Lúc hai người đến biệt thự của nhà họ Cố đã hơn hai giờ chiều, một đám người ngồi trong phòng khách nhao nhao nhìn hai người đang vào cửa, lão phu nhân là người phản ứng đầu tiên, bà định đứng dậy khỏi sô pha ra cửa, Quan Tiện ngồi cạnh vội vàng đỡ lấy bà.
Giữa một phòng chật ních người Khê Ngôn chỉ nhận ra viện trưởng Cố và Quan Tiện, Cố Vân Vi không ở phòng khách, những người còn lại thì vừa hưng phấn vừa tò mò nhìn cô chằm chằm khiến Khê Ngôn hơi mất tự nhiên.
Cố Văn Lan biết cô đang căng thẳng nên từ lúc vào nhà đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay cô, lúc bà nội ra cửa thì anh vội kéo cô lại chỗ bà, nói: “Bà nội.”
Vóc người bà còn nhỏ hơn Khê Ngôn, nhưng bà lại rất nhanh nhẹn, bà đi đến vịn vào tay Cố Văn Lan, “Cuối cùng cũng đến rồi,” sau đó nhìn sang người bên cạnh anh, cười hỏi: “Cháu dâu của bà đây à?”
Khê Ngôn nhanh nhẹn nói: “Cháu chào bà ạ.”
Lão phu nhân có vẻ rất hài lòng, “Được được được, trông thật là xinh, đi, bà cháu mình lại kia trò chuyện.”
Từ lúc Cố Văn Lan vào nhà đến giờ mới chỉ chào bà nội, những người còn lại anh lờ đi coi như không thấy.
Khê Ngôn lại không có cách nào lơ viện trưởng Cố và Quan Tiện được, nhưng cô lại không quen những người khác, không biết phải mở miệng thế nào.
Viện trưởng Cố chỉ vào nhóm người trên sô pha, nói rất lưu loát, “Đây là chú ba, đây là mợ ba, đó là hai đứa em họ của con, tụi nó vẫn còn đang học đại học đấy.”
Khê Ngôn chào hết người này đến người nọ, Cố Văn Lan ngồi bên cạnh cô lại tỏa ra một loại khí chất nặng nề của thế ngoại cao nhân.
Sự lãnh đạm của Cố Văn Lan làm không khí trong phòng khách trở lên hơi xấu hổ.
“Anh trai!!” Cố Vân Vi chạy từ trên lầu xuống, vẻ mặt khó nén hưng phấn, sau khi thấy Khê Ngôn thì cô bé nhanh nhẹn chạy tới ngồi cạnh cô, “Chị dâu.”
“Cái con bé này, đã lớn rồi mà còn hấp tấp thế,” Lão phu nhân cười oán trách, “Học chị dâu cháu đi kìa, xem người ta ngoan biết bao nhiêu, vừa thấy đã làm cho người ta thích rồi.”
Khê Ngôn được khen nên hơi ngại, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay ngưa ngứa, cô nhìn sang phía Văn Lan thì thấy anh đang cong môi cười, độ cung kia lại mang một thâm ý nào đó rất sâu xa.
Cô nhớ là hình như anh cũng từng bảo cô ngoan thì phải…
Khê Ngôn cười theo anh.
“Ái chà, vợ chồng son hai đứa cười trộm cái gì đấy?” Lão phu nhân vẫn luôn chú ý tới hai vợ chồng nhà này.
“Ôi, mẹ, bà xã mình có thể khiến mẹ vui nên chắc chắn là Văn Lan cao hứng lắm đây mà.” Quan Tiện cười liếc Cố Văn Lan.
Cố Văn Lan bưng chén trà được để trước mặt lên thong dong nhấp một ngụm, tỏ ra không để ý.
Mà cả nhà chú ba ngồi trên sô pha bày ra vẻ mặt hóng hớt kịch vui.
Khê Ngôn nhanh nhẹn nói tiếp: “Lúc nãy trên đường đến anh ấy còn căng thẳng hơn cả cháu nữa, nói không biết liệu bà nội có vừa lòng cháu không, còn an ủi cháu là bà nội vẫn luôn tin vào mắt nhìn người của anh ấy lắm.”
Cố Văn Lan nhìn sang phía cô —— có chuyện đấy à?
Khê Ngôn không để ý đến anh, cô quay đầu cười với lão phu nhân.
Lão phu nhân cười tới mị mắt, “Lời này đúng là không sai.”
Quan Tiện được giải vây, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Lúc trước lão phu nhân còn nói Văn Lan làm người khác rất bớt lo, vợ chính cậu ấy chọn chắc chắn sẽ khiến bà hài lòng.”
Khê Ngôn nhìn ra ít nhiều Quan Tiện có chút ý lấy lòng Cố Văn Lan, mặc kệ đây là tâm tư riêng của cô ta hay chỉ đơn thuần là không muốn viện trưởng Cố phải khó xử, thì tóm lại Quan Tiện vẫn đang cố gắng hòa hoãn quan hệ giữa hai người.
Vậy nhưng con người Cố Văn Lan trước nay luôn yêu ghét rõ ràng.
Khê Ngôn nghe rồi quan sát mọi người nói chuyện, lại không có chút cảm xúc phập phồng nào, cô chỉ mong anh có thể tự tại chút là tốt rồi.
Viện trưởng Cố khẽ vỗ vỗ đầu gối Quan Tiện, hơi có ý trấn an.
Quan Tiện cười cười với ông.
Mấy người ngồi trong phòng khách cứ lúng ta lúng túng nói chuyện, Cố Vân Vi bèn kéo Khê Ngôn vào phòng bếp giúp dì gái giúp việc nấu cơm, hai người đứng trong phòng bếp câu được câu không mà trò chuyện.
Cố Vân Vi nói: “Em còn tưởng rằng anh chị không đến thật cơ.”
Khê Ngôn chọn nguyên liệu, “Bà nội gọi điện thoại cho anh ấy, nói hai ba câu là anh ấy đồng ý rồi.”
“Đúng là chỉ có bà nội mới khuyên được,” Lời này của Cố Vân Vi vẫn vô tình như cũ, cô bé nói tiếp: “Chị dâu, có phải em làm chị khó xử không?”
“Hả?” Khê Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, “Không đâu.”
“Lúc chị khuyên anh trai em có phải anh ấy rất không vui không?” Cố Vân Vi cầm lấy một nhúm rau.
“Vân Vi,” Khê Ngôn mím môi hơi suy tư một hồi, nói: “Chị không muốn bắt anh trai em làm bất kỳ việc gì mà anh ấy không muốn, cho nên thật ra chị cũng không khuyên anh ấy gì cả.”
Cố Vân Vi ngơ ngẩn một lát.
Khê Ngôn nói: “Anh ấy không muốn đến đây, nhưng em có thể tới nhà anh chị thăm anh ấy mà.”
Cố Vân Vi đột nhiên bật cười, “Đúng thật, nhưng mà chị dâu ơi, có phải chị tốt với anh trai em quá không? Lỡ như chị chiều hư anh ấy luôn thì sao?”
Khê Ngôn cười cười, “Không đâu, chị đây là vừa đấm vừa xoa.”
“Vừa đấm vừa xoa kiểu gì ạ?” Cố Vân Vi phấn khởi thò lại gần chỗ cô, “Chị nói tỉ mỉ cho em nghe với.”
“Ví dụ như chị nấu cơm cho anh ấy là vì chị muốn nấu, chuyện này có thể làm chị vui, nhưng nếu anh ấy dám kén cá chọn canh,” Khê Ngôn cười dịu dàng nói: “Vậy cho chó ăn nhé.”
“…”
Khê Ngôn ở trong phòng bếp một lúc, khi ra ngoài thì lại không thấy Cố Văn Lan đâu.
Quan Tiện nói: “Dì thấy cậu ấy đi về hướng đông, có lẽ là định ra bờ sông.”
Khê Ngôn đi về phía đông rồi dọc theo một đoạn bờ sông thì thấy anh đứng hút thuốc bên thềm đá ven sông, cô không qua đó luôn mà đứng ở xa nhìn anh.
Anh hút xong một điếu thuốc thì dụi nó vào thềm đá ném vào thùng rác ở bên cạnh, sau đó lại rút ra thêm một điếu nữa bật lửa châm thuốc.
Khê Ngôn đứng ở đó thật lâu, cô không tính được thời gian cụ thể, nhưng anh vẫn đứng đấy hút thuốc không ngừng, ngay lúc anh định lấy thêm một điếu nữa thì cô đi tới nói: “Có phải anh hút hơi nhiều không?”
Cố Văn Lan quay đầu, nói: “Em đứng đấy nửa tiếng cũng đành lòng qua đây hả?”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan dập tắt thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đấy anh duỗi tay về phía cô, Khê Ngôn mới lại gần đã ngửi thấy mùi thuốc lá sặc sụa quanh người anh nên không dám lại gần quá.
Anh túm cô lại, “Chê anh à?”
Khê Ngôn nói: “… Mùi hơi nặng.”
Cố Văn Lan ấn cô vào trong ngực mình, nâng cằm cô lên bắt đầu hôn, không hề có khúc nhạc dạo dịu dàng, nụ hôn sâu mang chút ý vị ngang ngược, anh cố tình muốn cô dính lấy hơi thở của mình nhưng lại nếm được mùi sữa trong miệng cô.
Anh ngẩng đầu hỏi: “Ăn cái gì đấy?”
Khê Ngôn lấy hai viên kẹo hạnh nhân ra.
Anh lột vỏ một viên bỏ vào trong miệng, “Hồi nhỏ mỗi sáng sớm mẹ anh đều dẫn anh và Vân Vi đến chỗ này tản bộ, xem mặt trời đội sông chui lên, tỏa ra sắc hồng nhàn nhạt.”
Khê Ngôn bỗng nhiên cảm thấy Cố Văn Lan thật quá oan ức, nơi này rõ ràng là nhà của anh, nơi này có hồi ức của anh, thế nhưng hiện tại lại bị người khác chiếm mất, hồi ức và căn nhà khi xưa của anh đều ném vào trong này.
Cô nhìn dòng sông lạnh lẽo, nói: “Sau này anh định đi đâu, em đều theo anh.”
Cố Văn Lan nghiêng mặt nhìn cô chằm chằm.
Khê Ngôn nhìn lại anh, “Gì đấy?”
Cố Văn Lan híp mắt, “Đến giờ em mới có giác ngộ này á?”
Khê Ngôn: “…”
Cô quay người đi về.
Cố Văn Lan bám theo sau cô, lười nhác nói: “Trước kia có phải em có ý định thay lòng đổi dạ với anh không hả? Hay là em định hôm nào lỡ mất hứng thì sẽ cuốn gói đi mất?”
Khê Ngôn: “Sao em phải cuốn gói làm gì, chỉ cần gấp mấy bộ quần áo vào thôi.”
Cố Văn Lan: “Lý Khê Ngôn? Đóa hoa nghênh xuân kia đứng lại cho anh!”
Bữa cơm tất niên buổi tối, cả nhà đều náo nhiên quây quần với nhau, chỉ có Cố Văn Lan ăn ra một loại cảm giác di thế độc lập, hờ hững với tất cả mọi người, chỉ nói giỡn hai câu với lão phu nhân.
Khê Ngôn không biết Cố Văn Lan có khó chịu không, bởi anh vẫn bày ra cái vẻ mặt ai thích thì thì không thích thì thôi, nhưng cô biết những người khác rất khó chịu, trừ lão phu nhân cười hớn hở suốt cả bữa.
Sau khi ăn xong Cố Văn Lan ngồi trên sô pha nói chuyện với lão phu nhân, dì gái nấu cơm tất niên xong bèn về nhà ăn Tết nên công tác rửa chén đũa thuộc về Khê Ngôn và Cố Vân Vi, còn thêm cả cô em họ kia nữa.
Cô em họ nói quá nhiều, tưởng tượng giùm luôn cả chuyện tình vô cùng lãng mạn của Khê Ngôn, “Chị dâu, nếu hai anh chị quen từ hồi đại học vậy chắc chắn là anh Văn Lan yêu thầm chị đúng không? Nếu không thì sao nhiều năm sau lại vẫn còn muốn cưới chị chứ?”
Khê Ngôn: “…”
Không, nhầm rồi, là cô yêu thầm anh mà.
Cố Vân Vi cũng cười nhìn cô, “Không ngờ anh trai em lại thâm tình như vậy.”
Khê Ngôn cười gượng, “… Chắc vậy, để bao giờ chị hỏi anh ấy.”
Cô em họ chen lời, “Em chắc chắn luôn, hôm nay em thấy anh ấy cứ nắm tay chị mãi.”
Khê Ngôn thật sự không dám bóp méo lịch sử thêm nữa bèn nhanh chóng rửa sạch bát rồi chuồn êm, cô ngồi cạnh Cố Văn Lan nói chuyện phiếm với lão phu nhân.
Cô ngồi một lúc thì phát hiện bầu không khí còn khá là thú vị.
Lúc lão phu nhân nói chuyện với Cố Văn Lan thì bên viện trưởng Cố không có ai xen mồm, còn lúc lão phu nhân nói chuyện với bên viện trưởng Cố bên thì Cố Văn Lan lại giữ im lặng.
Thế mà trong hoàn cảnh này còn có thể sinh ra một loại cảm giác hài hòa khó tin.
Nhân dịp lão phu nhân nói chuyện với viện trưởng Cố, Khê Ngôn nhỏ giọng hỏi anh, “Anh có định về không?”
Cố Văn Lan lắc đầu, “Đêm nay mình qua đêm ở đây.”
Khê Ngôn nhìn anh chằm chằm, thấy anh thật sự không tỏ ra chút miễn cưỡng nào mới cảm thấy yên lòng.
“Em có mệt không?” Anh hỏi: “Về phòng tắm rửa đi.”
“Em không mang quần áo.”
“Mượn một bộ của Vân Vi đi, con bé nhiều đồ mới lắm.”
Cố Vân Vi đúng là nhiều quần áo mới thật, cô bé đứng trước tủ quần áo cơ hồ kéo dài hết căn phòng, chọn một bộ váy dài màu trắng cho cô, áo có cổ, thắt eo, nhãn hiệu của Italy.
Cô bé tìm váy xong lại lấy một chiếc váy ngủ ra cho Khê Ngôn.
Khê Ngôn nhìn cái váy ngủ ngắn cũn cỡn trong tay cô bé, không muốn nhận lắm.
Cố Vân Vi nói: “Sao thế ạ?”
Khê Ngôn nói: “Có phải… hơi gợi cảm quá không?”
Cố Vân Vi sửng sốt, “Không thể gợi cảm quá ạ? Bình thường chị ngủ không mặc cái này ạ? Vậy chị mặc cái gì thế?”
Khê Ngôn hơi ngại, “Áo ngủ, cái loại áo nguyên cả bộ ấy.”
Cố Vân Vi lắc đầu tỏ ra không đồng ý, sau đấy ái muội cười, “Lần trước hình như em cũng tặng cho chị một cái váy mà? Anh trai em có thích không?”
Khê Ngôn nói: “Chị chỉ mặc mỗi đêm đó thôi.”
Cố Vân Vi cứng rắn nhét cho cái váy cho cô, “Chị mang đi thử đi.”
Khê Ngôn: “… Cái này cũng phải thử à?”
Cố Vân Vi: “Chị còn phải tắm rửa nữa mà? Tắm rửa xong mặc cho em xem có hợp hay không đã.”
Vì thế Khê Ngôn bị cô bé đẩy vào phòng vệ sinh của Cố Văn Lan, “Em đứng ngoài chờ chị, chị tắm xong thì mặc cho em xem, nếu hợp thì em đưa thêm mấy bộ cho chị.” Nói xong bèn đóng cửa lại.
Khê Ngôn nhìn chiếc váy trong tay, thầm nghĩ cái này hơi bị tình thú quá thì phải?
Trong lúc Cố Vân Vi chờ cô ra thì ngồi trên bàn xem lại album của Văn Lan, album này mỗi khi rảnh rỗi thì cô sẽ mở ra xem lại, bên trong đều là ảnh chụp của cả nhà họ ngày trước.
Cô chăm chú xem, ngay cả khi Cố Văn Lan vào cũng không phát hiện, đến tận khi anh cất tiếng.
Cố Văn Lan gọi cô, “Vân Vi?”
Tay Cố Vân Vi run lên, cô quay lại, hơi run giọng, “Anh…”
Cố Văn Lan thấy album trong tay cô cũng không nói gì, “Chị dâu em đâu?”
“Đang tắm.” Cô gập album lại nhét vào trong tủ rồi đứng lên, ngơ ngẩn nhìn anh.
“Sao thế?” Cố Văn Lan cười cười.
Cô bé cắn môi dưới, thấy mũi hơi chua, trong lúc đó Cố Văn Lan đã đi tới chỗ Vân Vi, giương tay ra, cô sửng sốt, sau đó lại gần ôm lấy anh, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh.
Cô nghẹn ngào, “Anh luôn luôn không về nhà…”
“Anh không về, nhưng em có thể đến nhà anh mà.” Cố Văn Lan xoa đầu cô.
“Hôm nay chị dâu cũng nói thế.” Cô bé ôm chặt lấy anh.
“Thế hả?”
“Chị ấy nói không muốn bắt anh làm điều gì anh không muốn cả.”
Khê Ngôn tắm rửa xong, cứ mãi do dự với chiếc váy mỏng manh đang cầm.
Lúc nãy Cố Vân Vi đẩy cô vào đây chỉ nhét cho cô chiếc váy ngủ này, nếu như cô không mặc thì đành phải trần truồng ra ngoài… Cô hơi cắn môi.
Thôi kệ, dù sao cũng chỉ mặc để cho cô bé xem thử thôi.
Khê Ngôn mặc váy vào, lộ ra đôi tay và chân trắng trẻo, còn hở nửa phần ngực… với phần vải gần như trong suốt ở phần eo.
Lúc cô đứng trong toilet hơi kéo kéo làn váy xuống thì cửa mở, cô quay đầu nhìn lại xong bèn lập tức quay lưng về phía cửa.
Cố Văn Lan dựa bên thành cửa, ngả ngớn cười, “Ái chà.”
Khê Ngôn vừa xấu hổ vừa tức, nhận ra cô bị đùa giỡn!
“Ở ngoài…” Cô cảm thấy quai hàm mình đang đánh côm cốp vào nhau, “Có một chiếc áo khoác, anh lấy vào đây cho em.”
“Sao anh phải lấy?”
“…”
Cô nói: “Vì em lạnh chứ sao!”
Cố Văn Lan nói: “Vậy lại đây.”
Khi cô nghe thấy tiếng cửa kim loại đóng lại cái sầm, cô cảm giác tiếng vang kia đập thẳng vào lòng mình, sau đó cô lại nghe thấy tiếng chan chát vang lên chỗ bồn rửa mặt, một chiếc dây thắt lưng nam bị ném thẳng vào đấy.
Thật ra thì cũng không có gì, dù sao cũng là vợ chồng lâu rồi…
Nhưng đây là lần đầu tiên cô sợ đến thế.