Tháng 9 vẫn còn nóng, chờ tới khi mặt trời lặn thì khí trời mới mát mẻ hơn một chút.
Bạch Hủ xem các đơn đặt hàng còn lại trong tiệm, còn một cái duy nhất, yêu cầu mang tới ngoại khoa tim mạch của bệnh viện nào đó trước 6 giờ, người nhận là Chu Vũ.
Đơn đặt hàng chỉ yêu cầu thêm hai điều:
1, Viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
2, Xin hãy chính miệng thuật lại những dòng dưới đây: Tiểu ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em yêu anh nha ~【nháy mắt】
Bạch Hủ đọc xong thì trầm tư một lúc không nói lên lời.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu mới lấy ra một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật ra từ ngăn kéo, viết lên bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật”, nét chữ nho nhã chỉnh tề. Cô chọn một bó hoa rồi khóa cửa, ra ngoài đi đưa hoa.
Bệnh viện cách cửa hàng bán hoa không xa, mất khoảng 15 phút đi bộ.
Lúc Bạch Hủ đến bệnh viện đã là 5h50, cô chạy vội vào bệnh viện rồi hỏi y tá đang trực hỏi vị trí của ngoại khoa tim mạch, sau đó lại đi thang máy lên tầng, lúc cô tìm được ngoại khoa tim mạch thì chỉ còn có 5 phút.
Bạch Hủ chạy đến trạm trực của y tá hỏi: “Cho hỏi anh Chu Vũ có ở đây không ạ?”
Y tá thấy cô ôm hoa thì có vẻ hơi chần chờ: “Chị đến khám bệnh hay là…”
“Tôi tới tặng hoa ạ.”
“À… Bác sĩ Chu tới rồi,” y tá chỉ chỉ về phía sau rồi cười đùa: “Bác sĩ Chu, lại có cô nàng tới tặng hoa cho anh này.”
Bạch Hủ quay đầu lại thì thấy ba người mặc áo blouse trắng đang đi tới, lúc cô đang mờ mịt thì anh bác sĩ trẻ nhất đi tới kéo thẳng cô ra tận cuối hành lang.
Mấy người còn lại không khỏi cảm khái.
Cố Văn Lan nhìn ra cửa nói: “Hay là làm cái standee in hình bác sĩ Chu để ngoài cổng bệnh viện đi.”
Cô bé y tá hỏi: “Chủ nhiệm Cố, cái đó dùng để làm gì ạ?”
Chủ nhiệm Cố nói: “Vẫy khách.”
Cô bé y tá: “…”
Lý Khê Vũ đứng đắn nói: “Giáo sư Cố, em cảm thấy để bác sĩ Chu tự ra trông cửa một thời gian có lẽ hay hơn đấy, chưa biết chừng sẽ tăng khách cũng nên.”
Cô bé y tá: “…”
Chu Vũ dẫn cô tới cuối hành lang, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Nghe này, tôi không quan tâm cô là ai, biết đến tôi từ chỗ nào, hoặc là… Người nhà bệnh nhân giới thiệu, tóm lại là hành vi của cô đã quấy rầy tới công việc của tôi… Tấm lòng của cô tôi xin nhận, rất cảm ơn cô, nhưng hoa này tôi không nhận được. Nếu như lời nói vừa rồi của tôi làm cô phiền lòng thì xin được bao dung cho.”
Anh nói xong thì lại hít sâu lần nữa.
Bạch Hủ ngoan ngoãn nghe anh nói xong, từ từ cũng hiểu hết ý anh muốn nói
Đại khái là anh chàng bác sĩ Chu này đã phải chịu đựng… sự theo đuổi nhiệt tình của phái nữ trong một thời gian dài, những cô nàng đó biết đến anh hoặc do vấn đề nào đó, hoặc là thân thích do người nhà bệnh nhân nhiệt tình giới thiệu… Tóm lại là khiến anh không chịu nổi nữa.
Kết quả là anh hiểu lầm cô.
Chu Vũ nói xong, thấy cô không phản ứng thì cho rằng mình quá nặng lời, nhưng anh cũng không còn tâm trí nào mà lịch sự được nữa nên định quay về phòng, không ngờ anh mới vừa quay người lại đã bị cô gái kia kéo áo.
Bạch Hủ cười nói: “Thưa anh, là thế này ạ, đầu tiên là anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là người bán hoa mà thôi.”
Chu Vũ: “…”
Bạch Hủ: “Tiếp theo là một vị khách hàng tên Cố Huỳnh Hề nói hôm nay là sinh nhật anh, đây là bó hoa cô ấy chọn ở tiệm tôi hôm nay, xin anh hãy cầm lấy đi ạ.”
Chu Vũ ngoan ngoãn duỗi tay nhận lấy.
Bạch Hủ nói: “Ở đây có một câu mà cô Cố Huỳnh Hề đặc biệt yêu cầu người đưa hoa thuật lại giùm,” sau đấy cô nhòm ngó xung quanh, thấy không có ai thì hít một hơi thật sâu mới nói: “Tiểu ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em yêu anh nha ~”
Chu Vũ: “…”
Bạch Hủ nói xong những lời này cũng thấy xấu hổ, cô vịn tay vào lan can nói: “… Thế đấy, chúc anh có một ngày tốt lành, tạm biệt anh.”
Cô quay đầu định chạy nhưng chạy được vài bước lại quay vào, cô giơ năm ngón tay ra, “Mong anh hãy nói với cô Cố cho tiệm 5*,” sau đó siết tay, nói: “Anh cố gắng làm việc ạ!”
Lần này là chạy thật.
Chu Vũ ôm bó hoa về văn phòng rồi ngồi xuống.
Lý Khê Vũ nhanh chân tới tọc mạch, “Ái chà, hôm nay chắc chắn là tiểu thư nhà giàu nào đúng không, anh là anh chưa thấy hoa hồng thế này bao giờ đâu.”
Có nữ bác sĩ ngồi cạnh cười nói: “Chủ trị Lý, hoa hồng bụi Comte De Champagne mà anh chưa thấy bao giờ á?”
Lý Khê Vũ tỏ ra khó đoán, “Hoa này trông rất không tầm thường, nói đi, là cô nàng nào đưa hả?”
Chu Vũ đang cúi đầu ghi chép hồ sơ bệnh án, anh nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nói: “Quà sinh nhật con bé đưa.”
Lý Khê Vũ sửng sốt, cười tới lưu manh, “Bé con nào đấy?”
Chu Vũ: “Cháu gái ruột của anh đấy, chủ trị Lý ạ.”
Lý Khê Vũ híp mắt soi mói bó hoa hồng, anh tặc lưỡi: “Con bé này rõ bất công mà, bó hoa sinh nhật con bé chọn cho anh ít hơn của chú một đóa, hơn nữa cánh hoa không nở rộ được như của chú.”
Sau đó anh rút tấm thiệp chúc mừng trong hoa mở ra, “Chữ cũng không đẹp bằng tấm này!”
Chu Vũ: “…”
Gần đây Chu Vũ hầu như ở bệnh viện suốt, nhà anh cách bệnh viện quá xa, sau đó anh dứt khoát dọn lại gần bệnh viện luôn, nhưng thỉnh thoảng anh mới về nhà được bởi anh mới vào làm nên còn bộn bề nhiều việc, không thể cách bệnh viện quá xa được.
Nhưng đêm nay anh có thể nghỉ ngơi nên về căn nhà gần bệnh viện.
Ở bệnh viện cũng có KTX dành cho tiến sĩ, là phòng đơn, anh ngại trong KTX nhiều người nên không muốn vào ở, thật ra hoàn cảnh của căn nhà này của anh cũng chả tốt lắm.
Cách vách là một đôi tình nhân, cơ hồ hàng đêm sênh ca.
Chỉ cần tối anh về thì đều nghe thấy tiếng họ làm cái chuyện đó, quả là khiến người khác khó ngủ mà.
Chu Vũ vào phòng, anh cởi áo sơ mi và quần tây ra rồi tiện tay ném lên giường, sau đó cầm chiếc quần thể thao màu xám vào toilet, khi tắm rửa xong rồi ra thì đầu vẫn còn ướt nhẹp, nước đang tong tong nhỏ vào chiếc khăn trắng ở cổ, Chu Vũ cởi trần nửa trên, anh ngồi ở mép giường hút thuốc.
Nửa điếu thuốc tàn, bàn tay đang kẹp điếu thuốc của anh chống lên trán, khuỷu tay tỳ vào đầu gối.
Anh ngẩn ngơ một lúc lâu mới duỗi tay mở tài liệu ra, mới đọc được hai trang thì đột nhiên nhớ tới gì đó bèn ném điếu thuốc vào gạt tàn, tiện thể liếc về tấm lịch để ở bàn…
Sắp tới ngày nhà giáo rồi.
10 giờ tối, Bạch Hủ ngồi gõ máy tính xem thu chi thế nào, cô tính được một nửa thì điện thoại vang lên, là số lạ, cô bắt máy, “Xin chào, cửa hàng bán hoa Như Sinh đây ạ.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam, “Chào cô, tôi đặt hoa đây.”
Bạch Hủ cảm thấy giọng này nghe quen quen, trầm lắng, lạnh lùng, hình như đã nghe qua ở đâu đó… Cô nói: “Vâng, xin hỏi anh đặt bó hoa, lãng hoa hay là…”
“Bó hoa, bó giống hôm nay ấy.”
“Hôm nay?” Bạch Hủ nghĩ lại, “Anh Chu ạ?”
“Ừ, trong bó hoa có nhét một tờ giấy giới thiệu tiệm cô.”
“Vâng… Mong nó không khiến anh khó chịu, anh nói muốn đặt bó hoa đúng không ạ? Có yêu cầu gì đặc biệt không thưa anh?”
Chu Vũ nhướng mày, “Yêu cầu đặc biệt à?”
Bạch Hủ cười cười, “Vâng, ví dụ như đưa cho bạn gái hoặc bạn bè, tiệm tôi sẽ dựa theo yêu cầu của khách mà chuẩn bị kế hoạch kĩ càng… Đúng rồi, hai ngày nữa là ngày nhà giáo đúng không, hay bạn gái anh là cô giáo nào ạ?”
Chu Vũ gãi đầu, cô nàng bán hoa này nói hơi nhiều thì phải, anh nói: “Tôi tặng thầy cô của mình.”
Bạch Hủ “Ồ” một tiếng, “Anh đúng là một người, à ——” cô mở notebook ra, nhanh chóng chộp lấy hai câu: “Là một người tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn… Một người đàn ông tốt.”
Chu Vũ: “…”
Bạch Hủ: “…”
Chu Vũ hơi thở dài, “Thôi, cô có ở trong tiệm không? Để tôi tới đó, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
Bạch Hủ xấu hổ cười nói: “Vâng, hân hạnh chờ anh ghé thăm ạ.”
Bạch Hủ ngắt điện thoại rồi gấp vở vào ném sang một bên, cô nói với cô bé bên cạnh: “Cái này dùng chả tốt tí nào, nghe cứ quái quái sao ấy, căn bản là không thể nói chuyện như bình thường được.”
Cô bé kia nói: “Chị Hủ Hủ à, người làm buôn bán đều phải có tài ăn nói mới được, vừa nãy chị nói cũng tốt mà
Bạch Hủ nhìn giờ, nói: “Em tan tầm đi.”
Cô bé đó sáng mắt lên nhưng vẫn hỏi: “Nhưng chút nữa còn có khách hàng đến đặt hoa mà chị?”
“Để chị làm cho, em đỡ phải tăng ca.”
“Cảm ơn bà chủ!” Cô bé xách túi chuẩn bị đi.
Bạch Hủ chống cằm ngồi ở quầy thu ngân, cô có vẻ buồn bực, hỏi: “Em lén dọn đồ xong hết từ lúc nào đấy hả? Em đã sớm muốn tan làm rồi đúng không?”
Cô bé hớn hở cười rồiđi mất.
Nửa tiếng sau Chu Vũ mới tới, cửa hàng bán hoa cách chỗ anh ở không xa, chỉ có hai con phố, nhưng lúc anh tìm địa chỉ của cửa hàng bán hoa thì hơi mất thời gian vì mặt tiền ở chỗ ngoặt hơi khó tìm.
Bề ngoài của cửa hàng bán hoa này được trang trí khá đẹp, bên cạnh là chiếc tủ kính to đùng, cửa tiệm hơi nghiêng nghiêng, bên cạnh đó là hàng rào được khảm pha lê.
Chu Vũ đẩy cửa đi vào, bên trong là thế giới của hoa, mùi hoa hỗn tạp, bên phải có cô gái đang ngồi trong quầy thu ngân, không biết cô ấy đang làm gì với màn hình máy tính mà có người vào cũng không chú ý tới.
Anh gõ gõ khung cửa
Người ngồi bên trong ngẩng đầu đầu lên thấy anh thì cười, cô đứng lên, “Anh Chu.”
Chu Vũ đi ra chỗ cô, anh nói thẳng: “Tôi đặt ba bó hoa, đều để tặng giáo viên, hai nam một nữ.”
Bạch Hủ gật gật đầu rồi đưa tập danh sách cho anh, “Anh xem xem thích kiểu nào, tiệm tôi cũng cung cấp cả dịch vụ “tự bó hoa” cho khách hàng nữa.”
Chu Vũ không hơi đâu mà tự bó hoa bèn nhìn sơ qua rồi chọn hai bó đơn giản giống nhau cho nam, sau đó lại chọn một bó hơi rực rỡ chút cho nữ, xong xuôi thì viết địa chỉ gửi, lúc anh đặt cọc tiền không biết nghĩ gì mà dứt khoát thanh toán hết luôn.
Bạch Hủ sờ tiền mặt, cô nhe răng cười, “Cảm ơn anh đã tin tưởng tiệm chúng tôi.”
Chu Vũ thấy cô hớn hở thì cũng thấy vui theo, cuối cùng anh gật gật đầu, quay người định đi về.
Bạch Hủ bỗng nhiên gọi anh lại, “À quên, anh Chu.”
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Cô cong môi, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon.”
Chu Vũ như suy tư gì, anh cười hỏi: “Cô đều nói thế với các vị khách khác à?”
Bạch Hủ bỗng dưng cảm thấy hơi căng thẳng, “Không phải… Thường thì tôi sẽ nói chúc quý khách có một ngày tốt lành. Buổi chiều tôi cũng đã nói vậy với anh mà.”
Nụ cười của Chu Vũ lớn dần lên, dường như anh hơi bất đắc dĩ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó bèn nói: “Cô đừng để ý đến những lời chiều nay của tôi, là tôi hiểu lầm, chưa kịp xin lỗi cô, thật ngại quá.”
Bạch Hủ nhanh nhẹn nói: “Không sao đâu ạ, tôi không để ý đâu.”
Chu Vũ bình tĩnh nhìn cô, anh cười như không cười, dường như có thâm ý khác, “Thế hả? Sao lại không để ý?”
Bạch Hủ bị hỏi tới nghẹn lời, chuông trong lòng cô reo hò, sao lại không để ý á? Thì không là không thôi… Cô cẩn thận hỏi lại: “Anh đang đùa đúng không?”
Anh hơi gật đầu, “Tôi đi đây.”
Trên đường lặng như tờ, gió hiu hiu thổi.
Chu Vũ vò đầu, bỗng nhiên cảm thấy hình như lúc nãy anh hơi nhàm chán thì phải…
Chu Vũ mới vào bệnh viện không lâu, hiện tại đang là học sinh của Lý Khê Vũ, mà Lý Khê Vũ lại là học sinh của Cố Văn Lan cho nên hai bó hoa là dành để tặng họ.
Bó còn lại đương nhiên là tặng cho cô giáo Lý rồi
Sáng sớm ngày nhà giáo, Cố Văn Lan đi vào phòng, Lý Khê Vũ cũng bám sát gót anh.
Cô bé y tá ở trạm thấy họ tiến vào thì nói: “Chủ nhiệm Cố, bác sĩ Lý, có hoa tặng hai anh ạ.”
Chủ nhiệm Cố đã kết hôn nhiều năm nay, sớm đã đoạn tuyệt con đường ngắt hoa hái cỏ rồi, thế mà vẫn còn có người tặng hoa cho anh á? Anh vừa nghi ngờ vừa kích động, chà chà, quả là càng ngày càng phong độ mà.
Chủ trị Lý cũng mới kết hôn không lâu, không ngờ còn có cô nàng nào mơ ước sắc đẹp của anh nữa cơ à?
Hai người nhìn nhau, thầm hiểu mà không nói thẳng ra, đi tới chỗ trạm y tá.
Cô bé y tá vui sướng ôm hai bó hoa giống y nhau ra cho hai người, “Chúc mừng ngày nhà giáo!”
Chủ nhiệm Cố: “…”
Chủ trị Lý: “…”
Từng người một nhận hoa, cả hai buồn bực móc tấm thiệp trong bó hoa ra
—— Sư công and giáo sư Cố, chúc mừng ngày nhà giáo. Người gửi: Chu Vũ.
—— Chủ trị Lý, chúc mừng ngày nhà giáo. Người gửi: Chu Vũ.
Giờ khắc này, giáo sư Cố cảm thấy cháo anh uống vào bữa sáng đại khái là nghẹn ở chỗ khí quản mất rồi.
Hừ.