Nghe thấy yêu cầu này, Tống Châm tức khắc tê rần.
"Tớ hôn cậu..." Tống Châm nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi, "Nhưng mà tớ không biết."
Quan Vô Kiều nói, "Cậu không biết thì có thể học, tôi dạy cho cậu, há miệng."
Tống Châm cảm thấy chuyện này quá khó tin, điên cuồng lắc đầu, cố gắng mặc cả với hắn, "Không được không được, trước tiên cho tớ khất đã, tớ về sẽ tự học, mai rồi tính có được không?"
Quan Vô Kiều nhìn cậu, nói: "Tên nhóc nhà cậu sao có thể mặt dày như vậy được hả?"
Tống Châm năn nỉ: "Xin cậu đó."
Quan Vô Kiều bật cười, một bên khóe miệng nhếch lên, thoạt nhìn chẳng có ý gì tốt, hắn đáp: "Đáng thương vậy sao? Còn cầu xin tôi nữa, vậy được rồi, ngày mai tính một thể, lại đây nào, tôi giảng đề cho cậu."
Quan Vô Kiều kéo Tống Châm ngồi xuống ghế, còn mình kiếm một cái ghế khác, Tống Châm trộm liếc nhìn hắn một cái, không chút tự tin hỏi: "Tính tình của cậu thật sự rất tốt, rất có kiên nhẫn phải không, tớ cảm thấy tớ tương đối ngốc."
Quan Vô Kiều nói: "Tôi còn không biết cậu ngốc sao?"
Tống Châm: "... Ò, vậy được rồi."
Quan Vô Kiều không có nuốt lời, hắn quả nhiên giống như những gì mình nói, lúc giảng bài cho Tống Châm thì vô cùng kiên nhẫn, hơn nữa còn có phương pháp của riêng mình, hắn dựa theo trình độ của Tống Châm mà giảng, nói những lời mà cậu có thể hiểu, còn không hề nóng nảy, kiến thức dù có cơ bản đến mức nào, chỉ cần phát hiện Tống Châm không biết hắn sẽ lập tức bổ túc cho cậu, sau đó còn chỉ cho Tống Châm làm thế nào để ghi chép lại mới có thể xây dựng được kiến thức của riêng mình.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tống Châm cảm thấy mình thật sự học được rất nhiều.
Hơn 10 rưỡi, Tống Châm thấm mệt, cậu nói: "Cảm ơn cậu, tớ về trước đây."
"Cậu chạy cái gì?" Quan Vô Kiều chặn Tống Châm lại, "Cậu có phải hủy kết bạn với tôi không, nhanh thêm lại."
Tống Châm cọ tới cọ lui mới móc điện thoại ra, kết bạn WeChat lại với Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều nói: "Không được xóa nữa đó."
Tống Châm gật đầu, nghĩ thầm chờ tốt nghiệp mình sẽ lập tức xóa.
Quan Vô Kiều tiện tay mở vương giả ra, Tống Châm lén lút nhìn, vô cùng kinh ngạc nói: "Cấp bậc rank của cậu cao vậy!"
Quan Vô Kiều nhìn cậu, "Trò chơi này rất đơn giản... À, cậu gà lắm phải không?"
Tống Châm: "Hừ"
Cậu tỏ vẻ khinh thường, đứng dậy muốn chạy, Quan Vô Kiều bắt lấy cổ tay cậu, "Đừng đi, thấy cậu hôm nay rất cố gắng, tôi dẫn cậu leo rank."
Tống Châm: "Thật sao!"
Quan Vô Kiều: "Có điều kiện."
Lưng Tống Châm lành lạnh, "Điều kiện gì."
Quan Vô Kiều: "Lại thêm mười giây... Mà thôi, tôi thấy cậu rất thích hợp làm gối ôm, tôi ôm cậu chơi game, coi như phí tăng cấp."
Tống Châm vừa định nói không được, lại bị Quan Vô Kiều kéo một cái vào trong ngực, cậu cao 1m76, thấp hơn một cái đầu so với nam sinh cùng tuổi, khung xương tương đối nhỏ, Quan Vô Kiều mặt nhìn thì văn nhã, nhưng dáng người lớn hơn cậu cả 1size, khách quan mà nói, Tống Châm thật sự rất thích hợp làm gối ôm cho Quan Vô Kiều.
Tống Châm cứ tưởng mình sẽ rất tức giận, Quan Vô Kiều sao lại có thể như vậy được chứ? Nhưng sự thật là cậu không nổi giận được, ngược lại có chút hốt hoảng, cậu đã không nhớ nổi lần cuối mình thân mật với người khác như thế này là khi nào, những lúc tâm trạng không tốt cậu chỉ có thể ôm chăn, cố gắng ép mình đi vào giấc ngủ, thật ra mỗi lần nhìn thấy bạn học yêu sớm lén trốn trong góc chết camera không quay được mà ôm nhau cậu đều cảm thấy rất hâm mộ.
Nhưng mà cậu nghĩ mình vẫn không thể bị khuất phục, đây là chuyện gì chứ! Vì vậy cậu định đứng dậy, lại bị Quan Vô Kiều ôm chặt lấy, Quan Vô Kiều nhận xét: "Cũng được, chỉ là có hơi gầy, cậu nên ăn nhiều một chút, kén ăn thì chọn món mình thích ấy, có nghe không?"
Tống Châm nói: "Ò, vậy cậu kéo tớ lên năm sao đi."
Quan Vô Kiều nói: "Cậu sao lại ra lệnh cho tôi vậy được? Cậu phải hạ thấp tư thái cầu xin tôi."
Tống Châm nói: "Thế tớ không cần cậu kéo nữa!"
Quan Vô Kiều không cho cậu đi, "Thôi, tôi không so đo với đồ ngốc, đăng nhập."
Hắn ôm Tống Châm, gác đầu lên vai cậu, mở acc phụ, dùng tốc độ chém dưa xắt rau nhanh chóng đưa Tống Châm lên bốn sau, còn sao thứ năm đánh thế nào cũng không lên nổi.
Tống Châm nói: "Cậu đừng mà cố ý thua!"
Quan Vô Kiều nói: "Là do cậu quá cùi bắp, tôi kéo không nổi."
Tống Châm không cãi được.
Qua một lát, cậu nói: "Tớ không chơi nữa, tớ phải về ngủ."
Quan Vô Kiều nói: "Được rồi, nhớ mơ về tôi."
Tống Châm nổi da gà cả người, "Ai thèm mơ về cậu chứ!"
Quan Vô Kiều: "Cậu không mơ về tôi thì mơ ai?"
Tống Châm: "Tớ —— tớ thấy cậu phiền còn không kịp, mơ cậu làm gì."
Quan Vô Kiều gật đầu, "Ồ, cậu thấy tôi phiền, cậu thấy tôi phiền sao ngày đó uống say còn chạy tới tìm tôi? Còn cắn lỗ tai tôi, tôi ngây thơ như vậy, bị cậu làm cho tình đậu sơ khai, cậu lại mặc kệ, còn bắt tôi phải tự cố gắng tìm cơ hội tiếp cận cậu, nhân phẩm cậu tệ quá đi."
Tống Châm choáng váng, "Tớ không phải cố ý, bởi vì bọn họ nói rượu kia rất nhẹ, nên tớ mới xem như nước ngọt mà uống, tớ uống say rồi cũng không biết mình sẽ chạy đi tìm cậu."
Quan Vô Kiều dùng sức véo mặt cậu, "Tôi biết, cậu đùa giỡn tình cảm của tôi."
"Tớ không có!"
Tống Châm nhảy dựng lên hòng chạy trốn, Quan Vô Kiều kéo ngược cậu trở lại, nắm lấy cằm cậu hôn lên.
Tống Châm: "..."
Một lát sau, hai người tách ra, Quan Vô Kiều liếm môi nói: "Dạy miễn phí, không thu thêm, ngày mai trả tôi 40 giây, nghe chưa? Tống Châm, cậu quay về ngẫm lại vấn đề của mình đi, con người của tôi rất ngây thơ, không chịu nổi bị cậu trêu chọc đâu."