*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
_____________________
Vân Khương bởi vì tiêu hao tinh lực quá nhiều mới hóa thành thỏ, có lẽ chỉ duy trì được một ngày, Diêu phu nhân còn cố ý cầm đan dược tới cho y.
Thỏ con ngửi được mùi thuốc viên hai mắt lập tức sáng rỡ, lay lay tay Diêu phu nhân miệng động động, gặm nhấm viên dược.
Diêu phu nhân vừa đút thuốc vừa sờ đầu thỏ nhỏ, còn cẩn thận tránh đụng phải phần lưng, ân cần xoa xoa lỗ tai dài của y nói với Diêu Nguyên Trạm:
"Tiểu Khương sau này có thể cũng sẽ lại biến thành thỏ, Nguyên nhi phải chăm sóc y thật tốt, có nghe rõ chưa?"
Diêu Nguyên Trạm nghiêm túc lắng nghe những dạy bảo của mẫu thân, tầm mắt luôn dán chặt vào bé thỏ con đang đứng bằng hai chân, kéo cái đuôi tròn ngắn ngủn, lưu luyến không rời:
"Nương, nương tử sắp biến lại thành người sao?"
Thê tử hóa thỏ thật đáng yêu, tất nhiên cũng chẳng hung dữ với Diêu Nguyên Trạm mà luôn lủi thủi theo sau mông hắn tung tăng nhảy nhót, nghiêng đầu nhỏ cùng hắn làm nũng.
"Nguyên nhi thích nương tử hay là thích thỏ?" Diêu phu nhân liếc hắn một cái, cố ý trêu chọc nhi tử.
"Ưm..." Diêu Nguyên Trạm suy nghẫm chốc lát, lắc đầu.
"Đều thích, nương tử muốn hóa thành con gì con đều thích con đó."
Tiểu thỏ ăn đan dược xong mơ hồ ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy tinh khí đã khôi phục hoàn toàn, duỗi người xoa xoa cái eo ngủ đến đau nhức, đứng dậy ngắm nghía chung quanh chút, nhưng không thấy Diêu Nguyên Trạm ở đâu.
Hỏi thăm nha hoàn trong nhà, cũng nói thiếu gia hôm nay luyện múa xong thì mau chóng chui vào thư phòng, phân phó không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy hắn.
Vân Khương nghĩ là tên ngốc kia tâm huyết dâng trào, muốn đọc ít sách, cũng không quấy rầy hắn, tiến vào phòng Diêu phu nhân thành khẩn cảm ơn.
Những kí ức y biến thành thỏ nhỏ vẫn còn nguyên, không chỉ nhớ rõ Diêu Nguyên Trạm xoa xoa mình tròn trịa thế nào, dĩ nhiên cũng nhớ Diêu phu nhân không biểu lộ bất cứ kinh ngạc gì khi mình hiện nguyên hình.
Diêu phu nhân vốn dĩ chẳng đã trải qua chuyện kinh thiên động địa ra sao, suy cho cùng có thể phu nhân cũng giống như y là một trong số những nhân tộc yêu quái.
Vân Khương lần đầu tiên hóa hình thú không kìm nổi sự tò mò của bản thân, y muốn tìm phu nhân tâm sự, chắc phu nhân cũng biết chút ít cũng nên.
Đầu y vừa mới nghĩ xong, thế nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, chả biết nên mở miệng như thế nào cho phải.
Chờ đến lúc gõ cửa phòng, đối mặt với Diêu phu nhân nào còn nhớ rằng mình muốn nói gì nữa, trên đầu hắn là đôi tai cừu, lông xù xù, đang nằm sấp trên bàn nghiêm túc đọc sách.
Trông thấy Vân Khương mới ngẩng đầu lên, nhu nhu cười với y, giống như đã sớm biết y muốn nói gì, mở miệng trước:
"Tiểu Khương đến đây rồi sao, không cần lo lắng." Lại chỉ vào tai mình, ý bảo Vân Khương:
"Con xem, ta cũng sẽ hiện nguyên hình nha."
Diêu phu nhân hôm nay nói nhiều hơn trước không ít, tỉ mỉ kể chút ít chuyện yêu tộc, lại dặn dò y bình thường nên cẩn trọng, bảo rằng yêu tộc đến tuổi này do lần đầu tiên phá thân nhất định sẽ không thích ứng là bao, tinh lực tiêu hao thật nhiều là chuyện hiển nhiên.
Thần sắc hắn bình tĩnh, ngược lại khiến Vân Khương phải đỏ mặt, y và Diêu Nguyên Trạm ngay cả đứng đắn động phòng cũng chưa từng làm, chỉ dựa vào nhau cọ cọ vài cái, cư nhiên cũng sẽ xuất hiện loại tình huống này. Đều tại tên ngốc kia, suốt ngày quấn lấy y chẳng ngừng, cả ban đêm cũng chưa chịu nghỉ ngơi.
Thời khắc này đây Vân Khương âm thầm hạ quyết tâm, về sau tuyệt đối vì kẻ ngốc kia năn nỉ mà dung túng cho hắn. Diêu phu nhân lại nói với y ít chuyện thường ngày khác, trước khi rời khỏi còn nắm tay y, Vân Khương mới cảm giác được nhiệt độ cơ thể Diêu phu nhân hôm nay có chút không bình thường.
Y ra khỏi cửa phòng mới hậu tri hậu giác, sắc mặt phu nhân hôm nay hồng nhuận hơn trước kia, ánh mắt ôn nhu ướt át, thoạt nhìn quả thật cùng trước kia rất khác biệt, trái lại rất giống trạng thái khi yêu tộc bọn họ phát tình.
Vân Khương hoảng sợ, cũng không dám nghĩ nhiều, xoay người hướng về phía thư phòng tìm đi Diêu Nguyên Trạm.
Trông thấy kẻ ngốc nằm sấp trên bàn gỗ đàn hương ngủ vù vù, dưới cánh tay còn lót thêm hai quyển sách, Vân Khương tò mò rút ra xem, trên sách ghi vài chữ lớn: Phương Pháp Nuôi Thỏ.
Tên ngốc này, còn nhớ thương lúc y biến thành thỏ!
Phút chốc trở nên tức giận Vân Khương túm lỗ tai kẻ ngốc trở về phòng muốn giáo huấn hắn một trận, lại bị Diêu Nguyên Trạm ôm chặc lấy lòng, hôn hôn mặt, thay đổi thủ pháp rồi khen y:
"Nương tử hóa thành thỏ con rất đáng yêu, hóa thành người cũng thật đẹp. Nương tử như thế nào cũng tốt nhất... Nương tử đừng hung dữ với ta nha."
Mắt Diêu Nguyên Trạm chớp chớp, đôi môi ấm áp đáp ngay lên mặt Vân Khương, làm cho y nhớ tới buổi tối khi hóng mát cánh hoa rơi trên mặt y, tức giận trong lòng tiêu tán hơn phân nửa, nhéo nhéo vành tai kẻ ngốc, không được tự nhiên bĩu môi.
Tối đến Diêu tướng quân trở về sớm, sau khi dùng bữa xong cùng Diêu phu nhân về phòng, trôi qua mấy canh giờ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Diêu Nguyên Trạm đọc sách bảo thỏ thích ăn cà rốt, vì thế dành cả buổi chiều làm ra đĩa củ cải, điểm tâm nhỏ nhắn đáng yêu, còn có nhiều hình dáng vô cùng đặc sắc.
Vân Khương ăn cảm thấy rất thích, bảo hắn mang cho song thân* chút ít, chính mình ở trong phòng chờ hắn.
[*Song thân: Cha mẹ]
Sau khi quay về, chẳng biết vì lý do gì, Vân Khương luôn cảm thấy thân thể mình khô nóng, buổi chiều hôm nay bị Diêu Nguyên Trạm bóp mông, truy vấn hỏi đuôi thỏ giấu ở nơi nào, cả người đều không thoải mái.
Y cũng ngượng ngùng nói thẳng, đỏ mặt cắn cắn lỗ tai Diêu Nguyên Trạm:
"Tướng công về sớm một chút, chuẩn bị nước nóng giúp ta lau lưng."
Lòng Diêu Nguyên Trạm hưng phấn tràn trề đến viện của cha mẹ, vốn gõ cửa định đi vào, chợt nghe được âm thanh trầm thấp nức nở truyền ra từ gian phòng, mẫu thân đang cầu xin phụ thân:
"Không cần... n...Nhẹ nhẹ chút..."
Phụ thân không đáp lời, Diêu Nguyên Trạm tai thính, nghe được trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng pạch pạch, đầu óc nhất thời chấn động một phen.
Diêu Nguyên Trạm ở trước sương phòng song thân chứng kiến xong màn này, cả đường quay về liền thất hồn lạc phách, cau mày ấp úng chẳng chịu hé miệng nói lời nào.
Vân Khương hỏi hắn nguyên do, hắn lại ỉu xìu tựa vào người phu nhân nhà mình, sốt ruột lại lo lắng:
"Nương tử, ta vừa mới đứng ngoài cửa phòng phụ thân cùng mẫu thân, nghe được mẫu thân khóc, nói không cần."
"Làm sao bây giờ, nương tử ơi mẫu thân có phải đang bị bắt nạt hay không?" Hốc mắt kẻ ngốc ửng đỏ lên.
Vân Khương bất lực sờ sờ đầu hắn, xoa nắn chân mày nhíu chặt, rất muốn nói cho Diêu Nguyên Trạm biết mỗi buổi tối mình cũng bị hắn bắt nạt, chỉ có hơn chớ không có kém.
_______________
Phu nhân không phải thỏ thỏ, chính là cừu nhỏ non nớt!