Hôm sau, tôi và Thắng Quân hẹn nhau tan học sẽ cùng đến quán kem để ăn mừng việc cậu ấy chuyển đến lớp, có ai ngờ...
...Reeng...reeng...reeng...
Giờ nghỉ giải lao, tôi cất sách vở vào ba lô rồi nằm gục xuống bàn thì bỗng có một tờ giấy chạm vào tay. Tôi ngồi bật dậy, mở tờ giấy ra đọc.
Bên trong là tấm ảnh tôi và Trương Vĩ nhật Thành...nắm tay nhau cùng chịu phạt trước cửa lớp, bên dưới là dòng chữ: “Nếu không muốn tấm hình này bị đăng lên trang web của liên minh Kongo Stats thì hãy đến ngay nhà thi đấu bóng rổ”.
Hix, trò quỷ gì thế này? Chẳng phải cái máy ảnh của tên Trần Nhất Linh không phải đang ở chỗ Nhật Thành sao? Sao lại thế này chứ? Rốt cuộc là kẻ đáng ghét nào? Khó khăn lắm tôi mới lấy được chút thiện cảm của bạn bè trong lớp...giờ mà để họ thấy tấm hình này thì Tô Vũ Uyên tôi sẽ chết không toàn thây mất!
Tôi giận đùng đùng lao ra khỏi lớp học, chạy quanh khắp khuôn viên trường rồi mà vẫn không thấy tăm hơi cái sân bóng rổ đó ở đâu.
Chết thật, làm sao bây giờ?
Tôi đứng ngẩn tò te trên sân trường một hồi rồi túm đại một cô bạn trông có vẻ hiền hiền mà hỏi dồn:
- Bạn gì đó ơi! Cho tớ hỏi nhà thi đấu bóng rổ ở đâu vậy?
Có vẻ như tôi hơi quá khích rồi thì phải, cô bạn thoáng giật mình nhưng rồi cũng trả lời:
- Ở phía sau khu kí túc xá số hai, Vũ Uyên đến đó có việc gì à?
- À, cũng không có gì. Mà sao cậu biết tên tớ?_tôi nhìn chằm chằm vào cô bạn đó, bởi vì cô ấy...quá xinh xắn, y như một con búp bê. À mà không, thực ra thì cái xinh xắn đó vẫn không đáng chú ý bằng vẻ hiền lành, nhút nhát của cô ấy, hệt như Đại Ngọc cô nương trong phim Hồng Lâu mộng.
- Cậu là nữ sinh thiên tài của trường chúng ta mà, mọi người ở đây có ai là không biết cậu chứ.
- Đâu có, tớ..._tôi gãi đầu gãi tai, ngoài miệng thì “đâu có” nhưng thực ra trong lòng đang cười thầm tự đắc_Cảm ơn cậu nha! Mà cậu tên gì vậy?
- À, tớ là Đinh Ngọc Thiên Vân.
Thiên Vân nở một nụ cười cực kì dễ thương đậm chất “Đại Ngọc cô nương”. Tôi cũng cười đáp lại rồi vội vàng chạy đi, tôi vẫn còn việc quan trọng phải làm mà.
...Nắng xuyên qua những vòm cây, ánh nắng dịu dàng và ngọt ngào...
Tôi lao như bay tới nhà thi đấu bóng rổ, khu nhà rộng với hàng nghìn chiếc ghế khán giả màu xanh, mắt trợn tròn lên như ốc bươu nhìn người con trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang ném trái bóng bầu dục màu cam cam ở giữa sân.
Trương Vĩ Nhật Thành...đã rất lâu rồi tôi không xem hắn chơi bóng rổ thì phải, từ sau lần cãi nhau suýt làm sập trời năm đó. Nhật Thành dường như có một niềm đam mê rất lớn với trái bóng bầu dục kia, bởi hắn chưa bao giờ bỏ một buổi tập bóng rổ nào, trừ khi trời mưa, nếu trời chỉ mưa lất phất hắn vẫn xuống sân chơi, không có ai chơi thì chơi một mình. Lúc chơi bóng trông hắn hệt như một đứa trẻ vậy, còn rất hay cười, cũng như bây giờ...
- Á!_có thứ gì đó đập mạnh vào chân tôi đau điếng! Là quả bóng rổ!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trương Vĩ Nhật Thành đang tiến gần đến chỗ mình,nhặt trái bóng lên, nở một nụ cười làm bừng sáng cả khu nhà thi đấu:
- Vũ Uyên đấy à? Cô đến đây làm gì thế? Sang đây tôi chỉ cho cách chơi bóng rổ nhé!
Hơ...gương mặt Trương Vĩ Nhật Thành lúc này...phải dùng từ gì để diễn tả nhỉ? Kinh hoàng sao? Phải, là đẹp kinh hoàng! Chỉ trong chốc lát mà tôi đã bị vẻ mặt đó mê hoặc,vô thức bước theo hắn ra giữa sân bóng.
- Thế này nhé!_Nhật Thành áp sát người vào lưng tôi, hai tay giữ chặt trái bóng và cả...tay tôi nữa!_Mắt nhìn thẳng về phía trước, tay đưa bóng lên cao, bật nhảy người lên rồi ném bóng vào rổ.
Tôi ngơ ngẩn nhìn làm theo.
- Không phải thế! Nhìn tôi này! Phải vừa chạy vừa nắm chặt trái bóng, tới sát bảng rổ thì bật người lên, vươn thẳng hai tay..._Nhật Thành nói, ánh mắt vờ như trách cứ, buông tôi ra để làm mẫu, trái bóng bầu dục xoay mấy vòng liền rồi chui tọt vào rổ._Như thế đấy, hiểu chưa đồ ngốc?
- Ơ...hiểu..._tôi gật đầu, lao người ném trái bóng lên cao...
- Cô làm được rồi kìa! Thông minh đấy chứ nhỉ._Hắn bước đến, áp hai bàn tay vào má tôi mà lắc lắc.
...Trời ạ, sao hắn lại có thể đẹp trai đến thế không biết? Đến nỗi tôi muốn xịt máu mũi...
- Vũ uyên này, chúng ta cùng chơi bóng nhé! Cô ở đây còn tôi sẽ sang sân bên kia.
Cứ như thế, trái bóng màu cam liên tiếp bị ném lên cao rồi lọt vào rổ, Nhật thành thậm chí còn dạy tôi mấy cái thuật ngữ rắm rối trong thi đấu bóng rổ như Crossover Dibble, Assist, Skin Move, rồi Bounce Pass,...mặt tôi càng lúc càng thộn ra...
Không biết bao lâu sau, có một bàn tay ấm áp kéo tôi ngồi vào hàng ghế khán giả, đặt vào tay tôi một chai nước cam:
- Vũ Uyên, cô đổ mồ hôi nhiều quá, mệt lắm sao?_một chiếc khăn tay chạm nhẹ vào trán tôi, có hương bạc hà thơm thoang thoảng, hai má tôi bất giác nóng bừng, tim đập thình thịch...
Tên Trương Vĩ Nhật Thành này...bộ tính giết người bằng ánh mắt đấy à? Sao tự nhiên hắn lại dịu dàng thế chứ nhỉ?
Tôi đang ngây ngốc vì được ngắm gương mặt thiên sứ ẩn sau bộ dạng thâm hiểm thường ngày của kẻ được mệnh danh là Ice Prince thì đột nhiên nhớ ra rằng mình đã vô tình quên mất một việc vô cùng quan trọng nào đó.
Đúng là ngốc thật, tôi đâu có đến đây để chơi bóng rổ!
- Phải rồi, Nhật Thành này, vừa nãy cậu có gặp Trần Nhất Linh hay một tên xấu xa nào đó ở đây không?
Tôi hét lên, Trương Vĩ Nhật Thành thoáng giật mình rồi lại nở một nụ cười sáng chói:
- Không, tôi không thấy. Nhưng người đó là ai mới được chứ? Ai mà lại có thể làm cô giận đến thế kia?
- Cậu lại còn dám hỏi tôi nữa à? Tại cậu cả đấy!
- Hơ... sao lại tại tôi?
- Tôi hỏi cậu, cậu xử lí thế nào với tấm hình của tên Nữ Lâm kia rồi hả? Sao lại có người đem nó ra để uy hiếp tôi?
- Làm gì có chuyện đó, tôi đã xé từ lâu rồi mà...
- Vậy sao lại có thể nhỉ? Đây, cậu xem đi, tôi còn giữ nó đây này!
Tôi cho tay vào túi áo khoác tìm tấm hình nhưng không thấy đâu, cau mày nhìn Trương Vĩ Nhật Thành:
- Có lẽ lúc chạy đến đây tôi đã làm rơi mất. Cũng không sao, dù gì thì nó cũng đã bị tôi vò cho nát bét rồi.
- Vũ Uyên này, tấm hình đó, có phải...trông như thế này không?
TWO
...Vũ Uyên này, tấm hình đó, có phải...trông như thế này không?...
Tôi chết lặng người nhìn Nhật Thành đưa đến trước mặt mình mấy tấm ảnh, bên tai vang lên tiếng sấm sét đùng đùng...
Ba tấm hình, lúc tôi và Trương Vĩ Nhật Thành nắm tay nhau, lúc hắn cõng tôi, cả bộ dạng thê thảm lúc tôi ôm cứng lấy chân Vũ Bằng mà khóc thét lên vì sợ ma...
Trò quái gì thế này?
- Nhật...Nhật Thành...cậu...cậu...
- À, Vũ Uyên muốn biết tôi lấy đâu ra mấy tấm hình này chứ gì?_Nhật Thành cười ranh mãnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt_Tấn này là của tên Nhất Linh đó, tấm này là kiệt tác của tôi, tấm này là của Vũ Bằng nhà cô. Thật không thể ngờ người như cô mà lại sợ ma đến mức ngất xỉu, báo hại tôi phải cõng về. Con gái gì mà nặng thế không biết, nhất là cái đầu, còn nặng hơn cả heo, đúng là Đầu Heo có khác...
Cái gì cơ? tôi sợ ma đến mức ngất đi? Chuột Chết cõng tôi về? Nặng...còn...còn nặng hơn heo?
- Grừ...Trương Vĩ Nhật Thành...cậu được lắm!
- Chà, nếu mấy tấm hình này được đăng lên trang web của liên minh thì sao nhỉ? Chắc sẽ thú vị lắm đây!
Thế nào cái gì chứ? Nếu để mấy tấm hình quái quỷ này phát tán ra bên ngoài thì tôi sẽ bị mọi người cười cho thối mũi chứ sao. Còn đám fan cuồng của tên họ Trương thì sẽ lại bắt đầu chơi trò " Nào, Vũ Uyên, chúng ta đi nói chuyện thân mật thôi"...
- Cậu dám...?
- Sao không nhỉ? Hình đẹp thế này cơ mà.
- Rốt cuộc thì cậu muốn gì hả?
- À, thật ra thì tôi...