Ngọc Xuân Lâu

Chương 12



Chuyển ngữ: Hiểu VânVài ngày sau, Tư quốc thái quyết định đi một chuyến đến Sắc Kiến Hộ quốc tự lễ tạ thần phật, sau đó lại cầu xin ước nguyện.

Con người khi đã sống đến tuổi của bà, rất nhiều chuyện nhiều thứ đã sớm phai nhạt. Ví như mối ân oán giằng co dai dẳng hơn nửa đời người giữa con trai và con dâu.

Phụ thân của Liêu thị – Liêu Thời Xương, hiện giờ đang là Đông cung phụ thần, nguyên lão nội các. Khi hai nhà vừa mới kết thân, mặc dù không hiển hách như hiện nay, nhưng Liêu gia cũng là thế gia ở Kim Lăng, Đại Sở. Cho nên bà đối với con dâu Liêu thị này, bất luận là gia thế hay là việc quản lý gia đình, đương nhiên không có gì phải nói. Chuyện bà không vừa lòng nhất từ trước đến nay đó là lòng chiếm hữu của nàng ta đối với con trai mình quá mức mãnh liệt, cơ hồ vứt hết mọi đức hạnh phẩm chất của người thê tử ra sau đầu. Hai người vừa mới thành thân chưa được nửa năm, một đứa thông phòng duy nhất đã hầu hạ Từ Diệu Tổ từ lúc nhỏ, ngày thường cũng rất an phận, liền bạo bệnh mà chết. Từ đó về sau, suốt bao nhiêu năm mãi cho đến hôm nay, người được xưng tụng “Ngọc diện lang” – Từ Diệu Tổ, ngoại trừ lúc trẻ ở bên ngoài rước lấy một cọc phong lưu, rốt cuộc trên người không hề dính qua yên hoa thảo liễu gì.

Là bà bà (mẹ chồng), đương nhiên Tư quốc thái không thích con dâu như vậy. Nhưng bởi vì lúc ấy biên quan bất ổn, con trai quanh năm trấn thủ biên cương không quay về, để người vợ trẻ phòng không gối chiếc, cho nên nhiều lúc, bà cũng chỉ nhìn nhìn mà thôi. Đợi đến sau này, khi biên quan rốt cuộc cũng yên ổn, Từ Diệu Tổ về nhà, đồng thời cũng mang theo đứa con bảy tuổi do một nữ nhân người Hồ sinh ra, về nhận tổ quy tông. Mà lúc này, chính thê Liêu thị lại chỉ có một trưởng nữ Từ Thanh Loan, tính tính ra, đứa con hời này trước khi nàng gả cho trượng phu thì đã có rồi. Chuyện này, đừng nói người Liêu gia nghĩ như thế nào, ngay cả bà làm bà bà mà cũng hiểu được, trên mặt cũng không nén giận được. Quãng thời gian đó, đối mặt với bà thông gia nói chuyện luôn luôn châm chích, bà chỉ có thể nhịn. Mà đối với trưởng tôn có mang huyết thống người Hồ đột nhiên xuất hiện này, thái độ của bà vừa không thương, cũng không ghét, chỉ âm thầm lưu ý chuyện đồ ăn thức uống, cuộc sống hàng ngày của nó trong phủ nhiều hơn, để phòng ngừa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Về phần chuyện giữa con trai và con dâu, từ đó về sau bà không mở miệng nói qua một câu nào nữa. Cho đến bây giờ, ngay cả nhắc cũng không muốn nghe người bên cạnh nói tới.

Ngoại trừ chuyện đó, còn có một chuyện khác, lão thái thái nhớ đến chuyện lúc trước thì có hơi hối hận, đó là hôn sự giữa Sơ Niệm cùng tôn tử của mình.

Hôn sự này, thời điểm Sơ Niệm còn chưa đầy mười tuổi đã được ấn định. Lúc đó Từ Bang Đạt bởi vì thai nhược bẩm sinh, đã nổi danh là ma ốm. Một số kẻ thất đức ở Kim Lăng thậm chí còn ngấm ngầm đánh cá, xem đứa cháu ruột của Quốc công phủ có thể sống qua hai mươi tuổi hay không. Mà sở dĩ lúc đó bà đồng ý cửa hôn sự này, trừ chuyện thương yêu cháu ruột của mình, mong mỏi cho nó khỏe hơn, cũng do nghe xong lời nói của thân đệ (em trai ruột) – Ân Xương lão bá tước mà nên duyên cớ. Tưởng rằng dựa vào quan hệ thông gia của hai nhà, giúp cho Tư gia bên nhà mình đang dần lụy tàn xuống dốc có thể dựa dẫm vào hào quang của Quốc công phủ. Sau khi hôn sự được đính ước, hai năm đầu cũng không nghĩ gì, nhưng khi Sơ Niệm với Từ Bang Đạt dần lớn lên, sắp thành hôn, đôi khi lão thái thái có suy nghĩ, trong lòng lại cảm thấy hối hận. Biết rõ rằng trong một gia tộc, nếu nam nhân vô dụng, rồi đem tất cả hy vọng về sự hưng suy, quang vinh thành bại đều gửi gắm vào trong một cái cọc hôn nhân của nữ tử, thì khác nào xây nhà trên cát, dù phía trên nhìn đẹp nhưng căn cơ không ổn. Mà làm tổ mẫu, mặc dù bà cũng tha thiết hy vọng cháu trai ruột mình có thể sống đến trăm tuổi, nhưng cũng có thể nhìn ra được, đứa cháu này theo tuổi càng lớn thì thân mình càng sa sút. Nếu trời cao không thương xót thực sự phải ra đi thì cháu gái hãy còn trẻ tuổi kia sẽ phải khổ cả đời.

Trong lòng Tư quốc thái tuy có chút hối hận, nhưng hôn sự đã định, cũng không thể mở miệng sửa đổi, cho nên đã đến trước đức phật ở Hộ quốc tự mà cầu nguyện. Nếu chuyện vui này có thể thành công, sau khi thành hôn sức khỏe tôn nhi có sự chuyển biến tốt đẹp, bà sẽ đến chùa làm thủy lục pháp hội bảy ngày bảy đêm, thỉnh cao tăng siêu độ vong hồn thang lang, tích lấy công đức. Lúc đó sở dĩ bà không cầu xin ước nguyện này quá vẹn toàn, là vì biết từ trước đến nay sống chết có số, sợ thần phật quở trách lòng tham. Hiện giờ chuyện vui đã qua được ngần ấy ngày, mắt thấy tôn nhi từng ngày ngày một khỏe hơn, trong lòng bà vui mừng thanh thản không thể tả được, nên mới chọn một ngày, vội vã đi lễ tạ trời phật. Trong lòng còn nghĩ đã thành nguyện vọng cũ, lại thành tâm cầu xin tân nguyện là tôn nhi hoàn toàn hết bệnh. Nếu nguyện cầu này cũng có thể được trời phật ban cho, cả đời này của bà thật sự là phúc thọ song toàn.

Tư quốc thái đã có chủ ý từ trước, đương nhiên liền tiến hành chuẩn bị, chọn ngày mười lăm tới này. Pháp hội bảy ngày, không cần bà mỗi ngày trình diện, nhưng trước khi pháp hội bắt đầu, người làm lễ tạ thần không thể vắng mặt, phải đích thân đến chùa nghe thuyết pháp thắp hương một chuyến. Trong nhà tất cả nữ quyến liên can cũng đều đi cùng.

Quả nhi tuổi nhỏ, Tư quốc thái vốn không tính mang tằng tôn nữ (cháu cố gái) này theo. Nhưng trước khi đi một ngày, nhìn mọi người tụ họp ở trước mặt mình nghị luận chuyện xuất hành ngày mai, trong đám cháu, Thanh Oanh từ tước đến nay già dặn, thế nào cũng được; Thanh Uyên, Ngô Mộng Nhi mấy đứa con gái còn lại đều hưng phấn ra mặt; duy có tiểu cô nương này một mình được nhũ mẫu Tống thị đưa tới, đôi mắt trông mong nhìn bên này, ngó bên kia. Bà nghĩ thầm, cha con bé hôm qua vừa rời khỏi Quốc công phủ ra ngoài, nói mấy ngày nữa mới quay về, như vậy để con bé ở nhà một mình thì tội nghiệp quá, không bằng thuận đưa bé đi cùng, có thể sớm gần gũi chút Phật duyên cũng tốt, nên liền quyết định cho bé cùng đi.

Từ Bang Đạt đã biết chuyện này từ vài ngày trước, cũng có ý muốn đồng hành. Tư quốc thái và Liêu thị sau một hồi bàn bạc, Hộ quốc tự đường xa, ra khỏi thành còn có một đoạn đường núi xóc nảy, cho nên cuối cùng vẫn là quyết định không để hắn đi. Nghĩ đến thần phật cũng có thể thể nghiệm và quan sát được một phen thành tâm này của hắn, che chở nhiều hơn.

Sơ Niệm đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn. Khi ở kiếp trước, cũng từng có chuyện như vậy. Chính là kết cục có chút châm chọc mà thôi. Ở Hộ quốc tự bên kia, thủy lục pháp sự còn đang diễn ra hừng hực khí thế. Quốc công phủ ở đây, chỉ mới năm ngày sau, vào ngày hai mươi tháng sáu, Nhị gia Từ Bang Đạt chỉ vì ăn vài viên bánh trôi mà tái phát bệnh, bệnh một trận liền ra đi. Nhưng lần này, Sơ Niệm tin tưởng nhất định sẽ không còn như vậy. Cho nên đối với chuyến đi bái phật nghe thuyết pháp lần này, nàng cũng càng coi trọng, hy vọng chính mình thành kính khẩn cầu có thể làm thần phật cảm động, để cho trượng phu của nàng Từ Bang Đạt bình yên vượt qua kiếp nạn này.

Tới sáng sớm ngày mười lăm hôm đó, Tư quốc thái liền cùng Liêu thị, Sơ Niệm, và mấy tỷ muội Thanh Oanh, Thanh Uyên, Ngô Mộng Nhi cùng Quả nhi liền lên đường, dưới sự hộ tống của quản sự trong phủ, cha con Chu Bình An, Chu chí, đi đến Hộ quốc tự.

Đại quản gia trong Quốc công phủ Thôi Đa Phúc lão luyện không cần phải nói. Chu Bình An này cũng là lão nhân trong phủ, mặc dù không khôn khéo giỏi giang như Thôi Đa Phúc, nhưng tính tình trung hậu, trước giờ làm việc cũng luôn chu đáo, những khi Tư quốc thái xuất hành, luôn luôn do hắn chuẩn bị. Con trai Chu Chí dù còn chưa đến hai mươi nhưng cũng rất có phong phạm như cha. Do bọn họ dẫn theo gia nhân hộ tống, tự nhiên cũng yên tâm.

Sơ Niệm vừa ra đến trước cửa, Từ Bang đạt tiễn nàng ra, đưa cho nàng một túi hương nhỏ, hắn nói bên trong là bùa hộ mệnh của chính mình đã cầu xin lúc nhỏ, hắn đã mang theo suốt mười mấy năm. Đưa cho nàng mang đi, giống như hắn cũng đang ở bên cạnh nàng vậy.

Khi hắn nói lời này, ánh mắt trong tia nắng ban mai hơi hơi lóe sáng, mang theo cả nụ cười ấm áp dịu dàng.

Từ sau đêm hôm đó, trượng phu đối với nàng càng săn sóc. Buổi tối khi hai người tựa đầu nằm ở trong trướng, hắn bất quá cũng chỉ nhẹ nhàng hôn hôn nàng mà thôi, không có hành động miễn cưỡng cầu hoan nữa. Sơ Niệm hầu như đã quên hết chuyện không thoải mái trong đêm đó. Cho nên giờ phút này nàng tiếp nhận túi hương để vào hành lý, nhìn hắn nói: “Nhị gia, chàng an tâm ở nhà chờ ta đến tối sẽ quay về. Ta đi đến đó, sẽ khẩn cầu Phật tổ phù hộ chàng nhất thiết khỏe mạnh.

Từ Bang Đạt cười nói tiếng cám ơn. Xuyên qua song cửa, hắn quan sát thấy bên ngoài viện có Xích Tố cùng Vân Bình đang đứng, chuẩn bị sẽ cùng đi theo, nói: “Vân Bình tuổi hơi nhỏ chút, không mấy ổn trọng. Ta nghe nói lão thái thái an bài Quả nhi ngồi trong xe của nàng. Thêm một Quả nhi, không bằng để cho Thúy Hoa thay cho Vân Bình đi. Nàng ta tuổi lớn hơn một chút, sẽ biết cách dỗ đứa nhỏ, giúp nàng đỡ tốn sức.”

Sơ Niệm không hề phân vân, lập tức đồng ý. Từ Bang Đạt cười, giúp nàng chỉnh lại cổ áo xong rồi mới mở cửa. Vân Bình nghe tin mình lâm thời bị đổi, trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không dám nói gì, đành phải giao đồ đang xách trong tay giao cho Thúy Sai, tấm tức nhìn theo đoàn người Sơ Niệm rời đi.

—-

Sơ Niệm ngồi trên chiếc xe ngựa to rộng rãi, bên trong xe ngoại trừ nàng và Quả Nhi, còn có tiểu cô Thanh Oanh.

Năm nay Thanh Oanh vừa tròn mười bốn tuổi, đã sớm được đính hôn với con trai của anh trai Liêu thị, là biểu ca Liêu Thắng Văn của nàng. Đối với vị tiểu cô (em chồng) này của mình, trước giờ Sơ Niệm cũng không thân thiết mấy, nhưng cũng không chán ghét. Nếu như nói không sai thì còn có một loại tình cảm, đó chính là một loại đồng tình kiểu như đồng bệnh tương liên.

Thanh Oanh có làn da trắng mịn màng, dáng người cũng phát triển rất tốt, nhưng dung mạo giống mẫu thân Liêu thị của nàng, chỉ cỡ trung bình. Cũng may, tướng mạo không đủ, ông trời đã dùng tài hoa để bù đắp lại cho nàng ấy, thi thư cầm họa, không gì là không biết. Đáng tiếc, trên nàng có vị đại tỷ là sườn phi thái tử, giữa có hai người ca ca. Trong nhà, một phụ thân không hay nói chuyện, ngay cả mẫu thân Liêu thị cùng tổ mẫu Tư quốc thái cũng đều dồn hầu hết sự chú ý lên trên người đại tỷ và ca ca của nàng, chẳng chừa chút nào cho nàng, thế nên mới tạo cho nàng tính cách trưởng thành trước tuổi, cao ngạo, không gần gũi thân thiết với ai, kể cả quả tẩu Sơ Niệm trong kiếp trước. Đáng tiếc hồng nhan vận mệnh lắm truân chuyên. Liêu Thắng Văn nghe đồn phẩm hạnh thiếu sót thì không nói, ở kiếp trước, sau khi gia cảnh Từ gia sa sút trong loạn lạc, Liêu gia không quan tâm đến quan hệ thân thích đã hủy bỏ hôn ước. Bất quá nàng ấy có tính tình mạnh mẽ, mặt sau như thế nào, Sơ Niệm cũng không biết, nhưng trước mắt thì thoạt nhìn như không có việc gì. Tiếp sau đó Từ gia nhờ có Từ Nhược Lân lại đắc thế, Liêu gia bất chấp thể diện lại nhắc đến hôn sự. Về phần cuối cùng kết quả như thế nào, Sơ Niệm vì việc của bản thân bại lộ nên cũng không thể biết.

Hiện giờ, Sơ Niệm đang nhìn về phía Thanh Oanh đang ngồi cạnh bên mình. Từ lúc lên xe, nàng ấy ngoại trừ gọi nàng một tiếng nhị tẩu, sờ sờ đầu Quả Nhi xong rồi vẫn cúi đầu xem mấy bản thi từ đã mang theo, hoặc là chống cằm nhìn ra cảnh thôn dã bên ngoài, không mở miệng nói chuyện, cũng không quấy rầy nàng. Quả nhi cũng như thế. Con bé được mặc y phục thật xinh xắn, hai tay khép vào nhau đặt trên gối, im lặng ngồi ở bên cạnh Sơ Niệm. Chỉ là đôi lúc, khi Sơ Niệm nhìn bé, lại thấy bé đang mở to mắt quan sát mình, khi phát hiện thấy nàng cũng đang nhìn mình, bé sẽ ngượng ngùng cúi đầu ngay lập tức.

Sơ Niệm thật sự rất thích tiểu cô nương im lặng nhát gan xinh đẹp này. Một đời trước, có đôi khi nàng thậm chí đã nghĩ đến, nếu Từ Bang Đạt có thể để lại cho mình một nữ nhi như vậy, thì những ngày tháng của nàng ở trong Trạc Cẩm viện cũng sẽ không khổ sở như vậy. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người. Kiếp này, nàng hy vọng chính mình có thể cùng trượng phu bạch đầu giai lão, dù cho không thể, cũng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Mà tiểu cô nương trước mắt này, chỉ sợ chính mình sẽ không bao giờ… có thể gần gũi với bé như lúc trước nữa.

—-

Sau nhiều giờ đi đường xóc nảy, năm sáu chiếc xe ngựa của Từ gia rốt cuộc cũng đứng trước mặt sân bằng phẳng dưới núi của Hộ quốc tự. Người đón tiếp khách trong chùa cũng đã tới đứng chờ. Tư quốc thái nhất quyết không ngồi kiệu, nhất định phải tự mình chống gậy lên núi, thể hiện lòng thành, đương nhiên mọi người cũng đi theo. Cũng may vị trí của Hộ quốc tự cũng không cao, lên núi chỉ khoảng hơn trăm bậc thang mà thôi. Đi đi dừng dừng, cuối cùng đoàn người cũng tới trước cổng chùa.

Sơ Niệm đứng trước cổng chùa, quay đầu lại ngước mắt nhìn ra xa xa đến chân núi khác. Chỗ đó hiện nay, giữa một màu xanh bóng cây dày đặc vẫn có thể thấy thấp thoáng mơ hồ một bức tường vàng. Vừa nhìn thấy, nàng liền lạnh sống lưng, cả người đều nổi gai ốc.

Nơi đó, là nơi cuối cùng trong trí nhớ của nàng, nơi nàng chết ___ Thanh Viễn am.

Nàng tức khắc quay đầu lại, không bao giờ… nàng muốn nhớ muốn nhìn thấy nó nữa. Khi cắn răng đi theo Liêu thị vào trong chùa, trong lòng lại lên tiếng nhắc nhở, kiếp này tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ.

—-

Hôm nay Quốc thái phủ Quốc công dẫn nữ quyến trong phủ đến chùa tạ lễ, lo sợ bị va chạm, sáng sớm tăng nhân trong Hộ quốc tự đã bắt đầu tiễn bước các khách hành hương khác trở về, sau khi mọi người ra hết thì đóng cửa chùa, bên trong không còn người nào không phận sự nữa. Sau khi bái phật thắp hương, thành tâm cầu khấn xong, các tăng nhân liền bày biện pháp hội trong chính sảnh, tổng cộng có chín chín tám mươi mươi mốt tăng nhân tham dự. Một vị cao tăng trong chùa thuyết giảng Phật pháp, lời nói ra như hoa sen nở rộ, mọi người đều nén thở thật khẽ, cung kính lắng nghe diệu nghĩa trong đó. Tới chính ngọ, sau khi dùng cơm chay, nữ quyến Từ gia đều đi tới phòng khách nghỉ ngơi, chờ qua giờ ngọ nghe xong bài thứ hai thì hành trình hôm nay sẽ kết thúc.

Bởi vì hôm nay thức dậy sớm, lúc này Sơ Niệm cũng thấy chút mệt mỏi. Nàng cùng Xích Tố, Thúy Hoa quay về thiện thất phía sau thiền viện để tạm nghỉ. Thấy bên trong vô cùng sạch sẽ, nàng để nguyên quần áo lên giường nằm, nhắm mắt muốn nghỉ một lát. Nàng vừa mơ màng một chút, liền nghe tiếng cửa bị đẩy nhẹ, mở mắt ra nhìn thì thấy là Xích Tố đi vào, đến trước mặt nàng nói: “Mợ, Tống ma ma tìm đến đây, nói rằng mới vừa rồi Quả nhi không ngủ được, con bé nài nỉ bà ấy dắt ra ngoài dạo chơi. Tống ma ma không dỗ được con bé, liền dắt Quả nhi đi ra phía trước chơi, đi cũng không xa mấy, vừa chớp mắt, người đã không thấy đâu…”

Diện tích Hộ quốc tự rất lớn, mặc dù các cửa đều đã đóng, nhưng một tiểu cô nương chưa tới năm tuổi mà đi lung tung, cũng không hẳn là không có nguy hiểm. Cơn buồn ngủ của Sơ Niệm chợt tan biến, nàng lập tức ngồi dậy, nói: “Vậy mau gọi người đi tìm.”

Nhũ mẫu của Quả nhi Tống thị từ bên ngoài cửa nghe tiếng đi vào, khuôn mặt tái nhợt nói: “Mợ hai, xin thương xót, ngàn vạn lần xin người đừng để lão thái thái và thái thái biết chuyện. Nếu để thái thái biết chuyện, tiền công tháng này của ta sẽ bị khấu trừ hết. Trước đó con nhỏ trong nhà ta bị bệnh, ta đã phải mượn tiền người ta đi bốc thuốc xem bệnh…” Trong lúc nói, giọng của bà ấy cũng đang run lên.

Sơ Niệm biết mẹ chồng mình tuy là Quốc công phu nhân cao quý, nhưng tính tình rất keo kiệt hà khắc, hạ nhân trong nhà chỉ cần có chút sai phạm thì bị trừ bớt tiền công hàng tháng là chuyện thường, bởi vậy bị hạ nhân trong phủ nói lén sau lưng, nói bà đã từng xẻ thịt trên đùi cò trắng, hút mỡ trong bụng muỗi, nổi danh là con dao sắt gọt khoét. Tống thị không trông chừng đứa nhỏ cẩn thận, vốn phải chịu trách nhiệm. Nhưng thứ nhất, Sơ Niệm biết ngày thường bà đối với Quả Nhi tận tâm, lúc này lại nói thật đáng thương. Thứ hai, Tống thị đã từng là người làm trước đây của Tư gia, chắc bà ấy cũng nghĩ đến duyên cớ này nên mới đến đây nhờ mình giúp đỡ. Nàng còn đang do dự, Tống thị lại nói: “Mợ hai, nơi không tìm thấy Quả Nhi chỉ có trái phải hai con đường thôi. Cầu mợ hai thương hại ta, nhân lúc thái thái còn chưa thức dậy, xin giúp ta nghĩ ra biện pháp.”

Sơ Niệm lập tức ra quyết định, nói: “Ta sẽ đi nói cho Chu Chí biết, để hắn phái người đi tìm. Nếu vẫn không tìm được, thì chỉ có thể báo cho thái thái.” Dứt lời nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tìm được Chu Chí ở xa xa bên ngoài, nói cho hắn biết tình huống của Quả Nhi trước lúc bị lạc. Chu Chí lập tức nói: “Mợ hai chớ hoảng sợ, Quả cô nương nhất định sẽ không sao. Ta sẽ gọi người đi tìm.”

Sơ Niệm nhìn theo bóng dáng Chu Chí dần đi xa, Tống thị hiểu rõ bản thân mình đang gặp rắc rối cũng vội vàng đi tìm lần nữa. Chỉ còn Sơ Niệm, Xích Tố cùng Thúy Hoa vẫn đứng chờ dưới bóng râm cây cổ thụ đằng sau thiền viện. Đợi một hồi, trong lòng nàng có chút không yên, chợt thấy Chu Chí quay lại, vội hỏi: “Thế nào rồi, tìm thấy không?”

Chu Chí cung kính nói: “Tiểu nhân đã nhờ vị tăng tiếp đón đi tìm giúp, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm thấy.” Dứt lời hắn nhìn về phía Thúy Hoa, nói: “Thúy Hoa cô nương, mới rồi tiểu tử của nhà Lý thập nhất đến đây, nói rằng tìm cô có việc, giờ người đang chờ ở cổng phía sau núi.”

Lý thập nhất là quản sự ở Kim Đài viên. Sắc mặt Thúy Hoa hơi đổi, nhìn qua Sơ Niệm, ấp a ấp úng nói: “Mợ hai, hắn là họ hàng xa nhà ta. Ta, ta đi gặp một lát…”

Sơ Niệm trông ngóng Quả Nhi. Mặc dù cảm thấy có chút gì đó hơi lạ, nhưng vào lúc này cũng không lòng dạ nào đi quản, chỉ gật đầu. Thúy Hoa vội vàng cúi đầu đi, Chu Chí cũng đi theo sau.

Thấy mọi người đều đi hết, giờ này ở ngoài trời lại nắng gay gắt, dù đứng dưới bóng cây thì cũng rất nóng. Xích Tố liền khuyên Sơ Niệm đi về trước, nói: “Mợ chờ ở đây cũng không ích gì, không bằng vào trong chờ tin tức.”

Sơ Niệm mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng cũng bất đắc dĩ, đang muốn nghe theo lời Xích Tố khuyên, bỗng nhiên có một tiểu hòa thượng chạy đến dưới bóng cây, nói: “Mợ hai, ta ở phía bên kia nhìn thấy thấp thoáng hình như là Quả cô nương, kêu bé theo ta quay về mà bé không chịu, chỉ lo khóc, ta không dám miễn cưỡng nên chạy tới đây báo tin cho mợ hai.”

Sơ Niệm mừng rỡ, vội vàng nói: “Mau dẫn ta đi!” Nàng và Xích Tố liền cất bước cùng đi theo tiểu hòa thượng. Khi đã quẹo mấy con đường, thấy cánh rừng càng lúc càng dày thêm, khắp nơi xanh biếc, nhưng chỉ nghe thấy tiếng chim hót, chẳng có tiếng người, dường như đã bị đưa đến bìa rừng sau núi, mà mãi chẳng thấy bóng dáng Quả Nhi đâu. Dần dần thấy khả nghi, nàng đang muốn mở miệng, tiểu hòa thượng đằng trước bỗng dừng bước, chỉ vào đằng trước nói: “Tới rồi, ngay đằng kia.”

Sơ Niệm nhìn theo hướng hắn chỉ, nhưng lại thấy Quả Nhi quấn chăn đang được Từ Nhược Lân bế đứng dưới một gốc cây cổ thụ. Nhất thời sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn về phía tiểu hòa thượng dẫn đường kia, người đó đã huỵch một tiếng nhảy vào lùm cây như con khỉ chạy lẩn mất.

Sơ Niệm chợt tỉnh ngộ, tiểu hòa thượng này nhất định là giả. Vì hắn luôn miệng gọi nàng là mợ hai mà không phải là cách xưng hô “Nữ thí chủ” như trong chùa. Chỉ hận mới vừa rồi nàng một lòng trông ngóng Quả Nhi, không ngờ tới đây nơi này lại bị lừa. ()

Cơ hồ là theo bản năng, khi Sơ Niệm xoay người định đi, Từ Nhược Lân đã buông Quả Nhi xuống. Quả Nhi chạy tới trước mặt Sơ Niệm, ngó mắt nhìn phụ thân đang đứng phía sau dùng ánh mắt cổ vũ bé, rốt cuộc cũng cố lấy được can đảm, nói: “Nhị thẩm thẩm, người không thể chờ nghe cha cháu hỏi người một câu, chỉ một câu thôi?”

Sơ Niệm quay đầu lại, liếc mắt nhìn Từ Nhược Lân, thấy y đứng ở phía sau cách mình vài chục bước chân, nụ cười mới vừa rồi trên mặt đã muốn biến mất, hiện giờ mắt không nháy mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi. Bỗng nhiên nàng thông suốt tất cả. Nhưng giờ phút này, trong lòng chỉ muốn cười lạnh.

Từ Nhược Lân quả nhiên chính là Từ Nhược Lân. Bất luận là kiếp trước của nàng, hay là kiếp này, y cũng sẽ làm vậy, chính là ngấm ngầm tính kế mình như vậy, bản tính vĩnh viễn không thay đổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv