( Trở về với cái nhìn của Hoài)
Tôi nhìn theo bóng của cô đồng Loan đang đứng trên thành giếng phía trước. Cô Loan cột chắc túi đồ bên mình rồi nhẹ nhàng leo dần xuống. Trông cô cứ lảo đảo chắc vì không quen. Chân tôi cứ run lên. Tôi sợ chứ. Tôi rất sợ.
Chiều nay khi tiễn tôi đi, mẹ tôi cứ bịn rịn mãi. Trông bà rất khổ sở, tôi thương đến quặn ruột lại. Bà sợ tôi sẽ có chuyện gì. Tôi bảo bà: "Mẹ phải để con đi để cứu lấy cái Nhi."
Mẹ tôi cứ rơm rớm nước mắt, bà bảo: "Mất đứa nào đi chăng nữa mẹ cũng không sống nổi nữa, bố con đã như vậy rồi..."
"Mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận, con sẽ về mà..." Thế rồi tôi ôm bà.
Cô đồng Loan cũng trấn an mẹ tôi. Cô hứa sẽ dùng tất cả mọi khả năng có thể để đảm bảo an toàn cho tôi. Chỉ có lúc đó, mẹ tôi mới đành lòng để tôi đi với cô Loan.
Tôi bước đi mà vẫn cảm nhận được ánh mắt mẹ dõi theo từ sau. Tôi nhất định phải trở về với bà, với em gái.
Nghĩ tới mẹ, tôi hít một hơi thở sâu rồi tự trấn tĩnh mình. Tôi sẽ làm được.
Tôi siết chặt sợi dây bảo hộ quanh thắt lưng rồi bước tiếp theo cô Loan, đứng lên thành giếng rồi dần dần leo xuống. Cánh tay tôi run lên vì sức nặng của cơ thể. Hiếu đi theo ngay sau tôi, ánh mắt cậu sáng lên trong bóng đêm dày đặc.
"Đừng sợ. Tớ ở ngay sau đây..." Nói rồi cậu cũng leo dần xuống.
Chiếc giếng sâu hun hút như một lỗ đen vũ trụ. Tôi leo mãi leo mãi xuống dưới mà vẫn chưa thấy mặt đất. Chiếc giếng phải sâu tới gần chục mét. Tay tôi đỏ lừ lên và buốt rát. Tôi chưa bao giờ phải leo trèo như thế này.
"Cộp". tiếng động phía dưới vang lên báo hiệu cô Loan đã tới nơi.
Tôi cũng leo dần xuống, 2 phút sau đã chạm mặt đáy giếng. Người tiếp đất cuối cùng là Hiếu. Chúng tôi nhìn chiếc lỗ xa tít phía trên kia nơi có ánh sáng mờ ảo. Đó là đường về của chúng tôi. Tôi và mọi người tháo chiếc đai bảo hộ ra, treo trên sợi dây cáp dài nối với bên trên. Lát nữa khi cần đi lên, chúng tôi phải giật mạnh 5 cái theo nhịp 3/2.
Phía bên phải nơi chúng tôi đang đứng có một đường hầm dẫn vào sâu bên trong một cái hang tối.
Cô Loan rút ra chiếc đèn đi bão không bao giờ rời khỏi người lên, soi khung cảnh xung quanh. Hiếu cũng rút ra 2 chiếc đèn pin to, đưa cho tôi một cái. Chúng tôi tiến dần vào bên trong. Tôi nghe đâu đó tiếng róc rách. Ở dưới này hình như có một mạch nước thì phải.
Bóng đèn loang dần vào đường hầm sâu hun hút. Cô Loan đi trước, Hiếu bọc hậu phía sau. Tôi rón rén đi ở giữa. Càng vào sâu bên trong, tôi càng thấy khó thở. Trong hang động có mùi ẩm mốc và tanh tưởi rất khó chịu. Cuối cùng chúng tôi đến một ngã ba đường.
"Không biết nơi nào dẫn đến hầm mộ chính nhỉ?" Hiếu cất tiếng.
Cô Loan không nói gì, chỉ rút từ trong túi ra chiếc bảng bát giác nhỏ có chiếc kim tròn trong bóng thủy tinh trong suốt đính ở giữa.
Cô Loan xoa tay đều đều lên bóng tròn đó rồi lẩm nhẩm thần chú. Chiếc kim trong bóng thủy tinh xoa tít lên rồi dần dần chậm lại. Nó chỉ về con đường phía bên trái.
"Bên này âm khí mạnh hơn. Đi theo cô" Cô Loan nói quả quyết rồi lại xách đèn lên đi tiếp. Tôi và Hiếu đi theo sau.
Đi thêm 10 phút nữa, con đường hầm càng rông ra và không khí càng lạnh buốt hơn nữa. Chúng tôi nghe thấy những tiếng động khẽ khàng đằng trước. Đó là những tiếng nói thì thầm không dứt vang ra từ bức vách hai bên. Tôi sợ co rúm người lại. Ở một khúc quanh co, con suối hiện ra. Dòng nước róc rách chảy từ phía phải hang động sang đen ngòm uốn lượn trước mặt chúng tôi như một con rắn. Dòng chảy cắt ngang con đường phía trước, khiến chúng tôi phải nhảy qua mới đi tiếp được.
"Cô có chắc là đường này không ạ?" Hiếu nói ái ngại.
"Cứ đi đi." Cô Loan đáp.
Khi nhảy qua con suối ngầm chảy róc rách, tôi nhìn thấy những thứ đang trôi nổi trong con suối. Ở lớp trên là những váng bọt màu vàng quen thuộc tôi vẫn nhìn thấy trong làng đang sùi lên như bọt xà phòng. Ơ xung quanh là những mảnh màu trắng. Xương người.
Tôi dặm bước định nhảy qua thì một thứ trôi tới. Một chiếc đầu lâu với nguyên bộ tóc dài thượt trôi lởn vởn trong nước.
Tôi nhắm mắt nhảy qua rồi ngồi thụp xuống chực nôn ra. Cô Loan phải đứng lại xoa lưng tôi rồi đợi tôi đi tiếp.
"Mau lên, mọi thứ phải xong trước 12 giờ đêm nay. Nếu không em cháu không biết còn hay không..."
Nghe thấy thế tôi rảo bước về phía trước.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới được một gian sảnh lớn. Bên trong có nhiều chiếc tiểu xếp san sát, những bình tro cốt trên bệ.
"Nghe nói...dọc con đường chúng ta đi vừa rồi treo đầy quan tài của những người theo tục này. Nhưng sau khi người ta mua đất để xây thì đã đem hết đi, chôn vào những hố chôn tập thể hoặc là hỏa táng hết...Giờ còn chỗ này là của những vị sư thì phải...Tớ mới tìm hiểu.." Hiếu nói khẽ. Ở bên trong, ở chỗ trang trọng nhất, trên một cái bệ đá, có để một chiếc hộp có chạm khắc. Ở trên có khắc dòng chữ nhỏ gì đó mà tôi ở xa nên không nhìn rõ.
Cô Loan dậm bước vào gian phòng đó thì bất chợt một tiếng thét dài vang lên trong không gian, một lực thổi rất lớn thốc lên từ căn phòng làm chúng tôi lảo đảo ngã ngửa ra phía sau. Cô Loan văng hẳn về phía sau.
Tôi chạy lại đỡ cô dậy. Hiếu cũng đứng dậy thử bước tới nhưng cũng bị bật ra tương tự.
Cô Loan cố giơ tay ra nhẩm chú nhưng ngay sau đó 1 ngọn lửa bùng lên liếm vào tay cô đồng. "Á!"
"Hắn ta yểm lối vào rồi...Con người không vào được dâu..Dù sao hồn ma sư sãi cũng mạnh hơn hồn ma bình thường..." Cô Loan nói.
"Thế giờ làm thế nào ạ..." Tôi cuống lên.
Cô Loan im lặng một lúc rồi mới thở hắt ra, nói: "Người không vào được, chắc chỉ có ma vào được!"
"Là sao ạ..?" Hiếu hỏi.
"Giờ cô giúp Hoài xuất hồn ra khỏi cơ thể, nó sẽ vào được đó, cố lấy cho bằng được viên xá lị đi!"
"Nhưng mà là hồn ma làm sao mà động vào đồ vật được ạ? Mới cả như thế nguy hiểm lắm cô ơi!" Hiếu nói.
"Hồn ma có thể di chuyển đồ vật được, sao không? Chỉ cần thật cố gắng, dùng sức mạnh tâm linh chứ không phải cơ thể là sẽ di chuyển được...Giờ chắc chỉ còn cách đó thôi. Cô rất xin lỗi...Cửa vào hắn ta yểm bằng một thứ bùa Ấn Độ nào đó cô không nắm được cách giải...Thời gian không còn, cô chỉ có thể làm thế. Khi cô gọi, phải ngay lập tức trở về, không được nấn ná, nhớ chưa Hoài, không được quá 5 phút!"
Tôi cũng vô cùng sợ hãi khi nghĩ rằng mình sẽ phải hồn lìa khỏi xác nhưng không còn cách nào khác, tôi phải đồng ý. Cô Loan bảo tôi khoanh chân vào để 2 tay lên đùi, hít thở sâu.
"Khoan...Nếu Hoài phải làm thế, cô để cháu đi cùng đi..." Hiếu nói "Cháu không yên tâm!"
"Không được, cô sợ cô không đủ sức kéo cả hai đứa về..."
"Không sao, cháu sẽ về được, bố cháu sẽ phù hộ cho cháu, cô cứ làm thế cho cháu đi. Nhỡ Hoài gặp nguy hiểm thì sao?" Nói rồi cậu khoanh chân ngồi xuống.
Tôi mở mắt ra nhìn Hiếu rồi bảo; "Hiếu, để tớ đi một mình đi!"
Hiếu lắc đầu ngồi im, ý nói sẽ không thay đổi quyết định. Cô Loan thở dài rồi rút ra một sợi dây đỏ có đính một đồng xu cổ ở đầu dây. Cô Loan bảo chúng tôi nhìn vào chiếc đồng xu này khi cô bắt đầu lắc qua lại. Tôi nhìn chăm chăm vào chiếc đồng xu đang di chuyển, đắm mình trong tiếng lẩm nhẩm đều đều của cô Loan. Mắt tôi dần khép lại.
Khi tôi mở mắt ra, tôi đang đứng cạnh Hiếu ở trước cửa hầm mộ. Xung quanh chúng tôi đầy những người đang đứng lố nhố. Khuôn mặt họ hốc hác teo tóp, không có tròng mắt như chết đói lâu ngày. Họ nhìn chúng tôi chằm chằm, miệng lẩm nhẩm: "Nó về rồi..nó về rồi..."
'Có thêm người nữa..."
"Nhanh lên..." Bóng hình Hiếu đứng bên cạnh tôi cất giọng.
Hiếu dắt tôi chạy qua cửa gian phòng. Tôi nhắm mắt sợ mình lại bị bật ra như lúc trước. Nhưng không, tôi sượt qua nhẹ nhàng. Hai bên phòng có những vị sư đứng thành hàng, đang tụng chú, tay mần tràng hạt. Hình ảnh kinh dị như lần đầu tôi thấy.
Hiếu dẫn tôi chạy thẳng đến chỗ chiếc hộp ở giữa. Khi lại gần, nó lộ là một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo, trên đó có chạm khắc dòng chữ nhỏ: "Thoát khỏi sự trần tục là sự siêu thoát tuyệt đối..."
Tôi quờ tay vào chiếc hộp nhưng tay tôi xuyên qua nó. Hiếu cũng thử nhưng không được.
Tiếng tụng kinh ngừng bặt. Họ đang nhìn chằm chằm chúng tôi. Thế rồi họ bắt đầu di chuyển lại gần. Tôi hoảng sợ
"Nhanh lên, dùng ý chí tâm linh đi!" Hiếu giục. Ý chí tâm linh là cái gì?
Tôi tập trung ý nghĩ, nhìn thẳng vào chiếc hộp. "Làm ơn để nó mở ra...Tôi khao khát..."
Bật chợt chiếc hộp bật mở ra mạnh bạo "Cách" một tiếng. Bên trong hộp là một lớp nhung bọc đã cũ, ở giữa có một viên xá lị nằm ngay ngắn.
Tôi cuống lên dùng tay như thói quen cố với vào hạt xá lị định nhấc nó lên nhưng không thế. Lúc đó đoàn người phía sau đã áp sát dần.
Bao nhiêu bàn tay chạm vào tôi và Hiếu. Họ chạm được chúng tôi. Họ dùng lực kéo chúng tôi ra xa chiếc hộp đó, miệng không ngừng gào thét những tiếng kêu ghê rợn.
Hiếu cố che chắn cho tôi, cố đẩy họ ra. Tôi gồng sức mình tập trung nhìn vào viên xá lị.
"Làm ơn... hãy cho tôi cầm được nó..." tôi cầu xin...
Thế là tay tôi chạm vào viên xá lị được thật. Tôi nhấc nó lên khỏi không trung.
Lúc đó vị sư kia xuất hiện, với chiếc áo vắt trắng và bộ mặt hun hút vô thần, lão ta rít lên những tiếng thê thiết rồi cầm chặt lấy cổ tay tôi kéo ra. Tôi sợ run lên.
"Con gái ta..hãy đến với sự siêu thoát tuyệt đối..." Hắn ta thì thầm. Cánh tay hắn mạnh kinh khủng, tay tôi bại ra, không thể nhấc viên xá lị lên nữa. Nó xuyên qua tay tôi rơi xuống chiếc hộp.
"Giữ nó lại..." Hắn ta tiếp tục thì thầm với môn đồ đằng sau. Họ càng siết chặt vòng vây, Hiếu khó lòng mà trụ được nữa.
Tôi vẫn cố tay với lấy viên xá lị, lực kéo về phía sau mạnh khủng khiếp, Hắn ta vẫn bình tĩnh nắm chặt cổ tay tôi mà đẩy ra.
Tôi gần như trôi về phía sau, đoàn người đang dần quây kín tôi với những bộ mặt kinh tởm của họ. Tay tôi run lên bần bật. Tôi sắp bật khóc.
Mẹ ơi...con phải làm thế nào đây...
"Hoài..bình tĩnh lại con...mạnh mẽ lên.." giọng nói xa xôi vọng lại bên tai trái tôi. Hình như là ông nội. Một bàn tay mờ ảo gân guốc chạm vào cổ tay mong manh của tôi. Bàn tay này đã bao ngày dạy tôi ngắt lá, tưới cây ngày bé. Ông đang đứng ngay bên cạnh tôi. Tôi đã thấy có thêm chút sức mạnh bèn cố gắng lại gần viên xá lị thêm nữa.
Con quỷ kia càng điên cuồng hơn, cố đẩy ông cháu tôi ra.
"Hoài. Con gái giỏi của bố nhất định làm được!" Giọng bố tôi vang lên bên tai tôi lần nữa. Tôi bật khóc. Hóa ra họ luôn ở bên cạnh tôi mà tôi không biết. Bàn tay rắn chắc của bố tôi cũng nắm vào cổ tay tôi mà đẩy về phía trước.
"Bố! Con nhớ bố lắm!" Tôi khóc.
Hiếu vẫn ở sau ngăn đoàn binh hồn ma ép kéo tôi ra ngoài. Tay tôi run run đã gần chạm vào được viên xá lị. Ông và bố tôi lẩm nhẩm chú Đại bi khiến con quỷ đứng ngồi không yên. Tay nó vằn những vệt máu đen trên làn da khô héo, cố cản lấy tôi. Nó chỉ có thể dọa người chứ là hồn ma nó lại chẳng làm được nhiều hơn...
Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Một bóng hồn mảnh mai với bàn tay mềm mại đặt lên trên cánh tay tôi lần thứ ba.
"Luôn bên nhau, giúp đỡ nhau lúc khó khăn nhất. Cậu nhớ chứ?" Giọng nói của Thương vang vọng bên tôi. Cô gái cũng giúp đẩy tay tôi về phía trước.
Thế là tôi đã chạm được viên xá lị. Tôi nhấc nó lên rồi nắm chặt.
"Hoài....về thôi...Hoài..Hiếu...mau lên...4 phút 30s rồi!!!" Giọng cô Loan dội vào tai tôi từ đâu đó.
Con quỷ khoát tay khiến tôi bắn mạnh ra sau. Hồn ma của ông nội, bố và Thương tan biến như một làn khói. Tôi và Hiếu ngã nhào ra sau.
Hiếu nhanh chóng bắt lấy tay tôi chạy về phía cổng. Qua được cánh cổng đó là tôi sẽ trở về. Tay tôi vẫn nắm chặt viên xá lị.
Đoàn binh thiền sư vẫn bám sát chúng tôi phía sau, nhanh như một cơn gió. Tên ác quỷ kia đã đuổi kịp, nó nắm lấy vai Hiếu. Hiếu đẩy tôi mạnh về phía trước.
"Đi đi, mau lên!"
"Còn cậu thì sao?" Tôi ngoái lại.
"Tớ ở lại. Chặn họ. Đi đi"
"Không được, không. Tớ không bỏ cậu được..." Tôi vẫn không buông tay Hiếu ra.
"Chỉ cần cậu nhớ chiếc bút chì của tớ. Và tờ giấy tớ để trên bàn học ở nhà tớ là được."
"Tớ bảo cậu đi cùng mà!" Tôi hét lên.
"ĐI ĐI!" Hiếu hét lên rồi giằng tay tôi ra.
Hiếu nắm lấy hai vai tôi đẩy mạnh về phía cổng. Tôi mất đà ngã ra phía sau. Hình ảnh ghi lại cuối cùng trong mắt tôi là hình ảnh Hiếu đang bị hàng trăm bàn tay giằng kéo.
Tôi bừng mở mắt. Trong lòng bàn tay phải tôi có một viên xá lị. Tôi quay sang Hiếu, cậu vẫn im lìm ngồi im.
Tôi đưa viên xá lị cho cô Loan đồng thời bật khóc: "Cô ơi cô ơi...Hiếu ở lại để cháu đi trước...Cô cho cháu quay lại đưa bạn ấy về...Cháu xin cô..."
Cô Loan im lặng rồi nghẹn ngào nói: "Quá 5 phút xuất hồn, coi như đã chết. Hồn ở ngoài cơ thể quá lâu, khó mà nhập lại được...:
"Cháu xin cô..." Tôi òa khóc nức nở lay tay cô Loan. "Cô làm phép xuất lại hồn cháu ra đi mà....cháu sẽ mang Hiếu về được...Cháu xin cô..."
"Không được đâu..Cháu đã xuất hồn trong tối nay rồi, giờ dương khí quá yếu...Giờ mà còn đi nữa e rằng cô không gọi được nữa..."
Bất chợt một cơn gió thốc lên rất mạnh trong căn hầm mộ. Nó bắt đầu hút chúng tôi lại.
"Mau lên đi thôi...Nó đuổi đến nơi rồi..." Cô Loan đứng dậy tính kéo tôi chạy đi.
"Còn..còn Hiếu thì sao..." Tôi điên cuồng lay Hiếu đang ngồi bên cạnh. Cậu nằm vật ra như một mảnh cây không còn sự sống. "Hiếu!!!" Nước mắt tôi giàn giụa. "Cháu không để cậu ấy nằm đây được!" Tôi gào lên
"Hoài!! Bình tĩnh lại! Đây không phải lúc đau thương. Nếu không nhanh rời khỏi đây, e là cô và cháu cũng không còn đường về đâu. Nên nhớ, chúng ta đang ở đồn địch. Đi mau lên.."
Tôi vẫn kiên trì lay Hiếu.
Cô Loan dùng hết sức bình sinh lôi kéo tôi đi. Tôi loạng choạng bước đi, mắt nhòe nước.
Cơn gió đang ngày càng mạnh hơn, như một cơn thịnh nộ.
Cô Loan dẫn tôi chạy đi, tiếng gầm gào ngày càng rõ ở phía hai bên vách tường.
Chúng tôi chạy mãi mới thấy vị trí cửa lên. Cô Loan nhanh chóng giúp tôi quấn đồ bảo hộ quanh người vì lúc đó người tôi đang rũ ra vì đau buồn, không thể làm gì khác.
Cô cũng quấn đồ bảo hộ quanh người rồi giật thật mạnh 5 cái, theo nhịp 3/2. Phía trên kia đáp trả ngay, 3 cái giật thật chắc chắn. Cô Loan giục tôi đu lên. Giờ họ sẽ vừa kéo, chúng tôi vừa leo sẽ nhanh hơn.
Đúng lúc chúng tôi bắt đầu leo thì nó đuổi tới.