Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 118: Thân phận bại lộ





“Quận chúa!” Minh Tịnh ôm Tống Ngâm Tuyết sắc mặt trắng bệch, không ngừng gấp giọng kêu.

Thấy thế kinh hãi, nhanh chóng chạy tới, khi Vô Song chứng kiến bộ dạng của nàng lúc này thì toàn thân không khỏi sững sờ, đáy lòng đột nhiên run lên chần chờ mở miệng nói: “Minh Tịnh, mới vừa rồi các ngươi không phải đã đụng phải một con chồn chứ?”

“Có một con, lúc đi ra khỏi cánh rừng không cẩn thận đụng phải.”Cau mày, Minh Tịnh đăm chiêu nói.

“. . . . . .” Vừa nghe Minh Tịnh nói như vậy, mặt Vô Song không còn một giọt máu, toàn thân vô cùng cứng ngắc nhìn, cước bộ nặng như chì.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Trầm giọng, lời nói tựa hồ bao hàm tuyệt vọng vang lên, có một loại tái nhợt, vô lực như lá cây phiêu linh trong gió lạnh ngày thu.

Thấy vậy, trong lòng Minh Tịnh có chút dự cảm không lành nhưng hắn lại không chịu tin tưởng.

“Vô Song, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”

Trong sự lo lắng, Minh Tịnh gấp gáp hỏi. Lúc này khi Vô Song há to miệng, vô lực muốn trả lời thì sau lưng, tiếng cười nhọn hoắc âm lãnh của Vân Độc Nhất bỗng nhiên vang lên.



“Ha ha. . . . . . Thật sự là trời cũng giúp ta! Không thể tưởng tượng được rõ ràng lại khiến cho nàng ta trúng máu chồn độc, hừ, thật đúng là không uổng công ta tỉ mỉ nuôi nó nhiều năm như vậy!”

Tiếng cười đắc ý, âm tàn, khiến người nghe phát run. Minh Tịnh mãnh liệt phủ định: “Không có khả năng, lúc ấy ta cùng nàng đều đụng phải con chồn, vì cái gì ta không sao? Mà nàng lại trúng độc ? Vớ vẩn!”

Minh Tịnh nghi vấn có lý , bởi vì đã trúng độc, vậy khẳng định cả hai đều trúng, không có lý gì Tống Ngâm Tuyết trúng, mà hắn lại không có việc gì!

“Không có khả năng? A! Trên thế giới này, có chuyện gì là không thể nào!”

Đắc ý châm chọc hỏi lại, Vân Độc Nhất mặc kệ gương mặt tối sầm của Vô Song, cùng bộ mặt tức giận của Minh Tịnh, chầm chậm tiến lên trêu chọc: “Tiểu tử, muốn biết tại sao nàng ta lại trúng độc sao? Nguyên nhân rất đơn giản! Đó chính là bởi vì —— nàng là nữ tử! Ha ha. . . . . . Thật không nghĩ tới chàng công tử tuấn tú phong lưu, ăn nói khéo léo như vậy rõ ràng sẽ là thân nữ nhi hồng nhan? Thật là khiến người ta bất ngờ a!”

Ngoan độc liếc qua mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, một sự ghen ghét hung hăng dâng lên từ đáy lòng Vân Độc Nhất. Nàng cũng thắc mắc Vô Song làm sao lại đi thích một người nam nhân, thì ra căn bản chính là giấu diếm cái bí mật này. Hừ, nữ tử? Còn là một nữ tử xinh đẹp đến kỳ lạ. Được rồi, đã như vậy, cũng đừng trách nàng tâm địa ác độc, hạ thủ không lưu tình. Bởi vì nàng tuyệt đối không thể cho phép một nữ tử như vậy sống trên đời này, quấy nhiễu ảnh hưởng cuộc sống sau này của nàng cùng Vô Song.

Vân Độc Nhất hung hăng mà nghĩ. Thấy thế, Minh Tịnh không thể tin ôm thân thể có chút rét run của Tống Ngâm Tuyết, giận dỗi nói: “Làm sao có thể có loại độc này? Chỉ cần là nữ tử đụng vào một cái là trúng độc ngay!”

“Ha ha, có hay không? Ngươi đại khái có thể hỏi Vô Song a! Tin rằng hắn sẽ không lừa gạt ngươi, máu của con chồn này là độc vật trăm năm khó tìm, độc tố giấu trong lông của nó, chỉ cần vừa tiếp xúc với da người, độc tố sẽ theo lỗ chân lông thẩm thấu vào, rồi tuần hoàn đến trong máu, khiến người ta độc phát vong mạng.”



” Vì sao chỉ có nữ tử bị?” Cau mày, do dự, Minh Tịnh lạnh giọng mà hỏi.

Thấy vậy, Vân Độc Nhất cười lãnh mị, trên gương mặt diễm lệ lộ vẻ đắc ý, “Vì sao chỉ có nữ tử bị ư? Ha ha. . . . . . Đó là bởi vì máu con chồn thuần âm, độc tính cực kỳ âm lãnh, chỉ có gặp gỡ thể chất âm nhu của nữ tử mới có thể phát huy tác dụng.”

Cười cười không che dấu được niềm vui sướng trong lòng, Vân Độc Nhất nhấc chân đi từ từ, ánh mắt nghiền ngẫm xem kỹ.

“Chẳng lẽ không có giải dược sao?” Minh Tịnh mở miệng chất vấn.

Nghe vậy, hai mắt Vân Độc Nhất thẳng tắp nhìn về phía Vô Song tràn đầy thống khổ bên cạnh, tươi cười mà nói: “Có a! Bất quá ta sẽ không đưa ra.”

Lời nói khiêu khích mà kiên định, Vân Độc Nhất đi đến trước mặt Vô Song, thần sắc tươi tỉnh: “Ý trời, quả nhiên là ý trời. Vô Song, ta vốn cho rằng nàng là đàn ông, còn nghĩ nếu như hắn biểu hiện tốt, thì đơn giản tha cho hắn một lần. Bất quá chỉ tiếc, lúc này lại để cho ta biết rằng nàng ta thật ra là nữ tử, cho nên chàng ngàn vạn lần đừng trách ta tâm địa độc ác!”



“Kỳ thật ta thực ngốc, tiểu tử này đã gọi nàng như vậy rồi, ta rõ ràng còn không phát hiện, hết lần này tới lần khác phải chờ tới khi nàng trúng máu chồn độc mới hiểu ra! Ha ha, quận chúa? Quận chúa. . . . . .”

Vân Độc Nhất nhớ lại cách xưng hô của Minh Tịnh với Tống Ngâm Tuyết, bước chân đi từ từ, chính là đúng vào lúc này, điện quang lóe lên trong đầu nàng, tiếp đó cả người ngơ ngẩn, ngơ ngác không nhúc nhích được.

“Thì ra nàng ta là. . . . . .” Trong nháy mắt, tựa hồ cả sự kiện đã chậm rãi rõ ràng. Vì cái gì người này lại gọi là Tuyết công tử? Vì cái gì Vô Song lại một mực đi theo nàng? Vì cái gì vừa nghe đến mình làm việc cho Tống Vũ Thiên, Vô Song lại mãnh liệt muốn biết nguyên nhân như vậy? Thì ra hết thảy, đều là bởi vì cô quận chúa kia! Quận chúa thừa kế của vương triều Đại Tụng! Nhữ Dương quận chúa, Tống Ngâm Tuyết!

Nàng là Tống Ngâm Tuyết sao? Tống Ngâm Tuyết bị thế nhân thóa mạ xem thường? Tống Ngâm Tuyết bị Tống Vũ Thiên ép nhảy vực bỏ mình đấy sao?

Vì cái gì nàng chưa chết? Vì cái gì nàng ta còn tiêu dao khoái hoạt sống trên đời? Nhưng lại khôn khéo như vậy, tà nịnh như vậy, hoàn toàn không giống cái loại đàn bà không chịu nổi trong truyền thuyết!

Vì cái gì? Tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ hết thảy những chuyện đó, đều là một màn kịch nàng diễn cho thế nhân xem sao?

Trái tim, mơ hồ có chút bất an vì sự nhận thức này!

“A! Rất giỏi! Thậm chí ngay cả người giỏi tính toán như Tống Vũ Thiên cũng bị nàng ta lừa? Bởi vậy có thể thấy được, Tống Ngâm Tuyết quả nhiên là một nhân vật lợi hại làm cho người ta đứng ngồi không yên. Cũng khó trách Tống Vũ Thiên hắn muốn. . . . . .”

Tống Vũ Thiên hắn muốn cái gì? Vân Độc Nhất không nói tiếp nữa. Nàng giương mắt nhìn Tống Ngâm tuyết nằm trong lòng Minh Tịnh, mặt càng lúc càng tái nhợt, cười cười đắc ý nói: “Bất quá tuy nàng ta lợi hại, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay nàng đã rơi vào trong tay của ta, kết cục —— cũng chỉ có chết!”

Ngoan độc nghiến răng nói ra cái chữ “chết” kia, Minh Tịnh cùng Vô Song nghe được tâm hồn đều chấn động.

“Đưa giải dược ra đây!” Lạnh lùng quát lớn một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Minh Tịnh giờ phút này có một ngọn lửa cuồng nộ.

“Không có khả năng!” Quả quyết từ chối. Trong lòng Vân Độc Nhất chỉ hận sao Tống Ngâm Tuyết không lập tức chết ngay, làm sao có thể đơn giản lấy giải dược ra như vậy?

“Vân Độc Nhất, giao giải dược ra đây! Nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Lúc này, chắc hẳn Vân Độc Nhất cũng biết, nàng tuyệt đối đánh không lại bọn họ!

“Thế nào, Vô Song, chàng đây là đang uy hiếp ta sao? Chính là chàng không hiểu tỷ tỷ rồi!” Nhếch mày, tựa hồ hoàn toàn không sợ hãi nói, Vân Độc Nhất lúc này chậm rãi duỗi năm ngón tay xinh đẹp của nàng ra, vừa nhìn liền biết là bàn tay nhiều năm chơi độc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài tán loạn trước mặt.

“Vô Song, chàng muốn liên hợp với tiểu tử này đáng bại ta, sau đó bức ta giao giải dược ra sao? Nói cho chàng biết, việc đó không có khả năng! Hôm nay dù ta chết đi, ta cũng nhất định sẽ không cứu nàng. A, chàng biết không? Đời này, nếu như không chiếm được tình yêu của chàng, ta sống cũng không có ý nghĩa, đã sống không có ý nghĩa, vậy còn không bằng đơn giản chết sạch sẽ! Nhưng mà để cho ta một mình chết đi như vậy, ta lại cảm thấy không cam lòng. . . . . . Cho nên bất luận như thế nào, ta cũng muốn tìm một người bầu bạn trên đường xuống suối vàng.”

Con mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, ý tứ rất rõ ràng. Vô Song đã muốn dùng cái chết uy hiếp nàng, nhưng nàng trả đòn ngược lại, dùng tánh mạng Tống Ngâm Tuyết đe dọa hắn!

“Thế nào, Vô Song? Tỷ tỷ muốn đồng quy vu tận(cùng chết), chàng cảm thấy đề nghị này như thế nào?” Chắc chắn rằng bọn hắn không bỏ Tống Ngâm Tuyết xuống được, Vân Độc Nhất cười lạnh nói.

Lúc này, bởi vì cái gọi là vì yêu mà rối loạn! Minh Tịnh vốn đã nhiều lần không hề thong dong bình tĩnh giống như dĩ vãng, mà bây giờ hắn vừa nghe Vân Độc Nhất nói như vậy thì mặt lập tức âm trần khiến cho người ta sợ hãi, thanh âm giá lạnh: “Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giao giải dược ra?”

“Như thế nào? A! Đến bây giờ các ngươi còn không biết ta muốn như thế nào sao?” Mặt tràn đầy châm chọc, không che dấu dục vọng chút nào nhìn thẳng vào Vô Song, Vân Độc Nhất ngước mặt, rõ ràng từng chữ từng chữ nói: “Muốn ta giao giải dược ra? Có thể! Nhưng điều kiện tiên quyết là ngay ngày mai chàng phải cùng ta bái đường, động phòng . . . . . .”

“Ngươi!” Vô Song nghe vậy phẫn nộ cau mày, nhìn thẳng về phía Vân Độc Nhất.

Thấy vậy, Vân Độc Nhất trêu đùa: “Thế nào, không muốn sao? Ha ha, nếu như chàng có bản lĩnh giải được máu chồn độc, thì chàng cứ cự tuyệt! Nhưng nếu như chàng giải không được, và không muốn nàng ta chết. . . . . . Như vậy ngày mai chàng vẫn là nên ngoan ngoãn theo ta bái đường thành thân a!”

Lời nói đầy tính áp chế khiến cho Vân Độc Nhất thoạt nhìn giống như một con gà chọi mới giành thắng lợi, cao ngạo vô cùng ngẩng đầu, nhìn hết thảy bằng nửa con mắt.

Thấy vậy, mặt Tống Ngâm Tuyết tái nhợt, mặc cái trán chảy ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh.



“Ngươi. . . . . . mơ tưởng đi!” Muốn nói ra lời đã phi thường cố hết sức. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy toàn thân vô lực phát run, khó chịu như nội tức trong cơ thể đều bị tháo hết, thân thể không ngừng ra mồ hôi.

Chính là, dưới tình huống này Tống Ngâm Tuyết vẫn quật cường không nguyện cúi đầu trước Vân Độc Nhất, mà cố hết sức, kiêu ngạo cự tuyệt nói.

“Tuyết Nhi. . . . . .” Vô Song vạn phần thương tiếc nhìn nàng, thừa nhận nội tâm không ngừng co rút lại đau đớn, trong mắt đầy cay đắng.

Đều là vì hắn! Đều là vì hắn! Nếu như không phải hắn, Tuyết Nhi của hắn làm sao lại liều lĩnh xâm nhập vào trong cốc, tiện đà trúng máu chồn độc ?

Không ngừng tự trách, không ngừng đau lòng, khi Vô Song muốn tiến lên nắm tay nàng thì trông thấy sắc mặt nàng mãnh liệt tái đi, sau một khắc liền nặng nề mà hôn mê bất tỉnh.

“Tuyết Nhi!” Trái tim co rút tới cực điểm, vội vã muốn tiến lên. Lúc này, Vân Độc Nhất vọt tới ngăn cản trước mặt hắn, vươn tay ngăn lại nói: “Vô Song, chàng nghĩ xong chưa? Tống Ngâm Tuyết sống hay chết? Chàng đi hay ở? Hôm nay đều phụ thuộc vào quyết định của chàng!”

“Ngươi!” Phẫn nộ, hận không thể lập tức tự tay giết cô ta, giờ phút này nhìn thấy biểu lộ kiêu ngạo của Vân Độc Nhất, Vô Song lấy tay lạnh lùng đẩy nàng ra, dùng hành động này để phát tiết.

“Hừ, chàng đẩy ta cũng vô dụng! Nếu như không có ta, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Vô Song, máu chồn độc này, chàng cũng biết mà: hút hết nội tức trong người, hao tổn tinh túy, mỗi lần phát tác, toàn thân hư thoát* khó nhịn, cuối cùng đau đớn mà chết. . . . . .”

(Hư thoát:Hạ đường huyết do mất máu mất nước)

“Ha ha, bất quá chàng yên tâm, dù sao nha đầu kia còn chưa chết ngay được! Cho nên rốt cuộc muốn đi con đường nào. . . . . . Chàng hãy hảo hảo suy nghĩ rõ ràng, ngày mai ta chờ đáp án của chàng. . . . . .”

Cười vô cùng rạng rỡ xoay người, chậm rãi quay về hướng lúc mình đến, lúc này Vân Độc Nhất không hề lo lắng bọn họ sẽ đào tẩu, bởi vì nàng biết cuối cùng bọn họ. . . . . . nhất định sẽ thỏa hiệp. Vân Độc Nhất đi rồi, Vô Song bước nhanh đến trước, muốn đi ôm nàng, chính là Minh Tịnh bá đạo ôm nàng thật chặt vào trong ngực, không cho hắn cơ hội.

“Trước tiên cứ ôm nàng đến trong phòng đã.” Do dự một chút, Vô Song mở miệng thấp giọng nói. Nghe vậy, Minh Tịnh mặt lạnh, đôi mắt sáng như sao ngước nhìn hắn, tiếp đó trầm giọng nói: “Dẫn đường!”

Cứ như vậy, Vô Song dẫn Minh Tịnh, Minh Tịnh ôm chặt Tống Ngâm Tuyết, một đường hướng về phía tây, đi tới một gian phòng.

“Ngươi sẽ đáp ứng nàng ta sao?” Buông Ngâm tuyết ra, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng xong, Minh Tịnh đứng dậy, đôi mắt thâm trầm.

Xuất phát từ quan điểm của hắn, tuy hắn cũng không tán thành Vô Song lấy Vân Độc Nhất, nhưng chỉ cần có thể cứu Tống Ngâm Tuyết, bất cứ chuyện gì hắn đều không để ý.

“. . . . . .” Nghe lời hắn nói, Vô Song không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn bóng hình tuyệt mỹ đang hôn mê, trong mắt đầy phức tạp.

“Chẳng lẽ thật sự cũng chỉ có mình Vân Độc Nhất mới có thể cứu nàng sao?” Trong lòng khó hiểu, hắn biết y độc của Vân Vô Song luôn luôn là vô song, tại sao giờ phút này ngay cả một chút biện pháp cũng không có?

Biết trong lòng Minh Tịnh lúc này đang suy nghĩ cái gì, Vô Song ngẩng đầu, cay đắng cười nói: “ Minh Tịnh, ngươi không biết Vân Độc Nhất đâu, nàng dụng độc rất hung ác, phương pháp kỳ quái, đến mức ta và ngươi không có khả năng tưởng tượng nổi. Như máu chồn độc này, tuy nó là độc vật trời sinh, nhưng nếu như không phải nàng một mực dùng thuốc chí âm đến hung ác nuôi nó, độc tính của nó há lại lớn như vậy?”

“Kỳ thật không phải ta không chế tạo ra giải dược giải máu chồn độc này được, chỉ là bởi vì hai năm qua ta không ở trong cốc, căn bản không thể nào biết được trình tự đút độc của Vân Độc Nhất, cho nên vạn nhất ta phối giải dược sai lầm, kết quả. . . . . .”

Vô Song dứt lời, lại chậm rãi cúi đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Tống Ngâm Tuyết, nhìn thần thái vốn linh động, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của nàng, giờ phút này trở nên yếu ớt tái nhợt, trái tim không khỏi đau nhức như đao cắt.

“Tuyết Nhi, ta đã nói từ nay về sau không để cho nàng bị thương nữa, chính là hôm nay, nàng lại vì ta mà tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. . . . . .” Đau lòng , mang theo xin lỗi mà nói…, làm cho Minh Tịnh nghe xong không khỏi khẽ giật mình. Tuy hắn cực không thích nghe Vô Song gọi nàng là Tuyết Nhi, nhưng lúc này, hắn không có thời gian tính toán.

“Chẳng lẽ không có biện pháp biết được trình tự đút độc của Vân Độc Nhất sao? Hoặc là có cái biện pháp giải độc gì khác?”

“ Minh Tịnh, chế thuốc đút độc vốn là một chuyện cực kỳ bí ẩn, bình thường ngoại trừ bản thân, những người khác không thể nào biết được. Hơn nữa hôm nay, với tính tình của Vân Độc Nhất, nàng ta biết thứ chúng ta muốn nhất bây giờ là cái gì, làm sao có khả năng ngồi chờ chết, ngây ngốc chờ chúng ta đi phá hỏng chuyện tốt của nàng . . . . . .”

Vô Song vô lực nói, Minh Tịnh nghiêm túc nghe, hắ ngước măt nhìn, trong giọng nói để lộ ra sự lạnh lùng: “Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?”

“Biện pháp khác. . . . . .” Nghe xong lời này, Vô Song đầu tiên là có chút chựng lại, sau đó đăm chiêu thấp giọng nói: “Kỳ thật có một biện pháp, chính là phải dẫn độc vào người. . . . . . Đem độc của Tuyết Nhi dẫn tới trên thân thể người khác. . . . . . Chỉ là cái người dẫn độc này. . . . . .”

” Người dẫn độc làm sao?” Minh Tịnh vừa thấy Vô Song do dự không nói, không khỏi liên tục hỏi.

Vô Song lắc đầu, nhếch môi chậm rãi nói: “Chỉ là người dẫn độc này phải có khế ước quan hệ với người trúng kỳ độc mới được, chính là thiên hạ này, làm gì có người nào có quan hệ khế ước với Tuyết Nhi. . . . . .”

Vô Song không biết Minh Tịnh cùng Tống Ngâm Tuyết thật ra là quan hệ khế ước. Bởi vì sự kiện này vốn là cơ mật, trước đây trừ chính bản thân bọn họ ra, thì không có ai biết. Huống chi ngày đó trên vách núi, bởi vì Vô Song cũng không ở đó, cho nên khi chuyện cơ mật được công bố thì hắn cũng không biết. . . . . . Khế ước độc, phải dưới tình huống song phương cùng là xử nữ mới có thể hạ, cho nên lúc này cho dù Vô Song cố tình muốn hạ khế ước, nhưng bởi vì Tống Ngâm Tuyết đã không còn là xử nữ, mà trở hóa thành bọt nước hư không.

Đôi mắt không khỏi rũ xuống, hắn chưa từng thống hận chính mình như giờ khắc này. Hắn đã từng vì mình có thể làm người đầu tiên có được nàng mà cảm động thầm cao hứng, nhưng bây giờ hắn lại thống hận! Hắn hận tại sao mình cầm giữ không được, vì cái gì lại đi phá tấm thân xử nữ của nàng, thế cho nên hại nàng tới mức như thế. . . . . . Tự trách, hối hận, giày vò hắn đến thở không nổi. Xoay người, sau khi nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng Vô Song buông hai tay đang nắm chặt của hắn ra, từ trong lòng xuất ra một lọ thuốc, chậm rãi đưa cho Minh Tịnh.

“Đây là cái gì?” Trong lòng có chút khó hiểu, tiếp nhận chai thuốc, gương mặt tuấn tú suy ngẫm, Minh Tịnh trầm giọng mà hỏi.

“Đây là thuốc giảm bớt đau đớn, máu chồn độc chí âm đến hung ác, mỗi khi đến ban đêm sẽ phát tác lợi hại, thuốc này mặc dù không có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà hôm nay có thể giảm bớt chút nào hay chút ấy a. . . . . .”

Không dám nhìn gương mặt tái nhợt không có chút sắc máu của Tống Ngâm Tuyết nữa, Vô Song sau khi nói hết liền nhấc chân đi ra ngoài cửa.

“Ngươi đi đâu vậy?” Sau lưng Minh Tịnh nhàn nhạt mở miệng hỏi,trên gương mặt trầm tĩnh là một mảnh thâm trầm.

“Ta đi chế thuốc. . . . . .” Thân ảnh đang rời đi có chút dừng lại, Vô Song mở miệng, chậm rãi mà nói. Hắn không dám quay đầu lại, bởi vì sợ mình chần chừ một khắc liền bị lạc trong sự lưu luyến, không bao giờ nguyện ý rời đi nữa.

Không! Hắn không thể! Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình! Cho nên giờ phút này, hắn phải rời đi.

Vô Song đi rồi, Minh Tịnh chậm rãi đi đến trước giường, hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng vươn tay xoa gương mặt tái nhợt, không ngừng ở đó vuốt ve trìu mến.

“Ngâm Tuyết. . . . . . Ngâm Tuyết. . . . . .” Lần đầu tiên thâm tình kêu to tên nàng như vậy, không có gì ngoài tên của quận chúa, những vẫn tràn ngập nhu tình sâu sắc.

“Ngâm Tuyết, ta thật sự rất may mắn ta không có ăn viên bách hợp đan này. . . . . . Hết thảy những chuyện này, có lẽ đều là ý trời, ta và nàng nhất định vĩnh viễn phải ở cùng một chỗ. . . . . .”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv