Ngôn Của Anh

Chương 54: Lại là thằng cha từ nơi hoang dã nào đây



Ngày Khê Ngôn phát hiện mình mang thai là vào sinh nhật của cô.

Ngày ấy sáng sớm Hứa Du đã gọi điện thoại cho cô nói đã đặt phòng ở khách sạn, bảo cô 7 giờ tối tới đấy.

Sau khi tan học Khê Ngôn rời trường rồi tới nhà trẻ đón Tiểu Đào Hoa, sau đó dẫn cô bé về nhà mẹ đẻ rồi mới bắt xe taxi tới khách sạn, lúc cô tới đã gần 7h30.

Trời bắt đầu vào đông nên tối rất nhanh, vạn vật đã bị màn đêm bao phủ.

Hứa Du ngồi một mình trong phòng, cô ấy thấy cô tới một mình bèn hỏi: “Con gái cậu đâu? Sao không dẫn con bé tới? Lúc gọi điện tớ chả bảo cậu dẫn nó tới còn gì?”

Khê Ngôn cười cười rồi ngồi xuống, chén trà phía trước còn đang vấn vít khói, cô bưng lên uống một ngụm mới nói: “Thôi, hiếm khi được ra ngoài thì để nó ở nhà cho nhàn chút.”

“Vậy chồng cậu đâu? Lại trực ca đêm à?” Hứa Du đứng lên rót thêm trà cho cô.

“Anh ấy lâm thời có ca cấp cứu, bác sĩ như họ làm gì có thời gian tan tầm cố định đâu.” Khê Ngôn ôm chén trà, “Tớ nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo tan tầm sẽ tới.”

Mấy năm nay Hứa Du sống rất thoải mái, bây giờ nhìn vẫn như gái chưa 30, vẫn xinh đẹp như cũ mà lại có thêm khí chất của người có tri thức nữa.

Còn Khê Ngôn lại cảm nhận được dấu vết của thời gian hằn lại trên người mình… Cô cũng chỉ có một khuôn mặt trông hơi trẻ con chứ thật ra sức khỏe đã không còn tốt như hồi 20 nữa rồi.

Cố Văn Lan dạo này hay nói với cô: “Càng ngày càng chẳng ra sao cả, em mau đi tập luyện đi chứ.”

Sau đó anh nói: “Anh sẽ kiểm tra đấy nhé.”

Cô hỏi: “Anh kiểm tra kiểu gì? Có tiêu chuẩn nào à?”

Anh thờ ơ nói: “Cụ thể xem em có thể chịu được mấy chiêu của anh.”

Khê Ngôn đã sống chung với anh nhiều năm nay nên cũng thấm nhuần văn hóa lưu manh của ai đó, mưa dầm thấm đất nên đã luyện được khả năng suy đoán vô địch từ lâu nên lập tức đã hiểu cái ý rất lưu manh của anh.

Ngay khi cô nhận ra sự thay đổi này của mình thì lập tức ôm sách thánh hiền để gột rửa lại tâm hồn.

“Nghĩ gì mà cười ghê thế?” Nãy giờ Hứa Du đã phải gọi cô mấy lần.

“… Không có gì.” Cô bưng trà uống để che đi khuôn mặt phiếm hồng của mình, chờ mặt hết đỏ mới để xuống: “Cậu gọi đồ ăn đi, chỉ có hai chúng mình thôi.”

Đồ ăn được bưng lên, cơ bản là Hứa Du đều đặt món theo khẩu vị của Khê Ngôn, nhưng khi Khê Ngôn ngửi mùi đồ ăn thì… Bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu…

Bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cô che miệng lại định nôn ra, lúc đầu định nhịn nhưng ngày lại càng buồn nôn, cô đứng dậy chạy ra khỏi phòng, nhưng chưa tìm được toilet đã nôn ra ở hành lang.

May mà cô là nôn khan.

Hứa Du bám sát theo cô, cô ấy luống cuống vừa đỡ cô vừa hỏi: “Sao thế? Cậu có sao không? Khó chịu ở đâu à?”

Khê Ngôn buồn nôn kinh khủng, dạ dày cô co bóp tới đau đớn, sau đó cô chống tay lên tường nghĩ ngợi.

Có người đi qua hành lang tò mò nhìn cô

Hứa Du bối rối chạm vào mặt cô, “Khê Ngôn, cậu bị làm sao thế? Hay mình đi đến bệnh viện nhé?”

Dường như cô nghĩ đến chuyện gì bèn nói: “Không cần đâu, chắc là không có việc gì, chuyện này tớ từng trải qua rồi.”

Hứa Du cau mày, “Trải qua cái gì cơ? Cậu hay bị vậy lắm hả? Sao lại không đi bệnh viện khám thử?”

“Lúc tớ mang thai Tiểu Đào Hoa cũng thế.”

“Cậu mang thai hả?” Hứa Du sung sướng hỏi, “Thật à?”

“Chắc vậy.”

Dạo này bác sĩ Cố rất là… nỗ lực mà.

Cô cười cười, “Chờ chút nữa về rồi đi mua que thử thai xem.”

Hứa Du có vẻ còn vui hơn cô, “Mình đi luôn đi, cậu về phòng ngồi nhé, để tớ ra tiệm thuốc gần đây mua cho.”

Lúc Hứa Du yêu cầu nhân viên phục vụ bê đồ ăn trên bàn xuống thì không khác gì phú bà cả, sau đó cô lại gọi cháo nhạt rồi mới ra ngoài mua que thử thai cho Khê Ngôn.

Khê Ngôn ngồi uống trà trong phòng, cửa sổ đều được mở ra để tản mùi.

Cô cứ ngập ngừng mãi xem có nên nói một tiếng cho Cố Văn Lan hay không, cô ngơ ngác cầm điện thoại ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng không nhịn được bèn nhắn tin cho anh, chỉ nói cô cứ ngửi thấy mùi là buồn nôn.

Cô đang rất vui, cũng rất muốn mang thai nên cơ thể chỉ cần có bất kì đặc điểm khác thường nào thì cũng sẽ nghĩ tới phương diện kia.

Khê Ngôn cho rằng anh đang trong ca mổ nên không có thời gian đọc tin nhắn, cô gửi tin nhắn cho anh cũng là nổi hứng thôi, không ngờ cô vừa nhắn tin xong thì anh đã gọi tới.

Anh hỏi: “Sao lại nôn ra? Dạ dày khó chịu à?”

Cô hỏi nhỏ: “Anh nghĩ sao…”

Cố Văn Lan lập tức hiểu được ý cô, anh thấy hơi buồn cười, “Trừ nôn mửa thì còn triệu chứng nào nữa khác? Bà dì của em đã đến chưa?”

Cô nói: “Vẫn chưa, lẽ ra là mấy ngày nay phải có rồi, anh thấy có phải không?”

“Vợ à, anh có phải thần y đâu, mai em tới bệnh viện kiểm tra đi, phải tin tưởng khoa học.”

“Em biết rồi.”

Hứa Du tìm được một tiệm thuốc bên ngoài rồi đi vào hỏi mua hai que thử thai, lúc cô đang chuẩn bị tính tiền thì có người đi vào, người đó rất cao nên Hứa Du cũng ghé mắt nhìn sang, trùng hợp chạm phải mắt người đó.

Cô sửng sốt, người đứng ngoài cửa cũng sửng sốt.

Hứa Du quay đầu lại dúi tiền cho nhân viên cửa hàng, cô hoảng hốt cầm que thử thai, tiện tay nhận lấy tiền lẻ mà nhân viên đưa, cô cười cười với người ngoài cửa rồi cúi đầu đi qua anh.

Lâm Dương nhìn đồ trong tay cô, giật mình đứng ngẩn ra mấy giây rồi quay lại đuổi theo.

Chân anh dài, chả mấy chốc đã đuổi kịp Hứa Du, anh túm lấy tay cô, “Em… Mang thai? Con của anh ta sao? Em đã… kết hôn với anh ta à?” Trời rất lạnh, lúc anh nói chuyện không ngừng thở ra khói trắng.

Hứa Du đang rất mất bình tĩnh, cô vội vàng gật rồi lại lắc, sau đó do do dự dự lại gật đầu…

Lâm Dương hỏi tổng cộng ba câu, anh bắt đầu kiểm tra lại, “Em mang thai, không phải con của anh ta, nhưng mà hai người quả thật đã kết hôn?”

Hứa Du: “…”

Hai người im lặng một lúc lâu, Hứa Du nói lảng đi, “Sau khi tốt nghiệp cậu đi nơi khác cơ mà? Về bao giờ đấy?”

Nhưng Lâm Dương vẫn chưa tỉnh lại khói mớ bòng bong, anh hỏi lại: “Đứa bé trong bụng em là của ai?”

Hứa Du tức cười, “Tôi không mang thai! Tôi là người xằng bậy vậy à?”

“Vậy em mua cái này cho ai dùng?”

“Bạn.”

Hai người vẫn không nói gì, anh lại không chịu buông tay ra, Hứa Du không muốn cứ đứng đây mãi bèn nói: “Vừa nãy cậu định vào tiệm thuốc đúng không? Có phải khó chịu không? Khó chịu thì tới bệnh viện đi, tôi đi đây.”

Anh vẫn chưa buông tay, “Em…”

“Lâm Dương, buông tay ra, tôi phải đi đây.”

“…”

Hứa Du về lại phòng khách sạn, cô đưa que thử thai cho Khê Ngôn, “Thử hai cái đi cho chính xác.”

Khê Ngôn cầm đồ vào toilet, lúc cô ra thì có vẻ hưng phấn: “Cả hai cái đều hai vạch, để mai tới bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Hứa Du cười cười, “Cần tớ về chung không?”

Khê Ngôn nghĩ nghĩ, “Cũng được.”

Hai người đi ra ngoài, trời rất lạnh, chỗ đậu xe của khách sạn gần như đã không còn chỗ nữa, hai người đi bộ dọc con phố.

Khê Ngôn kéo áo khoác thật chặt, bây giờ cô mới nhớ tới việc Hứa Du chưa ăn cơm, “Cậu có đói không?”

Hứa Du lắc đầu, cô ấy có vẻ chán nản hơn hẳn lúc cô mới tới, từ khi mua đồ về đến giờ gần như không nói được lời nào, thường thường mất tập trung, lúc ra ngoài thì có vẻ hoảng loạn.

Khê Ngôn vỗ vỗ cánh tay cô ấy, “Sao vậy?”

Cô ấy nhìn sang phía cô, ấp úng mãi mới đáp: “Lúc nãy… Tớ gặp được Lâm Dương.”

Khê Ngôn dường như không nhớ nổi tên này nên có vẻ hơi nghi ngờ.

Hứa Du nói: “Chính là cậu bạn nhỏ ấy.”

“Gặp được á?” Khê Ngôn ngạc nhiên hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Trưởng thành hơn rồi, là một người rất đẹp trai.” Hứa Du cười cười.

Khê Ngôn im lặng nhìn cô, nói: “Tớ không hỏi cái đấy, cậu nghĩ thế nào?”

Nụ cười của Hứa Du nhạt dần, “Không nghĩ gì cả, làm sao dám mơ mộng hão huyền chứ?”

Khê Ngôn cười nhẹ, “Mơ mộng hão huyền? Nói thế nghĩa là cậu còn thích người ta à?”

Hứa Du cạn lời liếc cô, không đáp lại.

Khê Ngôn hỏi: “Cậu vẫn không chấp nhận Lộ Minh có phải cũng có một phần là do Lâm Dương đúng không?”

“Nói cái đấy bây giờ thì có ích gì đâu?” Hứa Du nhịn không được bèn thở dài.

“Đúng thế,” Khê Ngôn trêu cô: “Cậu ta bị cậu tổn thương bèn rời xa quê nhà, di dân sang Canada rồi.”

Hứa Du hừ một tiếng, người khác nghe thấy không biết lại nghĩ gì đâu.

Khê Ngôn ngập ngừng: “Đúng là oan gia.”

Buổi tối, Cố Văn Lan tắm rửa rồi cơm nước xong bèn vào thư phòng, không biết anh lại mân mê cái gì.

Khê Ngôn cầm ly sữa bò cho anh, thuận miệng nhắc tới Lâm Dương.

Cố Văn Lan dời mắt khỏi màn hình laptop, anh bực mình gõ gõ mặt bàn, nghiêm túc chất vấn cô, “Lại là thằng cha từ nơi hoang dã nào đây?”

Khê Ngôn để ly sữa xuống bàn, nói: “Ai có thể “hoang dã” hơn anh được?”

Cố Văn Lan nghe thế thì bật cười, anh thừa nhận không chút khiêm tốn, “Cô giáo Lý nói chí phải.”

“Mặt dày không chịu nổi.”

“Đúng thế, đặc biệt là lúc đứng trước em thì còn dày nữa cơ.”

“… Đồ đáng ghét.” Không cãi thắng anh được bao giờ.

“Làm em vừa yêu vừa hận, muốn ngừng mà không được.”

Khê Ngôn dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa, cô định đi ra thì bị anh kéo lại ôm lên đùi.

Cố Văn Lan hỏi: “Anh tưởng em muốn nói về tên đó? Sao thế? Anh ta làm gì à?”

Cô giáo Lý nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thôi, dù sao anh cũng có quen đâu.”

“Thôi gì mà thôi?” Anh xoa cằm cô, “Người em quen thì sao mà anh không quen được? Nói đi chứ.”

“Người này không liên quan gì tới anh, nãy là em thuận miệng nên nói thôi.” Khê Ngôn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì bèn để tay anh lên bụng mình nói: “Vừa rồi em thử hai que đều hiển thị hai vạch, chắc là có đấy.”

Cố Văn Lan sờ sờ bụng cô, vẻ mặt như đang suy tư gì.

Khê Ngôn căng thẳng hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Anh hơi hơi cau mày, “Nói cách khác là đêm nay không kiểm tra được à?”

Cô sửng sốt xong, lại càng căng thẳng thêm bèn hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Anh nghiêm túc nhìn cô, “Mấy ngày trước anh chả nói là để em tập luyện đi còn gì? Đêm nay anh định kiểm tra đấy.”

Khê Ngôn lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Anh đếm xem từ đầu năm đến giờ em đã nói anh phiền phức bao nhiêu lần rồi hả?”

Anh cười nhạt, “Anh phiền phức á? Sao anh lại thấy em thích làm phiền anh cơ mà nhỉ? Đúng rồi, muộn tao đều thích nói một đằng nghĩ một nẻo mà.”

“Anh im lặng chút đi.” Khê Ngôn tựa vào vai anh.

“Buồn ngủ à?” Anh hỏi nhỏ.

“Vâng.”

Cố Văn Lan cười khẽ, “Anh cảm thấy em càng ngày càng dính người.”

Khê Ngôn nghe vậy thì ngồi bật dậy, trông cô có vẻ phấn khởi, “Là triệu chứng mang thai hở anh?”

Cố Văn Lan: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv