Cuối học kì I năm nhất Khê Ngôn tham gia tiết thể dục cuối cùng, lần thứ ba cô gặp Cố Văn Lan là ở sân thể dục, lúc ấy anh đang chơi bóng rổ với bạn cùng KTX.
Tiết thể dục cuối cùng là để kiểm tra.
Khê Ngôn làm bài nửa tiết đã xong bèn đến bên cạnh vừa ngồi xem người ta chơi bóng rổ vừa chờ Hứa Du.
Hiện tại đang là giờ học, trên sân vận động còn có cả các học viên khoa khác, sau khi giải tán đội ngũ thì nữ sinh tụm lại thành một nhóm rồi chạy đến khán đài.
Cũng có mấy nữ sinh ngồi ở ngoài sân bóng rổ như Khê Ngôn.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng phát ra từ phía khán đài: “Cố Văn Lan! Ngầu quá đi!”
Ngay sau đó liền thấy Cố Văn Lan chạy ra gần biên giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi.
Mấy nam sinh bên cạnh chơi bóng rổ với anh nửa thật nửa giả mà tỏ ra kháng nghị.
“Không công bằng nhé!”
“Có thấy mấy người chúng tôi không vậy!”
“Thua mặt không thua kỹ, các anh em mau xông lên bày ra phong thái cho các cô gái cùng xem nào!”
Nữ sinh đều có nhóm bạn, chỉ có Khê Ngôn ngồi một mình nên hơi xấu hổ, lúc cô đang định đi thì Hứa Du tới.
Khê Ngôn nhấc chai nước bên cạnh ra ý bảo cô ấy ngồi xuống, “Làm bài thế nào?”
Hứa Du chạy vội tới đây, vẫn còn thở gấp, “Tàm tạm, dù sao cũng qua môn, cậu đang nhìn cái gì thế?”
Khê Ngôn chỉ chỉ, “Bóng rổ.”
“Cậu xem có hiểu không?”
“Không hiểu.”
“Ôi! Người kia đẹp trai đấy,” Hứa Du chỉ vào sân bóng rổ, “Cậu nhìn xem, học khoa nào ấy nhỉ? Tên gì không biết?”
“Khoa y, năm ba, Cố Văn Lan.” Khê Ngôn đáp lại từng vấn đề của Hứa Du.
Hứa Du kinh ngạc nhướng mày, “Ái chà.”
Khê Ngôn nói: “Thứ bảy tuần trước tớ đến thư viện kiếm thêm học phần thì anh ta tới mượn sách, thấy tin tức trên hệ thống viết vậy.”
Vẻ mặt Hứa Du rất thâm sâu, “Nhớ rõ vậy luôn hả?”
Khê Ngôn: “Cũng có mấy thông tin thôi mà, học khoa xã hội thì chỉ có cái này là ưu điểm thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì một quả bóng lăn tới, dừng ở dưới chân Hứa Du.
Có nam sinh kêu lên: “Bạn học, phiền bạn ném qua đây với!”
Hứa Du sút thật mạnh làm bóng văng ra, là tư thế đá bóng rất tiêu chuẩn, Cố Văn Lan ở đằng kia huýt sáo, Hứa Du đá xong thì khập khiễng trở về chỗ ngồi, vẻ mặt vừa tái vừa thẹn, nói: “Hơi đau…”
Chỉ vài phút sau, bóng lại lăn tới đây lần nữa, vẫn dừng ở dưới chân Hứa Du.
Bên kia có nam sinh kêu lên: “Bạn học, phiền bạn lại đá qua đây với!”
Khê Ngôn nghe ra ý trêu ghẹo.
Lúc ấy tính tình của Hứa Du rất nóng nảy, cô định đứng dậy đá tiếp thì bị Khê Ngôn cản lại, “Để tớ làm cho.” Cô ôm bóng ném qua bên đó, là tư thế ném bóng rất không tiêu chuẩn.
Cho tới lần thứ ba bóng lăn lại đây, cuối cùng Khê Ngôn cũng cảm thấy hình như người ném quả bóng này có ý đồ khác thường
Hứa Du nhìn sân bóng rổ bật cười, lúc Khê Ngôn nhìn sang thì thấy chàng nam thần vẫn luôn nhờ Hứa Du ném bóng lại cho anh ta chạy tới, nói với Hứa Du: “Bạn học, chân bạn có sao không?”
Hứa Du nhún nhún vai.
Bạn học kia nói: “Nếu không thì cho tôi cách liên lạc với bạn đi, nếu chân bạn không thoải mái thì cứ tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lúc ấy Khê Ngôn đang uống nước, nghe vậy suýt nữa phun hết nước ra.
Dường như Hứa Du cũng cảm thấy cạn lời, không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Đúng lúc này một quả bóng nữa bay tới, đập trúng mông nam sinh đó, anh ta xoa xoa mông rồi quay lại hét lên: “Gì thế hả!”
Cố Văn Lan đứng ở đằng kia, nói: “Cmn cậu có chơi không thì bảo?”
Nam sinh hỏi: “Cậu lấy bóng chuyền ở đâu đấy?”
Cố Văn Lan hất cằm, “Mượn lớp bên cạnh.”
Nam sinh nhìn sang thì thấy mấy nữ sinh ở sân bóng chuyền bên kia đang háo hức hóng chuyện, nam sinh hơi đỏ mặt, nói với Hứa Du: “Tên tôi là Lộ Minh, còn bạn thì sao?”
“Hứa Du.”
“Ồ Lộc Minh (*) hả, vậy xem ra hai ta chú định thành đôi rồi.”
(*) Hứa đọc lái thành Lộc, Lộc Minh là tên ghép giữa họ Hứa Du (đọc lái đi) và tên Lộ Minh, Lộc Minh còn là tên một bài thơ trong Kinh Thi – Tiểu Nhã. (Đây là những lời mình tạm lí giải, chưa hẳn là đúng, mọi người nên tìm hiểu sâu.)
Sau đó Lộ Minh bắt đầu nhiệt tình theo đuổi Hứa Du, thường xuyên mời Hứa Du đi ăn cơm, dần dà thái độ của Hứa Du cũng mềm hóa.
Có một lần Khê Ngôn hỏi xem cô ấy thấy sao.
Hứa Du nói: “Một chàng trai rất ấm áp, thật ra để thích anh ấy thì dễ lắm, cậu không thấy vẻ ngoài của anh ấy cũng không tệ chút nào à?”
Vào cái đêm mà Lộ Minh định thổ lộ với Hứa Du thì kéo hết người trong KTX mình tới, dường như Hứa Du cũng dự cảm được điều gì nên nói rằng hơi khẩn trương, sau đó xách theo Khê Ngôn đến đó.
Đêm đó hai nam sinh trong KTX của Lộ Minh cũng dẫn theo bạn gái, chỉ có Cố Văn Lan và Khê Ngôn ngồi một mình.
Hai kẻ FA nên hiển nhiên ngồi cạnh nhau.
Trước kia có hai lần Lộ Minh cũng từng sắp xếp mấy cuộc gặp gỡ thế này, hai lần đó Hứa Du đều sẽ dẫn theo Khê Ngôn.
Hai lần đó Khê Ngôn và Cố Văn Lan cũng chẳng mấy giao lưu, nhưng bởi vì những người khác đều đã có đôi có cặp nên bọn họ hiển nhiên phải ngồi với nhau thôi.
Nhưng Cố Văn Lan thì ít lời, cứ ngồi uống rượu một mình, Khê Ngôn cũng không giỏi bắt chuyện với nam sinh.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Lộ Minh thổ lộ thành công, mọi người đều vui nên uống hơi nhiều một chút.
Khê Ngôn cũng thế, lúc mọi người nâng chén lên chúc mừng, cô cũng không muốn khiến mọi người cụt hứng nên nâng chén lên uống với mọi người.
Đêm đó Lộ Minh vui điên luôn rồi, ăn cơm xong lại muốn đi hát Karaoke, Khê Ngôn cảm thấy hơi say nên bảo Hứa Du là cô phải về trước, Hứa Du không yên tâm, nói: “Để ai đó dẫn cậu về đi.”
Khê Ngôn đang định nói không cần thì Cố Văn Lan đứng cạnh đột nhiên mở miệng, “Để tôi dẫn cô ấy về đi, đúng lúc tôi cũng muốn về KTX.”
Hứa Du nghe thế càng không yên tâm, hai cái người này đều uống say rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao!
Lộ Minh ôm vai cô, “Không sao đâu, tuy là lão nhị phòng bọn anh có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng thật ra không thích hái hoa ngắt cỏ tí nào, cậu ta là chính nhân quân tử đấy.”
Đã từng.
Lộ Minh thầm bổ sung.
Đường tới KTX của nữ sinh sẽ phải đi qua một đoạn đường nhỏ xuyên rừng, đó cũng là nơi Cố Văn Lan thổ lộ với Khê Ngôn.
Anh đã gặp cô bé này rất nhiều lần, thậm chí còn cảm giác được tâm tư của cô, nhưng thái độ của cô cứ tản mạn chậm chạp, nếu cô không chủ động thì để anh cũng được.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động thổ lộ với một nữ sinh.
Cái chuyện anh chủ động với ai thật ra cũng chẳng đáng quan trọng lắm, bản thân anh không phải kẻ bị động, chẳng qua là từ trước đến giờ nữ sinh còn chủ động hơn cả anh.
Khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của người con gái bên cạnh, không biết vì sao lòng anh cũng trở lên nóng nảy, buột miệng thốt ra: “Làm bạn gái anh đi.”
Khê Ngôn đột nhiên khựng lại nhìn về phía anh.
Con đường nhỏ u ám, Cố Văn Lan chỉ thấy gương mặt cô trắng đến đáng yêu, trắng đến chói mắt.
Khê Ngôn siết tay, cố gắng giữ bình tĩnh, “Hình như anh say rồi, dẫn tôi về đến đây là được…”
Anh lặp lại, “Làm bạn gái anh di.”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Khê Ngôn cảm thấy có lẽ mặt mình đỏ bừng lên rồi, cô đành hỏi thẳng anh, “Anh thích tôi à?”
Cố Văn Lan hơi híp mắt, nói: “Lần đầu tiên anh thổ lộ với con gái, em nói xem?”
Ngay sau đó anh cảm thấy mình thật đê tiện khi trả lời lảng tránh như vậy, thầm khinh thường chính mình.
Khê Ngôn im lặng hồi lâu.
Cô chưa từng phủ nhận rằng mình thích anh, thậm chí giờ khắc này trái tim cô còn đập thình thịch như muốn giục giã cô mau đồng ý đi, cô cũng không cảm giác được Cố Văn Lan có thích mình thật hay không, nhưng Khê Ngôn cảm thấy cô đã 19 tuổi rồi, đã có thể độc lập quyết định rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện yêu đương với ai.
Cho nên cô đồng ý, “Được rồi.”
Cố Văn Lan hơi ngạc nhiên, bởi vì vẻ mặt của cô rất cẩn thận.
KTX của nữ sinh cách con đường này không xa, Khê Ngôn bảo anh dẫn cô đến đây là được rồi, sau đó cô không biết phải làm gì tiếp bèn gượng gạo chúc anh ngủ ngon rồi định đi.
Bỗng nhiên anh gọi cô lại, “Khê Ngôn.”
Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu đáp: “Vâng?”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Cố Văn Lan nghiêng người dựa vào cột điện bên cạnh, hơi lười nhác mà nói: “Em hôn anh chút đi.”
Khê Ngôn hơi ngơ ngác, sau đó lùi lại hai bước, vịn tay anh nhón chân định hôn anh, lúc đầu cô không với tới nên khi Cố Văn Lan hơi khom lưng một chút thì cô liền chạm vào khóe miệng của anh, sau đó hai người trưng ra vẻ mặt không làm được trò trống gì ở đây đâu, đi luôn.
Chỗ kia còn vương lại hơi ấm của cô, Cố Văn Lan liếm liếm khóe miệng.
Tuy rằng hơi thấp so với anh, nhưng cũng tạm được.
Đúng thế, tạm được.
Nếu lúc ấy anh đã ăn gì đó lót dạ rồi, không chừng còn có thể từ cái cảm giác “tạm được” trên người cô lúc ban đầu chuyển thành “tuyệt hảo”.
Cố Văn Lan nhìn người ngồi bên cạnh, kéo kéo cổ tay áo của cô, “Khê Ngôn.”
Khê Ngôn quay lại nhìn anh “Sao thế?”
“Em hôn anh chút đi.”
“…”
Khê Ngôn nghi ngờ nhìn Cố Văn Lan, hôn nhẹ lên khóe miệng anh.
Đầu ngón tay Cố Văn Lan chạm vào khóe miệng, nói: “Cô giáo Lý, em chả thay đổi gì cả.”
Khê Ngôn cầm giẻ lau bàn trà, “Anh nói gì đấy? Tối ngày cứ thần thần bí bí vậy làm gì.”
Cô đứng dậy đi vào thư phòng, trên chiếc bàn trong thư phòng bày la liệt các loại tư liệu, cô dọn xong từng thứ một bèn cầm giẻ bắt đầu lau chùi, cái gạt tàn trên bàn anh tích một lớp bụi và ám mùi khói thuốc.
Anh bám theo sau cô, không quá chú ý mà quay quay quả địa cầu trên bàn, hỏi: “Cô giáo Lý, em có bỏ anh mà đi không?”
Khê Ngôn không biết anh lại đang nghĩ tới cái quỷ gì nữa, cô liếc anh, nói: “Anh sợ em bỏ đi à?”
Cố Văn Lan hơi nghĩ ngợi, nói: “Trước mắt thì tạm thời là vậy.”
Khê Ngôn ném những thứ dính bụi vào thùng rác, “Anh không chọc giận em thì em sẽ không bỏ đi.”
“Lúc đấy em chẳng rời đi còn gì.” Anh lại đi tới lật tư liệu được xếp gọn gàng ra.
“Lúc nào cơ?” Cô hơi thất thần trả lời, chăm chú lau dọn.
“Lúc đấy đấy.”
“…”
Cố Văn Lan thấy Khê Ngôn im lặng hồi lâu bèn nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy ai kia đang khó hiểu nhìn mình, anh duỗi tay cầm quả địa cầu lên, vừa xoay nó vừa nói: “Có một số người chỉ cần mất hứng là sẽ bỏ đi mất, thật là không có trách nhiệm gì cả.”
Khê Ngôn cầm giẻ lau ngơ ngác hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: “Em không có trách nhiệm bao giờ?”
Giọng điệu của Cố Văn Lan hơi hơi u oán: “Lúc hai ta ở bên nhau anh có chân đạp hai thuyền không? Anh có đánh em mắng em chưa? Đã từng bắt nạt em chưa? Chưa từng! Thế có đúng là em thấy mất hứng một cái là chia tay anh hay không hả? Đúng thế luôn!”
Khê Ngôn: “…”
Tự hỏi tự trả lời luôn hả?
Cố Văn Lan: “Đêm trước chia tay em còn làm chuyện đó với anh.”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan: “Ngủ xong bèn chạy, em có cảm thấy mình ức hiếp người ta hơi bị quá đáng không?”
Khê Ngôn: “…”
Nếu chuyện này mà truy nguyên cẩn thận thì thật đúng là không biết ai ức hiếp ai.
Năm đó cuộc sống của anh đã xảy ra quá nhiều chuyện, đang là lúc mờ mịt không biết phải đối mặt với tình cảm ra sao, bạn gái của anh cứ đổi từng người từng người một, mà khi Khê Ngôn đáp ứng lời thổ lộ của anh đã quyết định, nếu anh đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ làm thế với anh, còn nếu anh đối xử không tốt thì cô sẽ rời đi.
Còn việc trước đêm chia tay lại xảy ra loại chuyện này, đại khái do cô không cam lòng chăng, không muốn cứ thế mà dứt khoát không còn dính dáng gì đến anh…
Chỉ không nghĩ tới lần đó hóa ra lại là lần đầu của cả hai…
Khê Ngôn đột nhiên bật cười.
Cố Văn Lan để quả địa cầu lên bàn, “Em cười cái gì đấy?”
“Không có gì,” cô đi tới đẩy anh tránh xa bàn sách ra, “Được rồi, anh đi tắm rửa đi, từ lúc về đến giờ chỉ toàn nghĩ chuyện không đâu, bị cái gì kích thích đấy?”
“Về sau em phải tốt với anh thêm chút nữa.” Anh thuận thế dựa lên người cô.
“Em còn chưa đủ tốt với anh à?” Khê Ngôn đẩy anh ra.
“Không đủ,” Cố Văn Lan bỗng dưng khựng lại, anh quay người ôm cô, khẽ nói: “Còn chưa đủ, anh muốn nhiều hơn thế nữa.”
“Anh đừng có tham lam thế chứ.”
“Anh chỉ tham lam thế với em thôi, biết sao được.”