Ngôn Của Anh

Chương 13: Bắt người ta trên núi



Khê Ngôn ngẩn người hồi lâu, bàn tay anh vuốt ve trên lưng cô, ngón tay chạm tới eo, cô bèn run lên, nhỏ giọng nói: “Anh không biết à? Em có mới nới cũ.”

Anh khựng lại, bất ngờ véo cô: “Vậy nếu có một ngày em cũng có mới nới cũ với cuộc hôn nhân này ——” giọng nói của anh giữa đêm khuya nghe rất lạnh nhạt, “Anh chẳng phải uổng công…”

“Sẽ không.” Cô nói xong bèn quay sang phía anh, Cố Văn Lan thuận tay trượt tới bụng cô.

Uổng công cái gì?

Uổng công anh mất bao công sức lừa con gái nhà người ta về à?

Một tay anh đặt trên bụng cô, một tay kéo Khê Ngôn ép sát vào người mình, anh thò mặt tới cọ mũi vào tai cô, nói: “Sao em biết mình sẽ không?”

Cô nhắm mắt lại, đáp: “Em có điểm mấu chốt, nếu em đã chọn gả cho anh rồi thì sẽ nỗ lực duy trì mối quan hệ giữa chúng ta.”

Môi anh dán sát vào vành tai cô, hôn khẽ, nặng nề nói: “Vậy thì tốt.”

Khê Ngôn nghiêng người khẽ đẩy anh, “Anh bị rối loạn nhân cách à?”

Giọng nói lạnh nhạt, nụ hôn dịu dàng, anh có thể làm hai điều đó cùng lúc, đừng nói lúc tiêm thuốc mê cho bệnh nhân cũng thuận tay tiêm luôn cho mình nhé.

Cố Văn Lan cong môi, “Sao? Sợ à?”

Sợ cái gì?

Sợ anh rối loạn nhân cách hay sợ anh tiện tay tiêm chính mình?

“… Có bệnh.” Khê Ngôn kéo kéo chăn bông, lại quay lưng về phía anh quyết định đi ngủ.

“Anh cũng muốn chăn.” Anh ôm cô không nhúc nhích, nói.

Khê Ngôn tùy ý đá đá một ít chăn bông cho anh.

Anh nói: “Đắp không kín.”

Cô lại giật nhẹ thêm chút nữa.

Anh nói: “Vẫn chưa đắp kín.”

Khê Ngôn lập tức ngồi bật dậy, “Chẳng phải anh còn có tay à?”

Cố Văn Lan nói: “Tay bận ôm em rồi, không lấy ra được.”

Khê Ngôn nghẹn họng mấy giây, nói: “Mấy cô nàng ngày xưa hay lượn cạnh anh có biết anh ấu trĩ vậy không?”

Cố Văn Lan cười cười: “Bí mật này chỉ có em biết thôi, vui không?”

Khê Ngôn quyết định không để ý đến anh nữa, lôi chăn quay lưng đi, khi ngón tay sờ tới nhẫn lại mềm lòng, kích cỡ hoàn toàn vừa vặn, anh đã lén đo sao?

Cô định hỏi anh, lại lo anh không trả lời đàng hoàng, cứ nghĩ ngợi một lát đã ngủ mất.

Lúc tỉnh, Khê Ngôn có cảm giác như đang bị nhốt trong lò, ở thêm phút nữa chắc chắn cô sẽ ra mồ hôi ướt hết mất, cô mở mắt ra thì nhìn thấy một bộ ngực ngay trước mặt, cúc cổ của áo ngủ đã được cởi phân nửa…

Khê Ngôn vẫn đang mơ màng, trợn tròn mắt nhìn cái bộ ngực trước mặt mình.

Tối hôm qua cô quay lưng lại với anh mà?

Sao hôm nay lại nằm trong lòng ngực ai đó rồi?

Khê Ngôn ngẩn ra một lúc mới hồi thần, từ từ dịch ra khỏi lòng anh, vừa tiếp xúc với không khí đã cảm nhận được khí lạnh, cô cẩn thận làm sao để cho khí lạnh không chui vào trong chăn, đỡ khiến anh tỉnh.

Cố Văn Lan ngủ rất sâu, mày hơi cau, nhìn không thoải mái chút nào.

Ngay cả ngủ cũng không thể thả lỏng ư?

Mơ cái gì vậy chứ?

Khê Ngôn nán lại trên giường một hồi, giương tay vuốt lông mày cho anh, lúc cô chống tay xuống giường từ từ nghiêng sang kề sát mặt Cố Văn Lan, anh bỗng nhiên mở mắt… Khê Ngôn sợ tới mức sửng sốt, không dám động đậy.

Vẻ mặt của anh hơi mơ màng, anh hơi hơi híp mắt nhìn người trước mặt, sau khi nhận ra đấy là ai thì thả lỏng, xoay người gác tay che mắt ngủ tiếp.

Khê Ngôn lặng lẽ thở ra, bỗng dưng cảm thấy một loại cảm xúc lạ lùng, cuối cùng cô nhỏ giọng nói: “Em đi nấu bữa sáng.”

Nếu là bình thường anh sẽ trêu chọc cô hai câu.

Mà phản ứng lúc nãy của anh, từ mơ màng tới lãnh đạm, tự nhiên lại khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.

Khê Ngôn làm bánh trứng, cô nhào bột, cắt thêm ít hành và cà rốt, vừa nghĩ ngợi vừa làm việc, tuy đang nghĩ ngợi miên man nhưng không hề chậm trễ bữa sáng.

Hồi còn ở nhà, cô có thể vừa làm việc nhà vừa nghĩ chuyện khác, không hề sơ suất.

Còn có vừa đi dạo phố vừa thất thần…

Lúc Cố Văn Lan ra đến, cà vạt vẫn treo lỏng lẻo trên cổ.

Khê Ngôn vô cùng cạn lời, ngày thường cái vẻ phong độ nghiêm chỉnh của anh trước người ngoài ở bệnh viện ấy đều là giả, kỳ thật người này rất rất… ấu trĩ. Cô cũng không nói gì mà đi tới thắt cà vạt giùm anh, sau đó bắt đầu chỉnh cổ áo sơ mi.

Cố Văn Lan cúi mặt cười: “Cô giáo Lý, ban nãy ở trong phòng có phải em muốn hôn anh không?”

Khê Ngôn bình tĩnh, cô sớm đã tìm đầy đủ từ ngữ để phòng khi anh cảm thấy nhàm chán hỏi tới: “Em thấy anh ngủ không thoải mái lắm, sợ anh bị sốt nên tới gần kiểm tra, dạo này trời hơi lạnh.”

Cố Văn Lan vẫn cười: “Lấy cớ hay đấy.”

Khê Ngôn: “…”

Lấy cớ cái đầu anh!

Anh lại khôi phục vẻ bất cần đời như bình thường.

Khê Ngôn sửa sang y phục cho anh chỉnh tề rồi quay người đưa nước cho anh, “Uống chút nước ấm đi, ấm dạ dày.”

Anh nhận lấy, kề sát mũi ngửi ngửi, mùi bạc hà, “Em thích bạc hà à?”

“Không phải,” Cô cười cười, bưng bữa sáng ra, “Hồi còn bé Khê Vũ không thích uống nước nên mẹ em tìm cách thêm một chút đồ trong đó, có khi là hoa nhài, khi thì mấy lát mận, thỉnh thoảng là lá bạc hà.”

“Ừm.” Anh chép miệng uống nước bạc hà.

Trước khi vào học, Khê Ngôn tìm Chu Vũ nói chuyện một lát nhưng cậu không mấy phối hợp, nói gì cũng không đáp được mấy lời, nhất là khi nhắc đến cha mẹ, cậu trực tiếp ngậm miệng không nói lời nào.

Mấy ngày kế tiếp, Khê Ngôn vẫn nỗ nực làm công tác tư tưởng cho Chu Vũ nhưng cậu vẫn không hề phối hợp, cô nói rất nhiều nhưng chỉ cần nhắc tới người nhà thì cậu bắt đầu im lặng.

Khê Ngôn vốn muốn xin ý kiến của Cố Văn Lan, cô nghĩ hồi còn là thiếu niên Cố Văn Lan cũng rất khinh cuồng… Không, phải nói là không ai sánh bằng, cho nên chắc là anh biết làm sao để dạy dỗ thiếu niên thời kì phản nghịch.

Nhưng mấy hôm nay anh có khi nửa đêm mới về, tắm rửa xong bèn đi ăn gì đó rồi ngủ luôn, hôm sau còn dậy sớm hơn cả cô, thậm chí có hai ngày trời chưa sáng anh đã phải đến bệnh viện khám gấp, thời gian để ngủ cũng không đủ, cô cũng không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh mà phiền đến anh.

Sáng thứ sáu, Khê Ngôn gọi Chu Vũ ra ngoài: “Nếu như em thật sự không muốn cô gặp phụ huynh cũng được, nhưng em có thể ngoan một chút không, ít nhất là đừng bắt cha mẹ và cô phải nhọc lòng nữa, nhé?”

Chu Vũ hờ hững, như có như không mà tỏ vẻ châm chọc.

Khê Ngôn kiên trì chờ, hình như kỳ phản nghịch của cậu bé này hơi dài thì phải? Còn hơi bài xích khi người khác tỏ ra thiện ý…

Hồi lâu sau, Chu Vũ mới nhạt nhẽo ừ rồi nói, “Em về phòng học được chưa?”

Khê Ngôn im lặng nhìn cậu mấy giây, nói: “Chu Vũ, nếu em có… vấn đề gì, có thể nói với cô, cô sẽ cố gắng giúp em, em có thể tin rằng trong lòng cô, em vẫn là một cậu bé ngoan.”

Chu Vũ rũ mắt đứng một rồi rồi quay về phòng học.

Cậu nhóc này rất khó khai thông…

Chu Vũ thông minh, nhưng không chịu ai quản giáo.

Khê Ngôn ngồi ngẩn người trong văn phòng một lát, sau đấy gửi tin nhắn cho Cố Văn Lan.

Buổi sáng Cố Văn Lan đến trực và kiểm tra phòng cho bệnh nhân xong rồi ở trong văn phòng xem lại hồ sơ bệnh án, đột nhiên nhận được tin nhắn trên wechat từ cô giáo Lý.

—— Cho em hỏi, phải làm sao mới có thể câu thông thiếu niên thời kỳ phản nghịch đây?

Anh đang rất có hứng thú mà xem xem cô có ý gì, cô lại gửi tin tới.

—— Làm sao để mấy tên nhóc phản nghịch ngoan ngoãn nghe lời? Có phải hồi học cấp 3 anh cũng rất phản nghịch không?

Hai phút sau, Khê Ngôn nhận được ba tin nhắn.

—— Thời cấp 3 đúng là anh phản nghịch, nhưng không hề gây chuyện, vì không ai dám chọc anh.

—— Mặt khác, thủ đoạn trực tiếp nhất để đối phó thiếu niên phản nghịch là lấy bạo chế bạo, không nghe lời thì đánh đến khi nghe lời.

—— Đã trả lời.

Cố Văn Lan nhận được một đống dấu ba chấm, anh cười để điện thoại xuống, tiếp tục xem hồ sơ bệnh án, vài phút sau điện thoại lại vang lên, lần này là có người gọi đến, anh cầm điện thoại lên ngó xong bèn bắt máy.

Còn chưa kịp nói gì, bên kia đã vang lên tiếng cười sang sảng: “Hơ, Cố thần y, hiếm khi gọi điện mà cậu nghe ngay nhỉ.”

Cố Văn Lan dựa lưng vào ghế: “Cậu gọi tới để xem tôi có nghe điện thoại ngay không à?”

Khâu Nam cười nói: “Tất nhiên không phải rồi, đêm nay mình đi uống rượu đi.”

Cố Văn Lan: “Không rảnh.”

“Lại tăng ca?” Khâu Nam chậc chậc, “Bác sĩ các cậu quanh năm suốt tháng không có thời gian cá nhân, hơi bị vô nhân đạo đấy, cậu đếm xem từ đầu năm đến giờ đã từ chối tôi bao nhiêu lần rồi.”

“Không phải tăng ca.” Cố Văn Lan xoay bút.

Khâu Nam: “Không tăng ca thì tới đi, hôm nay là sinh nhật tôi.”

Cố Văn Lan: “Sinh nhật vui vẻ.”

Khâu Nam vừa nghe liền nói: “Đã bao lâu rồi mình chưa gặp nhau? Từ Tết năm ngoái đến giờ đấy, không thấy cậu thì Tết năm nay tôi không vui đâu, cậu nghĩ đi, cậu có thấy mình nhẫn tâm không?”

Cố Văn Lan: “Gửi địa chỉ đi, để tôi xem xem tối nay tới được không.”

Khâu Nam nhanh nhẹn: “Không phải xem xét gì cả, đêm nay không gặp không về.” Nói xong ngay lập tức ngắt máy.

Lúc 8h30 Cố Văn Lan tan tầm bèn đi thẳng tới chỗ quán bar mà Khâu Nam nói.

Khâu Nam bao hẳn một bàn, anh đến đây từ rất sớm, lúc Cố Văn Lan tới đã thấy anh ngồi một mình trên sô pha hát bài “Cao nguyên Thanh Tàng”, gào đến khản họng.

“Tôi thấy ——” Khâu Nam nhìn sang phía cửa, “Ô —— lão Cố! Cuối cùng cậu cũng tới!”

“Hát tiếp đi.” Cố Văn Lan chọn một chỗ ngồi xuống.

Khâu Nam ném micro xuống, “Sao đến sớm thế?”

Cố Văn Lan đứng lên rót nước trái cây, “Chỉ có một mình cậu thôi à?”

“Đây chả phải để phù hợp với lịch trình của cậu còn gì?” Khâu Nam rót bia ra uống, nói với anh: “Ai biết liệu cậu có đợi tới lúc tôi hát hết mấy chục bài mới tới không, tôi bảo bọn họ 10 giờ hẵng đến.”

“Vậy cậu đến sớm thế làm gì?”

“Tôi lại sợ cậu đến đúng giờ nên đi sớm hát hai bài chơi.”

Cố Văn Lan gật đầu, “Cậu hát đi, tôi nghe.”

Khâu Nam ngồi, chần chừ nói: “Không hát nữa, tôi có chuyện muốn nói thật với cậu.”

“A,” Cố Văn Lan cười, “Chưa thấy cậu có chuyện muốn nói thật bao giờ, chưa nói mấy chuyện nhảm nhí là tốt rồi.”

“Cút!!” Khâu Nam nói xong, than thở: “Lão Cố à, tôi sắp kết hôn.” Anh phức tạp nói ra những lời đó, lại cười vui vẻ: “Ngại quá, cậu lại là người lót đế rồi.”

Cố Văn Lan cười như không cười, lấy nhẫn trong túi ra đeo vào.

Khâu Nam trợn tròn mắt, giật lấy bàn tay đeo nhẫn của Cố Văn Lan, “Đậu —— má!”

“Cậu chúc mừng tôi tân hôn vậy à?” Cố Văn Lan nói.

“Không phải,” Khâu Nam thở dài, “Tôi chỉ hơi bùi ngùi… Hở? Cái gì? Tân hôn? Đệt không phải là cậu không muốn lót đế nên tùy tiện bắt một cô gái trên đường quốc lộ về bức hôn đấy chứ?”

“Tất nhiên không phải,” Cố Văn Lan cười cười, “Tôi bắt người ta trên núi.”

“Biến đi!” Khâu Nam suy nghĩ nhìn chiếc nhẫn một hồi, “Lúc nào vậy? Sao không nói cho tôi một tiếng?”

Cố Văn Lan rút tay ra, bưng nước trái cây lên, “Mới thôi, hình như là nửa tháng trước, chưa cử hành hôn lễ, mới lãnh giấy hôn thú thôi, năm sau mới tổ chức hôn lễ.”

Vẻ mặt Khâu Nam rất khó nói thành lời, “Sao nhanh thế?”

Cố Văn Lan liếc anh, “Nói lại, tôi nhanh chỗ nào?”

Khâu Nam vừa nghe xong lại vui vẻ, “Tôi biết cô ấy không?”

“Không biết.”

“Đừng bảo lên núi ép duyên thật nhé? Cậu cũng không đến nỗi nào mà, tiểu thư nhà nào đây?”

Cố Văn Lan cười nhạt, “Là một cô gái bình thường, cũng được coi như bạn học thời đại học của tôi đi.”

Khâu Nam cũng cười, “Ô, vậy cũng coi như là người quen cũ đấy.”

Cố Văn Lan hơi sững sờ bởi thật ra những lời này của Khâu Nam cũng có một phần đúng, lúc đầu anh chọn Lý Khê Ngôn cũng có điểm là do muốn tìm người quen để an tâm sống chung.

Khâu Nam uống hai hớp bia, “Cậu nói bình thường nhưng cũng không hẳn thế chứ gì? Môn không đăng hộ không đối, sao viện trưởng Cố lại đồng ý được?”

Cố Văn Lan để cốc nước trái cây lên bàn, dựa lưng vào sô pha, nói: “Ông ta không có tư cách có ý kiến.”

Khâu Nam nghiêng đầu nhìn sang, thấy vẻ mặt anh nhàn nhạt bèn uống thêm bia rồi nói một câu đầy thâm ý: “Vậy cậu lấy người ta làm gì? Từ lúc cậu nhắc tới cô gái này đến giờ, tôi chưa nghe cậu nói thích người ta một lần nào đâu.”

Cố Văn Lan: “…”. Đam Mỹ Hài

Hôm nay cô bất cẩn rắc hơi nhiều thức ăn cho cá, khiến hai con cá vàng ăn đến mức phồng hết bụng lên, Khê Ngôn sợ chúng nó no chết bèn thỉnh thoảng chú ý tới, chúng không sao, chỉ là lúc bơi không dễ dàng như bình thường.

Trước khi ngủ cô lại quan sát thêm vài phút, hình như không còn vấn đề gì nữa.

Bởi vì mai là thứ bảy nên Khê Ngôn cũng không định đi ngủ sớm, cô soạn bài mãi tới 12 giờ đêm, khi uống nước mới thấy nước trong ly đã lạnh bèn ra phòng khách tính đổi nước ấm, vừa ra tới đã nhìn thấy Cố Văn Lan không biết về từ lúc nào.

Anh nằm ngửa trên ghết sô pha, mắt nhắm lại.

Khê Ngôn đi qua, nhẹ nhàng để ly lên bàn trà, nhưng ly thủy tinh và bàn chạm vào nhau vẫn vang lên một tiếng rất khẽ, khiến Cố Văn Lan giật mình tỉnh dậy.

Cô vừa rót nước vừa hỏi: “Sao anh không đi tắm?”

Anh ngồi một lúc, bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cô, Khê Ngôn đứng đối diện với anh đang chẳng hiểu gì, anh im lặng mấy giây mới nói: “Anh đi tắm trước.”

Khê Ngôn… nhấp một ngụm nước ấm.

Đi tắm trước là sao?

Vậy sau đấy anh muốn làm gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv