Từ khi Nhữ Dương quận chúa Đại Tụng nhảy núi bỏ mình, thị vệ truy kích xuống dưới vách tìm được một thi thể dập nát không thể nhận ra nổi , thì toàn bộ sáu thủ đô trong thiên hạ oanh động!
Ba tháng sau, hôm nay, trong một quán trà ở Hoa quốc, có hai người khách uống trà vây quanh cái bàn trò chuyện.
“Ai, ngươi biết không? Nhữ Dương quận chúa đồi phong bại tục ở nước Đại Tụng kia chết rồi!”
“A? Nàng chết rồi? Chết như thế nào?”
“Nghe nói là nhảy núi chết! Ta còn nghe nói khi tìm được thi thể dưới vách, đã bắt đầu bị dã thú gặm mất, diện mạo hoàn toàn thay đổi!”
“A, hoàn toàn thay đổi a? Thật đáng tiếc a! Nghe nói Nhữ Dương quận chúa này chính là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!”
“Thôi đi! Dù có đẹp thì sao, dùng cái rắm a! Nàng ta đã chết!”
“Ai? Lời này ngươi đừng nói vội! Không phải ngươi nói khi bọn thị vệ tìm được nàng, nàng đã hoàn toàn thay đổi sao? Nói không chừng quận chúa không chết, tìm người thế thân thôi!”
“Ta nhổ vào! Ngươi nói chuyện cũng phải có lý một chút nhé? Ngươi từng thấy một thiếu nữ từ trên vách núi cao như vậy té xuống còn không chết sao? Còn tìm thế thân? Ta van ngươi! Nghe nói quận chúa kia là dưới tình huống cùng đường mới nhảy vực! Nàng cũng không phải thần tiên? Nào biết rằng mình sẽ chết ở đó, mà trước đó còn an bài tốt thế thân ình a? Thật là đần! Hơn nữa, nghe nói thi thể kia có đặc thù thân thể cùng quần áo đều giống như đúc với Nhữ Dương quận chúa trước khi chết! Bọn thị vệ ở Đại Tụng đều xác nhận, ngươi còn mò mẫm hoài nghi cái gì!”
“Ha ha! Không phải ta đoán mò sao! Cho vui thôi!”
“Hừ! Ta thấy ngươi á, chính là đọc sách nhiều quá, trong đầu cả ngày nghĩ toàn mấy chuyện không thực tế!”
“Hắc hắc, cuộc sống nhàm chán quá mà! Tìm một chút chuyện kỳ lạ đến kích thích!”
Bên cạnh bàn trà, hai người ngươi một lời ta một câu. Lúc này, bên cạnh có người không khỏi cảm thấy hào hứng, bưng chén trà đi tới, gia nhập đội ngũ buôn chuyện.
“Ai, ngươi nói muốn nghe một chút chuyện mới lạ sao? Ta đây có a, ta nói cho! Các ngươi mới vừa nói đến Nhữ Dương quận chúa, nàng còn có một chuyện! Các ngươi biết không? Đại Tụng quốc chủ thu được binh quyền của Nhữ Dương Vương phủ, lục xoát cả Nhữ Dương Vương phủ, chính là, hắn không gặp may chả tìm được thứ gì tốt! Trước tiên ta nói về Hổ Phù *chỉ huy một phần tư binh quyền của Đại Tụng, cho dù Thân Vệ Quân lật ngửa Vương phủ lên, thì bọn họ cũng không thể tìm ra!”
(*Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh)
“A? Hổ Phù đi đâu a?”
“Cái này ai biết a? Nhữ Dương quận chúa háo sắc tùy hứng như vậy, có thể đã đem Hổ Phù làm tín vật đính ước đưa cho tình lang của nàng cũng nói không chừng!”
“Không thể nào! Vật trọng yếu như vậy, nói sao cũng sẽ không thể làm càn như thế!”
“Không biết! Dù sao cuối cùng vẫn không tìm được! Quốc chủ Đại Tụng vô cùng phẫn nộ đến trợn mắt thổi râu, thề cho dù phải đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra Hổ Phù!”
“A! A! Thì ra là có chuyện như vậy! Đúng rồi, ngươi không phải mới vừa nói trước tiên là nói về cái này sao? Chuyện khác là cái gì?”
“Hắc hắc! Chuyện này nha? Vẫn là về Nhữ Dương quận chúa! Các ngươi biết không? Nhữ Dương quận chúa thật sự là quá ngang bướng rồi! Rõ ràng phung phí đến trong nhà không có nổi một quan tiền, ngược lại còn thi%E