Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess)

Chương 1



Luân Đôn, không xa nhà thờ St.George, quảng trường Hanover, mùa hè 1827

Hai lá phổi của anh bốc cháy.

Gregory Bridgerton đang chạy. Lao qua những con phố của London, mặc kệ những cái nhìn chòng chọc đầy hiếu kỳ của khách qua đường, anh đang chạy.

Có một nhịp điệu kỳ lạ, mạnh mẽ trong những chuyển động của anh – một hai ba bốn, một hai ba bốn – thúc anh, xô anh tiến lên phía trước cùng lúc tâm trí anh vẫn chỉ dồn vào một thứ và chỉ một thứ duy nhất đó thôi.

Nhà thờ.

Anh phải tới nhà thờ.

Anh phải dừng đám cưới lại.

Anh đã chạy bao lâu rồi? Một phút? Năm? Anh làm sao mà biết được, ai mà tập trung nổi vào cái khác trừ cái đích của anh ra.

Nhà thờ. Anh phải tới nhà thờ.

Nó bắt đầu vào lúc mười một giờ. Chính nó. Chính là cái nghi lễ đó. Nó là cái thứ không bao giờ nên xảy ra. Nhưng dầu sao đi nữa thì cô cũng đang thực hiện nó. Anh phải ngăn cô. Anh cũng chẳng biết làm bằng cách nào, và chắc chắn cũng không hiểu vì sao nốt, nhưng cô đang tiến hành rồi, và điều đó là một sai lầm.

Cô phải biết là nó sai.

Cô là của anh. Họ thuộc về nhau. Cô biết điều đó. Qủy tha ma bắt, cô thừa biết điều đó.

Một nghi lễ đám cưới thường diễn ra trong bao lâu? Năm phút? Mười? Hai mươi? Trước đây anh nào có để ý, đã bao giờ anh nảy ra ý định kiểm tra đồng hồ vào lúc bắt đầu với kết thúc đâu mà biết.

Anh chạy được bao lâu rồi? Hai phút? Hay mười?

Anh cua một vòng quanh góc phố và lao về phía trên đường Regent, cằn nhằn điều gì đó là một hành động đáng xấu hổ khi tới nơi của những "Xin thứ lỗi cho tôi", ấy thế mà anh đã làm vậy khi đâm sầm vào một quý ông ăn mặc chỉnh tề và làm văng cả cái túi của ông ta xuống đất.

Bình thường ra thì Gregory ắt hẳn sẽ dừng lại để giúp đỡ quý ông đó, rồi cúi xuống nhặt giúp chiếc túi lên, nhưng không phải hôm nay, không phải sáng nay.

KHÔNG PHẢI BÂY GIỜ.

Nhà thờ. Anh phải đến nhà thờ. Nghĩ được cái gì khác nữa đây. Anh phải không. Anh phải...

Chết tiệt! Anh đành dừng lại khi có một chiếc xe ngựa chặn ngay trước mặt. Hai tay anh thả lỏng trước đùi – không phải bởi vì anh muốn thế, nhưng phần nào là bởi cơ thể dữ dội của anh đòi hỏi điều đó – anh hớp một ngụm lớn không khí, cố gắng làm dịu đi sự gấp gáp đang gào thét trong lồng ngực, nó bùng cháy một cách khủng khiếp, thiêu vụn mọi cảm xúc như là...

Chiếc xe ngựa vừa vượt qua anh lại tiếp tục chạy. Anh giờ đã ở rất gần rồi. Anh có thể làm được điều đó. Không thể nhiều hơn năm phút từ lúc anh rời nhà. Có lẽ là sáu. Hình như là sáu phút rưỡi, nhưng không đời nào nhiều hơn bảy được.

Anh phải dừng nó lại. Nó sai lè lè ra đấy. Anh phải dừng nó lại. Anh sẽ dừng nó lại.

Anh đã có thể trông thấy nhà thờ. Cách đó một đoạn, tháp chuông xám của nó in dần lên bầu trời trong xanh. Có ai đó đã treo những bông hoa lên bên trên những chiếc đèn. Anh không rõ chúng là hoa gì – vàng và trắng, chủ yếu là vàng. Chúng đổ tràn về phía trước với sự buông thả liều lĩnh, đầy ăm ắp trong các cái giỏ. Ôi trông mới hớn hở, tràn trề hứng khởi làm sao và là tất cả những gì không ổn. Hôm nay không phải là ngày để chúc mừng. Càng không phải một sự kiện để sau này kỷ niệm.

Và anh sẽ ngăn nó xảy ra.

Anh giữ cho mình chậm lại đủ để có thể bước những bước nhịp nhàng và giấu nhẹm đi sự suy sụp đang chình ình trên bản mặt, sau đó giật mạnh cánh cửa, rộng ra, rộng hơn nữa, rồi nghe tiếng nó đóng sầm lại rõ rành rành như thể nó đã phá tan tành bức tường phía ngoài kia. Có lẽ anh nên nín thở. Có lẽ anh nên đi vào một cách trật tự, tự cho mình vài giây để đánh giá hoàn cảnh, để đo khoảng cách của mình với họ mới đúng.

Nhà thờ im phắc. Bài nói tẻ nhạt của ông mục sư cũng ngừng lại, và mọi cái cạnh của những băng ghế dài đều đan lại với nhau cho đến khi tất cả mọi người quay mặt về phía sau lưng họ.

Hướng về anh.

"Đừng", Gregory hổn hển, nhưng tại hơi thở của anh quá ngắn, nên anh có thể nghe thấy từ đó thật rành rọt.

"Đừng", anh nói, lần này to hơn, níu chặt lấy cái gờ của những băng ghế khi anh loạng choạng tiến về phía trước. "Đừng đồng ý".

Cô không nói gì, nhưng anh nhìn cô. Anh nhìn cô, miệng cô há ra đầy kinh ngạc. Anh thấy bó hoa cưới của cô trượt dần khỏi tay, và anh biết – thề có Chúa, cô ngừng thở rồi.

Cô thật xinh đẹp. Mái tóc vàng của cô như chứa những tia nắng, và ánh sáng của nó mạnh mẽ bao trùm lấy anh. Anh đứng thẳng dậy, dù vẫn hít thở một cách khó khăn nhưng bây giờ anh có thể bước đi mà không cần giúp đỡ, anh rời tay ra khỏi những chiếc ghế.

"Đừng đồng ý", anh nói lại một lần nữa, di chuyển đến trước mặt cô với vẻ mặt rụt rè của một người đàn ông biết anh ta khao khát cái gì.

Biết cái gì là nên.

Cô vẫn không nói gì. Không một ai. Đúng là ngược đời. Những ba trăm con người chuyên ngồi lê đôi mách ở London đang tụ tập trong một tòa nhà, và không ai trong đó thốt nổi một lời. Ai cũng tròn mắt nhìn anh ngay khi chàng bước vào giữa hai hàng ghế.

"Anh yêu em", anh nói, ngay ở đây, ngay trước mặt tất cả mọi người. Ai thèm quan tâm? Anh sẽ không giữ nó như một bí mật nữa. Anh sẽ không để cô lấy một kẻ nào đó mà không chắc chắn rằng đã làm cho cả thế giới biết rằng cô là người sở hữu trái tim anh.

"Anh yêu em", anh nhắc lại, ở góc phòng phía xa anh có thể nhìn thấy mẹ và em gái anh, cứng đờ trên ghế với những cái mồm há hốc.

Anh tiếp tục bước tới. Đi vào giữa hai hàng ghế, mỗi bước thêm liều, mỗi bước thêm chắc chắn.

"Đừng đồng ý", anh nói, dần bước ra khỏi hai hàng ghế để tiến về phía điện thờ. "Đừng lấy anh ta".

"Gregory" cô thì thào "Sao anh lại làm thế?"

"Anh yêu em", anh trả lời, bởi vì đó là điều duy nhất để nói. Là điều duy nhất làm nên toàn bộ vấn đề.

Mắt cô trở nên lấp lánh, và anh có thể thấy cô đang dần tìm lại được hơi thở của mình. Cô ngước nhìn người đàn ông cô cố gắng lấy làm chồng. Lông mày của anh ta khẽ nhướn lên, rồi nhún một bên vai, như muốn nói rằng đó là sự lựa chọn của cô.

Gregory hạ một đầu gối xuống "Hãy lấy anh", anh nói thật chân thành "Hãy lấy anh".

Anh nín thở. Toàn bộ nhà thờ nín thở.

Cô hướng đôi mắt về phía anh. Đôi mắt trong veo của cô mở to, và tất cả những điều anh từng nghĩ thật tuyệt vời, là thật.

"Hãy lấy anh", anh thì thầm, lần cuối.

Đôi môi cô run rẩy, nhưng giọng nói thật rõ ràng khi cô trả lời...

Thực ra thì nam chính của chúng ta đã sa vào lưới tình.

Hai tháng trước.

Không giống như tất cả những người đàn ông mà anh quen, Gregory Bridgerton tin vào tình yêu đích thực.

Anh hẳn là một thằng ngố nếu không nghĩ thế.

Theo nhận xét của những người sau đây:

Anh cả, Anthony.

Chị cả, Daphne.

Các anh trai Benedict và Colin, không kể các chị em gái Eloise, Francesca và (rất đáng cáu nhưng đó là sự thật) Hyacinth, tất cả những người – tất cả những con người hiện phải nói là đang mụ cả người trong hạnh phúc với những bà vợ, ông chồng của họ.

Đối với đấng mày râu, tình trạng yêu đương chẳng sản sinh ra cái gì nhiều như sự cáu bẳn, nhưng với Gregory, người đã được sinh ra với sự hứng khởi đặc biệt, nếu thi thoảng (theo em gái anh) có gây phiền phức, hay khích lệ ai thì đơn giản đó chỉ là anh không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ luôn tin vào một điều hiển nhiên:

Tình yêu tồn tại.

Nó không phải là những thêu dệt lưa thưa của trí tưởng tượng, được thiết kế để giữ cho những nhà thơ khỏi chết đói nhăn răng. Nó có thể không phải là cái gì đó mà người ta có thể nhìn, ngửi hay chạm vào, nhưng nó vẫn tồn tại ngoài kia, và nó chỉ còn là vấn đề thời gian trước anh mà thôi, tìm ra người phụ nữ trong mộng rồi sống một cuộc sống ổn định, con đàn cháu đống và giải quyết những sở thích rắc rối như giấy dán tường hay bộ sưu tập bàn nạo củ quả.

Dù vậy, nếu một ai đó muốn cho đánh giá cao điều đó, thì đích thị đúng là đang cho điểm một khái niệm không thực tế, những giấc mơ của anh không chính xác bao gồm cả một người phụ nữ. À thì có ai hội tụ đầy đủ những thuộc tính rõ ràng và tương tự như vậy đâu. Anh chẳng biết tí gì về người phụ nữ của đời anh, người được cho rằng phải biến đổi cuộc đời anh một cách toàn diện, khiến anh trở thành một trụ cột hạnh phúc bất kể khó khăn hay hoạn noạn. Anh cũng không biết cô lùn hay cao, đen hay trắng nốt. Anh thích nghĩ rằng cô là người thông minh, đẹp tinh tế và hài hước nữa, nhưng ngoài điều đó ra, làm cách nào mà anh biết được? Cô có thể e thẹn hoặc nhiều lời một tí. Cô có thể thích hát. Hoặc không. Có thể cô là một người phụ nữ cưỡi ngựa với nước da bẩm sinh đã ửng hồng do dành quá nhiều thời gian ở ngoài trời.

Anh không biết nữa. Khi điều đó xảy đến với người phụ nữ ấy, thì cô hẳn là người phụ nữ tuyệt vời mà hiện thời không có tồn tại trên cõi đời này, anh sẽ biết tất cả những điều đó thôi, ngay khi anh tìm thấy cô...

Anh sẽ biết.

Anh không rõ sao anh lại biết, nhưng anh chắc chắn là anh sẽ biết. Một điều quan trọng đến thế này, có thể làm rung chuyển mặt đất và thay đổi số phận, ừm, đương nhiên là nó sẽ không xuất hiện một cách nhẹ nhàng rồi. Nó sẽ đến một cách tràn trề và mạnh mẽ, như câu thành ngữ một tấn gạch vậy đó. Câu hỏi duy nhất chỉ là khi nào thôi.

Và trong thời gian chờ đợi, anh thấy chẳng có lý do nào để anh không tận hưởng một chút khoảnh khắc vui vẻ trong khi mong ngóng sự xuất hiện của cô cả. Xét cho cùng, một gã đàn ông không cần phải sống thanh đạm như một thầy tu trong khi đợi tình yêu đích thực của đời mình.

Gregory là, bằng tất cả ghi chép, một mẫu đàn ông thực sự điển hình của Luân Đôn, với sự sung túc – mặc dù không đến mức hoang phí – phải nói là cũng phần nào bị hạn chế, bạn bè đông đảo, và đủ thông minh để biết khi nào cần rời khỏi bàn đánh bạc. Anh được biết đến là người khá hòa nhã trong Mùa Lễ hội. Nếu không chính xác được ở đầu danh sách (có bốn cậu con trai chẳng bao giờ được đoái hoài đến), thì anh luôn là người được ưa chuộng khi các quý phu nhân cần một quý ông đủ tư cách để cho đủ cặp trong các bữa tiệc chiêu đãi.

Điều khiến sự công nhận về anh đi xa hơn một chút – luôn luôn là thu nhập của anh.

Có lẽ anh nên đặt ra một ít mục đích cho đời mình. Vài loại phương hướng, hoặc chỉ là một nhiệm vụ có ý nghĩa để hoàn thành. Nhưng chúng có thể đợi, phải vậy không? Sớm thôi, anh chắc chắn, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng. Anh sẽ biết anh muốn thực hiện việc gì, và người nào anh muốn thực hiện cùng với anh, và trong lúc đợi, anh sẽ không có khoảng thời gian dễ chịu. Không, ít nhất thì cũng chỉ thời điểm này thôi.

Giải thích đây này:

Gregory hiện tại đang ngồi trong một chiếc ghế bọc da, một chiếc khá là thoải mái, quả thực không gây vấn đề gì ngoài sự thật rằng bởi nó không mang đến chút bất tiện nào đã dẫn đến việc mơ giữa ban ngày, dẫn đến điều tiếp theo là không thèm nghe anh trai anh nói, người mà, chú ý nhé, đang đứng xa chừng một mét rưỡi, khò khè về điều gì đó, gần như chắc chắn dính líu đến những biến tấu của các cụm từ như bổn phận và trách nhiệm.

Gregory không thực sự chú ý lắm. Hiếm khi anh chú ý.

Ờ, không, cũng thi thoảng chú ý, nhưng...

"Gregory? Gregory!"

Anh nhìn lên, chớp mắt. Hai cánh tay Anthony khoanh lại, chưa bao giờ là dấu hiệu tốt. Anthony là Tử tước Bridgerton, và đã được hơn hai mươi năm rồi. Và trong khi anh là, Gregory sẽ là người đầu tiên nhấn mạnh, người anh trai tốt nhất, anh cũng sẽ biến thành chúa tể còn hơn cả chuyên quyền.

"Thiết tha mong em thứ lỗi cho việc xâm nhập vào tâm trí em nhé," Anthony nói bằng cái giọng khô khan, "nhưng em có, giả sử thôi – chỉ giả sử thôi – nghe thấy anh nói bất cứ điều gì không?"

"Chăm chú í chứ," Gregory nhắc lại như vẹt, gật đầu với cái anh cho rằng vừa đủ trọng lực. "Phương hướng."

"Thế hử," Anthony trả lời, và Gregory hoan hô bản thân gì đã diễn xuất rõ là truyền cảm. "Thật mừng vì cuối cùng em đã chịu tìm hướng đi tiếp cho cuộc đời mình."

"Đương nhiên rồi," Gregory lầm bầm, phần lớn là bởi anh đã bỏ bữa tối, nên anh đói lắm, và anh đã nghe thấy chị dâu anh đang cho phục vụ bữa ăn nhẹ ở trong vườn. Vả lại, không bao giờ là thông minh nếu cãi lại Anthony. Không bao giờ.

"Em phải thay đổi. Chọn một con đường mới đi."

"Thực vậy." Có lẽ nên có bánh sandwich. Anh có thể ăn khoảng bốn mươi cái bánh bé tí lố bịch ấy với những lớp vỏ cứng được ngắt bỏ ngay sau đó.

"Gregory."

Giọng Anthony nén lại. Điều đó, trong khi thật khó mà mô tả, lại đủ dễ dàng để nhận ra. Và Gregory biết đã đến lúc phải để ý thực sự.

"Được rồi," anh nói, bởi vì quả thực, đúng là xuất sắc khi một âm tiết đơn giản có thể trì hoãn cho một câu ra trò. "Em cho rằng em sẽ tham gia vào giới tăng lữ."

Câu đó đã khiến Anthony lạnh người. Chết, đông, lạnh. Gregory dừng lại để thưởng thức khoảnh khắc ấy. Qúa tệ khi anh phải trở thành một mục sư chết dẫm để đạt được điều đó.

"Nhắc lại xem," Anthony cuối cùng cũng lầm bầm.

"Không phải em có nhiều lựa chọn," Gregory nói. Và khi những từ đó hiện ra, anh chợt thấy đó là lần đầu tiên anh nói chúng. Không hiểu làm sao điều đó đã khiến chúng trở nên chân thực, và còn lâu bền hơn nữa. "Là quân đội hoặc tăng lữ," anh tiếp tục, "và, ờ, phải nói là – em là một tay súng cực tệ."

Anthony không nói gì. Họ bọn họ đều biết đó là sự thật.

Sau một phút im lặng lúng túng, Anthony lẩm bẩm, "Còn có kiếm nữa."

"Vầng, nhưng với vận may của em thì em sẽ bị đi đóng quân ở Sudan* cho xem," Gregory nhún vai. "Không đến mức chán quá, nhưng quả thực, nóng chết đi được. Liệu anh có muốn đi không?"

Sudan*: là một nước ở Đông Bắc Châu Phi, là đất nước lớn nhất Châu Phi.

Anthony ngay lập tức chần chừ. "Không, dĩ nhiên là không."

"Và," Gregory thêm vào, bắt đầu tự khoái chí, "còn có mẹ nữa."

Ngừng một chút. Rồi: "Mẹ thì có liên quan gì đến Sudan hả?"

"Mẹ sẽ không thích chuyến đi của em đâu, và rồi anh, anh hẳn cũng biết, sẽ là người phải nắm tay mẹ tất cả những lúc mẹ lo lắng, hoặc có những cơn ác mộng khủng khiếp về..."

"Đừng nói nữa," Anthony ngắt lời.

Gregory tự cho mình cười thầm trong bụng. Thực là không phải với mẹ anh, người mà, chỉ cần chú ý để nhận ra, chưa bao giờ từng một lần tin vào điềm báo tương lai với bất cứ thứ gì mơ hồ như một giấc mơ. Nhưng bà sẽ căm ghét chuyến đi của anh đến Sudan, và Anthony sẽ phải lắng nghe điều phiền muộn của bà hết lần này cho đến lần khác cho xem.

Và bởi Gregory không đặc biệt muốn rời khỏi biển sương mù ở nước Anh, để nêu ra điểm đó, dù gì thì gì.

"Thôi được," Anthony nói. "Thôi được. Anh rất vui, vậy thì, chúng ta cuối cùng cũng có thể kết thúc được cuộc thảo luận này rồi."

Gregory nhìn lên cái đồng hồ.

Anthony hắng giọng, và rồi khi anh nói, có một chút nôn nóng trong giọng anh. "Và bởi em cuối cùng cũng nghĩ đến tương lai của bản thân."

Gregory cảm thấy có gì đó siết lại phần sau hàm anh. "Em hai sáu rồi" anh nhắc anh mình. "Chắc chắn đủ trẻ để cuối cùng cũng hữu dụng với thế giới."

Anthony chỉ nhấc một chiếc lông mày lên. "Vậy để anh liên hệ với tổng giám mục nhé? Để tìm cho em một giáo khu nào đó?"

Ngực Gregory xoắn lại trong một cơn ho co thắt không mong đợi. "Ơ, không," anh nói khi anh có thể. "Vẫn chưa, ít nhất là thế."

Một góc miệng Anthony chuyển động. Nhưng không nhiều lắm, và không, với bất kì một định nghĩa mở rộng nào, cho đó là một nụ cười. "Em có thể kết hôn," anh êm ái nói.

"Em có thể," Gregory đồng ý. "Và em sẽ. Thực tế là em sẽ lên kế hoạch."

"Thật ấy?"

"Khi em tìm thấy đúng người." Và rồi, trước vẻ mặt nghi ngờ của Anthony, anh thêm vào, "Chắc chắn là anh, trong tất cả mọi người, sẽ dặn em rằng một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu còn hơn cả thích hợp."

Anthony hơi bị nổi tiếng là mê mụ vợ mình, người ngược lại dĩ nhiên là cũng mụ người đến không giải thích nổi với anh. Anthony còn nổi tiếng vì tận tụy với bảy đứa em của mình nữa, vì thế Gregory không cần phải cảm thấy xúc động trào dâng khi nghe anh trai mình nhẹ nhàng nói, "Anh ước em sẽ có được tất cả những niềm hạnh phúc mà anh được trải qua."

Gregory được cứu khỏi phải trả lời bằng chính tiếng rột rột cỡ lớn từ bụng anh. Anh trao cho anh mình một cái mặt bẽn lẽn. "Xin lỗi. Em lỡ mất bữa tối."

"Anh biết. Bọn anh đã mong em đến sớm hơn."

Gregory tránh bản thân mình co rúm lại. Vừa kịp.

"Kate hơi buồn."

Thôi thế là xong. Khi Anthony thất vọng là một chuyện. Chứ khi anh ấy cho rằng vợ mình đang phiền lòng vì điều gì đó thì...

Ờ, đó là lúc Gregory biết anh gặp rắc rối thật rồi. "Xuất phát muộn từ Luân Đôn," anh lẩm bẩm. Đó là sự thật, nhưng tuy vậy, không thể bào chữa cho cách xử sự tệ hại thế này. Anh đã được mong sẽ đến bữa tiệc ở trang viên vào đúng giờ ăn tối, và anh đã không đến. Anh gần như đã nói, "Em sẽ lên tinh thần cho chị ấy," nhưng phút cuối anh lại ngậm miệng lại. Anh biết thể nào cũng tệ hơn cho mà xem, suýt thì anh đã tôn vinh cái tính lề mề của anh, ngạo mạn cho rằng anh có thể dỗ xuôi cho bất kì một tội lỗi nào với một nụ cười và một lời giải thích liến thoắng.

Điều mà anh vẫn thường làm, nhưng không phải những lúc như thế này...

Anh không muốn thế.

Bởi vậy anh chỉ nói, "Em xin lỗi." Và anh cũng thực sự hối lỗi.

"Cô ấy ở trong vườn," Anthony nói cộc cằn. "Anh nghĩ cô ấy định có một buổi khiêu vũ - ở sân trong, nếu em tin nổi."

Gregory có thể. Nghe chính xác như chị dâu của anh. Chị ấy không phải kiểu người sẽ để bất kì một giây phút hứng khởi nào trôi vèo qua chị ấy, và với thời tiết đẹp lạ kì như thế này, tại sao lại không tổ chức một buổi khiêu vũ ngẫu hứng ngoài trời chứ?

"Thể nào em cũng nhảy với người nào cô ấy muốn cho xem," Anthony nói. "Kate không thích bất cứ tiểu thư trẻ nào cảm thấy lẻ loi đâu."

"Đương nhiên là không rồi," Gregory lẩm bẩm.

"Anh ra sẽ với em trong mười lăm phút nữa," Anthony nói, rồi quay lại chiếc bàn, nơi có vài chồng giấy đang đợi anh. "Anh có một số mục phải hoàn thành đã."

Gregory đứng. "Em sẽ qua đó với chị Kate." Và cuối cùng, cuộc nói chuyện riêng rõ ràng đã kết thúc, anh rời căn phòng và hướng thẳng ra khu vườn.

Đã lâu rồi anh mới trở lại Aubrey Hall, ngôi nhà mà tổ tiên Bridgerton truyền lại. Cả đại gia đình đã tụ họp tại vùng Kent ở đây vào lễ Giáng sinh, đương nhiên, nhưng sự thật là, đây không phải là nhà đối với Gregory, và chưa bao giờ thực sự là nhà. Sau khi cha anh mất, mẹ anh đã đi ngược lại truyền thống cũng như những quy ước thông thường bằng cách dành hầu hết thời gian trong năm ở Luân Đôn. Bà chưa bao giờ nói, nhưng Gregory luôn ngờ rằng ngôi nhà cổ trang nhã này đã lưu giữ quá nhiều kỉ niệm khiến bà đau buồn.

Bởi vậy, Gregory lúc nào cũng có cảm giác ở nhà khi ở trong thành phố hơn là ở vùng quê. Ngôi nhà Bridgerton, ở Luân Đôn, là mái nhà suốt thời thơ ấu của anh, không phải là Aubrey Hall. Tuy vậy, anh vẫn thích những chuyến viếng thăm của anh, và anh vẫn chơi mãi những trò đuổi bắt thôn dã, như cưỡi ngựa hay bơi lội (khi cái hồ đủ ấm), và cũng khá kì quặc, anh thích thay đổi không gian. Anh thích không khí yên tĩnh và trong lành sau hàng tháng trời ở thành phố.

Và anh cũng thích cái cách anh có thể bỏ tất cả lại phía sau khi nơi này trở nên quá yên tĩnh và quá trong lành. Đêm vũ hội được tổ chức ở bãi cỏ phía nam, hoặc chỗ nào đó khi anh được người quản gia thông báo cho biết lúc anh mới đến. Đúng là một nơi thích hợp để tổ chức khiêu vũ ngoài trời, hướng tầm nhìn ra chiếc hồ, và một sân sau thật rộng với đầy ắp những ghế ngồi cho các họat động ít vận động hơn.

Khi anh lại gần phòng khách dài được mở ra phía ngoài, anh có thể nghe thấy những âm thanh rì rầm nho nhỏ lan qua cánh cửa kiểu Pháp. Anh không chắc có bao nhiêu người được chị dâu anh mời đến – có lẽ khoảng giữa hai mươi hoặc ba mươi. Đủ nhỏ để tạo không khí ấm cúng, nhưng vẫn đủ lớn để một người có thể trốn thoát đi tìm vài phút thanh bình và im ắng mà không để lại một lỗ hổng lớn trong buổi hội họp.

Khi Gregory đi qua phòng khách, anh hít một hơi dài, cố gắng tỏ ra không quá chờ đợi để xem xem chị Kate đã quyết định phục vụ thứ thức ăn gì. Sẽ không có nhiều; đương nhiên, bởi chị ấy đã khoản đãi các vị khách một bữa thịnh soạn trong bữa tối rồi.

Kẹo, Gregory biết ngay, mang hương quế khi anh bước tới những phiến đá màu xám nhạt ở sân trong. Anh phì ra một hơi thở thất vọng. Anh chết đói đây này, và giờ phải một tảng thịt lớn thì nghe có vẻ mới là thiên đường với anh.

Nhưng anh đã đến muộn, và đó chẳng phải lỗi của ai ngoài chính anh, và Anthony sẽ ngắt đầu anh nếu anh không chịu tham gia bữa tiệc ngay lập tức, bởi thế những chiếc bánh ngọt và bánh quy cũng được lắm rồi.

Một làn gió ấm áp thổi nhẹ lên làn da anh khi anh bước ra phía ngoài. Đúng là đợt nóng khác thường với tháng năm; tất cả mọi người đều bàn tán về nó. Đây là kiểu thời tiết có vẻ sẽ nâng tinh thần – dễ chịu khủng khiếp đến nỗi không một ai có thể ngừng mỉm cười. Và thực vậy, những vị khách đi loanh quanh ngoài kia ai nấy đều trông rõ là vui vẻ; cuộc chuyện trò rì rầm nho nhỏ dần nổi lên những tràng cười vang rền một cách thường xuyên hơn.

Gregory nhìn quanh, vừa tìm các món ăn vừa tìm những người anh quen biết, và nhất là chị dâu Kate của anh, người rõ ràng anh được lệnh phải đến trình diện đầu tiên. Nhưng khi đôi mắt anh quét tới quét lui, thay vào đó anh đã nhìn thấy...

Cô ấy.

Cô ấy.

Và anh biết. Anh biết cô chính là người anh hằng tìm kiếm. Anh đông cứng cả người, chết đứng. Không khí không bay đến chỗ anh; hơn thế nữa, nó dường như còn chầm chậm lẩn đi chỗ khác cho đến khi nơi này chẳng còn lại gì, và chỉ có mình anh đứng đó, đói meo, và đau đớn nhiều hơn nữa.

Anh không thể nhìn thấy mặt cô, không cả nét mặt nhìn nghiêng. Chỉ thấy mỗi lưng cô, chỉ thấy mỗi đường cong hoàn hảo đến ngoạn mục ở cổ cô, và một búi tóc vàng óng bồng bềnh cuộn lại phía trên bờ vai cô.

Và tất cả những gì anh có thể nghĩ là -Mình yếu quá.

Với tất cả phụ nữ, anh đều thấy yếu. Cường độ này, ngọn lửa này, cảm xúc mãnh liệt về sự đúng đắn này – anh chưa bao giờ cảm thấy thứ gì như thế.

Có thể ngớ ngẩn. Có thể điên. Chắc chắn bao gồm cả hai thứ đó. Nhưng anh đã chờ đợi. Cho giây phút này, quá lâu rồi, và anh vẫn đợi. Và đột nhiên lại trở nên rõ ràng – lý giải tại sao anh không gia nhập quân đội hay làm tăng lữ, hoặc nhận một trong những lời đề nghị thường xuyên của anh trai anh về việc quản lý một điền trang nhỏ hơn của dòng họ Bridgerton.

Anh vẫn chờ. Tất cả là thế đấy. Qủy, anh thậm chí còn chưa nhận ra làm sao anh có thể chẳng làm cái gì mà chỉ chờ đợi cho đến giây phút này.

Và đây rồi.

Cô ấy đây.

Và anh biết.

Anh biết chứ.

Anh di chuyển từ từ qua bãi cỏ, quên hết cả thức ăn lẫn chị Kate. Anh xoay sở để lầm bầm lời chào của anh với một hoặc hai người khi anh vượt qua họ, tiếp tục giữ lấy bước chân của anh. Anh phải đến bên cô ấy. Anh phải trông thấy mặt cô ấy, hít vào mùi hương của cô ấy, và biết được giọng nói của cô ấy.

Và rồi anh cũng ở đó, đứng chỉ cách xa không đến nửa nét. Anh không thở, sợ hãi, và chẳng hiểu sao chỉ đơn thuần thỏa mãn khi đứng trước sự hiện diện của cô ấy.

Cô đang nói với một tiểu thư trẻ khác, với lòng nhiệt tình đủ để khẳng định hai người là bạn thân. Anh đứng đó trong chốc lát, chỉ ngắm nhìn họ cho đến khi họ chậm rãi quay lại và nhận ra anh đang đứng đó.

Anh mỉm cười. Dịu nhẹ, nhưng chỉ một tí tẹo thôi. Và anh nói...

"Xin chào!"

Lucinda Abernathy, biết thừa rồi, à, mọi người đều biết cô, là Lucy, bít đi một tiếng rên khi cô quay lại phía quý ông đã âm thầm đi qua cô, có lẽ để giương đôi mắt bê về phía Hermione, giống như, hừm, tất cả những người gặp Hermione đều làm.

Đúng là hơi bị mạo hiểm khi kết bạn với Hermione Watson. Cô ấy đã thu thập được cả đống trái tim tan vỡ trên con đường vị cha sở già xuôi xuống tu viện để sưu tầm những con bướm vậy.

Chỉ duy một điều khác biệt, thuộc bản chất, đương nhiên, đó là Hermione không xiên bộ sưu tập của cô ấy với những chiếc đinh ghim nhỏ bé xấu xí. Công bằng mà nói, Hermione không muốn chiến thắng trái tim của các quý ông, và cô ấy chắc chắn cũng không bao giờ định đập vỡ bất cứ trái nào trong số ấy. Nó chỉ là... tự xảy ra. Lucy bây giờ đang được chứng kiến này. Hermione là Hermione, với mái tóc vàng nhạt như bơ, gương mặt hình trái tim, và một đôi mắt to, tròn xanh sẫm đến giật mình.

Lucy, mặt khác, là... ừ, cô không phải là Hermione, quá rõ ràng. Cô đơn giản chỉ là chính cô, và trong hầu hết thời gian, vậy là đủ.

Lucy là, theo mọi mặt có thể trông thấy được, chỉ một chút kém hơn Hermione. Tóc ít vàng hơn một chút. Ít mảnh khảnh hơn một chút. Đôi mắt ít sắc sỡ hơn một chút với màu hơi xanh nhuộm xám, quả thật, hoàn toàn quyến rũ khi đem so sánh với bất cứ ai khác ngoài Hermione, nhưng điều đó chẳng ích lợi nhiều, khi cô không bao giờ đi đâu mà không có Hermione.

Cô đã chấm dứt điều sửng sốt đến choáng váng này một ngày nọ trong khi không chú ý đến bài học của mình trong môn Văn học và tác phẩm Anh tại trường Tiểu thư Moss dành cho các quý cô quyền quý, nơi cô và Hermione đã theo học trong ba năm trời.

Lucy kém hơn một chút. Hoặc có lẽ, nếu ai đó muốn đặt một tiêu chuẩn kĩ lưỡng hơn, cô đơn giản là không xinh đẹp.

Cô là người, cô cho là thế, quyến rũ vừa phải, theo kiểu khỏe mạnh, cổ điển, mang dáng vẻ của một bông hồng Anh, nhưng đàn ông hiếm khi (ồ, thôi được rồi, chưa bao giờ) trở nên câm như hến trước sự hiện diện của cô.

Hermione, dù sao đi nữa... ừm, thật tốt khi cô ấy là một người đáng yêu. Nếu không cô đã không thể nào kết bạn được với cô ấy rồi.

À mà chuyện đó và sự thật đơn giản rằng cô ấy không thể khiêu vũ nữa. Van, điệu vũ bốn cặp, điệu minuet – thực sự không thành vấn đề.

Nếu có cái gì dính đến âm nhạc và chuyển động, thì Hermione đều không thể làm được gì.

Và thật là đáng yêu.

Lucy không nghĩ mình là một người đặc biệt nông cạn, và cô dám khẳng định như thế, nếu có ai hỏi, cô sẽ tự nguyện ném bản thân mình ra trước xe ngựa của người bạn thân nhất, nhưng thẳng thắn mà nói thì có một sự thỏa mãn nào đó trong sự thật rằng cô gái xinh đẹp nhất nước Anh chỉ đứng cách cô chưa đến một mét, ít nhất thì cũng thuộc một trong số câu lạc bộ những người đẹp nhất ấy rồi. Nói một cách ẩn dụ ấy.

Và giờ ở đây còn có một người khác nữa. Đàn ông, tất nhiên, không cách đến nửa mét. Đẹp trai nữa. Cao, mặc dù không cao quá, với mái tóc nâu ấm áp và một nụ cười còn hơn cả dễ chịu. Và ánh lấp lánh trong đôi mắt anh ta nữa, màu sắc của nó khiến cô khó mà đoán rõ trong không gian buổi đêm mờ tối này.

Không kể đến cô không thể thực sự nhìn vào đôi mắt anh ta, khi anh ta không hề nhìn cô. Anh ta đang nhìn Hermione, như những người đàn ông khác lúc nào chả thế.

Lucy mỉm cười lịch sự, mặc dù cô không thể tưởng tượng được anh ta sẽ chú ý, và đợi anh ta cúi đầu và tự giới thiệu về mình.

Và rồi anh ta đã làm cái điều đáng ngạc nhiên nhất ấy. Sau khi hé lộ tên – cô nên biết anh ta là một người nhà Bridgerton từ những nét tương đồng – anh ta đã cúi xuống và hôn tay cô trước.

Hơi thở của Lucy tắc nghẽn.

Và rồi, dĩ nhiên, cô nhận ra được anh ta đang làm gì.

Ồ, anh ta thật giỏi. Anh ta thực sự giỏi ấy. Không gì, không gì có thể khiến một người đàn ông chiếm được cảm tình của Hermione nhanh hơn bằng cách tán tụng Lucy.

Qúa tệ cho anh ta là trái tim Hermione mặt khác đã được đính ước mất rồi.

Ơ mà thôi. Ít nhất cũng rất là thú vị khi quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra.

"Tôi là Hermione Watson," Hermione đang nói, và Lucy nhận ra chiến thuật của công tử Bridgerton (mạn phép cho em được học theo các chị bên vietlove :D) còn thông minh gấp bội. Bằng cách hôn bàn tay Hermione sau, anh ta có thể nấn ná với bàn tay, và cô ấy, thực sự, và rồi cô ấy sẽ là người đòi hỏi cần phải giới thiệu.

Lucy gần như bị ấn tượng. Nếu không kể đến những thứ khác nữa, riêng chuyện này đã khiến người đàn ông mảnh khảnh này được đánh giá là thông minh trên mức trung bình rồi.

"Và đây là bạn thân nhất của tôi," Hermione tiếp tục, "Qúy cô Lucida Abernathy." Cô ấy nói theo cái cách mà cô ấy luôn nói, với tình yêu và lòng tận tụy, và có lẽ chính xác là với nét mặt trần trụi đến tuyệt vọng, như muốn nói – Vì Chúa, hãy nhìn Lucy một cái đi xem nào.

Nhưng đương nhiên chẳng bao giờ bọn họ làm thế. Chỉ trừ khi bọn họ muốn tìm lời khuyên liên quan đến Hermione, đến trái tim cô ấy, và để chiến thắng được nó. Khi chuyện đó xảy đến, mức yêu chuộng của Lucy luôn ở bậc cao. Công tử Bridgerton – công tử Gregory Bridgerton, Lucy thầm sửa lại, bởi vì ở đây, như những gì cô biết, có tổng cộng ba người Bridgerton cả thảy, nếu không tính đến vị Tử tước, đương nhiên rồi – quay sang và khiến cô ngạc nhiên với một nụ cười thắng lợi và đôi mắt ấm áp. "Cô thấy thế nào, quý cô Lucinda?" anh thì thầm.

"Rất tuyệt, cảm ơn anh," và rồi cô có thể tự đá mình vì cô đã thực sự lắp bắp trước chữ cái "r" trong từ "rất", nhưng vì Chúa, bọn họ chả buồn nhìn lấy cô một lần sau khi đã quay sang nhìn chằm chú vào Hermione, chưa bao giờ.

Làm sao anh ta có thể thấy hứng thú với cô cơ chứ?

Không, không đời nào. Có bao giờ bọn họ thế đâu.

Và thực ra, có vấn đề gì đâu nhỉ? Đương nhiên sẽ hay ho hơn nhiều nếu một người yêu cô say đắm và điên cuồng cho có sự khác biệt. Thật đấy, cô sẽ không ngại để bận tâm đâu. Nhưng sự thật là, Lucy trên thực tế đã được đính ước với ngài Haselby và chuyện này đã được nhiều năm, và nhiều năm và nhiều năm rồi, bởi thế chẳng việc gì phải chìm trong mộng tưởng với người hâm mộ của cô cả. Chẳng dẫn đến đâu.

Và bên cạnh đó, chắc chắn đó không phải là lỗi của Hermione khi cô ấy được sinh ra với gương mặt của một thiên thần.

Bởi thế Hermione là nàng tiên cá, và Lucy là người bạn đáng tin cậy, và tất cả đều phù hợp với thế giới này. Nếu không phù hợp, vậy thì ít nhất cũng có thể đoán trước được kết cục rồi.

"Chúng tôi có lẽ nên tính anh vào những người chủ trì phải vậy không?" Lucy cuối cùng cũng hỏi, bởi vì chẳng ai chịu nói gì một khi tất cả bọn họ đều đã hoàn thành những thủ tục chào hỏi cần thiết. "Rất hân hạnh được gặp anh."

"Tôi e là không," công tử Bridgerton trả lời. "Tôi cũng thích được chịu trách nhiệm cho các buổi tiệc tùng, nhưng tôi trú ngụ ở Luân Đôn."

"Anh thật may mắn khi có Aubrey Hall trong gia đình anh," Hermione lịch sự nói, "dù cho nó có là của anh trai anh đi nữa."

Và đó là lúc Lucy biết công tử Bridgerton yêu mến Hermione. Quên đi việc anh đã hôn bàn tay cô trước, hoặc anh đã thực sự nhìn cô khi cô nói điều gì đó, điều mà hầu hết những người đàn ông khác chẳng mấy bận tâm. Chỉ duy nhìn cái cách anh để ý đến Hermione khi cô ấy nói cũng đã biết rằng anh, cũng đã gia nhập vào đám đông xung quanh rồi.

Đôi mắt anh thoáng đờ đẫn. Đôi môi hé ra. Và có một cảm xúc mãnh liệt ở đây, như thể anh muốn nhấc Hermione lên và bước dài xuống ngọn đồi cùng với cô ấy, chết tiệt đám đông và khuôn phép đi.

Bởi vì dám phản đối cái cách anh nhìn cô ấy, điều sẽ rất dễ dàng được liệt vào danh sách những việc không mấy đúng đắn. Hoặc có lẽ thế này – Tại sao các người lại cản đường ta, để ngăn ta không được ôm Hermione vào lòng và sải chân xuống ngọn đồi với nàng, hỡi đám đông với khuôn phép chết tiệt kia?

Đó không phải là sự thất vọng, đúng vậy. Chỉ là...không...không – không cảm thấy thoải mái mà thôi.

Nên dùng một cụm từ khác cho chuyện này. Thật đấy, nên dùng từ khác thôi.

"Lucy? Lucy?"

Lucy nhận ra với một chút xấu hổ khi cô không để ý đến cuộc trò chuyện.

Hermione tò mò nhìn chằm chằm vào cô, đầu cô ấy nghiêng đi theo kiểu của riêng cô ấy mà những người đàn ông luôn cho rằng rất là quyến rũ. Lucy đã thử một lần. Và cô chóng hết cả mặt.

"Sao cơ?" cô nói khẽ, bởi có vẻ cô nghe thấy một lời đề nghị nào đó.

"Công tử Bridgerton đã mời mình khiêu vũ," Hermione nói, "nhưng mình đã nói với anh ấy là mình không thể."

Hermione mãi mãi giả vờ chứng đau mắt cá chân và cái đầu bị cảm lạnh đã khiến cô ấy không thể ra sàn khiêu vũ. Chuyện đó cũng tốt thôi, ngoại trừ tất cả những người hâm mộ cô ấy đều được cô ấy thảy qua cho Lucy. Chuyện đó đầu tiên thì cũng tốt, nhưng đã trở nên thường xuyên khiến Lucy ngờ rằng các quý ông bây giờ bắt đầu nghĩ họ đang bị xô thẳng sang cho cô vì lòng thương hại, điều mà không thể xa hơn sự thật là bao nhiêu. Lucy, nếu cô nói theo ý kiến hơi cá nhân một tí, nhảy hơi bị giỏi. Và cũng là người nói chuyện hơi bị có duyên luôn đấy nhé.

"Tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được mời quý cô Lucinda một bản," công tử Bridgerton nói, bởi vì, cũng đúng thôi, anh ấy còn thể nói điều gì khác nữa đây?

Và thế nên Lucy mỉm cười, không phải với toàn bộ sự chân thành, nhưng dù sao đi nữa cũng là một nụ cười, và đồng ý để anh dẫn cô vào sân trong.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv