“Những thứ này đều là người thật à?” Giống với Quan Hử, Tần Thiên Hạo cũng ngẩng đầu nhìn những bộ da người được treo đầy trên trần, hỏi với vẻ mặt tò mò, trông chẳng giống như bị dọa sợ tí nào cả.
Lần đầu tiên gặp ‘con mồi’ bình tĩnh và gan dạ như vậy, Lưu Quản nhịn không được đánh giá Tần Thiên Hạo và Quan Hử thêm vài lần, đáp: “Tất nhiên là thật hết, chúng đều là quà lưu niệm mà tôi sưu tập đó…”
Kể từ lần đầu tiên thử làm đèn lồng da người, Lưu Quản đã giữ lại hết tất cả những phần da không sử dụng được, sau cũng dần hình thành thói quen này, cô thích xử lý lớp da mặt của những người này để chúng không bị phân hủy rồi treo trong phòng làm kỷ niệm.
“Vậy, đừng nói mặt của anh cũng dùng da người thật để ngụy trang đấy nhé?” Tần Thiên Hạo quay đầu nhìn Giang Bồi đứng phía sau, tuy bấy giờ Giang Bồi đã thay quần áo của bà cụ, mặc lại đồ bình thường, nhưng gương mặt ấy vẫn là của bà, theo lẽ thường thì gương mặt tròn trịa phúc hậu như vậy không thể nào là bộ mặt thật của Giang Bồi, có lẽ tất cả đều là giả.
“Hừ, sao tao lại đi dán thứ dơ bẩn như vậy lên mặt chứ?” Không đề cập đến lớp ngụy trang trên mặt mình được làm bằng chất liệu gì, nhưng rõ ràng Giang Bồi vô cùng phản cảm hành vi dán da người lên mặt. Có vẻ như hắn không hề thích chuyện này.
“Đừng nói nhảm nữa, vào trong đi! Ngồi yên bên đó!” Phùng Trù đứng cạnh đã ghét thái độ không biết sợ của họ từ lâu. Hắn vốn cảm thấy vui thú với hành vi giết người, hưởng thụ sự thỏa mãn khi nhìn dáng vẻ sợ hãi tuyệt vọng bất lực của người bị hại lúc kề cận cái chết, nhưng hai người này lại bình tĩnh khiến hắn điên tiết lên, chỉ muốn bắt tay vào thật nhanh, xé nát lớp vỏ bọc bình tĩnh của hai người.
Tuy trong phòng có vài chiếc bàn dài, nhưng Lưu Quản chỉ dùng chúng để rọc da người thôi, kích thước của chúng không đủ cho một người nằm lên. Thứ duy nhất thích hợp để cố định Tần Thiên Hạo và Quan Hử trong phòng chỉ có mấy chiếc ghế sắt thắt sẵn dây được đặt cạnh bức tường bên trái. Ghế sắt được Lưu Quản đặt làm, tiện cho cô trói những người bị hại hỗ trợ cho việc rọc da, dù người bị hại có ra sức giãy giụa đến đâu đi nữa cũng có thể rọc bộ da ra một cách hoàn chỉnh.
Nhìn Giang Bồi vẫn đang đứng phía sau hướng họng súng đen ngòm vào mình và Quan Hử, Tần Thiên Hạo đành cất bước đến trước chiếc ghế sắt. Ngay sau đó đã bị tài xế luôn giám sát họ đè mạnh hai vai xuống nhấn ngồi lên ghế. Hai bên ghế có hai cái tay vịn tròn láng bóng, lưng ghế cao hơn đỉnh đầu của cậu.
Lưu Quản đi đến khom người cầm sợi dây đang rũ hai bên cột chặt hai tay Tần Thiên Hạo cố định trên ghế. Sau đó cũng lấy sợi dây phía sau lưng ghế cố định phần cổ, thậm chí cả chân cũng không được tha, bị cố định ở hai chân trước của chiếc ghế.
Chiếc ghế sắt được đặt làm có trọng lượng rất nặng, ai bị trói trên ấy đừng hòng giãy giụa được. Sau khi đã trói chặt Quan Hử và Tần Thiên Hạo lên, Giang Bồi đưa mắt ra hiệu cho Phùng Trù ý bảo bắt đầu ra tay được rồi, bấy giờ hắn đã nóng lòng muốn được nếm thử cơ thể khỏe mạnh của hai người, lấy làm thuốc bổ.
Các dụng cụ cắt xẻ đều ở trong phòng của mình, nhưng Phùng Trù đã không muốn quay lại đó lấy nữa, mùi của nơi đó quá nồng. Gã đành hỏi mượn Lưu Quản, chủ căn phòng này những loại dao mình cần. Phùng Trù đã âm thầm hạ quyết định, hai thằng oắt này chẳng xem mình ra gì, gã sẽ không để chúng chết một cách dễ dàng đâu, sau khi cắt sinh thực khí nam của hai tên này cho đại ca Giang rồi, gã phải tra tấn bọn chúng một phen ra trò, cho chúng biết ai mới là kẻ mạnh nắm giữ số phận của người khác trong tay.
Con dao cần dùng không được quá lớn, quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt, cũng có thể sẽ vô tình đâm trúng con mồi, khiến con mồi bị thương nặng và chết sớm, mà con dao nhỏ quá cũng chẳng thích hợp, nhỡ đâu cắt không đứt, khiến người bị hại sợ hãi quá làm phóng đại cơn đau cũng sẽ ảnh hưởng đến chất thịt của chúng, ăn vào không ngon. Tiếc rằng trong bộ dao mà Lưu Quản đưa sang, Phùng Trù vẫn chẳng tìm được con dao nào vừa ý. Chính vì thiếu công cụ như thế nên nhất thời Phùng Trù không biết phải xử lý hai người này thế nào.
“Cậu còn rề rà gì nữa vậy?” Giang Bồi canh gác bên cạnh chờ đến nổi đóa, hắn nhìn đồng hồ trên tay, hỏi.
“Chỗ dao của Lưu Quản không thích hợp để cắt bộ phận bên dưới của họ, ảnh hưởng hiệu quả lắm. Nếu có con dao nào nhỏ hơn một chút thì sẽ thích hợp hơn.” Cầm một con dao trong chiếc túi mà Lưu Quản đưa sang, Phùng Trù lần lượt chuyển sang hai bàn tay trái phải của mình và nói.
Phùng Trù đã quá quen thuộc với việc cắt bộ phận cơ thể người. Cũng chính vì vậy mà yêu cầu của gã đối với dao cũng trở nên nghiêm khắc. Gã mong muốn rằng từng bộ phận được mình cắt xuống phải thật hoàn hảo. Trong bộ dao của Lưu Quản, con thì nhỏ quá, còn con mà gã đang cầm trong tay thì lại lớn hơn chút, không thích hợp dùng. Nhưng Phùng Trù lại không muốn về căn phòng kia để tìm con dao mà mình ưng ý, gã không muốn ngửi phải mùi hôi thối ban nãy thêm phút giây nào nữa.
“Cậu muốn lớn cỡ này à?” Giang Bồi chờ đến bực bội, nâng tay mô tả kích cỡ con dao mà Phùng Trù cần, hỏi.
“Đúng, cỡ đó đó!” Phùng Trù gật đầu liên hồi với độ dài mà Giang Bồi mô tả, con dao như vậy mới là loại gã muốn.
“Trong phòng tôi có con dao cỡ vậy, tôi sang đó lấy là được. Nhân tiện mang theo hộp giữ lạnh trong phòng sang đây luôn.”
Nếu không vì sợ làm dơ khu vực cá nhân của mình trong căn phòng dưới lòng đất, ảnh hưởng đến khẩu vị thì Giang Bồi đã đề nghị đưa hai người đến phòng mình xử lý từ lâu rồi. Nhưng chính vì không muốn khiến máu của người khác bắn tung tóe khắp phòng và bàn xử lý cao cấp của mình, cũng như ghét những thứ ô uế mà con mồi thải ra trong lúc sợ hãi tột độ khi kề cận tử vong, nên hắn thà chọn cách phiền phức như đi lấy dao rồi vòng về phòng Lưu Quản.
Biết lát nữa dù mình có ăn cũng không tài nào ăn hết được hai phần đồ bổ một lần, hơn nữa giờ lừa gạt người về đây cũng không dễ như mấy năm trước nữa. Gần đây tính cảnh giác và đề phòng của mọi người ngày một cao, sức khỏe cũng chẳng tốt như mấy năm trước. Có mấy lần Giang Bồi quan sát thấy kẻ đó không có vấn đề gì, nhưng gạt về rồi mới phát hiện những kẻ đó không phải người khỏe mạnh.
Có người làm kiểm tra ra bị mắc bệnh truyền nhiễm, người thì lén hít thuốc phiện, đều chẳng thích hợp làm đồ bổ. Lần này may mắn thật, gạt được cùng một lúc hai cậu trai trẻ về, nhìn là biết ngay đến từ ‘miền quê sạch sẽ’, nơi môi trường không bị ô nhiễm, đồ bổ quý giá như vậy tất nhiên phải để dành nhấm nháp từ từ rồi.
Giang Bồi lập kế hoạch chờ sau khi món ‘đồ bổ’ nam bị cắt xuống, hắn sẽ không ăn ngay. Hắn định đặt trong hộp giữ lạnh để bảo quản, chia làm vài ngày ăn. Nhưng điều cần làm bây giờ đó là về phòng mình mang hộp giữ lạnh và dao đến đã.
Trước khi đi, Giang Bồi chuyển cây súng trong tay cho người bên cạnh, chìa phần tay cầm đến trước mặt Lưu Quản.
Lưu Quản lộ vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ nhìn cây súng mà Giang Bồi đưa qua một lúc, nhưng ngay sau đó đã phản ứng ngay, cô vươn tay nắm chặt lấy tay cầm.
“Để súng ở chỗ cô trước, cho hai đứa nó ngoan chút. Tôi và Chu Châu Dụ về lấy đồ, hai người trông chúng cho kỹ.” Giang Bồi vươn tay chỉ tài xế đứng bên phải mình và nói. Và cuối cùng cũng đã biết được họ tên của tài xế, Chu Châu Dụ.
“Được, em hiểu rồi.” Lưu Quản gật đầu đáp.
Phùng Trù chẳng hề để tâm đến những lời cảnh cáo của Giang Bồi. Bây giờ hai thằng oắt này đã bị họ trói chặt trên ghế sắt nặng trịch. Đến nước này mà còn làm gì được chứ? Giang Bồi suy nghĩ nhiều quá, cứ lầu bầu như một bà mẹ vậy. Nhưng Phùng Trù chỉ dám nghĩ trong lòng rồi lẩm bẩm thế thôi, không dám nói thẳng trước mặt đại ca Giang.
Bây giờ đại ca Giang vốn đã rất nhạy cảm và để tâm đến những thay đổi về đặc trưng nam giới rồi, nếu gã nói những lời này ra, không biết sẽ bị trả thù kiểu gì đây.
Sau khi bàn giao xong, Giang Bồi xoay người rời khỏi phòng trước, tài xế Chu Châu Dụ gần như không hề mở miệng nói chuyện kể từ khi vào đây cũng rời đi theo. Bấy giờ trong phòng ngoài những lớp da người được treo trên trần nhà, thì người sống cũng chỉ có Phùng Trù, Lưu Quản và Tần Thiên Hạo, Quan Hử đang bị trói không động đậy được trên ghế.
.