Cuối cùng Khê Ngôn vẫn dùng nhiệt kế thủy ngân đo nhiệt độ cơ thể cho anh, kết quả cho thấy nhiệt độ đang là 36.9°, quả thật là đã hạ sốt, sau khi đo xong Khê Ngôn còn nói thầm, tố chất thân thể kiểu gì đây, sao mới chỉ một đêm mà khôi phục nhanh quá vậy?
Cố Văn Lan về phòng lấy quần áo tắm rửa, cô cũng thử đo cho chính mình, không phát sốt.
Lúc ăn bữa sáng, điện thoại Khê Ngôn báo có tin nhắn tới, là tin từ Cố Vân Vi, hỏi cô xem Cố Văn Lan có đồng ý về nhà ăn cơm không.
Cô liếc sang phía người đối diện, lúc anh ăn tuy không văn nhã nhưng cũng không hề thô lỗ, là cách ăn tiêu chuẩn mà một người đàn ông nên có, ngồi có tướng ngồi, anh bưng chén, ăn cháo từng muỗng một, âm thanh phát ra không lớn, không kén ăn…
Cố Văn Lan nhìn qua, nói: “Nhìn anh ăn ngon hơn bát cháo trước mặt em hả?”
Khê Ngôn rũ mắt, cô quấy chiếc muỗng sứ, im lặng một lát bèn dứt khoát nói thẳng, “Anh muốn dành chút thời gian về nhà anh ăn một bữa cơm không?”
Một lần nữa Cố Văn Lan nhìn sang phía cô, đặt một câu hỏi như muốn xác nhận điều gì đó: “Về nhà nào cơ?”
Khê Ngôn hơi trầm tư, nói: “Vân Vi gọi điện thoại tới mong cuối tuần này chúng ta dành chút thời gian trở về ăn một bữa cơm, anh thấy thế nào?”
Cố Văn Lan thậm chí còn không thèm suy xét, vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, nói: “Dạo này anh bận, tính sau đi.”
Khê Ngôn ừm một tiếng, không hề nhắc lại chuyện này.
Chỉ nghĩ một chút đã biết chuyện này rất khó thực hiện, ngày đó trưởng bối hai nhà ăn cơm mà Cố Văn Lan còn dám lạnh mặt với viện trưởng Cố nữa là, nếu anh về ngôi nhà kia có khi nào đập nhà ra luôn không?
Trên đường đến trường học, Khê Ngôn vẫn cân nhắc xem nên trả lời tin nhắn của Cố Vân Vi như thế nào, không nghĩ tới cô ấy trực tiếp gọi điện cho cô.
Cố Vân Vi: “Chị dâu, sao rồi ạ? Anh trai em có đồng ý không?”
Khê Ngôn hơi xin lỗi, “Không,” không biết là vì cô không muốn khiến Cố Vân Vi thất vọng hay muốn lấy cớ cho Cố Văn Lan, cô nói: “Em biết mà, cuối năm bệnh viện bận lắm, anh ấy mà bận thì có nhiều đêm cũng không về nhà được.”
Lời này cũng không thể an ủi được Cố Vân Vi, cô nói: “Em còn tưởng có lẽ chí ít rằng anh ấy sẽ nghe lời chị….”
Khê Ngôn sửng sốt, không nói gì.
Vì sao anh lại phải nghe lời cô?
Không có lí do gì khiến anh phải nghe lời cô cả.
Từ nhỏ Cố Vân Vi đã sống rất sung sướng, chưa từng bị ai khó xử, cách nói chuyện cũng rất thẳng thắn, khi giao lưu chỉ cần không có mục đích công kích người khác thì cô bé sẽ không xem xem lời nói của mình có đủ uyển chuyển hàm súc hay không.
Sau một lúc lâu, Khê Ngôn mới nói: “Nếu có cơ hội thì anh ấy rảnh chị sẽ khuyên anh ấy về đấy, được chứ?”
Cố Vân Vi cười cười, nói: “Chị dâu, nếu không thì thế này đi, thứ bảy tuần này chị tới một mình, cứ kệ anh trai em đi, chị đã gả cho anh em lâu vậy rồi cũng chưa từng về nhà ăn được bữa cơm.”
Khê Ngôn cảm thấy lời này khá có lý, cô nghĩ ngợi một lát, nói: “Được”
“Tối thứ bảy được không ạ? Tầm 8 giờ chị đến là được.”
“Ừ.”
Đó cũng coi như là nơi Cố Văn Lan đã từng sống qua, tuy rằng hồi học cấp ba anh đã rời đi nhưng ngày học đại học lại trở về nơi đó, cô cảm thấy đi xem xem có vẻ không đến nỗi nào, cũng không phải cô muốn tìm hiểu sâu về quá khứ của anh, cô chỉ tò mò mà thôi.
Mỗi ngày Cố Văn Lan đều dùng hành động nói cho cô, anh rất bận, đặc biệt là mấy ngày nay, hôm sau còn về muộn hơn hôm trước, tuy rằng không đến mức làm cô phòng không gối chiếc nhưng cũng chả khác mấy.
Hôm đó rạng sáng anh mới về, chưa nằm đầy hai tiếng lại phải đi.
Mà đấy là do hôm sau trong quá trình quan sát chăn gối cô đoán thế, lúc cô gọi điện thoại hỏi anh, quả nhiên là như vậy.
Thứ bảy, vì tối hôm đó Khê Ngôn định đến đại trạch nhà họ Cố ăn cơm nên chuẩn bị cơm tối cho Cố Văn Lan từ sớm, cô nhàn rỗi không có việc gì bèn xách hộp giữ ấm đến bệnh viện tìm anh.
Xem ở tình hình mấy ngày nay anh vội đến mức chân không chạm đất, ngồi chưa ấm chỗ.
Lúc này Khê Ngôn không chờ anh nữa mà trực tiếp để y tá trạm khoa ngoại tim mạch mang cho anh, cô nhờ y tá, “Chờ anh ấy rảnh thì phiền em đưa cho anh ấy giùm chị được không?”
Y tá chính là người lần trước gặm bánh mì, trước kia cô cũng từng gặp Khê Ngôn một lần, cô nói: “Hiện giờ bác sĩ Cố đang rảnh đấy, chị có muốn tự đưa cho anh ấy không ạ?”
“Thế sao?” Khê Ngôn cười hỏi: “Vậy anh ấy ở đâu?”
“Cuối hàng lang đằng kia, lúc chị vào đây không thấy ạ?” Y tá hơi nghi ngờ.
Khê Ngôn lắc đầu.
Y tá nhờ một y tá khác đứng trông trạm giùm mình còn chính cô ấy dẫn cô đi, quả thật không thấy bóng dáng Cố Văn Lan đâu, thế nên cô bé bèn dẫn Khê Ngôn đi về đằng trước, cuối cùng cũng thấy anh ở chỗ ngoặt cửa thang máy.
Với Từ Viên.
Hai người nói nói cười cười, không biết nói chuyện gì mà vui vẻ đến thế.
Y tá cũng không nghĩ nhiều lắm, mỗi ngày bác sĩ Cố đều phải nói chuyện với bệnh nhân và người nhà rất nhiều, nói chuyện riêng với một người phụ nữ thì đã sao, cô nói: “Cố phu nhân, chị đưa đi ạ.”
Khê Ngôn cười khanh khách với cô bé y tá, nói: “Chị cảm thấy hộp cơm này cho chó ăn còn lời hơn đó, em thấy sao?”
…Vẻ mặt nguy hiểm ngầm của Cố phu nhân hiển nhiên đã dọa tới y tá nhỏ rồi, cô nói: “Cố phu nhân anh minh ạ.”
Khê Ngôn vừa lòng gật gật đầu, xách hộp giữ nhiệt đi mất.
Cố Văn Lan tiễn Từ Viện rồi về phòng khám, lúc anh đi qua trạm canh của y tá thì cô bé y tá tốt bụng gọi anh, anh đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Y tá nhỏ nói: “Bác sĩ Cố, vừa rồi vợ anh đến đây đưa cơm cho anh ạ.”
Cố Văn Lan sung sướng nhướng mày, hỏi: “Thế hả? Cô ấy đâu?”
Cô bé y tá gãi gãi mặt, “Chị ấy thấy anh nói chuyện với người nhà bệnh nhân nên đi mất rồi ạ, trước lúc đi còn để lại một câu, tuy rằng không bảo em nói cho anh nhưng em cảm thấy nên cho anh biết thì tốt hơn, không biết anh có muốn nghe không.”
Cố Văn Lan có dự cảm đấy tuyệt đối không phải lời hay ho gì, vẻ mặt của cô bé y tá đã nói lên điều đó, nhưng anh vẫn hỏi, “Cô ấy nói gì đó?”
Y tá nhỏ bắt chước vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Khê Ngôn lúc nãy, nói: “Chị cảm thấy hộp cơm này cho chó ăn còn lời hơn đó, em thấy sao?” Quả thực giống không thể chê.
Cố Văn Lan: “…”
Khê Ngôn đến biệt thự nhà họ Cố trước nửa tiếng, trước khi tới cô còn đến khu phố mua sắm để mua hai hộp lá trà, cô nhớ rõ lần trước viện trưởng Cố nói ông không hay uống rượu lắm, là do công việc không cho phép nên cô mua lá trà cho ông.
Cô không biết gì về trà cả, dù sao cứ cái đắt mà mua là được.
Sáng sớm Cố Vân Vi đã chờ cô ở cửa, thấy Khê Ngôn tới bèn vui mừng dẫn cô vào nhà, viện trưởng Cố ngồi ở phòng khách, chẳng qua có một người phụ nữ ngồi bên cạnh ông, rất trẻ và xinh đẹp, hơn nữa còn đang mang thai.
Không hiểu sao Khê Ngôn đột nhiên có đáp án về thân phận người phụ nữ này, chỉ cần hơi nghĩ tới những gì mình biết thì dự cảm trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.
Đầu tiên Khê Ngôn gọi ba với viện trưởng Cố.
Viện trưởng Cố cười tủm tỉm đưa cho cô một bao lì xì, thấy Khê Ngôn vừa xấu hổ vừa lúng túng, viện trưởng Cố nói: “Lẽ ra hôm Văn Lan dẫn con về ba đã tính đưa rồi, nhưng thằng bé đi vội quá.”
Nụ cười trên mặt ông tắt ngấm.
Người phụ nữ ngồi cạnh ông đứng lên cười nói: “Cầm đi, đây là tấm lòng của ba cháu.”
Khê Ngôn cảm thấy người phụ nữ này mà làm mẹ của Cố Văn Lan thì hơi trẻ quá, nhưng nếu làm vợ của viện trưởng Cố thì lại… khá hợp lí.
Cô đành phải nhận lấy, nói: “Cảm ơn ba.”
Cô không biết phải xưng hô thế nào với người phụ nữ này.
Lúc viện trưởng Cố giới thiệu bà ấy cho cô cũng chỉ nói: “Đây là dì Tiện.”
Khê Ngôn nghe theo mà nói: “Dì Tiện.”
Thái độ của Cố Vân Vi với dì Tiện tuy không phải lạnh lùng nhưng cũng không mấy thân thiết, cực kì khách sáo.
Bốn người ngồi lên bàn ăn cơm, bầu không khí cũng không thân thiện cho lắm, ngẫu nhiên mới nói chuyện vài câu, viện trưởng Cố hỏi chuyện công việc của Khê Ngôn, sau đấy chỉ hỏi về Cố Văn Lan.
Khê Ngôn mong mối quan hệ của hai bố con anh hòa thuận một chút, tuy rằng cô không biết giữa hai bọn họ có mâu thuẫn gì nhưng cô cảm thấy Cố Văn Lan thực sự quá cô đơn
Anh chưa từng nói tới ba chữ “ba mẹ anh” trước mặt cô, vĩnh viễn chỉ toàn những chuyện không đâu.
Cho nên cô mới nhắc tới chuyện Cố Văn Lan phát sốt mấy ngày hôm trước, đại khái là muốn giải thích rằng anh thực sự rất bận, bận bịu đến mức dẫu chính mình sinh bệnh thì ngày hôm sau vẫn cứ kiên trì đi làm.
Viện trưởng Cố nghe xong thì im lặng một lát rồi nói: “Khê Ngôn, để con tốn sức rồi, thằng bé này không nghe lời ba, cũng… không quá thích liên lạc với người nhà, sau này phiền con chăm sóc nó vậy.”
Khê Ngôn nói: “Vâng ạ.”
Thật ra lúc ăn cơm xong Khê Ngôn đã định về rồi nhưng Cố Vân Vi cứ cứng rắn muốn cô ở lại.
Cố Vân Vi lôi kéo cô nói: “Dù sao mai chị cũng không cần đi làm mà, đêm nay ngủ ở phòng của anh trai em đi, mỗi ngày phòng của anh ấy đều được quét tước sạch sẽ, chị có muốn đi xem không?”
Phòng của anh trai em, năm chữ này vẫn luôn có lực hấp dẫn lớn với Khê Ngôn, cô đi theo Cố Vân Vi lên lầu vào phòng ngủ của Cố Văn Lan.
Căn phòng này tuy nhỏ hơn phòng ở nhà nhưng lại được trang trí rất cẩn thận, gia cụ đều bằng gỗ toát ra cảm giác nghiêm túc đứng đắn, hoàn toàn khác với bản tính hiện tại của anh, dường như lúc anh học đại học cũng rất nghiêm túc
Khê Ngôn thấy một khung ảnh trong ngăn bàn anh, mấy tấm ảnh đều có bóng dáng của Từ Viên, đương nhiên là chụp chung với nhóm Khâu Nam.
Cố Văn Lan trong ảnh quả thực hơi đứng đắn và lãnh đạm, khuôn mặt của thiếu niên góc cạnh, cực kì đẹp trai.
“Đây là ảnh chụp thời cấp ba của anh trai em,” Cố Vân Vi nói: “Lúc đó anh ấy đã rời khỏi nhà, ảnh là hồi học đại học anh trai mang về nhà, em đã gặp những người này rồi.”
“Quan hệ của bọn họ không tệ lắm.” Khê Ngôn đành phải kết luận như thế.
Đâu chỉ là không tệ.
Những hồi ức về năm tháng thanh xuân ấy, luôn là không thể thay thế.
Cố Vân Vi hỏi: “Chị gặp bọn họ chưa ạ?”
Khê Ngôn gật đầu, cô chỉ vào Khâu Nam nói: “Chị gặp ở hôn lễ của anh ấy.”
Cố Vân Vi cau mày, “Vậy chị gặp chị ta chưa?” Cô bé chỉ vào Từ Viên.
Khê Ngôn khựng lại một lát, “Rồi, cô ấy là phù dâu.”
Cố Vân Vi lơ đễnh bĩu môi, Khê Ngôn cảm thấy động tác này của cô rất giống với Cố Văn Lan bèn cười, Cố Vân Vi nói: “Vậy chị có cảm giác được gì không?”
Cô bé cũng không định bịa chuyện, Cố Vân Vi luôn thích nói thẳng, cơ bản là cô bé chỉ có chuyện muốn nhắc nhở người chị dâu này của mình mà thôi.
Khê Ngôn sửng sốt liếc Cố Vân Vi, dường như hiểu được điều gì bèn nói: “Người phụ nữ này hình như rất thân với anh trai em.”
Vẻ mặt của Cố Vân Vi tỏ ra không tán đồng, nói thẳng, “Em có gặp chị ta vài lần, ấn tượng của em với chị ta không tốt lắm, chị có biết một loại bệnh tâm lí tên là ảo tưởng sức mạnh không?”
Khê Ngôn: “…”
Cố Vân Vi: “Em cũng không có ý là chị ta bị bệnh về tâm thần, chỉ có khuynh hướng bị triệu chứng này thôi, chẳng qua cái tật xấu này của chị ta chỉ phát tác với anh trai em, chị chỉ cần tiếp xúc là sẽ hiểu.”
Không.
Cô không cần có cơ hội đó làm gì.
Khê Ngôn gọi điện cho Cố Văn Lan nói đêm nay cô sẽ qua đêm ở đại trạch nhà họ Cố, Cố Văn Lan nghe xong im lặng hồi lâu, cô hỏi anh ăn gì chưa cũng không đáp, nói gì anh cũng không chịu hé răng.
Qua điện thoại, Khê Ngôn nhạy cảm nhận thấy anh đang rất tức giận, hơn nữa còn khác với những cơn giận lần trước.
Anh cứ im lặng như thế khiến Khê Ngôn bực mình, cô dứt khoát ngắt điện thoại.
Lúc tắm rửa Cố Vân Vi đưa cho Khê Ngôn một chiếc váy ngủ, cô ấy nói là còn mới rồi dứt khoát đưa cho cô luôn.
Khê Ngôn nhận lấy chiếc váy ngủ, thầm nghĩ ngày nào đó sẽ mua quà đáp lễ cho Cố Vân Vi, cô không thể cứ thế lấy đồ của người ta như thế được, còn nếu quan hệ của hai người tốt lên thì tính sau.
Chiếc bọc nệm trên giường trong phòng Cố Văn Lan được anh dùng từ hồi đại học đến giờ, thật ra từ lúc anh không ở nhà nữa, chiếc ga giường đã được giặt giũ rất nhiều lần, nhưng Khê Ngôn nằm bên trên vẫn cảm thấy nơi đây còn lưu lại mùi hương của anh.
Chiếc giường này không mềm như ở nhà, nhưng thật thoải mái…
——
Khi hơi thở kia ngày một rõ, ngày một mãnh liệt, Khê Ngôn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng xúc cảm quá cụ thể, quá chân thật đến mức tim cô đập thình thịch.
Cô bỗng nhiên tỉnh lại, có cảm giác hơi khó thở, đó là vì miệng bị cô đã bị anh chặn lại rồi.
Cụ thể không chỉ từ hơi thở trên người anh, còn có cả mùi sữa tắm trong nhà nữa.
Trước khi đến đây anh còn tắm rửa rồi cơ à?
Cằm Khê Ngôn bị anh nâng lên, nụ hôn sâu kịch liệt nóng bỏng mang theo cảm xúc nào đó, dây dưa không thôi, Khê Ngôn cảm giác lưỡi cô bị anh cắn đau hết lên rồi…
Lúc cô phát ra tiếng kháng nghị thì anh hơi lỏng tay buông cô ra, lại ấn hai tay cô lên đầu giường, một tay khác lần vào áo.
“Kỳ sinh lý của em có lẽ qua rồi.” Anh nói nhỏ.
“Anh…” Khê Ngôn từ bỏ giãy giụa, nói: “Anh đến đây vì chuyện này á?”
“Đến để trừng phạt em.” Đầu ngón tay anh lướt qua phần đùi của cô, khi tay anh xẹt qua phần hông thì Khê Ngôn run lên, cô sợ ngứa, anh hỏi: “Cái váy này từ đâu ra thế? Chưa thấy em mặc nó bao giờ.”
“Em gái anh. (*)” Cô cố ý nói.
(*) Một câu chửi bên Trung.
“…”
“Em gái anh đưa.” Khê Ngôn bổ sung.
Cô hơi vặn cánh tay, “Anh buông ra, tay em đau quá.”
Cố Văn Lan buông cổ tay cô rồi đẩy chân Khê Ngôn ra, lúc chuẩn bị chen thân dưới vào, anh tranh thủ nói: “Cho chó ăn còn lời hơn là có ý gì vậy?”
Khê Ngôn đột nhiên thở gấp, cô cắn cắn môi, đánh vào ngực anh bôm bốp.
Cô sửng sốt, quần lót chạy mất từ hồi nào vậy?
“Ừm?” Anh đỉnh hông, đâm một cách tàn nhẫn, anh vừa khò khè thở vừa nói: “Cho con chó nào ăn vậy? Cố phu nhân?”
“…” Khê Ngôn cảm thấy đại khái là anh giận thật rồi, hơn nữa lần này giận hơi khác với những lần khác một chút, trước kia bất kể cho tức giận hay không thì lúc làm chuyện này anh cũng không thích nói chuyện lắm, đêm nay lại nói hơi nhiều.
Khê Ngôn cắn chặt răng, nhưng một khi anh không dằn lại thì cô cũng không thể kiềm chế nổi, cứ thế phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng, nơi này không phải trong nhà, cô sợ…… Khê Ngôn với tay đến chiếc chăn bị anh ném sang một bên, vừa chạm vào góc chăn thì ——
Cố Văn Lan đạp chăn ra xa.
Đừng!
Cô vô ý thức há miệng, nhưng lại thốt ra một tiếng than mềm mại đâm thẳng vào trái tim anh, trước khi cô cắn lưỡi thì ngón tay anh nhét vào trong miệng Khê Ngôn khảy lưỡi cô, sau đó lạnh lùng nói: “Kêu.”
Khê Ngôn: “…”
Chẳng lẽ Cố thiếu gia tức điên lên thật rồi?