Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 153: Bí mật!





“Tống Ngâm Tuyết. . . . . . ! Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết!”

Chợt nghe lời nói nghiền ngẫm cùng khẩu khí tùy ý của Tống Ngâm Tuyết, Lãnh Hoài Vũ do dự một chút, chưa thể phản ứng được ngay tức thì. Nhưng khi hắn cau mày, nhìn dung nhan tuyệt thế của Tống Ngâm Tuyết, thì một cái ý niệm lại đột nhiên hiện lên trong đầu.

“Tống Ngâm Tuyết! Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết!”



Lãnh Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào nàng, đối với cái cái nhận thức này, không thể nghi ngờ hắn đã rất khiếp sợ! Hắn mở lớn hai mắt, không ngừng nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên trong lúc đó, trong nội tâm có rất nhiều sự tình, bỗng nhiên cũng sáng tỏ theo!

“Thì ra là thế. . . . . . Thì ra là thế. . . . . .” Trong miệng, thì thào trầm giọng lẩm bẩm những lời này, sắc mặt Lãnh Hoài Vũ trầm tĩnh, đáy mắt có một cổ thần sắc không rõ đang bắt đầu khởi động.

“Tống Nhữ Dương? Tống Nhữ Dương. A, hóa ra cái gì ngươi cũng biết, cái gì cũng đã sớm đoán ra rồi.” Cười thâm ý, Lãnh Hoài Vũ đứng thẳng, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười nhàn nhạt, thân thể dựa vào trên ghế không khỏi ngồi thẳng lại, thần sắc nửa vui đùa nửa đứng đắn nói: “Không có đoán ra, chẳng qua là đến thử thời vận.”



“Tìm vận may?” Lãnh Hoài Vũ nhếch mi.

“Đúng vậy a, tìm vận may. Bất quá khi nhìn đến ấn ký trên người của ngươi , ta liền biết ta đã tìm đúng chỗ rồi. . . . . .”

Đứng dậy, không hề bận tâm đến khoảng cách nam nữ, hai mắt Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng vào ấn ký trên lồng ngực tráng kiện màu đồng của Lãnh Hoài Vũ, nhẹ nhàng nói: “Thật sự giống như đúc cái của hắn,. . . . . .”

Hắn? “Hắn” trong miệng Tống Ngâm Tuyết rốt cuộc là chỉ ai? Tin rằng nàng đã biết, Lãnh Hoài Vũ cũng biết.

“Vốn là ấn từ một nơi mà ra, đương nhiên giống như đúc. . . . . .”Nhìn Tống Ngâm Tuyết, thẳng thắn không hề che dấu, trên gương mặt không nhiễm bụi trần không có một tia khinh nhờn, trong lòng Lãnh Hoài Vũ không khỏi tán thưởng, đồng thời cũng không khỏi mở miệng nói nhỏ lên tiếng: “Thế nhân đều nói Nhữ Dương quận chúa rơi xuống vực bỏ mình, không thể tưởng tượng được cuối cùng, lại là một màn ngụy trang che mắt thế nhân.”



“Ngụy trang? Ha ha, có lẽ a. Bất quá thực nghiêm túc mà nói, Tống Nhữ Dương xác thực là đã chết, mà hôm nay đứng ở trước mặt ngươi, là ta, kẻ đã trọng sinh!”

Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói…, một câu hai ý nghĩa, đã ám chỉ chuyện nàng xuyên không, cũng nói lên chân tướng nàng giả chết. Bất quá Lãnh Hoài Vũ đương nhiên không hiểu tầng hàm ý về chuyện nàng xuyên không, chỉ sâu sắc hiểu được người ngọc cười như gió xuân trước mắt này, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

Trầm mặc nhìn nàng, âm thầm suy nghĩ, Lãnh Hoài Vũ mỉm cười, chậm rãi mở miệng nói: “Nói ra ý đồ của quận chúa a! Lần này quận chúa tới, là muốn ta giúp quận chúa?”



“Đúng!”



“Vậy quận chúa dựa vào cái gì mà cảm thấy ta nhất định sẽ giúp quận chúa? Lại dựa vào cái gì có thể làm cho ta tin tưởng quận chúa? Dù sao thế cục trước mắt, nếu như ta không động, hết thảy vẫn còn bình an vô sự, nhưng nếu như ta động, lại không biết sẽ mang đến cái dạng hậu quả gì?”



“A, Cần vương điện hạ, huynh thật sự cho rằng như thế sao?”Nghe Lãnh Hoài Vũ nói xong…, Tống Ngâm Tuyết lơ đễnh cười cười, trên dung nhan tươi đẹp nghiêng thành, có một vòng tự tin nhàn nhạt.

“Kỳ thật Cần vương điện hạ, thế cục hiện nay như thế nào trong lòng huynh rõ ràng nhất, bất quá tuy huynh nói là giúp ta, nhưng đồng thời, nhưng cũng là đang giúp chính huynh! Huynh nói xem ta nói có đúng không?”



” Ta giúp chính mình. . . . . .” Lãnh Hoài Vũ nghiền ngẫm nói, một loại thần sắc khác thường dần dần hiển hiện trên mặt.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn, nhàn nhạt mà nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Lãnh Hoài Vũ, từ một khắc huynh ở Tây thần nở mặt nở mày với người trong thiên hạ, sự hiện hữu của huynh, cũng đã tạo thành ảnh hưởng đối với người kia. Huynh thực sự cho rằng Tống Vũ Thiên không biết chuyện này? Do đó buông tha cơ hội này sao? Chỉ sợ bằng sự hiểu biết của ta về hắn, không tới vài ngày nữa, cử động của hắn, sẽ khiến huynh hoàn toàn hiểu được!”

Xoay người, đi lại đi từ từ , Tống Ngâm Tuyết dừng lại một chút, tiếp đó quay đầu mỉm cười mà nói: “Lãnh Hoài Vũ, huynh muốn tình thế cứ như vậy mãi sao? Huynh âm thầm trù bị nhiều năm như vậy, không phải luôn trông mong ngày nào đó đến sao? Chẳng lẽ huynh thật sự không muốn quang minh chính đại, không muốn danh chính ngôn thuận đoàn tụ cùng thân đệ đệ của huynh, Ngũ ca ca của ta—— Tống Vũ Lăng sao?”

Một câu “Thân đệ đệ của huynh, Ngũ ca ca của ta”, đã kéo Đại Tụng Chiến thần Tống Vũ Lăng ra khỏi bức màn che! Nói xong, Tống Ngâm Tuyết bình tĩnh ngước mắt nhìn Lãnh Hoài Vũ, nhìn khuôn mặt cực kỳ tương tự của hai người, cười nhạt tiếp tục mở miệng nói.

“Lãnh Hoài Vũ, lần đầu tiên ta gặp lại huynh, có một chút chuyện, ta liền đại khái đoán ra được. Vì cái gì ngày trước ở trong hoàng cung, Vũ quý phi rất ít khi để cho Ngũ ca ca cùng chơi với mọi người, luôn buộc hắn tập võ đọc sách, hơn nữa từ rất sớm đã thỉnh cầu Thánh Thượng đưa hắn đi biên ngoại, đóng ở biên cương! Thì ra hết thảy, đều có nguyên nhân cả.”

“Tuy Ngũ ca ca không phải con thân sinh của tiên đế, lớn lên cũng không giống tiên đế, nhưng mà lại cực giống Vũ quý phi, cho nên Vũ quý phi căn bản không cần thận trọng như vậy, sở dĩ nàng có quyết định như vậy, ta nghĩ nhất định là vì nàng chuẩn bị để sau này hai huynh đệ các ngươi gặp lại nhau.”



“Tây Thần Hân Nhiên công chúa Dạ Tâm Vũ, năm đó gánh sứ mạng kết minh gả vào Đại Tụng, nghe nói trước đó, nàng từng có một đoạn tình duyên với cận vệ Lãnh Dụ cuả mình, bất quá đoạn tình duyên này, cuối cùng bởi vì Dạ Tâm Vũ xuất giá mà kết thúc.”



“Sau khi Hân Nhiên công chúa gả vào Đại Tụng, làm người an phận trầm mặc, cơ bản là chân không bước ra khỏi nhà. Mười tháng sau, công chúa lâm bồn, bà đỡ đỡ đẻ, nhưng đúng lúc này, có một thích khách xâm nhập, bất quá bởi vì thích khách lẻ loi một mình, thân đơn lực mỏng, cuối cùng bị bọn thị vệ trong cung vây công , bất đắc dĩ phải bỏ chạy, không thấy bóng dáng.”



“Thích khách đi rồi, Hân Nhiên công chúa sinh ra một đứa con, Thánh Thượng Đại Tụng mặt rồng cực kỳ vui mừng, ban cho tên Lăng, có ý là chí khí ngút tận mây xanh! Cũng là Ngũ hoàng tử hiện tại, không, kỳ thật chuẩn xác hơn mà nói là chiến thần Ngũ vương gia, Tống Vũ Lăng. . . . . .”

Tống Ngâm Tuyết trầm giọng kể lại những chuyện đã phát sinh năm đó, sắc mặt bình tĩnh, nàng bình tĩnh nhìn Lãnh Hoài Vũ mím chặt đôi môi, không nói được lời nào, cười cười nói, “Kỳ thật năm đó Vũ quý phi đã sinh đôi a? Thích khách kia, chính là cận vệ Lãnh Dụ của nàng? Mà huynh, Cần vương Lãnh Hoài Vũ? Thì hẳn là đứa trẻ bị ôm đi năm đó. . . . . .”



“Lợi hại! Quả nhiên lợi hại! Chuyện xảy ra năm đó, không có đường để tra xét, bằng vào suy đoán, quận chúa lại có thể nói ra đúng đến tám chín phần mười? Loại trí tuệ này, thật là làm cho người theo không kịp!”

Lại một lần nữa tán thưởng nhìn Tống Ngâm Tuyết, lúc này trong mắt Lãnh Hoài Vũ, có ánh sáng lấp lánh, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn thẳng, không hề che dấu sự thưởng thức đối với người ngọc.

“Luôn có cơ hội cho người có chuẩn bị! Điểm này, ta dám tin chắc! Lãnh Hoài Vũ, nếu như ta muốn có được sự trợ giúp của huynh, thì cũng phải bỏ chút công phu ở phương diện khác chứ.”



“Nhưng vẫn là thông minh! Bằng không nếu là những người khác, sợ là không thể nghĩ đến điểm này. . . . . .”



“Nhưng Tống Vũ Thiên thì không hẳn! Hắn không phải là những người khác, mà là người liên quan trực tiếp hưởng lợi từ cả sự tình! Cho nên với lòng dạ thâm sâu của hắn, nhất định cũng có thể nghĩ thông suốt điểm này .”

Khẳng định mà nói…, Tống Ngâm Tuyết lại xoay người chậm rãi ngồi xuống lần nữa, động tác cao quý, cử chỉ ưu nhã, lạnh nhạt như gió, một loại cảm giác phiêu nhiên như tiên gắt gao quay chung quanh nàng.

“Người có tương tự, vật có giống nhau! Tuy lớn lên giống nhay, cũng không đại biểu cho cái gì, chính là đối với người cố tình, lại là một cái cớ không thể tốt hơn! Tống Vũ Thiên không cần xác định thân phận của huynh, không cần biết ở trên người của huynh, rốt cuộc có ấn ký giống Ngũ ca ca hay không! Trong lòng hắn chỉ cần nhận định, cái tội danh lẫn lộn huyết thống hoàng thất này, đã định sẵn cho Ngũ ca ca rồi!”

“Làm chính trị, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn! Hôm nay Ngũ ca ca tay cầm một phần tư binh quyền của Đại Tụng, dù Ngũ ca đã từng có quan hệ không tệ với Tống Vũ Thiên, chính là với phần ích lợi hấp dẫn như thế, hắn làm sao chịu buông tha cơ hội ngàn năm có một này? Huống chi, hắn thèm thuồng phần binh quyền này, sớm đã không phải một ngày hay hai ngày . . . . . .”

Mỗi chữ mỗi câu Tống Ngâm Tuyết nói…, đều rơi vào trong lòng Lãnh Hoài Vũ, nghe vậy, hắn nhẹ nhíu mày, suy nghĩ bắt đầu khởi động, đồng thời không khỏi bị thần sắc tản ra sự tự tin cùng ánh sáng chói của người ngọc hấp dẫn thật sâu.

“Ý của quận chúa là? Ta không có lựa chọn nào khác. . . . . .” Nhàn nhạt, từ miệng thốt ra những lời này, hai tay Lãnh Hoài Vũ chắp sau lưng, lặng yên mà đứng.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười trêu tức, môi hồng răng trắng, thần sắc vui vẻ, “Có, giúp ta! Nếu như huynh chịu giúp ta, một ngày kia, ta sẽ để huynh đứng dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại cùng Ngũ ca ca quen biết nhau! Huynh tin hay không tin?“

Nhếch mày, một loại tự tin cùng kiêu ngạo hoàn toàn bày ra trên người Ngâm Tuyết, làm cho người ta không khỏi muốn đến gần!

Lãnh Hoài Vũ rất muốn bật thốt lên nói một tiếng”Tin”, chính là cuối cùng dưới sự khống chế, hai đấm hắn nắm chặt, từ từ nói: “Ta tự hỏi nguyên nhân vì sao? Vì cái gì quận chúa phải làm như vậy? Chẳng lẽ vì hắn đã từng muốn giết quận chúa?”

Những lời này của Lãnh Hoài Vũ, kỳ thật chính là muốn hỏi thế lực của Tống Ngâm Tuyết! Hắn tin tưởng nếu như bằng tài trí của Tống Ngâm Tuyết, nếu muốn tại thủ thắng trên phương diện mưu kế, vậy hẳn là cũng không phải việc khó gì! Nhưng nhờ có sự quan sát cùng tìm hiểu lâu năm, trong lòng Lãnh Hoài Vũ vẫn tinh tường hiểu được, tuy mặt ngoài Tống Vũ Thiên giống như không có gì, nhưng chỉ cần ngươi càng tiếp cận, sẽ càng phát hiện ra, kỳ thật thế lực của hắn, sâu không lường được. . . . . .

Điểm này, không riêng gì Lãnh Hoài Vũ, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cũng hiểu được! Bất động, thì an ổn thái bình, nhưng nếu như là có một ngày xâm lấn căn cơ của hắn, hậu quả bị con sói đói này vồ đến, chưa chắc tất cả mọi người đều có thể chống đỡ ! Cho nên, nàng phải thật cẩn thận, tấn công từng bước một.

Tống Ngâm Tuyết đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Lãnh Hoài Vũ, nàng ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn thẳng, sắc mặt nghiêm túc, sau đó chậm rãi, dùng một loại ngữ khí cực kỳ thâm trầm diễn giải: “Vì cái gì? Làm như vậy vì hắn đã từng muốn giết ta? A, đúng a! Ta từ trước đến nay đều là người có thù oán tất báo! Bất quá chỉ cái này, ta cũng không đến mức động can qua lớn như vậy? Bởi vì Tống Vũ Thiên thiếu nợ ta, không chỉ là cái mạng ta đây, còn có chiến công hiển hách cả đời của phụ thân Nhữ Dương Vương!”

Động cái gì? Cũng đừng động đến thân nhân của nàng! Cái tôn chỉ này, là tiêu chuẩn cả đời Tống Ngâm Tuyết.

Nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt lời nói quyết tuyệt, trong ánh mắt hiện ra hào quang kiên định trong trẻo nhưng lạnh lùng, không cách nào khống chế, Lãnh Hoài Vũ rõ ràng cảm giác được lòng của hắn, đang gắt gao rung động vì nàng.

“Nếu như. . . . . . nàng không phải nữ tử Phong thích, nếu như. . . . . . ta chưa từng thương tổn Phong. . . . . . Tống Ngâm Tuyết, ta quyết sẽ không đơn giản buông tha cho nàng như vậy . . . . . .”

Thật lâu sau, Lãnh Hoài Vũ nói ra câu này, hắn chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, từng bước một đi đến trước mặt nàng, đôi mắt âm trầm, khóe miệng căng cứng: “Tống Ngâm Tuyết, nàng là nữ tử đầu tiên làm lòng ta rung động, mưu lược của nàng, trí tuệ của nàng, không một chỗ nào không khiến ta nghiêng ngả. Lãnh Hoài Vũ ta, từ trước đến nay luôn không có hứng thú với nữ tử, nàng là người duy nhất, để cho ta nhịn không được muốn tiếp cận, muốn tìm hiểu sâu hơn. . . . . .”

Lãnh Hoài Vũ chậm rãi nói, lúc này, hắn yên lặng dừng lại, sau đó nhìn người ngọc chằm chằm, nhịn xuống mong muốn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tinh xảo kia, hít sâu một hơi, nắm chặt tay mà nói: “Không gặp đúng người vào đúng lúc, ta đã làm tổn thương Phong một lần, không thể lại làm cho hắn khổ sở thêm nữa, cho nên hôm nay, chỉ đành . . . . .”

Chỉ đành cái gì? Lãnh Hoài Vũ chậm chạp không thể nói ra. Hắn lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt như có từng lớp thuỷ triều giao hội, nhìn ra, trong nội tâm hắn giờ phút này vô cùng mâu thuẫn và giãy dụa.

“Cầm đi, đây là thứ nàng muốn.”

Mâu thuẫn, trở lại bình thản; giãy dụa, cũng trở thành trì hoãn, hai người đối mặt, hồi lâu sau, Lãnh Hoài Vũ nhắm mắt lại thật chặt, khi mở ra thì trong lòng đã âm thầm quyết định.

“Cầm đi, đây là thứ nàng muốn.” Một miếng bạch ngọc hình giọt mưa, giống như đúc ấn ký trên người, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Vươn tay tiếp nhận, giữ trong lòng bàn tay, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chậm rãi đợi Lãnh Hoài Vũ nói tiếp.

“Cái khuyên tai ngọc này, là vật đính ước năm đó mẹ ta đưa cho cha ta, hình dáng căn cứ theo tên mẹ ta mà điêu khắc ra, ta cùng với Niệm Vũ, khụ, là Tống Vũ Lăng, trên người hai người đều có một cái, đồng thời, trên ngực đều có ấn ký này, dùng cái này để chứng minh tình thân giữa chúng ta.”



“Nàng cầm cái khuyên tai ngọc này đi biên ngoại tìm hắn, nói rõ hết thảy, ta nghĩ hắn sẽ đáp ứng nàng.” Nhẹ nhàng tháo sợi dây hồng buộc khuyên tai ra, thả nó vào trong tay người ngọc.

“Cám ơn!” Nhẹ gật đầu, nhàn nhạt mà cười, Tống Ngâm Tuyết giơ tay lên, thốt ra lời thề: “ Tống Ngâm Tuyết ta nhìn trời hứa hẹn, ngày thành công, quyết không ảnh hưởng gì đến Ngũ ca ca, quang minh chính đại sắp xếp cho hai người đoàn tụ, dùng chưởng định lời thề!”

“Bốp —— bốp —— bốp!”

Ba tiếng va chạm, Tống Ngâm Tuyết cùng Lãnh Hoài Vũ đập tay vào nhau, lúc này, khi tiếng vỗ tay rơi xuống, đang muốn thu tay lại, Lãnh Hoài Vũ đột nhiên kéo tay một cái, đan xen với năm ngón tay của người ngọc, tiếp đó cánh tay dùng sức, gắt gao ôm người ngọc vào trong ngực.

Sau đó liền buông ra rất nhanh, giống như là chuyện gì cũng chưa phát sinh. Lãnh Hoài Vũ vẻ mặt bình tĩnh, lặng yên vươn tay, làm ra một cái tư thế “ mời”, nhẹ nhàng tiễn người ngọc.

“Đêm đã khuya, quận chúa cũng nên nghỉ ngơi, nam nữ có khoảng cách, Hoài Vũ cũng không đưa tiễn nhiều hơn.”

“Được.” Nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Hoài Vũ trước mặt, Tống Ngâm Tuyết cũng không nhiều lời, chỉ nói một chữ, sau đó xoay người nhấc chân rời đi.

Nàng biết Lãnh Hoài Vũ là người luôn tự kiềm chế, có lẽ trong lòng hắn, hắn có chút tình cảm với nàng, nhưng tuyệt đối sẽ khống chế rất tốt, không gây cho nàng nửa điểm khó xử, điểm này, nàng dám tin tưởng vững chắc!

Đội cái khăn che mặt, thân ảnh đi xa, sau lưng, ánh mắt Lãnh Hoài Vũ nhìn theo, không khỏi biến thành thâm sâu, mà chuyên chú. Nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm kiếp nầy, hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ dưới đáy lòng. . . . . .

Đêm, âm trầm như nước, mang theo cảm giác mát lạnh gần cuối mùa thu. Trong âm u, thân ảnh Điệp Vũ chậm rãi hiện ra, hai con ngươi nhìn về phía trước, không khỏi biến hóa khó lường.

. . . . . .

“Tức chết ta! Tức chết ta! Lãnh Hoài Vũ, ngươi tmd chết không yên lành!”

Chó muôn đời vẫn ăn cứt, Kiều Mạt Nhi không đổi được thói quen! Lúc này, nàng giống như dĩ vãng, một khi bị chọc tức, tâm tình liền khó chịu muốn đập đồ, miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới không ngừng, hoàn toàn quên đã từng vì thế, mà phải nếm qua quả đắng của Tống Ngâm Tuyết!

“Lãnh Hoài Vũ, ngươi là đồ súc sinh!” Nói ra một câu ác độc, theo một tiếng “vèo”, một cái bình hoa mạnh mẽ bay sát qua bên người thị nữ Tiểu Đào, sau đó khi tiếp xúc với vách tường cứng rắn, “xoảng” một tiếng bị đập nát bấy.

“Công chúa, đừng đập phá nữa, dù sao ở đây cũng là nước Tây thần, chúng ta không thể để cho người ta chê cười!” Bị hù dọa ôm lấy đầu,ngồi xổm người xuống, Tiểu Đào không ngừng khuyên nhủ.

Chính là Kiều Mạt Nhi đang trong cơn thịnh nộ, bị lửa giận thiêu đốt, làm sao chịu nghe lọt những lời này, lại trực tiếp nắm một cái bình hoa lên, dùng sức hung hăng đập tới trên tường.

“Cái gì chê cười với không chê cười? Ta còn quản được những chuyện này sao! Trong mắt thế nhân, không phải Kiều Mạt Nhi ta sớm đã là trò cười cho người khác bàn tán lúc nhàn rỗi sao? Hiện tại còn bận tâm làm gì?”

“Xoảng” một tiếng, một cái bình hoa lại vỡ tan, nhìn mảnh sứ vỡ rơi đầy gian phòng, trên mặt Kiều Mạt Nhi hiện ra vẻ thỏa mãn vì được giải hận.



“Công chúa. . . . . .” Trên cơ bản đã quen với bộ dạng nổi điên như vậy của Kiều Mạt Nhi, Tiểu Đào ngồi xổm trong góc, đáng thương trợn mắt nhìn.



“Lãnh Hoài Vũ, tên vương bát đản này! Ngươi dám đưa ta trở về, xem ta phá tan chỗ ở của ngươi này!” Đập hết tất cả những thứ có thể đập rồi, Kiều Mạt Nhi bắt đầu lôi kéo màn lụa, lực đạo hung ác, tốc độ mãnh liệt, hoàn toàn thể hiện ra sự tức giận điên cuồng trong lòng nàng lúc này.



“Ngươi bắt ta trở về này! Ngươi hại ta làm trò cười cho người ta này!” Vừa đập đồ, chân vừa dùng sức giẫm trên mặt đất, Kiều Mạt Nhi phá nhà rất vui vẻ sảng khoái.



Thấy vậy, Tiểu Đào bên cạnh choáng váng: “A, trở về? Không phải là làm cho toàn bộ thiên hạ đều chê cười công chúa sao? Hơn nữa nếu quả thật phải trở về như vậy, Nhị công chúa, nhất định sẽ càng đả kích khi dễ công chúa nhiều hơn. . . . . .”



Sững sờ nói ra sự thật này, bởi vì cái gọi là”Một người vinh tất cả đều vinh, một người suy tất cả đều suy”, nếu như chủ tử sống không tốt, người hấu như nàng, lại càng không sống khá giả gì.



“Công chúa, làm sao bây giờ? Chúng ta có thể không trở về hay không? Tiểu Đào không muốn lại bị khi dễ. . . . . .” Run rẩy nói ra lời trong lòng, sắc mặt Tiểu Đào trắng bệch.



Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi tức giận liếc mắt, hung dữ nói: “Đây là chuyện ta có thể quyết định sao! Tiện nhân!”



Một bả hung ác kéo rèm cừa xuống, dùng sức dẫm đạp ở dưới chân, lúc này, khi Kiều Mạt Nhi còn muốn tìm vật gì đó tiếp tục hả giận, ngoài cửa, thân ảnh Phùng Tử Chương xuất hiện.



“Chuyện gì a? Lại khiến Khuynh Nhạc công chúa của chúng ta tức giận đến như vậy?”



Tươi cười nhấc chân đi vào, thần sắc phấn chấn, giống như có gì vui mừng, Phùng Tử Chương nhìn một mảnh bừa bãi trên mặt đất, nhấc chân chọn một chỗ có thể đặt chân.



“Ngươi cao hứng lắm hả?” Bất mãn với biểu hiện lúc này của Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Nhi cau mày nói.



Nghe vậy, Phùng Tử Chương đắc ý gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu Tiểu Đào đi ra ngoài.



“Ngươi muốn làm gì? Đừng quên nơi này là Tây thần Cần vương phủ!” Cảnh giác nhìn Phùng Tử Chương, cho là hắn lại muốn làm gì đó, Kiều Mạt Nhi hí mắt, vẻ mặt lạng lùng phòng bị.



“Ai nha, ngươi đừng hiểu sai! Nơi này là Cần vương phủ, ta có muốn làm gì, cũng không dám làm ở đây a? Yên tâm đi, ta tới không phải là vì chuyện đó, mà là cố ý muốn nói cho ngươi một tin tức tốt!”



“Tin tức tốt? Cho đến ngày hôm nay, còn có tin tức tốt gì phát sinh trên người của ta sao?” Nhếch mày, tùy ý quăng rèm cửa trong tay xuống, Kiều Mạt Nhi thờ ơ hỏi.



Thấy vậy, Phùng Tử Chương tiến lên một bước, cười hì hì nói: “Có a, chẳng phải ta đang muốn nói sao? Ha ha, chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa, lần này công chúa có thể về nước rồi!”



“Phùng Tử Chương, ngươi đùa bỡn ta!” Vừa nghe tin tức thần thần bí bí, khiến hắn hân hoan như vậy hóa ra là có thể về nước? Cục tức trong bụng Kiều Mạt Nhi dâng lên không biết trút vào đâu!



Nàng một cước đá mảnh vụn trên mặt đất lên, lớn tiếng quát Phùng Tử Chương: “Phùng Tử Chương, ngươi muốn chết!”



“Ngươi đang làm gì vậy?” Vừa thấy điệu bộ này, Phùng Tử Chương cũng hơi ngạc nhiên, hắn vừa lui về phía sau né tránh tập kích, sau đó nghi hoặc mở miệng nói: “Ta nói Mạt Nhi, không phải ngươi một lòng ngóng trông trở về đấy sao? Tại sao hiện tại Thánh Thượng gọi về, ngươi lại phát điên lên rồi? Chẳng lẽ bây giờ ngươi thay đổi chủ ý, không muốn đi nữa?”



“Không muốn đi! Đương nhiên là không muốn đi! Ai muốn trở về làm trò cười cho người ta chứ! Phải biết rằng ta ——”



Ta? Ta? Ngắc ngứ một chữ ta, Kiều Mạt Nhi không thể tin được há to mồm, giật mình, “Ngươi nói cái gì? Phụ hoàng triệu ta trở về? Không phải Lãnh Hoài Vũ trục xuất à. . . . . .”



“Đương nhiên không phải! Thánh Thượng cho người cấp tốc đến truyền thư, mệnh lệnh cho ta mang ngươi về!” Dương dương đắc ý, Phùng Tử Chương vui vẻ nói.



Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi không khỏi nghi hoặc lên tiếng: “Dẫn ta trở về? Vì cái gì. . . . . .”



“Đương nhiên là chuyện tốt a! Ngươi còn không biết sao, Đại Tụng quốc chủ Tống Vũ Thiên, đã chính thức cầu hôn với Kiều quốc, nói muốn cưới ngươi làm Đại Tụng Ngũ vương phi!”



“Đại Tụng Ngũ vương phi. . . . . .”, trố mắt không tin nổi, Kiều Mạt Nhi ngơ ngác nói.



Nghe vậy, cho rằng lòng nàng còn bất mãn, Phùng Tử Chương xem thường nói: “Ngươi nên biết đủ a! Với danh tiếng của ngươi bây giờ, có thể làm được Đại Tụng Ngũ vương phi? Căn bản là chuyện thắp hương bái Phật còn cầu không được! Ngươi cũng không nghĩ tới Chiến thần Ngũ hoàng tử, là một nhân vật rất lợi hại sao? Tay cầm binh quyền trọng yếu của Đại Tụng, tuy nhiều năm đóng quân ở biên ngoại, nhưng lực ảnh hưởng của hắn trong triều cũng hết sức quan trọng! Ha ha, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt nhất, Ngũ hoàng tử này, tuy thân phận hiển hách, nhưng đến nay còn chưa có thê thất, ngươi gả đi rồi, đường đường là làm chánh phi! Ha ha!”



Phùng Tử Chương vui vẻ giảng giải, tiếng cười tác động đến Kiều Mạt Nhi, khiến cho nàng bị tin tức tốt đến quá bất thình lình làm cho chấn động nhếch miệng cười ngây ngô.



“Như thế nào? Tại sao có thể như vậy? Đại Tụng Ngũ vương chánh phi? Chuyện này sao có khả năng xảy ra a. . . . . .”



“Sao lại không có khả năng? Đại Tụng quốc chủ người ta nói! Chuyện của ngươi, xảy ra tại Đại Tụng, bọn họ có lý do phải gánh chịu trách nhiệm! Hôm nay, hắn thấy tình cảnh ngươi gian nan, lại muốn nịnh bợ Kiều quốc chúng ta, cho nên liền quyết tâm đền bù! Ha ha, dù sao mặc kệ nguyên nhân như thế nào, đối với Mạt Nhi đều là chuyện tốt! Ngươi nên vui mừng cười trộm đi!”



Phùng Tử Chương ha ha tùy ý cười, kéo Kiều Mạt Nhi cũng cười ngây ngô theo, trong màn đêm thanh tĩnh này, tiếng cười có chút chói tai. . .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv