Ngôn Của Anh

Chương 16: Tôi biết bác sĩ Cố



Khê Ngôn thật không biết những nụ cười bình thường của Cố Văn Lan, từ vô lại đến không đứng đắn, liệu có phải là biểu cảm chân thật của anh không, người này đúng là một thể mâu thuẫn…

Không, là một khối lập thể.

Đứng đắn nghiêm túc ở bệnh viện, lạnh lùng nội hướng trong mắt người nhà, phong độ lịch sự trước mặt phái nữ, không biết xấu hổ trước mặt cô, thâm trầm phóng túng lúc trên giường… Sự thay đổi của anh còn nhanh hơn tốc độ sản sinh của tế bào.

Lúc anh cởi áo ngủ của cô ra, Khê Ngôn hỏi: “Anh không mệt à?”

Sau khi vừa thực hiện một ca mổ ở bệnh viện xong, về nhà tắm rửa, bước tiếp theo của một người bình thường chắc chắn là lên giường ngủ một giấc, nhưng anh thì khác, cái tên này bị t*ng trùng chi phối.

Cố Văn Lan nói: “Ý kiến hay.”

Khê Ngôn không biết anh lại nghĩ tới cái quỷ gì, “Ý kiến nào hay?”

“Em ra sức đi,” Anh ôm cô bắt đầu đổi vị trí, “Anh mệt.”

“… Cái đó của anh không xài được nữa hả?” Khê Ngôn rất nghiêm túc quan tâm anh.

“Cái đó của anh có được hay không á?” Anh cong eo, “Không phải em hiểu rõ nhất à?”

Những lúc như thế này, Khê Ngôn không thể làm gì khác hơn là lựa chọn ngừng khai thông anh, “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Anh cười cười, “Có một số người, vừa tới lúc phải ra sức liền giả câm giả điếc,” anh chậc chậc nói, “Lòng người khó dò.”

Khê Ngôn: “…”

Cố Văn Lan bày ra bộ dáng cho cô ở trên, “Nói đi, muốn anh xài mấy phần lực?”

Khê Ngôn: “… Anh định làm bít tết hay sao mà mấy phần? Chín mấy phần à?”

Cố Văn Lan nghiêm túc im lặng hai giây mới nói, “Không, anh định gian (*) em.”

Khê Ngôn lựa chọn không để ý đến anh nữa.

Cố Văn Lan tiếp tục nói: “Hoặc là em gian anh.”

Khê Ngôn tiếp tục không để ý tới anh.

Cố Văn Lan vẫn chưa nói xong: “Hoặc là…”

Khê Ngôn không thể nhịn được nữa bèn trực tiếp chặn miệng anh lại, Cố Văn Lan nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, khẽ cười tỏ vẻ gian kế thành công.

Mệt, sao lại không mệt?

Nhưng đây là cách anh phát tiết, cũng là cách anh thả lỏng.



Sáng chủ nhật, Cố Văn Lan ở nhà cho đến trưa, bữa trưa anh mới chỉ ăn được hai miếng lại bị gọi tới bệnh viện, anh vừa ra tới cửa, Khê Ngôn vội vàng đưa hộp giữ nhiệt bảo anh rảnh rỗi thì nhớ ăn.

Lúc anh nhận lấy hộp giữ nhiệt thuận tay kéo Khê Ngôn lại gần, khẽ hôn trán cô rồi nâng cằm cô lên nói: “Nhà có phụ nữ có khác.”

Khê Ngôn dịch lại gần cho anh hưởng thụ loại cảm giác trong nhà có phụ nữ, cười khanh khách nói: “Ông xã đi đường cẩn thận, em ở nhà chờ anh.”

Cố Văn Lan cười như không cười, nói: “Giỏi thì ở trên giường cũng nói thế nhé.”

Khê Ngôn: “…”

Cố Văn Lan vừa đến bệnh viện đã bị mời vào khoa kỹ thuật phóng xạ, một đống người được triệu tập tới phòng CT, dẫn đầu là viện trưởng Cố, theo sau là chủ nhiệm các khoa khác, khí thế rầm rộ, một đám người vây quanh CT nghiên cứu hồi lâu.

Kiểm Dịch dựa lưng vào cạnh cửa, tỏ ra không liên quan.

Cố Văn Lan nói: “Tình huống thế nào rồi?”

Anh cho rằng hội chẩn có không khí nghiêm túc thế này hẳn là có vấn đề rất khó giải quyết, lúc hỏi vẻ mặt còn hơi nghiêm trọng.

Vẻ mặt của Kiểm Dịch lại rất lạnh nhạt, thậm chí giọng điệu còn hơi chế nhạo: “Một lãnh đạo ở cục bị viêm dạ dày cấp tính.”

Cố Văn Lan lập tức trợn tròn mắt, thầm chửi má nó, cầm hồ sơ bệnh án của lãnh đạo mở ra xem thì phát hiện bệnh sử của vị lãnh đạo này rất phong phú, đã từng phẫu thuật tim, cho nên Cố Văn Lan được gọi lại đây phòng chuyện gì xảy ra.

Thật ra vốn là gọi tới chủ nhiệm Lục ngoại khoa tim mạch, nhưng đúng lúc chủ nhiệm Lục và chủ nhiệm Lý cùng nhau chạy đi tham gia hội chẩn ngoài viện, chính vì chủ nhiệm Lý cũng không ở trong viện nên Kiểm Dịch mới bị gọi ra đây.

Để ngừa vị lãnh đạo này lại bị chấn thương não lần nữa.

Não bộ bị thương à?

Cố Văn Lan nhướng mày nhìn kĩ, chấn thương não rất nhẹ…

Đột nhiên anh lại cảm thấy thoải mái, có khi trong lòng Kiểm Dịch hiện tại cũng mắng chết m* ông ta cũng nên.

Một phòng trừ lãnh đạo thì là chủ nhiệm các khoa, Cố Văn Lan và Kiểm Dịch thân là hậu bối cũng lười dính dáng vào bèn đứng ở cửa CT vừa nói chuyện phiếm vừa làm thần giữ cửa.

Cố Văn Lan bỗng nhiên nói: “Nghe nói cậu từng có bệnh sử rối loạn nhân cách à?”

Kiểm Dịch vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt: “Cô ấy nói cho cậu biết à?”

Cố Văn Lan ngầm thừa nhận, hỏi tiếp: “Cậu khỏi bệnh kiểu gì vậy?”

Kiểm Dịch liệt kê: “Nhận thức chính xác bệnh tình của mình, tâm tính thoải mái, tích cực phối hợp điều trị…”

Cố Văn Lan ngắt lời anh, “Ít nói nhảm đi.”

Kiểm Dịch cong môi khẽ cười: “Trong lòng có một người, cô ấy không ngừng kéo tôi về phía trước, khiến tôi không thể không khỏi bệnh.”

Cố Văn Lan nghe xong không nói gì.

Sau khi viện trưởng Cố và chủ nhiệm mỗi khoa chẩn đoán xong bèn giao việc cho chủ nhiệm Hạng khoa phổi, viện trưởng Cố không biết nghĩ gì mà chỉ vào “hai thần trông cửa” nói: “Để Văn Lan hoặc Kiểm Dịch hỗ trợ ông nhé?”

Chủ nhiệm Hạng trầm giọng: “Tiểu phẫu thôi, để người của tôi làm cũng được.”

Cái gọi là người của tôi chính là học trò cưng của chủ nhiệm Hạng, mọi người đều biết vô luận là phẫu thuật lớn hay nhỏ ông đều dẫn theo học trò cưng của mình.

Những lời vừa nãy của ông thật ra cũng không nhằm vào ai cả, bản thân ông là người như thế, năng lực nghiệp vụ cực tốt, tính tình thẳng tưng không thèm nhìn mặt mũi ai, lại chuyên chiều chuộng học trò cưng không kiêng nể gì.

Với cả đây cũng chỉ là một tiểu phẫu đơn giản thôi, ông nào dám làm phiền thái tử điện hạ?

Hơn nữa năng lực của anh thái tử họ Cố này cũng rất khả quan, năng lực chuyên môn rất tốt, bình thường khiêm tốn là vì lễ phép, kì thật trong xương không biết cao ngạo đến mức nào, tính tình cũng chẳng ra làm sao, hai người cứng chọi cứng, không hợp.

Lần trước trong hội nghị hội chẩn, vì hai người có ý kiến khác nhau về cách chữa trị mà bên nào cũng cho là mình phải, không ai nhường ai, trước giờ trong bệnh viện chỉ có lão cáo già chủ nhiệm Lý mới dám tranh cãi cùng chủ nhiệm Hạng, không nghĩ tới học sinh của ông ta cũng là cái kiểu tính tình này, ông lập tức cáu lên, thái tử cái khỉ gió gì cũng cãi tất!

Hai tảng đá cứng đụng phải nhau, hôm đó chuông báo động rung ầm ầm trong phòng hội nghị.

Còn có cái cậu Kiểm Dịch kia nữa, tuy không thể tính là học sinh của chủ nhiệm Lý, nhưng lại là chồng của học sinh chủ nhiệm Lý cho nên cũng coi như là người của ông ta, đã vậy tính tình còn lạnh lẽo khô khan như đá.

Tóm lại, người của cái lão Lý đấy chẳng có ai bớt lo cả!

Cho nên để bảo vệ bệnh viện của chúng ta luôn luôn văn minh hài hòa, Cố Văn Lan và chủ nhiệm Hạng luôn cố hết sức không đứng chung khung hình, bằng không mọi người xung quanh sẽ không chịu nổi cái thế như nước với lửa này được.

Cố Văn Lan lại mừng rỡ được thoải mái, tỏ vẻ tùy thời chờ phẫu thuật xong anh bèn bay về nhà ôm bà xã.



Buổi chiều Khê Ngôn đến chỗ Hứa Du, trước khi đi cô gọi điện thoại cho cô ấy, Hứa Du hình như đang ngủ trưa bèn hàm hồ đồng ý, không biết có nghe rõ hay không.

Khê Ngôn bắt taxi, rất nhanh đã tới.

Để cô tiện ra vào, Hứa Du cho cô chìa khóa nhà mình, bình thường tới đây cô có thể mở cửa đi vào luôn, có điều cô rất hay quên, bị Hứa Du nói vài lần.

Hôm nay cô nhớ rõ mang chìa khóa, nhưng lại hơi hối hận vì mang đi, bởi vì dường như cô nhìn thấy tình huống không được văn nhã cho lắm.

Nói đúng hơn là nghe thấy.

Là âm thanh vang lên từ phòng Hứa Du, không rõ lắm, nhưng… Cô rất quen cái giọng này.

Khê Ngôn ngồi ở phòng khách hơi do dự, tính xe có nên xuống quán cà phê hay là tiệm trà sữa linh tinh gì đó ngồi chờ, một tiếng có đủ không nhỉ?

Đúng lúc cô hạ quyết tâm định chạy lấy người, cửa phòng ngủ mở ra…

Khê Ngôn tìm cái tường gần mình nhất úp mặt vào.

Cho nên cô cũng không thấy người đàn ông vừa thắt lại dây dưng vừa ra khỏi phòng ngủ, người đàn ông đó thấy có người trong phòng khách bèn im lặng lui vào, nói với người trên giường: “Trong phòng chị có người.”

Vẻ mặt của Hứa Du đúng kiểu “cậu đang nói cái chuyện vô nghĩa gì vậy.”

Cậu nói: “Ở phòng khách.”

Lúc này Hứa Du mới ngồi bật dậy, chăn trượt xuống dưới lộ ra nửa ngực, hấp dẫn ánh mắt của cậu ta, cô ném gối qua chỗ cậu, nói: “Vậy cậu mau đi đi.”

Người đàn ông đó nói: “Lại đuổi tôi đi?”

Hứa Du nói: “Cậu vốn phải đi mà.”

Người đàn ông nghe xong im lặng mấy giây, hỏi: “Cô ấy có chìa khóa nhà chị à?”

Hứa Du kéo chăn lên, “Cô ấy là bạn tôi.”

Cậu ta lại hỏi: “Vậy tôi là cái gì?”

Hứa Du: “…”

Người đàn ông nọ: “Tôi cũng muốn có chía khóa.”

Hứa Du: “Người cũng cho cậu rồi cậu còn muốn gì nữa!”

Người đàn ông kia im lặng, ngồi cân nhắc xem giữa cô với chìa khóa cái nào quan trọng hơn, cuối cùng cảm thấy vẫn là Hứa Du quan trọng hơn, thế nên bình tĩnh lại.

Lúc hai người đi ra, Khê Ngôn vẫn đang nghiêm túc úp mặt vào tường, nghe thấy tiếng Hứa Du cô mới quay đầu lại, thấy một người đàn ông… không, một chàng trai… không, một… thôi kệ đi.

Khê Ngôn còn chưa nhìn rõ cái cậu đang trong thời kì chuyển từ thiếu niên sang đàn ông trưởng thành kia, cậu ta đã xách ba lô đi mất.

Hứa Du cười mỉa, nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Khê Ngôn muốn nói lại thôi, hết mở miệng ra rồi lại ngậm vào, cuối cùng mới nói: “Cậu ta chính là bố đứa bé à?”

“Đã bảo không mang thai mà!” Hứa Du tức giận nói, “Cái chuyện lúc trước chỉ là hiểu nhầm còn gì?”

“Tớ nói nếu là mang thai thật ấy.” Khê Ngôn nói.

Hứa Du lựa chọn cam chịu.

Khê Ngôn ngồi trên ghế sô pha, “Tớ thấy cậu ta còn khá trẻ, sinh viên à?”

Hứa Du thừa nhận trong im lặng.

Khê Ngôn bắt chước khuôn mặt trêu chọc của Cố Văn Lan, tặc lưỡi.

Hứa Du nói: “Bọn tớ là… quan hệ nam nữ.”

Khê Ngôn gật đầu: “Đã nhìn ra.”

Lần trước lúc Hứa Du cho rằng mình mang thai cô đi bệnh viện cùng cô ấy, lúc đó Khê Ngôn đang bị chuyện của Cố Văn Lan làm cho phiền lòng, căn bản là không kịp tra hỏi vụ hiểu nhầm mang thai của Hứa Du.

Bình thường Hứa Du giữ mình trong sạch, không xảy ra quan hệ nam nữ bậy bạ, thế mà cuối cùng lại bại dưới tay của một tên nhóc?

“Sao cậu lại tới đây?” Hứa Du mở tủ lạnh lấy nước cẩu kỷ ra, “Sao không ở nhà với chồng? Dạo này cậu không hay liên lạc cho tớ, tưởng hai người đang dính nhau lắm?”

“Anh ấy đến bệnh viện.” Khê Ngôn định nằm xuống sô pha nhưng chợt nghĩ tới việc có thể hai người họ đã từng làm chuyện không trong sáng trên đây bèn nhanh chóng ngồi bật dậy.

Hứa Du đoán ra cô đang nghĩ gì, đỏ mặt hét lên: “Không có!!”

Khê Ngôn cười ra tiếng, lại nằm xuống.

Hứa Du ngồi lại gần nói: “Đang dính nhau thật à? Lợi hại nha, chứ không phải anh ta sớm đã vừa ý cậu rồi đấy chứ?”

Khê Ngôn lại không cho là vậy, “Tớ cảm giác anh ấy kết hôn với bất kì người phụ nữ nào làm anh ấy thuận mắt đều dính người ta được.”

Hứa Du giật mình: “Cố Văn Lan dễ tính thế á? Tớ nhớ là anh ta kén cá chọn canh lắm mà?”

Khê Ngôn từ chối đưa ra ý kiến, những lời vừa nãy đều là cô đoán mò, Khê Ngôn luôn tận lực nghĩ mọi sự dịu dàng mà Cố Văn Lan dành cho cô ở phương hướng tệ nhất, đây cũng là cách cô tự bảo vệ mình.

Cô không thể hiểu nổi Cố Văn Lan, trong khoảng thời gian ở chung này cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bề nổi của anh.



Bình thường sớm lắm thì 10h Cố Văn Lan mới về nhà, cho nên Khê Ngôn ở luôn nhà Hứa Du ăn cơm tối, lúc ấy là 7h, không ngờ Cố Văn Lan lại gọi cho cô.

Lúc Khê Ngôn vội vội vàng vàng ra cửa, Hứa Du chỉ trêu chọc nhìn cô.

Cố Văn Lan không về nhà, anh gửi địa chỉ của một quán bar đến điện thoại cô, nhưng anh cũng không giải thích lí do bảo cô tới đấy, chỉ nói cô tới ngay.

Lúc cô tới thấy ngoài cửa treo hai lãng hoa, trên tấm băng rôn đỏ viết mấy chữ khai trương thuận lợi.

Cô đi thẳng vào cửa, bầu không khí bên trong thanh tịnh đẹp đẽ, ánh đèn mập mờ, trên đài có dàn nhạc đang đàn hát.

Bên trong rất rộng, bố cục hơi cách điệu, cơ hồ bàn nào cũng đầy, Khê Ngôn vòng đi vòng lại hồi lâu vẫn chưa tìm tới vị trí mà Cố Văn Lan nói, nhưng lại gặp người quen giữa đường.

Chính là thầy giáo trước kia cô đi xem mắt, tên là Na Côn.

Na Côn ngạc nhiên nhìn cô, “Cô giáo Lý đến với bạn à?”

Khê Ngôn đành phải đứng lại nói mấy câu khách sáo với anh ta, “Đúng thế.”

“Quán bar này bạn tôi mở, để tôi bảo cậu ta bớt cho cô nhé.” Lời này của anh ta cứ như chính mình mới là chủ quán vậy.

“Vậy cảm ơn thầy Na.” Khê Ngôn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Cố Văn Lan cho nên hơi không yên lòng.

Vị thầy giáo này bình thường cũng không hay liên lạc với cô, nhưng mỗi lần gặp cô đều rất nhiệt tình, lần đầu tình cờ gặp anh ta đã mời cô đi tản bộ, chính là hôm Hứa Du hiểu lầm mình mang thai, tuy rằng chuyện đó cách đây còn chưa đầy một tháng.

Mà lúc này hiển nhiên anh ta lại có ý tưởng mới.

Na Côn nói: “Nếu cô giáo Lý không vội thì đến chỗ tôi ngồi nhé?”

Khê Ngôn đang định từ chối, nhưng nhìn về phía Na Côn đang chỉ chợt phát hiện Cố Văn Lan… đang nhìn mình.

Sao lúc nãy cô đi qua đấy lại không nhìn thấy anh nhỉ?

Na Côn cười cười: “Sao thế? Cô giáo Lý muốn đến đấy ngồi không? Bàn chúng tôi nhiều người, mọi người có thể trò chuyện thoải mái.”

Khê Ngôn cũng cười, nhưng cười tới xấu hổ, cô gật gật đầu.

Vốn dĩ cô cũng đang tìm cái bàn đấy.

Chẳng qua lúc cô đến Cố Văn Lan vẫn ngồi yên, chỉ liếc mà không ra nhận bà xã, tự bưng một ly không biết là nước gì lên uống.

Khê Ngôn không biết anh định làm gì nên không dám mạo muội nhận thân, nhận mà anh không nói gì chẳng phải rất xấu hổ sao.

Với lại, anh biết Na Côn?

Na Côn rất ân cần với cô, lúc dẫn cô lại đây còn giới thiệu cô với mọi người: “Đây là bạn của tôi, họ Lý, cũng là giáo viên giống tôi.” Nói xong bèn cười.

Khê Ngôn khiếp sợ nhìn anh ta, cái nụ cười rất… lòng muông dạ thú kia là sao?

Người trưởng thành rất hay ngầm hiểu loại chuyên mập mờ không nói rõ này, thế nên mọi người đều cười vang, “Ha ha, bạn á? Xưng hô thế này có phải hơi khách sáo không?”

Trừ Cố Văn Lan đang cười kiểu không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, không âm không dương… tóm lại là rất kì dị.

Khâu Nam ngồi cạnh thọc anh, “Sao đấy? Cái vẻ mặt như mót vệ sinh vậy là sao, vừa rồi cậu đi WC rồi mà? A, không phải cậu đã gọi điện thoại cho vị kia nhà cậu rồi à? Sao còn chưa đến?”

Cố Văn Lan không phản ứng anh, bỗng dưng cao giọng nói: “Cô giáo Lý lại đây ngồi đi, chúng ta cùng tâm sự chuyện nhân sinh triết học.”

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Khê Ngôn gượng cười giải thích, “Tôi biết bác sĩ Cố.”

Biết?

Cố Văn Lan nhìn cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv