Ngôn Của Anh

Chương 49: Cũng vì anh là người của em thôi



Khê Ngôn về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, Cố Văn Lan gần như phải chạy ngược chạy xuôi, nếu anh tan làm muộn thì về nhà hoặc là qua đêm luôn ở phòng nghỉ bệnh viện, nếu tan sớm bèn lái xe đến nhà mẹ vợ.

Cô khuyên anh rất nhiều lần, bảo anh nếu tan tầm sớm thì về nhà nghỉ ngơi luôn đi.

Anh nói: “Em cứ kệ anh, anh tự nguyện hành hạ mình mà.”

Sau đấy Khê Ngôn cũng không khuyên anh nữa, dù sao anh khỏe mạnh, tự hành hạ chút cũng không sao.

Chỉ là mỗi đêm cô đều nấu canh cho anh, hoặc là canh suông, hoặc là súp.

Nhưng anh không uống buổi tối mà để sáng hôm sau mang tới bệnh viện, nguyên nhân là ban đêm cô ngủ rất chập chờn, anh sợ uống nhiều quá nửa đêm đi toilet sẽ làm cô thức giấc.

Lúc Khê Ngôn ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho anh có hỏi: “Anh không mệt à?”

Anh nói: “Cho nên anh mới càng muốn tới đây thăm em.”

Cô nghe xong thì cười

Anh cũng cười theo cô, “Dạo này em dễ tính hơn hẳn.”

Cô nói nhỏ, “Anh thế này thì em có nóng tính cũng không nỡ xả vào anh.”

Anh nhịn không được bèn kiêu ngạo nhướng mày, cố ý hỏi: “Anh còn có đãi ngộ này nữa à?”

“Em trước giờ vẫn không tệ với anh mà.”

“Tạ ơn phu nhân đã ân sủng.”

Cô đứng lên, “Không muốn nói với anh nữa.”

Cố Văn Lan giữ chặt lấy cô, “Không ở đây với anh à?”

Cô do dự mấy giây rồi đành ngồi xuống, Cố Văn Lan tỏ ra rất sung sướng, anh thò lại gần định hôn cô thì lại bị cô đẩy ra, “Đừng hôn, miệng toàn mỡ không.”

Lúc đầu Cố Văn Lan chỉ cười bất đắc sĩ, sau đó anh bắt đầu chọc ghẹo cô: “Dạo này em đầy đặn hơn hẳn nhỉ, sợ anh hôn toàn mỡ nữa hả?”

Khê Ngôn nói: “… Phiền quá.”

Cô nói xong bèn nhìn lại dáng người của mình, dạo này đúng là cô có lên cân chút, tuy là khung xương cô nhỏ nên nhìn không rõ lắm nhưng chỉ cần so sánh với bình thường là nhìn thấy ngay.

Vô nhân đạo nhất là, cô rất dễ béo mặt.

“Có phải xấu đi không?”

“Đẹp, anh thích coi.”

“Lại dỗ em hả.”

Cố Văn Lan bật cười, “Dạo này anh nói gì em cũng bảo anh đang dỗ em hết.”

Cô nhặt đũa lên gắp đồ ăn cho anh, “Những lời đêm đó của anh…”

“Lời nào?” Anh vẫn còn đang nhai, mơ màng chưa hiểu gì, “Đêm nào cơ?”

“Đêm anh rảnh rỗi sinh nông nỗi thổ lộ với em.”

“Anh nào có rảnh rỗi sinh nông nỗi…” Không thấy cô nói gì, anh đành hỏi tiếp: “Sao nào?”

Khê Ngôn cắn đũa, nói “Những lời đó, trước kia anh đã từng nói với ai rồi hả?”

Cố Văn Lan để đũa xuống, nói rất nghiêm túc, “Những lời đó anh chỉ nói với mỗi em thôi.”

“Vậy lúc anh dỗ mấy cô khác thì nói gì?”

“Anh cũng chỉ từng dỗ mỗi mình em thôi.”

“Em không tin.”

“…”

Cố Văn Lan mở to mắt im lặng một lúc lâu.

Cô bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, cuối cùng không nhịn được bèn cười ra tiếng.

Cố Văn Lan biết từ lúc mang thai đến giờ cô suy nghĩ nhiều nên từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên nhẫn nói chuyện với cô, nhưng anh bỗng nhiên nhận ra —— “Em đang đào hố cho anh nhảy đúng không.”

“Nhưng anh có nhảy đâu?”

“Bởi vì anh không chột dạ, bằng phẳng chính trực nhé.”

Sáng sớm Cố Văn Lan phải tới bệnh viện, Khê Ngôn cũng dậy sớm theo anh, anh hâm nóng lại canh tối qua rồi nhìn chằm chằm cô uống xong mới yên tâm đi làm.

Chu Mộc Lan đi ra từ trong phòng, đúng lúc thấy anh đang ra cửa bèn nhịn không được mà cảm khái: “Đứa con rể này tốt thật, bận rộn mấy cũng bằng lòng lăn qua lộn lại vì con, con phải tốt với thằng bé chút.”

Khê Ngôn nói: “Con vẫn tốt với anh ấy mà.”

Hai tuần tiếp theo, Cố Văn Lan cũng chỉ tới một chuyến, ngủ lại một đêm.

Chu Mộc Lan lần đầu cảm nhận được sự bận rộn của con rể một cách sâu sắc thì không khỏi lo lắng, “Con nói thằng bé cứ mệt thế có khi nào sinh bệnh không? Con đừng để nó ỷ vào còn trẻ, dưỡng sinh đều nên bắt đầu từ lúc còn sớm đáy.”

Khê Ngôn đang ngồi trên sô pha xem TV, cô nghe vậy chỉ lười nhác đáp: “Anh ấy lúc nào chả vậy, không sao đâu.”

Chu Mộc Lan nhìn cô, “Sao con chả quan tâm đến chồng con gì thế hả? Ối giồi Tiểu Cố nhà này sao lại chiều ra một đứa vô tâm như con cơ chứ? Con nhìn thằng bé rồi nhìn lại mình xem!”

Khê Ngôn: “… Mẹ, con thật sự tốt với anh ấy mà, không tin thì lần sau anh ấy đến mẹ cứ hỏi đi.”

“Mẹ hỏi á? Nó dám bảo con không tốt với nó xem?”

“…”

Đêm nay, Cố Văn Lan cuối cùng cũng tới, vẫn là vào lúc gần 10 giờ tối, Chu Mộc Lan và lão Lý ăn ý về phòng để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng, Lý Khê Vũ đã sớm về phòng học từ lâu.

Khê Ngôn cầm chén đũa để trước mặt anh rồi về phòng luôn.

Cố Văn Lan thấy vẻ mặt cô rất lạnh nhạt thì giữ cô lại, “Anh lại làm sao rồi?” Vốn là anh định nói “Em lại làm sao vậy”, nhưng sợ bà xã bực mình bèn đổi chủ ngữ.

“Anh tốt lắm.” Cô nói.

“… Anh cảm thấy có lẽ là anh phạm lỗi gì đó rồi,” Cố Văn Lan cẩn thận hỏi: “Nếu không em chỉ ra cho anh nhé?”

Dạo này thái độ của Cố Văn Lan không khác gì phải đi trên băng mỏng cả, cô nhìn mà cũng cảm thấy không nỡ, cô ngồi xuống nói: “Không có gì, chỉ là bỗng dưng thấy bực mình thôi, không phải lỗi ở anh.”

Anh không yên tâm nhìn cô chằm chằm.

Cô tỏ ra hơi do dự, “Từ lúc em mang thai tới giờ cảm xúc lúc lên lúc xuống, có phải phiền phức lắm không? Anh… Không cần để ý…”

Cố Văn Lan cười cười xoa tay cô, sau đó lại tỏ ra hơi ấm ức, “Nhịn một chút là xong ấy mà.”

Khê Ngôn liếc anh thì thấy anh đang đùa mình, bèn nói: “Em đang nghiêm túc đấy.”

Anh nói: “Anh cũng nghiêm túc mà, anh không thấy phiền đâu, nhịn một chút là xong thôi.”

Cô im lặng hối lỗi.

Anh nói: “Có phải mệt mỏi rồi không? Về phòng ngủ trước đi, anh sẽ ăn nhanh thôi.”

Cô nhìn sang phía anh, “Quả nhiên là anh vẫn để bụng.” Khê Ngôn đứng dậy định về phòng, anh gọi thì cô quay đầu lại nói: “Đừng vào với em, ngoan ngoãn ăn cơm của anh đi.”

Cố Văn Lan nghĩ ngợi một chút, đành tiếp tục ăn cơm.

Lý Khê Vũ ra uống nước thì thấy anh rể đang ngồi ăn cơm một mình bèn cầm ly nước lại chỗ anh ngồi tám nhảm: “Anh rể, anh cãi nhau với chị gái em hả?”

Cố Văn Lan ngẩng đầu, “Đâu có.”

“Phụ nữ mang thai nên hơi khó tính một chút ấy mà.”

“Chị em không khó tính chút nào, lúc mang thai cũng là người dễ tính nhất trong tất cả các thai phụ.”

Lý Khê Vũ lại không tin lắm, chị gái cậu dễ tính nhưng cũng không phải là chưa giận dỗi với cậu bao giờ, cậu nói: “Lúc ở nhà có phải chị ấy hay giận anh lắm không?Anh thông cảm cho chị ấy nhé, chị ấy chẳng yêu đương được mấy, đại khái là không biết phải xử lí vấn đề tình cảm như thế nào chứ đừng nói tới hôn nhân.”

Bàn tay đang cầm đũa của Cố Văn Lan khựng lại: “Em nói cô ấy chưa yêu đương được mấy à?”

“Đúng vậy, anh không biết hả?” Lý Khê Vũ cười cười, “Có mỗi hồi học đại học chị ấy từng có bạn trai, sau khi chia tay cũng không có quan hệ thân thiết với người khác phái nào hết, tận đến khi chị ấy gả cho anh.”

“Cho nên trước khi gả cho anh cô ấy chỉ từng có một người bạn trai thôi hả?” Cố Văn Lan nhịn không được bèn cong môi, “Năm nhất à?”

Lý Khê Vũ nói: “Đúng là vào năm nhất, sau đấy chị ấy vẫn luôn độc thân, còn để mẹ em tưởng chị ấy nhớ người ta mãi không quên, thủ thân như ngọc vì người ta cơ đấy.”

Cố Văn Lan tỏ ra kinh ngạc, “Còn có chuyện như thế nữa hả?”

Lúc Cố Văn Lan về phòng thì cô đang đứng trước giá sách ôm một cuốn album xem, vừa xem vừa mỉm cười, vừa nãy cô còn đang phát cáu vậy mà giờ đã vui trở lại rồi.

Khê Ngôn thấy anh vào thì cười khanh khách: “Anh lại đây xem ảnh chụp hồi còn nhỏ của em này.”

Cố Văn Lan ôm cô từ phía sau, anh thuận tay sờ lên bụng cô rồi đặt cằm lên vai Khê Ngôn, anh liếc ảnh trong album, nói: “Tên nhóc này là ai đây?”

Khê Ngôn khẽ thọc anh “Hồi em ba tuổi để tóc ngắn.” Cô quay đầu thì thấy anh có vẻ vui bèn hỏi: “Anh cười cái gì vậy? Có chuyện gì vui à?”

Cố Văn Lan quay mặt về phía cô, chóp mũi anh nhẹ nhàng chạm vào gò má Khê Ngôn, “Thấy em vui thì anh cũng vui, thấy em cười anh cũng không nhịn được mà cười theo, thế em cũng muốn giận anh hả?”

Khê Ngôn nghe vậy thì hơi cứng người lại.

Cố Văn Lan tự thấy mình lỡ lời bèn nhanh tay xoay cô lại đối diện với mình: “Anh sai rồi, anh thề anh hoàn toàn không để bụng chuyện em giận dỗi với anh đâu, phụ nữ lúc mang thai phải thừa nhận áp lực về cả tinh thần lẫn thể xác, cảm xúc khó tránh khỏi việc không khống chế được.”

Khê Ngôn nói: “Em biết, dạo này đúng là anh phải chịu ấm ức rồi.”

Cố Văn Lan thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng lại cảm thấy mừng mừng tủi tủi, anh ôm cô: “Em biết là tốt rồi.”

Khê Ngôn cười cười, sau khi yên lặng ôm eo anh một lúc lâu thì cô đột nhiên hỏi: “Có phải dạo này em lại béo nữa không?”

Cố Văn Lan: “…”

Thấy anh im lặng hồi lâu, cô ngẩng đầu, “Sao anh không nói gì?”

Cố Văn Lan: “Anh đang nghĩ phải trả lời thế nào thì em mới hài lòng.”

——

Khê Ngôn chuyển dạ rất đột nhiên, trước khi cô bị đẩy vào phòng mổ thì kéo tay Chu Mộc Lan, “Mẹ…”

Chu Mộc Lan nắm tay cô an ủi, “Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, có bác sĩ y tá ở đây rồi, phải tin tưởng bác sĩ tin tưởng khoa học!” Lúc bà nói thế thì giọng lại run rẩy.

Khê Ngôn lắc đầu, cô đau đến toát mồ hôi hột, “Không phải… Đừng nói cho anh ấy biết, đừng quấy rầy anh ấy làm việc…”

Chu Mộc Lan sửng sốt một lát mới trả lời cô, “Được được được, con vào phòng sinh đi, ba mẹ đứng ngoài chờ con.”

Cửa phòng mổ vừa khép lại, Chu Mộc Lan đã bắt đầu đi qua đi lại, bà chắp tay trước ngực không biết lầm bầm cái gì, lão Lý thì ngồi trên ghế, sắc mặt rất nặng nề.

Phương thức biểu đạt sự căng thẳng và lo lắng của đàn ông và phụ nữ luôn luôn không giống nhau.

Lão Lý nói: “Bà nghỉ một lát đi, đừng đi đi lại lại nữa, càng nhìn tôi càng hoảng.”

Chu Mộc Lan cũng không rảnh cáu lên với ông, bà ngồi xuống cạnh chỗ lão Lý, im lặng không nói gì.

Lão Lý lại nói: “Yên tâm, hiện tại không giống với thời kỳ chúng ta nữa rồi, trình độ y tế hiện tại… Ờ thì… Đã có nhiều bước nhảy vọt rồi, đại đa số thai phụ và thai nhi đều có thể bình an.”

Chu Mộc Lan gật gật đầu, bà như nghĩ đến điều gì bèn hỏi: “Lúc tôi sinh Khê Ngôn với Khê Vũ ông cũng sợ hả?”

Lão Lý cười, “Chứ còn gì nữa!”

Lúc Cố Văn Lan ra khỏi phòng phẫu thuật thì bầu trời bên ngoài đã đen như mực, anh vừa đi vào văn phòng đã có y tá chạy vào theo, anh dừng bước hỏi: “Sao lại hấp tấp thế? Có việc gì à?”

Vẻ mặt cô bé y tá rất hưng phấn, “Bác sĩ Cố! Tiền tuyến báo cáo! Cô giáo Lý sinh rồi!”

Cố Văn Lan vội chạy tới phòng bệnh khoa phụ sản, sau khi tìm được phòng của Khê Ngôn bèn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, anh thấy cô đã ngủ rồi nên nhẹ nhàng đi tới mép giường hôn cô.

Cô bỗng nhiên tỉnh lại.

Cố Văn Lan sờ sờ mặt cô, nói: “Em là công chúa ngủ trong rừng đấy à?”

Khê Ngôn chỉ cười cười.

Cố Văn Lan thấy cô trông hơi xanh xao bèn hỏi: “Em thấy thế nào rồi? Còn mệt không?”

Cô lắc đầu, “Đúng rồi, bác sĩ nói con không đủ cân nên tạm thời phải đặt trong lồng ấp.”

Anh ừ một tiếng, “Yên tâm, ở trong đấy mấy ngày là được ra thôi.”

Khê Ngôn bỗng nhiên cười, cô vuốt cổ áo blouse trắng của anh: “Anh không hỏi là con trai hay gái à?”

Cố Văn Lan nói: “Trên đường anh đến đây đã nghe thấy —— chúc mừng anh nhé bác sĩ Cố, cô giáo Lý sinh một nàng công chúa xinh đẹp cho anh đấy.”

Em bé còn chưa được ra khỏi lồng ấp nhưng Chu Mộc Lan đã bảo lấy tên cho bé trước rồi. Cố Văn Lan nghĩ ngợi rõ lâu nhưng vẫn chưa biết phải lấy tên nào, lão Lý nói: “Tên trong giấy khai sinh thì phải nghĩ cẩn thận, tạm thời mình đặt tên cúng cơm cho con bé đã.”

Cố Văn Lan lại nghĩ ngợi thêm một lúc, sau đó anh mới nhìn vợ, nói: “Gọi là Tiểu Lý Tử nhé?”

Lý Khê Vũ nói: “Sao giống tên thái giám quá…”

Còn lão Lý thì tuy đồng ý nhưng chỉ cười mà không nói gì.

Cố Văn Lan nói: “Đào lý đào lý, vậy gọi là Tiểu Đào Hoa đi.”

Khê Ngôn nhịn không được bèn bật cười, “Anh đúng thật là.”

Chu Mộc Lan nói: “Tên cúng cơm thì gọi sao cho thuận miệng là được, hơn nữa Tiểu Đào Hoa nghe cũng đáng yêu đấy chứ.”

Sau khi mọi người đã về hết, Cố Văn Lan vẫn ở lại phòng bệnh với cô.

Khê Ngôn nói: “Mẹ em đúng thật là sắp thành fan cứng của anh rồi đấy, anh nói gì cũng tốt cũng đúng hết.”

Cố Văn Lan ngồi ở mép giường, anh ôm cô vào lòng, “Cái gì cơ, anh thì cũng là em thôi mà? Có phải tự nhiên mà mẹ em thích anh đâu, cũng vì anh là người của em thôi.”

Anh nói xong, thấy cô định nói gì đó bèn vội cướp lời cô: “Lại dỗ người ta chứ gì!” Anh nói tiếp: “Đúng thế đấy, anh thích dỗ em thì sao nào, đố em làm gì được anh đấy?”

Cô nói: “Em không thèm làm gì anh đâu nhé.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv