“Tại sao lại phải gồng mình lên như thế, hở Stefan?” Tanya hỏi khi bọn họ vừa ngồi vào cỗ xe ngựa đang đợi sẵn.
Anh đã nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi bước xuống tàu mà không nói với cô một lời nào, nhưng cô đã quyết tâm, hôm nay sẽ làm cho anh mở miệng, để biết anh đang nghĩ gì, ngay cả nếu có làm cho anh nổi giận, cô cũng chịu. Cũng may là những người khác không đi cùng để có thể cản trở cô. Lazar và Serge đang nhận hành lý và sẽ theo xe khác. Vasili thì đang giải tán chuyến tàu. Hình như là nó được dùng chỉ để đi đến Mỹ mang cô trở về. Cardinia không có hải quân vì ở quá xa trong đất liền cho nên bây giờ họ không còn cần đến chiếc tàu này nữa.
“Có phải là vì bộ y phục không?” Cô cố chấp hỏi tới cùng, khi Stefan không buồn nhìn về phía cô, “Nó làm cho anh cảm thấy như một đế vương, không giống một … thường dân à?” Không có tiếng trả lời, “Vậy thì anh đã nói đúng. Nó sẽ gây rất nhiều sự chú ý ở Mississippi.”
“Em đang nói gì vậy Tanya?”
Anh vẫn không nhìn cô. Cô như bị anh trêu ngược lại.
“Ồ, không có gì quan trọng cả. Bây giờ em mới hiểu tại sao anh lại không mở cái rương quần áo thứ nhì để sử dụng khi anh đang ở Mỹ. Anh sẽ nổi bật trong bộ quần áo đặc biệt này, phải không?”
Thật ra, anh nhìn khá điển trai trong bộ trang phục toàn màu đen, được may như kiểu quân sự. Một đôi giày ủng bóng loáng, ống quần được túm lại và nhét vào đó, đủ chật để lộ những cơ bắp của chân anh. Chiếc áo khoác bằng nhung giống như áo chẽn, được viền bằng một sợi dây tết bằng vải màu xám bạc từ cổ cho đến eo, rồi tà áo dưới được hở ra và cũng được viền bằng một loại dây tết từ eo cho đến giữa đùi, hết chiều dài của chiếc áo. Hông anh được buộc bằng một sợi dây nịt dày bằng bạc có đeo một bao kiếm bằng da, cũng có màu bạc và một thanh kiếm mà ai nhìn cũng biết là không phải để đeo cho đẹp. Anh mặc một chiếc áo khoác bằng nhung, choàng qua vai như một chiếc áo choàng, được cài lại bởi một cái móc có mắt xích bằng bạc. Thêm vào đó là một cái mũ màu da bò chỉ vừa đủ quấn ngang đầu, cái mà Lazar gọi là kucsma.
Mặc dù câu hỏi của cô như là trêu chọc anh, tất cả những gì Stefan đáp lại khi thấy cô đang chăm chú nhìn anh là, “Nhìn ra ngoài cửa sổ kià, trước khi em nói bộ đồ của anh là lập dị.”
Như thường lệ, anh đã nói đúng. Không có gì phải phủ nhận điều này, khi cô đến một nơi xa lạ mà cách ăn mặc của mọi người rất khác với những gì cô đã quen nhìn thấy.
Tanya đã được cho biết là bọn họ đang ở Prussia, một thời là vương quốc của Ba Lan, và hầu như vẫn còn rất nhiều người Ba Lan đang ở đây, đặc biệt là ở bến cảng cũ của thành phố Danzig. Và những người Ba Lan này, đàn ông cũng như đàn bà đều rất thích mặc những chiếc áo khoác dài với tay áo rất lạ, rộng từ vai cho đến khuỷu tay, rồi hở một đường từ khuỷu tay cho đến cổ tay. Ai cũng để tay áo lòng thòng hai bên hay là vắt nó ngược lại trên vai. Có một người đàn ông nhìn giống như là một người lính khi anh ta cột chúng lại sau cổ anh ta. Mũ nón của họ cũng rất khác lạ, hầu như là bằng phẳng, một vài cái cao hơn và có hình dạng rất kinh dị, tóc của đàn ông thì một là dài ngang vai còn không thì trên đỉnh đầu được cắt ngắn sát da đầu tạo thành một vòng tròn.
“Em biết anh nói gì rồi,” Tanya đồng ý và từ bỏ ý định chọc ghẹo anh về bộ trang phục của anh, vì so với những người đang đi trên đường thì nó ít dị thường hơn. Cô nói như thông cảm, “Anh biết không, Stefan, em đã biết được rất nhiều chuyện về anh trong cuộc hành trình này, bây giờ em có cảm giác như chúng ta là hai người bạn lâu năm ấy.”
Phản ứng của anh thay đổi lập tức. Anh không biết cô đang nói đến chuyện gì và cô có thể thấy anh đang rất bực bội. Vậy là quá tốt rồi. Cô mỉm cười với chính mình và đột nhiên thay đổi câu chuyện.
“Lazar không biết gì nhiều về cha của em, ngoài việc ông ấy rất được kính phục vì đã tiếp nối truyền thống của tổ tông để giữ vững ngôi vua, không để cho đế quốc Ottoman chiếm được Cardinia và những nước lân cận. Cha của anh cũng đã ngăn chặn bọn họ trong bao nhiêu năm qua phải không?”
“Chúng ta có ký hiệp ước với những nước ở xung quanh Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng quan trọng nhất là có những mối quan hệ khá tốt đẹp. Họ Janaceks luôn tin tưởng vào việc bắt tay làm bạn với các xứ láng giềng, sau khi đã cùng nhau đánh đuổi kẻ thù. Họ Barany cũng theo chủ trương đó.”
“Đúng vậy, Lazar bảo em nên hỏi Thủ Tướng của anh, Maximilian Daneff, về đời tư cá nhân của cha em, vì ông ấy biết rất rành. Nhưng anh ấy nói, anh có thể kể cho em nghe về cuộc chiến đẫm máu đã giết chết ông ấy và toàn gia chỉ trong vòng có vài tháng, phải không?”
Anh cuối cùng cũng nhìn cô đầy ngạc nhiên, “Em còn chưa biết tại sao mình bị gởi đi xa à? Vasili có thể nói cho em biết …”
“Em không muốn hỏi anh ấy,” Cô cắt ngang, “Nhưng anh thì em có thể hỏi bất cứ việc gì, vì anh sẽ trở thành chồng của em.”
Điều này càng làm anh ngạc nhiên hơn, đủ ngạc nhiên để anh hỏi lại, “Em chấp nhận rồi à?”
Tanya nhún vai, “Còn tùy thuộc…”
“Vào cái gì?”
“Vào anh đấy.”
“Là thế nào?” Anh thắc mắc, nhìn cô chăm chú làm cô khó khăn lắm mới nhìn thẳng được anh.
“Ồ, em không biết. Anh có thể thuyết phục em là anh muốn cưới em chẳng hạn, hay là thấy anh không thể sống thiếu em, hay là yêu em như điên dại.”
Thế là anh nhíu mày phẫn nộ làm cô không dám nhìn anh. Đúng ra cô nên nói một cách thành thật thay vì bông lơn như vậy và chấm dứt câu nói bằng câu “muốn đám cưới với em” thay vì nói ngớ ngẩn như vậy. Bây giờ thì anh nghĩ là cô đang trêu chọc anh rồi.
“Hay quá đấy, ngốc ạ. Mi có một cơ hội bằng vàng mà mi vừa đánh mất. Không tháo gỡ được nữa rồi.”
Cô nghĩ không biết có nên nói xin lỗi anh không? Cô lén nhìn anh và gần há hốc miệng. Đôi mắt anh đỏ như than đang cháy. Cô đã làm cho anh quá phẫn nộ, khỏi phải thắc mắc nữa, vì đã lâu, cô không còn bị anh đặt ngang đùi hay bị môi anh chiếm đoạt … Cảm giác ham muốn tràn ngập khắp người cô, mà cho đến lúc này cô mới nhận thức được. Lúc đầu, cô chỉ định chọc tức anh một chút khiến anh để lộ cảm giác đối với cô thôi. Cô đã không nghĩ đến hậu quả sẽ làm cho anh mất bình tĩnh như vậy, nhưng hậu quả đang đến gần và ngay bây giờ cô không còn sợ nó xảy ra nữa.
“Em có cần nghe câu trả lời không, Công chúa?”
Giọng nói của anh quá thấp và đầy đe dọa làm cô rùng mình. Anh đang cố kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ trong đường tơ kẽ tóc. Một câu trả lời sai của cô có thể làm cho nó nổ tung. Bộ cô muốn làm tình với anh trong chiếc xe ngựa đang chạy vào ban ngày như thế này à? Ngay lúc này cô không cần biết đến chuyện đó.
Chiếc cằm của cô hất lên bướng bỉnh, “Đúng vậy.”
“Kết hôn với em thì em sẽ trở thành Hoàng hậu,” Anh nhắc nhở cô, “Cũng đã đủ lý do để cho em chấp nhận một cách vui vẻ … nếu không muốn nói là sốt sắng đến thế.”
Đó không phải là câu trả lời mà cô hy vọng được nghe. Hình như là anh đã kềm chế được cơn thịnh nộ, cho dù cô có làm gì đi nữa.
Cô cố điều chỉnh ước mong của mình cho hợp với hiện thực. Cuối cùng, cô thở dài và xoay người nhìn ra cửa sổ.
“Em chưa biết,” Cô nói như kết thúc mọi chuyện, “Em còn đang cố nhập mình vào vai Công chúa, và tất cả những gì em có thể nói, chỉ là thân phận này mang đến cho em rất nhiều trang phục đẹp mà thôi.” Rồi, một cách cứng rắn hơn, cô nói, “Anh đang định kể cho em biết về cuộc chiến đẫm máu mà.”
“Bộ anh định làm vậy à?”
Cô nhìn anh cười mím, “Đúng vậy, nếu như không có lý do gì khác ngoài chuyện anh cảm thấy em nên biết.”
Cô im lặng chờ đợi, trong khi anh chỉ nhìn cô với cặp mắt ác quỉ đó. Khi sự nóng giận lắng xuống, cô biết anh đã bị thuyết phục là cô rất thật tình khi muốn biết về chuyện này.