Edit: Miee ( OnhaMiee)
Beta: Phở
_____________
Gần đây Vân Khương rất buồn rầu, nguyên nhân cũng bởi vì phải chuyển tới trường học mới, ngày đầu tiên đến lớp, giáo viên chủ nhiệm đã nhanh chóng sắp xếp cho cậu ngồi bên cạnh một bạn học thoạt nhìn rất khó chọc.
Đưa mắt liếc qua quyển sách bài tập mới biết được tên hắn, rồng bay Phượng múa viết ba chữ lớn: Diêu Nguyên Trạm. Tên cũng thật dễ nghe, Vân Khương nhìn cái ót có vài sợi tóc bị vểnh lên kia, thầm bĩu môi.
Bạn cùng bàn vừa xem sơ đã biết là kiểu người chẳng thích học tập, trên lớp chỉ biết vùi đầu vào khuỷu tay ngủ vù vù.
Tan học đứng dậy mang đỉnh đầu lộn xộn y chang như cái chuồng gà đi tới quầy bán đồ uống, còn thường xuyên do chưa tỉnh ngủ mà va phải chân ghế, dừng một chút giả vờ như chưa có chuyện gì giây sau lại gấp rút chuồn mất.
Đúng là ngốc muốn chết. Vân Khương dõi theo bóng lưng hắn ta, thực sự không tài nào hiểu nổi tại sao những em gái khóa dưới vừa tan học mà vội vã kéo nhau vây xem người bạn này chứ.
Đương nhiên, chẳng thể trách Vân Khương mới quen biết mà đã có ấn tượng xấu trong lòng được.
Lý do cũng vì ngày đầu tiên cậu chuyển trường, đến lớp đặt mông ngồi xuống ghế, quay đầu vô cùng niềm nở chào hỏi bạn học, tươi cười tự giới thiệu bản thân với người đối diện - Diêu Nguyên Trạm.
Nhưng sẽ chẳng có chuyện gì cho đến khi Vân Khương trông thấy hắn quay đầu, lặng lẽ vặn vẹo mông đem bàn ghế của mình dịch xa ra 3 cm.
Vân Khương tức muốn chết, cũng lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng chưa từng gặp qua loại người nào mà không biết lễ phép đến thế!
Ngày tiếp theo lên lớp cậu cũng chẳng thèm quay đầu nhìn bạn cùng bàn thêm lần nào nữa, cho dù muốn đi ra ngoài thì đều từ trên bàn học leo ra. May mắn thay loài thỏ có sức bật rất tốt.
Về đến nhà, cho dù mẹ có làm bánh cà rốt yêu thích cũng không cứu vớt nổi tâm tình đang xuống dốc của Vân Khương.
Các anh chị em ầm ĩ vây quanh hỏi han, cậu lắc đầu cho qua chuyện, nhốt bọn họ ở bên ngoài, một mình ở trong phòng lặng lẽ tức giận.
Nếu như muốn hỏi vì sao lại ầm ĩ hú hét đến vậy, thì nguyên nhân đơn giản bởi vì các anh chị của Vân Khương thật sự quá đông.
Gia tộc thỏ ở nhân gian đã sinh sôi nảy nở hơn ba trăm năm, tộc nhân trong các lĩnh vực khác nhau đều có được những thành tựu nhất định.
Ắt hẳn cũng vì số lượng quá lớn, chỉ riêng nhà Vân Khương đã tận mười lăm con toàn bộ đều là thỏ trắng. Có mỗi tiểu Vân Khương kể từ khi mới chào đời, trên chóp đuôi mang theo một chút phấn hồng.
Vân Khương tức đến mức hóa thành con thỏ nhỏ, nằm trên giường mình gặm củ cải.
Hồi tưởng lại buổi chiều tan học đi ngang qua Diêu Nguyên Trạm đảo mắt thấy hắn đang cúi đầu viết thứ gì đó, phát hiện ra cậu đang tới liền gấp gáp nhào lên bàn che chắn.
Vân Khương trợn trắng mắt, chả ai thèm nhìn đâu!
Quá đáng ghét càng nghĩ càng tức, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người yêu thích, mà Diêu Nguyên Trạm lại dám ngang nhiên chạm đến lòng tự trọng của cậu, cầm lòng không được đánh bộ quyền thỏ với gấu bông!
Cuộc sống ở trường bất hòa với bạn cùng bàn cứ vẫn tiếp diễn mỗi ngày.
Đang học thi thoảng ngẫu nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của Diêu Nguyên Trạm rơi lên người mình, lạnh như băng.
Trong lòng thầm nghiến răng thỏ, nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa từng thấy thỏ sao!
Học mà không nghe giảng, suốt ngày chỉ có ngủ thôi, thời điểm thanh tỉnh duy nhất thì đi nhìn các bạn học khác, hoặc lấy sổ viết lung tung vẽ bậy, liếc mắt cái liền biết chắc chắn là một thiếu niên bất lương học tập chẳng đâu vào đâu.
Mẹ có nói, nếu thỏ không nghiêm túc trong lớp học thì nhất định không phải là thỏ ngoan!
Thâm tâm Vân Khương chán ghét Diêu Nguyên Trạm đến tột độ, khuôn mặt cứ lạnh lùng giống như người khác đang nợ hắn 258 vạn, từ khi cậu chuyển trường cho đến hiện tại một câu cũng chưa hề nói với hắn.
Nhưng bất ngờ làm sao trong tiết thể dục, bản thân vậy mà đối với Diêu Nguyên Trạm bắt đầu có chút thay đổi.
Tiết giáo dục thể chất dạy nhảy cao trùng hợp đây là thế mạnh của Vân Khương, dễ dàng vượt qua cột nhưng đáp xuống đất không cẩn thận xui xẻo bị trẹo chân.
Thầy giáo kêu một học sinh dìu Vân Khương đến phòng y tế, nhưng bạn học ấy đã bị gọi đi mất rồi.
Vốn dĩ Vân Khương cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người ta, đành nắm tay nói mình có thể.
Kỳ thật chưa đến mức phải khập khiễng tuy nhiên cậu đi chậm như rùa.
Trông thấy Diêu Nguyên Trạm bước đến, định dời mắt sang chỗ khác, ngay tức khắc thiếu niên vọt tới trước mặt cậu không nói hai lời đem cậu khiêng lên.
"Cậu đang làm gì vậy hả! Thả tớ xuống ngay!"
Vân Khương vỗ vỗ Diêu Nguyên Trạm, nhanh chóng có âm thanh truyền đến bên tai:
"Cậu... Cậu đi quá chậm."
Trở về lớp học, tới chỗ ngồi Diêu Nguyên Trạm nhẹ nhàng thả cậu xuống, mau chóng xoay người rời khỏi. Ngay cả Vân Khương nói một câu cảm ơn hắn cũng chẳng nghe thấy.
Sau tiết thể dục, buổi chiều học sinh được tự do hoạt động, Vân Khương trái phải không có việc gì làm, dứt khoát nằm sấp trên bàn ngủ một giấc.
Tỉnh dậy vừa vặn ngay lúc tan học, chỗ ngồi bên cạnh đã sớm trống rỗng, mà trên bàn của cậu được bày thêm lọ thuốc trắng Vân Nam.
Phía dưới có đặt một mảnh giấy, nét chữ đè nặng nhìn một phát là biết ngay của Diêu Nguyên Trạm: "Nhớ xoa."
Trải qua chuyện ban nãy, trong lòng Vân Khương bèn vụng trộm tăng điểm cho Diêu Nguyên Trạm.
Bây giờ lên lớp thỉnh thoảng còn giúp hắn ghi chép, sâu nội tâm vẫn cảm thấy mình đang trợ giúp tên thiếu niên bất lương không có chí tiến thủ.
Kết quả kỳ thi tháng tiếp theo, biết Diêu Nguyên Trạm giành được vị trí nhất lớp. Hắn ta cả gan dám lén lút học sau lưng mình!
Cảm giác lòng tốt ngang nhiên bị lừa gạt một cách trắng trợn thỏ nhỏ phẫn nộ tột đỉnh, quyết định sẽ không bao giờ chép bài cho Diêu Nguyên Trạm nữa.
Trở lại lập lức phát hiện trên chỗ ngồi của bản thân có một ly trà sữa, bạn cùng bàn tận tay cắm ống hút xong đưa cho cậu, ngước mắt lên, dáng vẻ không được tự nhiên nói một câu:
"Cảm ơn cậu."
Dứt lời đã vội vàng di dời tầm mắt, cứ như nếu bất cẩn liếc mắt một cái thì sẽ bị Vân Khương phạt tiền vậy.
Được rồi, nể mặt ly trà sữa, Vân Khương đành tha thứ cho hắn. An an ổn ổn ngồi xuống, Diêu Nguyên Trạm bên cạnh lấy hai ngón tay kéo kéo áo cậu tiếp tục đưa qua một tờ giấy. Bên trên ghi rõ số wechat, phía dưới còn viết bổ sung thêm dòng chữ nhỏ:
Có đề nào không biết, cậu có thể hỏi tớ.
Kéo áo người ta cái gì chứ! Vân Khương bị trân châu làm sặc, trừng mắt cầm lấy mẫu giấy nhỏ kia. Chả qua tiếp nhận là phép lịch sự tối thiểu mà thôi, cậu tuyệt đối sẽ không thêm!
Dù vậy nhưng đến ngày hôm sau Vân Khương cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận bạn tốt.
Không còn cách nào khác tất cả cũng tại vật lý loài người quá khó khăn, đầu thỏ của Vân Khương ngay cả chất lượng và khối lượng cũng không phân biệt rõ, chỉ có thể hạ thấp mặt mũi cầu xin bạn cùng bàn giúp đỡ.
Chưa từng nghĩ tới avatar của Diêu Nguyên Trạm đáng yêu đến vậy, là một bé cú mèo con tròn xoe. Ứng dụng chóng nhận được thông báo, giọng nói Diêu Nguyên Trạm từ đầu bên kia gửi tới hỏi cậu:
"Nào... Câu hỏi nào?"
Vân Khương bật đoạn ghi âm, ngẫm nghĩ có phải mình đã trách oan Diêu Nguyên Trạm hay không, hắn ít nói, không phải bởi vì bị nói lắp đó chứ?
Cũng may kế tiếp Diêu Nguyên Trạm giảng giải coi như rõ ràng, Vân Khương dưới sự trợ giúp của hắn rất nhanh đã hoàn thành xong bài tập về nhà.
Một con thỏ biết chăm lo cho sức khỏe nhất định phải biết đi ngủ trước mười giờ tối, như vậy mới đảm bảo có được bộ lông mềm mượt, sáng bóng.
Vân Khương duỗi thắt lưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu, khoảng mười giờ rưỡi điện thoại di động bỗng sáng lên một cái, hóa ra là tin nhắn của Diêu Nguyên Trạm.
Gửi tới: Chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau Vân Khương mang theo bài tập vật lý vui vẻ đi học, cách trường không xa còn gặp được một bé cú mèo đang gật gù buồn ngủ, ê a ngã ở ven đường, Vân Khương nghĩ ngợi một tí cẩn thận ôm lên bỏ vào cặp sách của mình.
Vốn muốn cảm ơn Diêu Nguyên Trạm còn đặc biệt mang cho hắn bánh bao cà rốt mình thích ăn nhất, tuy nhiên không nghĩ tới tình huống hắn vắng mặt buổi hôm nay, căn bản chả đến trường.
Cú mèo trong bàn học ngoan ngoãn ngây ngốc, ngay cả một tiếng kêu cũng chưa hề phát ra, chỉ trong giờ học lén lút thò đầu cào loại túi cà rốt của Vân Khương chút xíu.
Sắp tới giờ tan học cũng chẳng thấy bóng dáng Diêu Nguyên Trạm đâu, Vân Khương duỗi thắt lưng, chọt chọt nhẹ đầu bé cú mèo:
"Bé theo anh về nhà đi."
Cú mèo phối hợp vỗ vỗ cánh.. Vân Khương bắt đầu thu dọn cặp sách, mới thu thập được một nửa thì bạn học đánh nhau đụng phải bàn Diêu Nguyên Trạm làm đổ toàn bộ sách vở.
Cũng may sách của hắn cũng chẳng có bao nhiêu, Vân Khương chỉ cần mất vài phút là thu thập xong xuôi.
Nhưng mà bản nháp bị rơi xa chỗ ngồi, chả biết có bị dính bụi bẩn hay không.
Vân Khương tiến tới mấy bước định nhặt lên, không hiểu vì nguyên nhân nào mà bé cú mèo đột ngột trở nên vô cùng khẩn trương, cánh ngắn bay đến bản nháp đáp xuống, dùng đầu đụng vào tay cậu muốn ngăn cản hành động lại.
Cảm giác rất kỳ quái, kéo bé cú con ôm vào trong ngực, đứng thẳng lưng, tập trung xem xét bản nháp trong tay, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Bên trên vẽ vời lung tung, điều quan trọng hơn hết là viết đầy tên mình góc dưới cùng còn vẽ thêm cái trái tim. Vân Khương trợn to hai mắt, lật qua nhìn tên bản nháp lần nữa thật sự là của Diêu Nguyên Trạm.
Cậu sững sờ nhét vội bản nháp vào trong hộc bàn lộn xộn, cúi đầu vừa vặn cùng cú mèo mắt đối mắt, không biết vì sao từ trong con ngươi tròn xoe kia lại thoang thoảng có tia bối rối.
Vân Khương:!
Cú mèo:!!!