ rồi… Sao khác với lời đồn thế? Bác sĩ dịu dàng đâu rồi?

Phụ tá là bác sĩ Lý cười: “Mỗi lần bác sĩ Cố phẫu thuật xong đều thế cả, chưa kịp ổn định trạng thái, yên tâm, không phải cậu ta có ý kiến với em đâu, sao em vẫn chưa về thế?”

“Lúc nãy trong phòng mổ em đã gây phiền phức cho hai anh rồi,” Cô bé nói: “Hay là em mời Cố chủ trị và bác sĩ Lý đi uống cà phê nhé?”

“Em khách khí quá, với lại em cũng có gây ra phiền toái gì đâu.” Tính anh bác sĩ Lý này thẳng như ruột ngựa, lắm lúc lại khiến người khác ghen tị.

“Tôi mời đi, “ Cố Văn Lan khép lại hồ sơ bệnh án rồi đưa cho phụ tá, nói: “Mua cho y tá Chu và mấy y tá gây tê nữa, anh tới văn phòng với tôi một chuyến…”

Đi được nửa đường anh bỗng dưng nhớ ra, hình như ví của mình để ở chỗ cô giáo nào đó…

Anh khẽ cười, dừng lại nói, “Hôm nay cậu trả tiền nhé, mai tôi đưa tiền lại cho.”

Bác sĩ Lý nghe thế bèn nhanh nhẹn nói: “Không không không, để tôi mời đi.”

Cố Văn Lan vỗ vai anh, “Tôi mời, với lại không cần tính phần cho tôi đâu, tôi về đây.”

Trong gara bệnh viện, Cố Văn Lan vừa ngồi lên ghế thì điện thoại đã vang lên.

Là Cố Vân Vi gọi tới, “Anh, anh tan làm chưa?”

Cố Văn Lan nổ máy, “Sao thế?”

Cô nhỏ giọng nói: “Bố bảo anh về nhà một chuyến.”

Anh dừng lại hồi lâu mới đồng ý: “Bây giờ đến ngay đây.”

Giữa anh và viện trưởng Cố không hòa thuận như người ta tưởng, nhiều lần hai người gặp nhau đều tan trong không vui.

Lần này vẫn như cũ, thậm chí còn cãi nhau ầm ĩ hơn lần trước.

Anh đá cửa ra, động tĩnh lớn tới mức vang ra tận bên ngoài.

Cố Vân Vi đuổi theo anh tới cửa rồi thôi, nhìn anh trai cô lái xe đi không thèm quay đầu lại.

11 giờ đêm, Khê Ngôn mới chữa xong một nửa bài thi, cô ngồi lâu tới mức cột sống cũng đã cứng đờ nên để bút xuống vặn cổ, tiện thể vươn vai một lần, vừa cầm bút lên vừa nhìn chiếc ví trên bàn chằm chằm.

Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn bỗng dưng reo lên.

Cô liếc qua, là chủ nhân của cái ví này…

Đêm hôm khuya khoắt, anh ta lại muốn cái quỷ gì đây?

Cô nhấc máy: “Alo?”

Cố Văn Lan: “Nhà em ở đâu?”

Khê Ngôn: “Anh say à?”

Cố Văn Lan khẽ cười: “Không uống rượu, nói đi, nhà em ở đâu?”

Khê Ngôn bất đắc dĩ, “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

“Ví của tôi ở chỗ em.”

‘Anh nhàn lắm hả?”

Người bên kia lại cười, “Nhanh lên, tôi qua lấy ví.”

Khê Ngôn nói: “Để tôi gửi địa chỉ cho anh.”

Cô nhắn tin xong bèn tiếp tục sửa bài thi, hơn tiếng sau Cố Văn Lan mới gọi điện thoại tới, nói đã đến dưới lầu, cô khoác áo vào rồi ra cửa.

Tổ hợp Chu Mộc Lan Mã Phong đã ngủ rồi.

Cửa phòng Lý Khê Vũ mở hờ, có ánh sáng xuyên qua từ phía trong, có lẽ cậu đang chơi game.

Khê Ngôn ra ngoài đóng cửa xuống dưới lầu, xe của anh đang đứng dưới tầng chung cư nhà cô, anh đã ra khỏi xe, dựa lưng vào thân xe, dáng người cao cao gầy gầy trong đêm khuya cực kì thu hút.

Trời đã sang thu, buổi tối nhiệt độ khá thấp.

Anh vẫn mặc bộ quần áo hôm nay, áo sơ mi và quần tây.

Cô quấn áo khoác đi tới, đến gần mới thấy nét mệt mỏi giữa hai đầu lông mày của anh.

Khê Ngôn đưa ví cho Cố Văn Lan rồi định nói mấy lời khách sáo nào đó, lại thấy hình như chẳng có gì để nói, mà tay anh lướt qua bàn tay cầm ví của cô, chộp lấy cổ tay Khê Ngôn kéo cô vào lòng.

Khê Ngôn: “…”

Bỗng dưng cô thấy hơi đau đầu.

Cả người anh bao phủ sương đêm, chiếc áo sơ mi mỏng sờ lên đã thấy lạnh, mà với anh cô không khác nào lò sưởi, ôm xong anh càng không muốn buông ra.

Khê Ngôn đẩy anh: “Cầm đồ về đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv