Ngôn Của Anh

Chương 21: Già rồi mà còn không đứng đắn



Cố Văn Lan thấy cô lúc Khê Ngôn đang gọi điện thoại, thế nên anh nhấc chân đi tới, lúc đến anh chỉ nghe thấy hai câu nói đằng đằng sát khí của cô.

“Tớ biết phải làm gì rồi.”

“Hôm nay ngày lành, không sát sinh, hòa khí sinh tài.”

Sau đấy cô ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ một lúc, bỏ thứ gì đó vào trong túi.

Lúc Khê Ngôn nhìn thấy anh thì chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó cô đi tới chỗ anh, “Em đến sớm quá, có thể vào sớm được không?”

Cố Văn Lan nói: “Cũng không phải đi thi, không cần cứng nhắc về thời gian vậy đâu.”

“Vậy để em vào luôn.”

“Đừng vội,” Tay phải của Cố Văn Lan giữ chặt cô, kéo Khê Ngôn tới trước mặt mình, “Vẫn chưa đến giờ mà, đi vào đứng không chắc? Ở đây chút đã.”

“Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”

“…”

Anh hơi hơi hồi tưởng hình ảnh vừa rồi, lúc cô tới hình như anh đang nói chuyện với Từ Viên, cảnh tượng rất bình thường, điều không ổn duy nhất là tay Từ Viên vịn vào cánh tay anh, anh không tránh đi đó là vì cảm thấy không cần thiết.

Anh quá thân với Từ Viên, đến mức nếu có đụng chạm tứ chi cũng sẽ cảm thấy không có gì không ổn, huống chi còn cách một tầng quần áo, anh thậm chí còn không cảm giác được xúc cảm từ lòng bàn tay của Từ Viên.

Nhưng nếu cô nhìn thấy thì những thứ khác coi như chớ bàn, sự xuất hiện của Khê Ngôn sẽ làm anh vô cùng mẫn cảm, chẳng qua nhìn thấy cô tránh đi thì anh cũng cơ hồ theo bản năng mà bận tâm cảm xúc của cô trước.

Thế nên bỏ đám người đó lại qua đây.

Tay trái của Cố Văn Lan nâng cằm cô lên, vẻ mặt không chút khác thường, cũng không có cảm xúc gì, dường như là mệt mỏi thật.

Khê Ngôn khó hiểu nhìn anh, “Anh làm gì thế?”

Tay phải của anh sờ tay cô, hỏi: “Nhẫn đâu?”

Giờ anh mới nhớ tới, hình như vừa nãy cô tháo nhẫn ra bỏ vào túi xách.

Cô không nói gì, không chắc chắn anh có thấy hành động của cô hay không nên cứ thế im lặng.

Quả nhiên, Cố Văn Lan duỗi tay mở túi xách của cô ra, tìm thấy nhẫn của cô ở túi kép bèn lấy ra, không nói hai lời tóm lấy tay cô đeo vào.

Xỏ xong nhẫn, cô lại vội vàng muốn đi nhưng bị anh nắm chặt cổ tay.

Vẻ mặt của Cố Văn Lan nghiêm túc chưa từng thấy, “Đừng để anh nhìn thấy em tháo xuống lần nào nữa.”

Khê Ngôn giận quá bèn buột miệng: “Anh chỉ không thích em không quan tâm tới anh, chỉ do chiếm hữu dục khiến anh khó chịu thôi.” Trong giây phút anh còn đang hoảng hốt, Khê Ngôn đã rút tay mình ra khỏi tay anh rồi nhanh chóng chạy tới cửa khách sạn.

Lúc Cố Văn Lan hồi thần lại thì sôi máu, trong lòng cuồn cuộn từng cơn.

Cmn anh không sinh ra chiếm hữu dục với vợ mình thì còn ai vào đây nữa?

Cửa khách sạn lục tục đã có người tới, khách khứa đang náo nhiệt nói cười.

Lúc Khê Ngôn tới mới thấy một đôi vợ chồng tân hôn và phù dâu phù rể đều nhìn mình, cô nhanh chóng chỉnh lý vẻ mặt và tâm trạng, cười cười với hai người, chúc: “Tân hôn hạnh phúc.”

Tân nương không biết cô, nhưng tân lang biết.

Khâu Nam nhiệt tình cảm ơn, dù sao cũng là chị dâu, anh nhanh chóng nhìn về phía đằng sau cô thì thấy Cố thiếu gia với vẻ mặt lạnh lùng âm u cũng đang đến gần, còn đang xách theo một cái… túi màu trắng?

Có lẽ là đồ của vợ anh.

Vẻ mặt của hai người này không tốt chút nào, có lẽ vừa rồi mới cãi nhau một hồi, hơn nữa có vẻ là Cố phu nhân cãi thắng, bởi vì anh rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của Cố thiếu gia, lúc trước nhìn thấy thì nguyên nhân là viện trưởng Cố.

Trong lòng Khâu Nam tấm tắc thấy lạ, quả là nhị thập tứ hiếu, cãi nhau với vợ mà vẫn không quên xách túi cho người ta.

Lúc Cố Văn Lan tới thì thấy ánh mắt khâm phục của Khâu Nam.

Anh nhướng mày —— đồ thần kinh.

Khê Ngôn bước vào cửa khách sạn, ký tên Cố Văn Lan vào cuốn sổ trên đài tiếp khách, đột nhiên nhớ tới tiền mừng cô còn để trong túi xách, mà túi xách của cô vẫn còn trong tay Cố Văn Lan…

Cô không muốn nói chuyện với anh nên tìm trong túi áo khoác, lấy ra một đống tiền lẻ, 50, 20, còn năm sáu đồng tiền xu… Cô xấu hổ nhìn người nhà chú rể.

Thân thích bên chú rể hiểu ý của cô, nói: “Là người nhà của bác sĩ Cố ạ? Chị không cần bỏ tiền mừng đâu, bác sĩ Cố đã đưa rồi, người một nhà không cần tặng hai lễ.”

Khê Ngôn cười gật gật đầu, cô đi thang máy lên phòng tổ chức hôn lễ.

Trong đại sảnh rực rỡ sắc màu, lấy thiên thanh làm màu chủ đạo, còn có ánh đèn dìu dịu tựa như ảo mộng.

Khê Ngôn không biết phải ngồi bàn nào, khách khứa quan trọng hầu như đều ngồi phía trước và ở giữa, cô không thân với cô dâu chú rể, không tính quan trọng, hơn nữa nói thẳng ra là tới cùng Cố Văn Lan, hẳn là ngồi ở giữa được, nhưng hiện tại cô không muốn gặp Cố Văn Lan, cho nên dứt khoát chọn một góc ngồi xuống.

Thời gian tiếp khách dưới lầu rất lâu, trong suốt hành trình Cố Văn Lan vẫn cầm túi xách của cô giáo Lý, chính anh không những cảm thấy không ổn mà còn để điện thoại của mình vào túi của cô.

Nhưng cô dâu thấy bèn hỏi: “Văn Lan, anh có muốn để những người khác cầm túi xách không? Thế này hình như không tiện lắm.”

Từ Viên nghe xong, hình như cố ý lại như vô tình mà cười nói: “Đồ của vợ người ta, không tiện cái gì?”

Cô dâu và chú rể liếc nhau, một ánh mắt đấy bao hàm rất nhiều nội dung quá khó để miêu tả, không chen lời.

Cố Văn Lan chỉ cười cười.

Điện thoại của cô giáo Lý vẫn còn trong túi, có lẽ chờ lát nữa xong việc anh phải tìm cô.

Với cả băng vệ sinh…

Ánh mặt trời lặn xuống phía tây, kết thúc tiếp khách.

Lúc đôi vợ chồng tân hôn và người nhà cùng nhau tới phòng tiếp khách có một phù rể cầm túi xách nữ, trường hợp đó nhìn hơi buồn cười, nhưng vẻ mặt của anh rất tự nhiên, còn xách với vẻ đúng lý hợp tình.

Cuối cùng trong lúc đang chờ tiến hành nghi thức thì Khê Ngôn cảm thấy hơi không ổn, sợ anh xách túi xách đi lòng vòng ảnh hưởng tới hôn lễ của người ta, càng sợ anh đưa người khác cầm hộ bèn nhanh chóng tới tìm anh.

Không nghĩ tới anh vẫn còn xách cái túi.

Nhiều người nhìn vậy Khê Ngôn cũng không định xụ mặt với anh, chỉ đến nói một câu: “Đưa em đi.”

Cô cầm lấy túi xách định đi, Cố Văn Lan thuận tay kéo cô lại, suýt chút nữa thì ôm lấy cô, anh hỏi nhỏ: “Em ngồi đâu thế?”

Cô có vẻ che che dấu dấu, bởi vì nhiều người nhìn chằm chằm khiến cô hơi ngại, “Nói sao đây?”

“Đông tây nam bắc em ngồi hướng nào,” Anh thấy hơi buồn cười, “Còn nói sao nữa?”

“… Dựa tường.” Đây là cách nói sau khi cô đã suy nghĩ cẩn thận.

“…”

Anh quả thực bị cô chọc tức tới bật cười, “Đổi vị trí đi, đừng cách anh xa quá, với cả,” Anh ghé sát tai cô nói thêm, “Nên thay cái kia đi.”

Khê Ngôn liếc anh, anh nói không tỉ mỉ khiến cô khó hiểu, “Cái gì?”

Cố Văn Lan nói: “Em đang trong kì sinh lý mà?”

Khê Ngôn ngẩn người một lát mới phản ứng được, “…Em, em chẳng lẽ còn không biết à? Đương nhiên là em biết rồi! Đâu cần anh nhắc chứ!” Cô có cảm giác ánh mắt xung quanh sắp nướng chín cô mất thôi, cô đâm anh một câu xong bèn chuồn lẹ.

Khâu Nam bên cạnh phê phán, “Này! Đây là hôn lễ của ai? Sân nhà của ai hả? Cậu show ân ái cái gì? Ngày thường đã chiếm hết spotlight rồi mà hôm nay còn định chiếm hả? An phận làm nền cho tôi đi!”

Cố Văn Lan chào kiểu quân đội: “Tuân lệnh.”

Trong hôn lễ, không chỉ cô dâu chú rể mà phù dâu phù rể cũng có ngoại hình rất xuất sắc, cứ đôi một trai tài gái sắc, gọi là một bữa tiệc no nê cho thị giác cũng không quá.

Cố Văn Lan mặc âu phục đi giày da, không thoải mái như bình thường nhưng cũng không nghiêm túc như trong bệnh viện, trên khuôn mặt lúc nào cũng thường trực một nụ cười nhạt, cực kì lịch sự nhã nhặn.

Đại khái là hình tượng của đôi phù dâu phù rể này quá mức tốt đẹp, cho nên sau khi nghi thức kết thúc, MC còn nhiều lần mời phù dâu phù rể lên chơi trò chơi, trông không những tình thú mà còn rất thú vị.

Phía dưới háo hức xem, không khác gì xem phim truyền hình.

Cuối cùng vào lúc MC để phù rể quỳ xuống tặng hoa cho phù dâu, Khâu Nam và một phù rể khác đang định từ chối hộ Cố Văn Lan thì anh bỗng dưng giơ tay trái ra, chiếc nhẫn bạc vô danh đan vào ánh đèn rực rỡ lấp lánh.

Cố Văn Lan: “Ngại quá, có lẽ tôi phải xin phép phu nhân nhà tôi trước đã.”

Bên dưới vang lên tiếng ồn, ý tứ không rõ.

MC xấu hổ vài giây nhưng may mà anh ta nhiều kinh nghiệm, rất nhanh đã xoa dịu lại bầu không khí.

Anh luôn luôn không ngại cho mọi người biết anh đã kết hôn, càng không kiêng dè tỏ ra thân mật với cô trước mặt người khác, đại khái là do tính cách mà bất luận việc gì anh cũng biểu hiện rất rõ ràng.

Làm quân tử đúng lúc, hóa lưu manh đúng chỗ.

Khê Ngôn vẫn ngồi trong góc, cô đang tính chờ lát nữa giữa đường rời hôn lễ cũng khá tiện.

Nơi này trời xa đất lạ, cô trừ ăn thì cũng chỉ có thể nhìn người khác ăn.

Nhưng cô mới ăn được một nửa thì đã có người tới, chính là cái anh thầy giáo Côn này.

Na Côn hẳn là quen Khâu Nam, chẳng qua hôm đó ở bar Khê Ngôn lại chẳng thấy hai người này giao lưu mấy, cũng có thể là cô và Cố Văn Lan rời đi trước nên không biết được tình cảm của anh em người ta có tốt không.

Đầu tiên Na Côn ngồi xuống bắt chuyện với Khê Ngôn, hình như chuyện ở bar lần trước chỉ là một giấc mơ không tồn tại, xấu hổ mất mặt và vân vân căn bản không tồn tại, thái độ anh ta vẫn nhiệt tình như cũ: “Sao cô giáo Lý lại ngồi ở chỗ này?”

Khê Ngôn quan sát sơ qua vẻ mặt Na Côn, thấy anh ta thật sự không hề có chút khúc mắc nào bèn không thể không cảm thán mạch não người này thật không bình thường, bao dung tới không tưởng…

Trong lúc Cố Văn Lan ở trên đài bày tỏ lòng trung thành thì cô bị Na Côn quấn lấy trò chuyện.

Đồ ăn vừa được bưng lên đầy đủ, Na Côn bèn tìm mọi cách uống rượu với cô, thậm chí còn có ý định chuốc say cô, từ nhỏ Khê Ngôn đã uống rượu rắng, tự nhận tửu lượng còn không tệ lắm bèn khách sáo mà uống hai ly.

Ngay ở lúc cô nghĩ có lẽ anh ta không bao dung như cô tưởng thì Na Côn say.

Khê Ngôn sửng sốt, hay là cô hiểu lầm người ta? Anh ta thật ra chỉ hơi nhiệt tình mà thôi?

Mà ngay trong lúc Khê Ngôn đang hổ thẹn vì lấy bụng ta suy bụng người, Na Côn lại chứng minh anh ta có ý xấu.

Anh ta nói: “Cô giáo Lý, hình như tôi say mất rồi, tôi có đặt phòng ở khách sạn, có thể phiền cô dẫn tôi tới đó không?”

Khê Ngôn: “…”

Chậc chậc.

Cái tật xấu gì đây?

Kỹ năng diễn xuất thật quá vụng về.

Đến nỗi khiến người ta đau lòng…

Khê Ngôn cầm đũa gắp một con tôm hùm: “Tôi chưa ăn no, anh đi làm phiền người khác đi.”

Đại khái cô biểu hiện quá vô tình, cho nên một dì tương đối ngây thơ tốt bụng ngồi cạnh nhìn không nổi, bèn khuyên: “Ai da, đây không phải bạn cháu hả? Đã say tới mức này rồi thì đỡ cậu ta lên đi, cứ nằm liệt ở đây sao được?”

Khê Ngôn đỏ mặt, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra lí do nào thích hợp hơn, cuối cùng vẫn lặp lại câu nói vừa nãy: “Nhưng cháu còn chưa ăn no mà!”

Dì đó nghe thế thì bật cười, “Ôi! Con bé này! Cháu thích ăn gì thì để dì để dành cho, cháu cứ đỡ người ta về phòng rồi hẵng đến ăn, đồ ăn nhiều thế này sao hết được!”

Khê Ngôn nắm chặt đũa, lắc đầu, “Lạnh rồi thì không ăn được ạ.”

Lúc đoàn người kính rượu đi tới thì thấy Cố phu nhân đang… cướp đũa với một vị phu nhân mập mạp.

Cố phu nhân: “Cháu không muốn cháu không muốn đi! Cháu còn chưa ăn no!”

Lão phu nhân: “Ôi dì nói sao cái con bé này ngoan cố thế? Đã nói dì sẽ để dành cho dáu rồi mà! Cháu xem thằng bé kia nằm liệt thành cái gì rồi! Dì nhìn mà đau lòng!”

Thằng bé kia: “…”

Cố Văn Lan có thể xác định, Cố phu nhân nhà anh uống say rồi, lúc cô say vừa ngoan cố vừa khó chơi, chỉ cần hạ quyết tâm là sẽ rất cố chấp, ai nói cũng không nghe, anh đã trải nghiệm qua nên hiểu vô cùng rõ.

Còn có vị phu nhân đằng kia nữa, có lẽ cũng say lắm rồi, cố chấp không kém ai kia chút nào.

Đoàn người sững sờ đứng yên, ngơ ngẩn nhìn nhau.

Cố Văn Lan nhanh chóng bước tới kéo bà xã về phía mình.

Cái gọi là uống say thì nói thật, sau khi Khê Ngôn say rượu cực kì thẳng thắn, cô vừa thấy Cố Văn Lan đến bèn nhảy ra xa, rất khí phách mà chất vất: “Anh muốn làm gì hả đồ lưu manh kia!”

Mọi người: “…”

Mặt Khê Ngôn đỏ lên: “Lão lưu manh, lão cầm thú, lão khốn khiếp kia, anh không được cởi đồ của em!”

Nickname của bác sĩ Cố trong lòng Cố phu nhân vô cùng phong phú, nhưng hình tượng lại chỉ có một, khiến mọi người không nhịn được mà nghĩ ngợi linh tinh.

Khâu Nam không hề hoang mang, thậm chí còn hứng thú đứng nhìn.

Trong đầu anh đã bị hai chữ chậc chậc có ý tứ rất sâu xa xâm chiếm hoàn toàn.

Khê Ngôn: “Già rồi mà còn không đứng đắn…”

Cố Văn Lan nhanh chóng bẹo má cô ngăn cho Khê Ngôn truyền bá tin tức không văn minh không lành mạnh thậm chí còn không khoa học, anh nghiến răng nghiện lợi nhỏ giọng nói: “Anh không già đến mức đấy đâu nhé? Mới hơn em hai tuổi thôi!”

Khê Ngôn bị anh bẹo má, chu miệng, nhưng đôi mắt vẫn rất linh hoạt, sự ghét bỏ trong ánh mắt cô rõ mồn một khiến người nhìn thấm thía.

Cố Văn Lan tức đến mức túm chặt cô lại, đen mặt nói với Khâu Nam ở phía sau: “Tôi dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi, chút nữa đến đây.”

Khâu Nam gật đầu, “Cứ từ từ cũng được.”

Cố Văn Lan ôm lấy Khê Ngôn, hôm nay cô mặc váy, đôi chân thon dài gác trên tay anh cứ tung ta tung tăng, Cố Văn Lan dẫn cô xuống dưới lầu đăng kí phòng.

Chẳng qua vẻ mặt của Cố phu nhân không khác nào bị kẻ gian bức bách không khỏi làm lễ tân sinh nghi, liên tiếp tỏ ra không tin tưởng Cố Văn Lan, nhất là khi anh còn có một khuôn mặt vô cùng phong lưu.

Cố phu nhân giãy dụa lung tung bị Cố Văn Lan vỗ mông cảnh cáo, vẻ mặt hung hãn uy hiếp kia của anh càng khiến lễ tân nghi ngờ.

Lễ tân không nhịn được nữa bèn hỏi: “Tiên sinh, cho hỏi anh và chị đây có quan hệ gì ạ?”

Cố Văn Lan: “Cô ấy là vợ tôi.”

Anh giơ bàn tay đeo nhẫn của hai người ra để chứng minh trong sạch.

Cố Văn Lan đặt phòng, lại đi thang máy lên lầu, tìm được phòng quẹt thẻ đi vào.

Đây là lần thứ hai anh đặt phòng với cô giáo Lý, cô giáo Lý vẫn say rượu, vẫn hành hạ anh không kém gì lần trước.

Cố Văn Lan vừa mới để cô lên giường, cô bỗng dưng ngồi bật dậy đắp chăn, không nói gì nằm xuống ngủ.

Anh đứng ở mép giường một lát, nói: “Nghỉ đi, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Người nằm trên giường không đáp lời.

Anh lại im lặng một lát, khom lưng chống tay lên nệm, gạt tóc trên mặt cô ra, thò mặt lại gần định hôn cô thì một bàn tay lặng lẽ vươn ra từ trong chăn đẩy cằm anh ra, trong nháy mắt, mặt anh lệch hẳn sang một bên, suýt chút nữa thì sái cổ.

Lý! Khê! Ngôn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv