Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 136: Phong hồi lộ chuyển*( một )





“Nàng. . . . . . Nàng ta là ai?” Mắt trợn tròn, vẻ mặt không hiểu, mọi người chỉ thấy trong đám người, một nữ tử vận bạch y không nhiễm bụi trần trong trẻo nhưng lạnh lùng mà đứng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhấc chân chậm rãi đi tới!

Hay ột phong tư trác tuyệt! Một khí thế ngạo nghễ! Tựa hồ cao quý hơn hết thảy, bễ nghễ từ trên nhìn xuống vạn vật!

Nàng ta là ai? Nữ tử này là ai!

Không ngừng suy đoán, không ngừng ngẫm nghĩ, mắt thấy nàng từng bước một đi về phía từ đường, bất giác, mọi người tự động nhường ra một con đường.

Khí tức hoàn mỹ, tư thái duyên dáng, khí chất linh động ngăn tất cả sự huyên náo lại, nếu như không phải nữ tử trước mắt này chỉ có một gương mặt quá mức bình thường, thì giờ phút này không thể nghi ngờ nàng chính là người xinh đẹp nhất thiên hạ!

Đáng tiếc! Thật sự đáng tiếc! Người nhìn xinh đẹp như vậy, rõ ràng lại có một gương mặt không thể bình thường hơn! Xem ra ông trời đối đãi mỗi người, cũng tương đối công bình!

Mang theo nghi hoặc, mang theo tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt của mọi người thẳng tắp đánh giá nữ tử này, trong nội tâm vô cùng tiếc hận! Không biết vì sao, nữ tử này có khí chất tốt như vậy, tư thái đẹp như vậy, nhưng làn da toàn thân từ cao xuống thấp rất đen, đen đến làm cho người ta có chút không tiếp thụ được!

Kỳ thật nếu như chỉ đánh giá ngũ quan, tướng mạo cô gái này cũng có thể nói xuất sắc, chính là: “Một trắng che ba xấu, một đen liền khó coi.” Đừng nói chi là chút đen này lại có chút quá đà!

Rõ ràng gương mặt tinh xảo là thế mà làn da lại đen thui thùi lùi, hoàn toàn không giống kiểu trắng trẻo rạng rỡ của các cô nương! Hơn nữa người đã đen, nếu an phận một chút thì cũng ổn! Chính là nàng lại không biết giấu diếm! Còn vận một thân bạch y trắng toát ra ngoài rêu rao, càng làm nổi bật thêm làn da đen hơn người của mình.

Mới vừa rồi là ở phía xa, mọi người chỉ nói phong tư nàng này rất tốt, nhưng ai có thể tưởng tượng được đến gần xem xét, lại là bộ dáng như vậy? Trong lòng liền không nhịn được cảm khái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!

Tuy nói cô gái này bởi vì màu da không tốt mà ảnh hưởng chỉnh thể vẻ ngoài, nhưng mà cũng không phải xấu xí đến mức khiến người ta chán ghét! Hơn nữa nàng có một đôi mắt tinh xảo rất có thần cho nên vừa xuất hiện đã khiến mọi người trầm mặc, hành vi không còn quá khích nữa.

“Ngươi là ai? Mà lúc này dám đánh trống làm càn?” Một nam tử đang giơ quyền lên đánh Thượng Quan Huyền Ngọc, bởi vì bị tiếng trống cắt ngang mà trong lòng khó chịu, vì vậy thả tay xuống xoay người sang chỗ khác, lạnh giọng hỏi nữ tử.

Sự nghi vấn của nam tử, cũng là chủ đề toàn trường quan tâm nhất lúc này! Bọn họ đều rất muốn biết, nữ tử tuy dáng người rất tốt, nhưng lớn lên dung mạo có chút xấu xí trước mắt này, rốt cuộc là có mục đích gì mà dám đến ngăn cản bọn họ?

Sự tình bị cắt ngang, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu lo! Hoa vương bên cạnh, vuốt chòm râu dê hơi dài, híp con mắt lại lạnh lùng nhìn, trong nội tâm hung ác mà nghĩ: hừ, một nữ nhân? một mình mà muốn đến cứu hắn? Được! Hắn muốn xem xem nàng ta rốt cuộc có bản lãnh gì đến ngăn trận bạo động này lại? Hoặc là nói —— xoay chuyển Càn Khôn!

Ha ha, thanh danh Thượng Quan Huyền Ngọc đã không còn, lúc này cho dù là tiên nhân đến, kết quả chỉ sợ cũng là —— không, còn, biện, pháp!

Trong lòng thầm đắc ý, nghĩ rằng bất quá là xem trò khôi hài thêm chốc lát, cũng không có trở ngại gì! Kết quả là Hoa vương vẫn bình chân như vại, quyết định chậm rãi xem xét, xem kết cục cuối cùng của Thượng Quan Huyền Ngọc.

Hoa vương trong lòng thờ ơ lạnh nhạt, bên này đám tông trưởng đại nghĩa sửa sang lại quần áo bởi vì bị lôi kéo mà biến thành mất trật tự không chịu nổi, trong nội tâm nghi hoặc: một nữ nhân, thì làm sao giải quyết tình thế hỗn loạn này? Ai, bất quá là loạn càng càng thêm loạn mà thôi!

Tất cả mọi người lẳng lặng đợi nữ tử trả lời, muốn biết rốt cuộc nàng có mục đích gì. Nghe vậy, nữ tử thay đổi biểu lộ trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt vui vẻ mở miệng nói với mọi người: “Các vị không thể đánh hắn, bởi vì hắn là người cao quý nhất trên thế giới này!”

“Thôi đi, tiểu nha đầu! Ta thấy ngươi là không rõ tình huống a? Có lẽ Thượng Quan Huyền Ngọc trước kia là vậy! Nhưng hiện tại —— hắn chính là một đống phân! Không đúng, ngay cả phân hắn cũng không bằng!”

Căm giận mắng chửi, một tay còn không ngừng đánh tới hướng Thượng Quan Huyền Ngọc, nam tử vừa hỏi lúc nãy miệng đầy lời thô tục, dùng cái này để phát tiết cảm xúc phẫn nộ của chính mình.

“Ngươi nói bậy!” Vừa nghe hắn nói như vậy, Phục Linh tê liệt ngã trên mặt đất giãy dụa bò lên, bộ dạng tức giận. Hắn không cho phép bất cứ kẻ nào vu oan cho công tử! Không cho phép!

“Đồ chân chó nhà ngươi, chỉ sợ cũng đã leo lên giường của tiện phụ Nhữ Dương quận chúa không chịu xuống, mới có thể cấu kết với công tử nhà ngươi làm mấy việc xấu xa hèn hạ như vậy!”

Nghe Phục Linh mắng hắn, mặt nam tử vô cùng hung ác mở miệng giễu cợt, vẻ khinh thường hiện hết lên trên mặt.

Lúc này, nam tử vừa dứt lời, còn không đợi Phục Linh há miệng phản bác, trong đôi mắt sáng ngời của nữ tử bên cạnh hiện lên một tia tức giận, lập tức tiến lên, giương chưởng không lưu tình chút nào vung về hướng nam tử kia.

Chỉ thấy“Bốp ——” một tiếng, thanh thúy mà vang dội, lúc tất cả mọi người hết sức khiếp sợ, một cái dấu đỏ hình năm ngón tay liền bất thình lình hiện ra rõ ràng trên mặt nam tử.

“Ngươi tmd dám đánh ta!” Phẫn nộ trở tay định đánh, muốn trả lại sự khuất nhục mình phải chịu, đúng lúc này, nữ tử gọn gàng bắt lấy tay của hắn, trở tay mạnh mẽ đẩy một cái, trong chớp mắt liền đem một tay hắn quặt sau lưng, áp chế hắn không cách nào nhúc nhích.

“A ——” vừa thấy nam tử khỏe mạnh như trâu trước mắt, cư nhiên bị một nữ tử bé nhỏ linh hoạt chế phục, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không khỏi há hốc miệng.

Chuyện này không có khả năng a? Tại sao có thể như vậy? Mọi người đều thắc mắc nghi hoặc, lúc này, khi tất cả nọi người đều trố mắt chưa kịp phản ứng, Phục Linh lại suy tư nhíu mày.

Nàng ta là ai? Tại sao bộ dáng này, giọng nói này lại giống Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa như vậy? Không, không có khả năng! Nhữ Dương quận chúa làm sao lại giúp công tử? Với tính tình của nàng ta, không nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng đã may lắm rồi, làm sao lại chánh nghĩa đường đường như vậy được?

Còn nữa, tuy cô gái trước mắt lớn lên có chút giống Nhữ Dương quận chúa, nhưng chắc chắc không phải cùng một người! Đơn giản chỉ cần nhìn làn da, Nhữ Dương quận chúa là thủy nộn trắng nõn, mà nữ tử này lại ngăm đen khó coi, tuyệt không giống như cố ý bôi lên, mà là kết quả quanh năm suốt tháng bị gió thổi nắng phơi.

Không có khả năng sẽ là Nhữ Dương quận chúa kia, bởi vì nàng ta đã chết rồi, sao có thể chết mà sống lại đứng ở chỗ này được? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Phục Linh lắc đầu, chối bỏ ý nghĩ của mình, tuy nhiên lại có chút mê mang: rốt cuộc nữ tử này, nàng ta là ai?

Phục Linh thắc mắc trong lòng, có chút khó hiểu, mà giờ khắc này sau lưng hắn, Thượng Quan Huyền Ngọc nắm chặt quyền cố gắng khắc chế, không để cho cảm xúc mình bành trướng lộ ra tâm tình kích động.

Nàng! Ngâm Tuyết! Nàng đến đây! Nàng đến đây!

Mặt rất muốn cười; trong lòng, rất muốn lớn tiếng hoan hô! Chính là hắn không thể! Hắn biết dưới tình huống nguy cấp trước mắt, một khi không khống chế được, rất có thể thân phận của nàng sẽ. . . . . . Cố gắng khắc chế, không để ình có một chút biểu hiện hưng phấn nào, Thượng Quan Huyền Ngọc chịu đựng trận trận đau đớn trên mặt, bình thản nhìn thẳng về phía trước.

“Buông, buông ra!” Tiếng gầm lên giận dữ đã kéo tâm thần đám đông trở lại, lúc này nhìn nam tử mặt đỏ bừng không ngừng giãy dụa, bọn họ bắt đầu cảm thấy có chút không vui.

Nữ tử kia đứng về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, mà nam tử thì đứng về phía bọn họ! Bây giờ nữ tử đánh nam tử, không thể nghi ngờ chính là đang bênh Thượng Quan Huyền Ngọc mà khiêu khích bọn họ! Thế này sao được?

Cảm xúc phẫn nộ tựa hồ lại bị khơi mào, có mấy nam tử bạo gan định nhấc chân đi lên phía trước! Lúc này, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ đẩy nam tử trong tay về phía trước, sau đó ngẩng đầu, nghiêm mặt nói rõ từng chữ từng câu với mọi người: “Ai dám đánh phu quân ta?”

Phu, phu quân! Đây là cái tình huống gì?

Hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu, lúc này mọi người nghe xong lời này, đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt đờ đẫn.

Chưa từng nghe nói thánh công tử có vợ a? Hơn nữa hôm nay không phải vốn là ngày đại hôn của hắn và Hướng Cầm công chúa sao? Tại sao đang yên đang lành lại nhảy ra một cô vợ thế này?

Lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu, kỳ thật không chỉ là mọi người, mà ngay cả Phục Pinh cùng đám tông trưởng bên cạnh đều không rõ đây là cái tình huống gì?

Huyền Ngọc thành thân hồi nào? Sao bọn họ không biết. . . . . . Lúc này, khi tất cả mọi người vì lời nói này mà cảm thấy hoài nghi, mắt to sáng ngời của Tống Ngâm Tuyết lóe lên tinh quang, Tiếp đó quay đầu, nắm đúng thời cơ trở mặt, đau xót che mặt mà khóc.

“Ô ô, các ngươi đều hiểu lầm phu quân ta rồi, hắn căn bản không phải người như vậy, căn bản không phải. . . . . .”

Khóc đến thương tâm gần chết, khóc cực kỳ bi ai khó nhịn, lúc này mọi người vẻ mặt ngượng nghịu nhìn nữ tử đau thương “quá độ” mà khóc trước mắt, bàn tay che mặt nhẹ nhàng rung động, bộ dáng mềm mại yếu ớt làm người ta thấy liền thương tiếc.

“Tiểu nữ hỏi các vị, vì sao các vị phải trút giận lên người hắn như vậy?” Thả tay xuống, hai bên khóe mắt Tống Ngâm Tuyết sớm đã lấy nước bôi lên, vừa giương mắt chỉ ngón tay về hướng Thượng Quan Huyền Ngọc.

“Hắn? Hừ! Hắn bội bạc nhục nhã Hoa quốc, lại biện giải vì Nhữ Dương quận chúa phóng đãng thành tánh! Loại người này, chẳng lẽ chúng ta không nên trút giận lên hắn sao?”

Mọi người mở miệng kêu gào, lửa giận bừng bừng cứ như muốn đem Thượng Quan Huyền Ngọc thiêu thành tro. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thu hồi biểu lộ cay đắng, vẻ mặt nhàn nhạt tiến lên một bước mở miệng nói với bọn họ: ” Những lời các vị nói tiểu nữ đều biết, bởi vì từ ngay từ đầu, tiểu nữ đã tránh ở trong đám người, một mực yên lặng nhìn thấy hết thảy.”

Lời nói, có tiết tấu dừng một chút, lúc này Tống Ngâm Tuyết sau khi nhìn lướt qua mọi người thì chớp chớp đôi mắt, chậm rãi mở miệng nói:“Các vị nói Thượng Quan Huyền Ngọc bội bạc nhục nhã Hoa quốc? Nói hắn lấy cớ giải vây cho Nhữ Dương quận chúa? Chính là các vị dụng tâm ngẫm lại xem, thật sự là như thế sao?”

“Đáp án rất rõ ràng —— đương nhiên không phải! Các vị oán hắn, oán hắn không tuân lệnh Hoa vương mà không đồng ý lấy Hướng Cầm công chúa! Đúng vậy a, công chúa tốt như vậy, công chúa hoàn mỹ như vậy, vì cái gì hắn lại không chịu lấy ? Ha ha! Chẳng lẽ thông minh như các vị, cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do nông cạn là bởi vì hắn cấu kết với Nhữ Dương quận chúa, nên kháng hôn như vậy sao?”

Lời Tống Ngâm Tuyết nói rất lợi hại, một mặt tán dương mọi người thông minh, khiến cho bọn hắn gián tiếp tiêu tan cơn tức giận, còn một mặt hạ thấp Hoa vương, mắng hắn ngu xuẩn mê muội!

“Mọi người ngẫm lại xem, không nói đến Thượng Quan Huyền Ngọc không hề cấu kết với Nhữ Dương quận chúa, cho dù thật sự có, nhưng Nhữ Dương quận chúa đã chết rồi, tại sao hắn lại vì một người chết mà đưa mình vào hiểm địa? Hắn cũng không phải đồ ngốc!”



“Còn nữa, mọi người nhất định rất ngạc nhiên với thân phận của tiểu nữ, hoài nghi vì sao tiểu nữ lại nói Thượng Quan Huyền Ngọc là phu quân của mình? Kỳ thật chuyện rất đơn giản!”

Nói đến đây thì Tống Ngâm Tuyết cố ý ngừng lại nhìn nhìn mọi người, sau đó thầm cười lạnh, vẻ mặt giả bộ thẹn thùng, bắt đầu bịa chuyện đầy trời: “Tiểu nữ sống ở vùng ngoại ô Hoa quốc, bởi vì nhiều năm đốn củi hái thuốc dưới chân núi, cho nên màu da đặc biệt đen, có tên là ‘ Hắc Lý Tiếu ’. Tiểu nữ quen biết Huyền Ngọc công tử trong núi, hai người vừa thấy đã yêu, muốn bên nhau cả đời. Vốn là tháng này hắn muốn đến nhà của tiểu nữ cầu hôn, chính là nửa đường lại bị Thánh Thượng tứ hôn khiến chúng tôi phải chia lìa.”

“Hướng Cầm công chúa là thân phận bực nào? Không phải là người mà Tiểu Hắc nữ đê tiện có thể so sánh? Cho nên tiểu nữ thương tâm, một mình lặng lẽ bỏ đi. . . . . .”

Thế nhân luôn đồng tình kẻ yếu! Lúc này, Tống Ngâm Tuyết giả bộ yếu ớt, mọi người bắt đầu sinh ra lòng trắc ẩn với nữ tử này.

Nhìn thấy mọi người cảm động, Tống Ngâm Tuyết không ngừng cố gắng, biểu hiện ra vẻ mặt đau thương, đôi mắt rưng rưng: “Tiểu nữ cùng Huyền Ngọc công tử muốn bên nhau cả đời, thề dù biển cạn đá mòn cũng vĩnh viễn không xa rời nhau! Chính là tiểu nữ tự thẹn mình thua kém Hướng Cầm công chúa, cũng không muốn hắn bất chấp nguy hiểm kháng chỉ, cho nên chỉ có thể một mình nhịn đau rời đi.”

“Hôm nay vốn là ngày đại hôn của hắn, ngày lành tháng tốt, phong cảnh rất tốt! Vì muốn gặp lại hắn một lần cuối, tiểu nữ mới lặng lẽ tránh trong đám người, yên lặng nhìn hắn.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv