Cố Văn Lan đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm Lý, ngồi lên ghế sô pha tự rót trà, hỏi, “Lý thái phó gấp gáp gọi em đến là có việc gì đây?”
Xưng hô anh dành cho vị ngôi sao sáng khoa ngoại này phải nói là cực đa dạng, trước mặt người ngoài anh sẽ gọi ông là thầy, đôi khi sẽ gọi là giáo sư Lý, chủ nhiệm Lý, nhưng ngầm gọi là “trưởng lão”, “thái phó” để trêu chọc ông rất nhiều lần.
Bởi vì Lý trưởng lão là cánh tay trái bờ vai phải của Cố viện trưởng, mà bình thường Cố Văn Lan thường bị sư muội Nghê Tử của mình gọi là thái tử điện hạ, nên anh cũng tiện miệng gọi thầy của mình là “trưởng lão”, “thái phó”.
Chủ nhiệm Lý lại rất hưởng thụ mấy cái nickname này.
Thế mới nói vật họp theo loài, gần mực thì đen.
Nói chung ba thầy trò này chẳng ai nghiêm chỉnh hết.
Chủ nhiệm Lý cũng quen với hành vi không chút lễ tiết nào của anh rồi nên không hề trách móc, ném phong bì cho anh, nói: “Đây là đồ mà cô Lý nhờ tôi gửi cho anh.”
Thật ra hai người này có thành đôi hay không, chủ nhiệm Lý đã biết chắc từ lâu rồi, cho nên ngay từ đầu cũng không nói rõ ràng quan hệ của ông với hai người bọn họ để khỏi cảm thấy có gánh nặng.
Cố Văn Lan thoáng nhìn qua, đặt chén trà xuống bóc thư ra, hỏi: “Có ý gì đây?”
Chủ nhiệm Lý cũng tự rót cho mình một chén trà, “Con nhóc này nói là trả tiền cơm cho anh, thế cũng tốt, không nợ nần gì nữa.”. truyện đam mỹ
Cố Văn Lan im lặng hai giây, đột nhiên hỏi: “Lúc trước em quên chưa hỏi, thầy và cô Lý có quan hệ gì vậy?”
Quên hỏi? Bây lười hỏi thì có!!
Nhưng giờ sự cũng đã rồi, chủ nhiệm Lý cũng lười nhiều lời thêm nữa, dù sao hai người này về sau cũng không có quan hệ gì nên thuận miệng nói: “Một người họ hàng.”
Cố Văn Lan gật đầu không nói gì.
Ra khỏi phòng của chủ nhiệm Lý, Cố Văn Lan trực tiếp đi đến khu giám sát bệnh nhân để quan sát tình huống của bệnh nhân, sau đó thuận tiện xem xét phòng ở của bệnh viện.
…
Nghê Tử đi ra từ tầng cao nhất khu nội trú bệnh viện, đang định đi tới chỗ thang máy, lúc đi ngang qua góc hành lang thì thấy có người ngồi trên ghế gỗ hít mây nhả khói, hình ảnh kia có vẻ u buồn lại đẹp đẽ, chủ yếu là người ta đẹp sẵn rồi.
Cô đẩy cửa ban công ra, hỏi: “Anh không sao đấy chứ?”
Cố Văn Lan ngậm thuốc lá nhìn cô, không nói gì.
Cái vẻ này của anh đúng là trăm năm khó gặp.
Nghê Tử hơi tò mò vì anh chịu đi xem mắt nên ngồi xuống hỏi: “Em nghe nói anh gặp cô bé kia tận hai lần, đúng là hiếm nhỉ, có phải rất ưng người ta không? Là kiểu con gái như thế nào vậy?”
Cố Văn Lan im lặng một lát, trong lòng anh đang nghĩ sang chuyện khác, sau khi nghĩ xong bèn hỏi: “Có người rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết, thế là thế nào?”
Nghê Tử hiểu ra, cao thâm cười: “Cái này gọi là nhất kiến như cố, anh thích cô ấy à?”
Cố Văn Lan nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy nói thế không đúng lắm bèn bĩu môi khẽ lắc đầu, sau đó lại im lặng.
Nghê Tử thấy bộ dáng mừng mừng tủi tủi của anh bèn nói tiếp, “Nếu như trước đây chưa từng gặp thì chỉ có thể giải thích vậy thôi, em hiểu mà, trước đây em cũng cảm thấy thế với bác sĩ Kiểm của chúng ta.”
“Không phải em đã nói…” Cố Văn Lan bỏ điếu thuốc xuống, phun ra một hơi, “Là cậu ta theo đuổi em à?”
“Chuyện này phải chú ý nhiều chứ,” Nghê Tử nghiêm trang giả vờ uyên thâm, “Yếu tố cơ bản của chuyện yêu đương là phải biết rụt rè, như gần như xa, thế mới có thể khiến đàn ông muốn ngừng mà không được.”
Tuyệt đối không thể thừa nhận là ngay từ đầu cô đã sợ bác sĩ Kiểm tới mức không thể tự kết liễu trước mặt anh, bảy tỏ tình cảm luôn cho xong.
Cố Văn Lan cong môi, dưới ánh trăng trông có vẻ thanh thản, “Cái vẻ dõng dạc này của em cực kì giống cái thành phần trái pháp luật chạy tới xe anh đòi ăn vạ đợt nọ, nhìn chẳng khác gì quả bí đỏ.”
Nghê Tử: “…”
Anh mới là thành phần trái pháp luật, anh mới giống bí đỏ!!
Cố Văn Lan: “Bình thường bị Kiểm Dịch bắt nạt nhiều lắm chứ gì?”
Nghê Tử thầm giật mình, giả vờ bình tĩnh nói, “Anh ấy mà dám à?”
“Đúng là anh không dám.” Có giọng nam lạnh lùng trầm lắng vang lên sau lưng cô, giọng điệu hơi chế nhạo.
Nghê Tử ngay lập tức quay đầu lại, anh đứng cạnh cửa ban công, trong chiếc áo blouse trắng lộ ra áo sơ mi màu xanh lam nhạt và cà vạt đỏ thắm, cả người cao ngạo lạnh lùng, từ khi trở thành bác sĩ lại càng giống quân tử đoan chính.
Nhưng gần nhất đang bận cho việc thăng chức làm phó cao (*), có lẽ là quá mệt mỏi nên nhìn càng thêm nghiêm túc.
(*) Phó cao: Một loại cấp bậc, dưới chính cao cấp, trên trung cấp và sơ cấp.
Cố Văn Lan đang phiền lòng, vừa thấy hai vợ chồng nhà này đứng cùng khung thì càng thêm buồn bực bèn nhanh chóng đuổi người, tay phải cầm điếu thuốc hơi giương lên, lười biếng nói, “Hai vị ái khanh quỳ an đi.”
Nghê Tử đứng lên cười nói: “Thái tử điện hạ nếu có vấn đề gì về tình cảm có thể tùy thời truyền gọi vi thần.”
Nói xong vui vẻ rời đi.
Bình thường Nghê Tử thường trêu chọc anh, nói tương lai anh có sự nghiệp thống nhất thiên hạ cũng đừng quên tình đồng môn khi xưa.
Dần dà anh cũng có thể phối hợp với cô tới làm mưa làm gió, lúc nào nổi hứng có thể nói với cô mấy đoạn lời kịch, nói chung là vô cùng đặc sắc.
…
Sau đêm đó, Khê Ngôn cũng không liên lạc với Cố Văn Lan lần nào nữa.
Nửa tháng trôi qua, Chu Mộc Lan thấy cô quả thực không tiếp xúc với vị bác sĩ Cố này nữa bèn tìm một mối xem mắt khác vậy.
Tối hôm đó lúc ăn cơm Chu Mộc Lan lại nhắc tới việc đi xem mắt với cô.
Lý Khê Vũ ngồi cạnh bùi ngùi nói, “Cái anh tiến sĩ Cố kia đúng là đối tượng tốt mà, đáng tiếc, thật sự không thể tranh thủ ạ?”
Lý Mã Phong không khỏi đồng cảm, “Đúng thế, thanh niên họ Cố có điều kiện đi du học về đúng là suất sắc mà.”
Chu Mộc Lan cũng nói, “Con chú ba nói năm ngoái bác sĩ Cố đã lên làm chủ trị rồi, thêm hai năm nữa có thể lên chức phó cao, đang tuổi thành gia lập nghiệp mà đã đạt được thành tựu này đúng là tài năng!”
Khê Ngôn: “…”
Người yêu cũ nhiều nickname quá nhỉ.
Dưới sự sắp xếp của Chu Mộc Lan, Khê Ngôn lại đi gặp hai người, người thứ nhất là giáo viên cấp ba, hoàn cảnh gia đình không tệ lắm, nhưng Khê Ngôn thực sự không có hứng thú với người cùng ngành cho nổi, cho nên không thể giải quyết được gì.
Người thứ hai… nghe nói có hai CLB trên danh nghĩa, là một ông chủ nhỏ, họ Hạ.
Ông chủ Hạ có hứng thú với rất nhiều thứ, thậm chí còn từng nghiên cứu biểu diễn hài kịch, mấu chốt là người này ăn nói hài hước, hơn nữa nói nhiều, tuy nhiệt tình nhưng rất đúng mực, là một người ấm áp hào sảng, một bữa cơm giữa hai người mà anh ta có thể tạo ra cảm giác 20 người ăn cùng.
Khê Ngôn cảm thấy có thể cân nhắc.
Chỉ là…
Hôm nay đúng lúc Hứa Du ở đây ăn cơm, hai người gặp nhau ở toilet. Khê Ngôn vừa thấy cô đã nói về ông chủ họ Hạ kia muốn nhờ cô tham mưu giúp.
Hạ Du chính nghĩa hỗ trợ, đi qua ăn chung, đôi mắt thông thái xinh đẹp như ra-đa dò xét xem khuôn mặt thật của đối phương, không ngờ dò dò xét xét lại làm đối phương chú ý tới…
Hứa Du cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng rời đi.
Từ lúc đó, vị ông chủ họ Hạ này cứ dường như vô tình mà hỏi về Hứa Du với Khê Ngôn, cô cảm giác chắc là tên này bị Hứa Du câu hồn luôn rồi, ngơ ngác một lát rồi lấy cớ soạn bài chuồn về nhà.
Cô vốn tưởng là chuyện ấy đã kết thúc rồi.
Không ngờ cái tên họ Hạ kia lại là một người si tình, từ hôm ở phòng ăn gặp Hứa Du như đụng trúng tiếng sét ái tình, định xuống tay từ chỗ của Khê Ngôn rồi từ từ đánh chiếm nội bộ.
Nhưng Khê Ngôn dù sao cũng đã 28 tuổi, cô ngốc chứ không ngu, than thở người này đúng là mặt dày như tường thành sau đó nói hai câu tống cổ anh ta đi.
Ông chủ Hạ thấy con đường này không xài được nhưng cũng không hề dừng tay lại.
Không biết anh ta đi đâu mà nghe ngóng được chỗ ở của Hứa Du, bắt đầu căn cứ vào tinh thần “có công mài sắt có ngày nên kim” đáng quý, cứ thế lì lợm la liếm bám lấy Hứa Du, từ đầu đến cuối mù quáng tin tưởng ngụy biện “liệt nữ sợ triền lang”.
Tối thứ bảy, anh ta lại tới nữa.
Đúng lúc hôm nay Khê Ngôn cũng ở đây, hai người ngồi lệch trên ghế sô pha trò chuyện câu được câu không, đột nhiên vang lên một tiếng kêu động trời từ phía dưới: “Hứa Du! Xin em hãy xuống đây liếc anh một lần để anh giải nỗi khổ tương tư.”
Khê Ngôn: “…”
Hứa Du xé mặt nạ ném thẳng lên bàn, chống nạnh thở dài, “Móa!”
Khê Ngôn: “Anh ta hay đến lắm à.”
Hứa Du: “Hay là tớ gọi 110 nhé?”
Ừm…
Ông chủ Hạ cầm loa gào lên, “Hứa Du! Xin em cho anh một lần thể hiện, cho chính em một cơ hội để được hạnh phúc, anh phiêu diêu nửa đời người cuối cùng cũng gặp được em, Hứa Du, nơi nào có em nơi đó là nhà…”
Khê Ngôn: “Không nghiêm trọng tới vậy chứ?”
Hứa Du: “Đây là quấy rầy rồi còn gì.”
Ông chủ Hạ: “Hứa Du, you’re only one for me!”
Khản giọng rồi.
Thậm chí còn nghe thấy tiếng địa phương.
Cuối cùng Hứa Du không thể chịu được nữa, điên tiết mặc đồ ngủ lao xuống lầu.
Khê Ngôn sợ xảy ra chuyện gì cùng vội vàng theo sau.
Khê Ngôn vừa xuống dưới đã thấy ông chủ họ Hạ này cầm hoa hồng, một chân khuỵu xuống với Hạ Du, chân kia cách mặt đất 5cm, quỳ nhưng không phải quỳ.
Eo tốt thật, cái tư thế này cũng vô cùng xảo diệu…
Hứa Du sợ tới lùi về sau hai bước, “Anh Hạ, tôi không thích anh, anh về đi.”
Ông chủ Hạ tỏ ra thâm tình, “Không, anh thật lòng thích em, mặt đất bao la, chim trên cây hoa hồng ở đây đều có thể làm chứng cho anh…” Có khác gì ngâm thơ không.
Hứa Du: “Chỗ này không có chim!”
Ông chủ Hạ: “Chim trong lòng anh.”
Thu sang, gió đêm hiu hiu thổi.
Khê Ngôn khẽ rùng mình, kéo khóa áo khoác thể thao lên.
Hứa Du cạn lời, nói một câu từ chối rồi lôi Khê Ngôn lên lầu.
Không ngờ cái tên họ Hạ kia đã chuẩn bị sẵn, thâm tình gào lên: “Hứa Du! Nếu em không yêu anh anh sẽ tương tư thành bệnh mất thôi, thà rằng hiện tại kết thúc hết tất cả cho xong!”
Khê Ngôn nghe vậy sợ tới giật mình, quay lại thì thấy ông chủ Hạ nghiêm túc cầm dao gọt hoa quả kề cổ… Cô túm lấy Hứa Du nói: “Lần này ra mạng người thật đấy!”
Hứa Du quay lại nhìn cũng luống cuống, “Anh Hạ xin hãy bình tĩnh lại đi.”
Sau đó, ông chủ Hạ bắt đầu hát tình ca: “Em hỏi anh yêu em liệu có đậm sâu? Rằng anh yêu em bao nhiêu phần?(*) Hứa Du, chấp nhận anh đi, em chính là người phụ nữ đầu tiên anh muốn bảo vệ cả đời!”
(*) Lời bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng em”- Đặng Lệ Quân, mình dùng bản dịch của shiroi_tanpopo.
Hứa Du: “Biến!”
Khê Ngôn: “…”
Ông chủ Hạ tỏ ra bị đả kích, căm giận làm bộ chuẩn bị cắt cổ… Tiếc là anh ta không dám, thế nên tự cắt tay mình, trong phút chốc máu đỏ cắt ngang qua màn đem đen, anh ta vừa thấy mình chảy máu thì kêu “ôi” rồi trắng mắt ngất xỉu.
Trước khi ngất vẫn không quên thổ lộ: “Hứa Du, anh nguyện vì em mà máu chảy thành sông.”
Đứa trẻ xui xẻo này lại bị chứng sợ máu…
Thất thần cái gì nữa?
Mau nhét anh ta vô viện thôi!
Khê Ngôn ra ngoài gọi xe, anh tài xế bế cái tên họ Hạ kia kiểu công chúa rồi ném vào ghế sau, Hứa Du cũng ngồi ở đó, còn Khê Ngôn ngồi đằng trước, bốn người hoảng hốt đi tới bệnh viện Cố Sinh.
Bị giày vò một lúc, ông chủ Hạ được đưa vào phòng bệnh nội trú bình thường.
Y tá đến chỗ họ báo phí bắt buộc.
Lúc Hứa Du xuống lầu vội vội vàng vàng, cô vẫn còn mặc đồ ngủ, trên người không xu dính túi.
May mà Khê Ngôn cầm tiền nên đi theo y tá trả viện phí, lúc cô quay lại ông chủ Hạ còn chưa tỉnh, Hứa Du thì đã xanh mặt, thấy người không có việc gì bèn nhanh chóng kéo Khê Ngôn chuồn êm.
Thế nhưng hai người còn chưa ra khỏi khu nội trú thì ông chủ Hạ đã đuổi tới kêu tên Hứa Du từ phía xa, hai nười đứng khựng lại, thấy anh ta đi chân thậm chân thụt sợ có việc gì ngoài ý muốn, nhất thời lo lắng không dám chạy.
Hứa Du: “Hoa bách hợp trong tay thằng cha kia ở đâu ra vậy?”
Khê Ngôn: “Chắc là từ giường bệnh của vị đại gia bên cạnh.”
Hứa Du: “Đại gia cái mọe nó!”
Khê Ngôn: “…”
Ông chủ Hạ nôn nóng chạy tới, quỳ xuống đất cái phịch, thâm tình nói: “Hứa Du, xin hãy chấp nhận anh đi.”
Hứa Du trốn sau lưng Khê Ngôn vô cùng âu sầu ló đầu ra: “Tôi xin anh tha cho tôi đi.”
Ông chủ Hạ thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, đột nhiên nhìn sang phía Khê Ngôn, anh ta lập tức hiểu ra nói: “Là cô! Nhất đinh là tại cô!”
Bất luận là cái gì, Khê Ngôn cũng phủ nhận trước đã: “Không không, không phải tôi, chắc chắn không phải lỗi của tôi.”
Ông chủ Hạ cố chấp nói: “Chắc chắn là Hứa Du lo cho cảm xúc của cô nên mới không chấp nhận tôi, hai ta chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, có lẽ lời này rất không lễ phép nhưng thực sự tôi không có ý gì với cô hết!”
Thật là, người trẻ tuổi bây giờ ai cũng chấp mê bất ngộ như vậy sao?
Khê Ngôn im lặng nghĩ.
Cố Văn Lan kiểm tra phòng bệnh xong đi xuống thì thấy một đám người vây quanh cửa, có cả bệnh nhân lẫn y tá, anh còn loáng thoáng nghe thấy giọng nam cao ồm ồm, cùng với giọng nữ nhẹ nhàng nhạt nhẽo.
Giọng nữ hơi quen tai.
Anh nhanh chóng bước tới, đẩy nhóm người ra chen vào.
Khê Ngôn nói: “Chuyện đó, tôi sợ là anh hiểu nhầm gì rồi.”
Ông chủ Hạ không để ý tới cô, “Hứa Du, anh thề, anh không có bất kỳ quan hệ gì với cô gái này hết, em xem cô ấy họ gì anh cũng quên mất rồi, tuyệt đối đừng hiểu lầm, người anh yêu là em!”
Khê Ngôn: “…”
Chậc, đàn ông quả nhiên đều là lũ khốn hay quên.
Lúc này có y tá lại gần nói: “Ồn ào cái gì vậy? Anh là bệnh phân phòng nào? Không nghỉ ngơi cho tốt chạy ra đây làm gì?”
Ông chủ Hạ dường như không nghe thấy, bỗng nhiên đứng dậy ép sát cô, hai cô gái sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, anh ta nói với Khê Ngôn: “Mời cô tránh ra, tôi muốn nói chuyện với Hứa Du.”
Y tá: “Ôi, anh này bị sao thế? Mau về phòng bệnh xem nào.”
“Tôi không có gì muốn nói với anh hết.” Hứa Du kéo Khê Ngôn đi.
“Hứa Du!” Ông chủ Hạ vòng tới trước mặt cô.
Hứa Du đỏ bừng mặt, vừa tức vừa sợ.
Khê Ngôn vội vàng kéo cô ra phía sau mình: “Anh Hạ, xin anh…”
“Tôi không nghe!”
“…”
Ông chủ Hạ lại tới gần thêm nữa, cực kì hung hãn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khê Ngôn cảm giác có một cái bóng trắng lại gần duỗi tay cản anh ta lại, “Anh gì ơi, đây là bệnh viện, xin hãy giữ im lặng, hơn nữa,” Anh liếc Khê Ngôn đứng bên cạnh mình, nói: “Không nên khiến phụ nữ khó xử.”
Hứa Du vốn đang nửa sống nửa chết thầm véo hông Khê Ngôn, nháy mắt với cô.
Ông chủ Hạ gào lên, “Anh chỉ là bác sĩ chứ biết cái gì? Tránh ra!”
Cố Văn Lan nói: “Trên người anh còn bị thương, xin hãy bình tĩnh một chút, cứ thế sẽ khiến hai cô ấy sợ đấy ạ.” Anh cố ý giơ tay cao lên chút, ý bảo ông chủ Hạ nhìn cho rõ, hai cô gái đã sợ đến sắp ngất xỉu rồi.
Ông chủ Hạ thấy mặt Hứa Du xanh xanh đỏ đỏ bèn cảm thấy thương tiếc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cố Văn Lan nói tiếp: “Giờ cũng không còn sớm nữa, để cho hai cô gái về trước đã, nếu không về quá muộn sẽ không an toàn, còn hiện tại mong anh về phòng bệnh nghỉ ngơi cho.”
Ông chủ Hạ do dự một lúc, nói: “Giờ tôi muốn xuất viện.”
Cố Văn Lan nói, “Tôi sẽ bảo y tá dẫn anh đi xử lí thủ tục xuất viện.”
Cuối cùng, ông chủ Hạ hết cách, đành đi theo y tá.
Anh ta vừa đi vừa quay đầu lại, quyến luyến không rời, thâm tình đến sởn da gà.
Hứa Du lại véo hông của Khê Ngôn phát nữa.
Khê Ngôn run lên, gắng gượng nói một câu: “Lúc nãy cảm ơn anh.”
Cố Văn Lan chắp tay ra đằng sau, ôn hòa nói: “Đừng khách sáo.”
Bỗng dưng không ai nói lời nào.
Hứa Du lại véo véo véo Khê Ngôn, nói gì đi chứ cái cô ngốc này!
Khê Ngôn: “Vậy tôi không làm phiền anh làm việc nữa, tạm biệt.” Nói xong cô bèn quay lưng đi, vừa xoa eo vừa cau mày nhìn Hứa Du —— véo cái nữa xem.
Lúc này Hứa Du không khác gì thần trợ công, nhanh chóng nói: “Vô cùng cảm ơn bác sĩ Cố, hay là tôi mời anh ăn cơm nhé”
Khê Ngôn lập tức quay lại, nhịn không nổi bèn nhắc nhở: “Cậu đang mặc áo ngủ đấy.”
“Nói cũng phải,” Hứa Du cười cười: “Nếu không để Khê Ngôn mời bác sĩ Cố ăn cơm nhé?”
“Bác sĩ Cố rất bận rộn, anh ấy còn chưa tan làm đâu.” Khê Ngôn lôi Hứa Du lại chỗ cô, vừa đi vừa chào tạm biệt Cố Văn Lan.
Hai người còn chưa ra khỏi cửa khu nội trú, bác sĩ Cố sau lưng đã nói: “5 phút nữa tôi tan làm.”
Khê Ngôn: “…”