Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
_______________
Đường phố đông người cực kì náo nhiệt, những sạp hàng nhỏ bán đồ chơi bị người vây kín, bên cạnh đó còn có tiểu hài tử đeo mặt nạ cười đùa chạy lăng xăng trên đường.
Hoa đăng sáng như ban ngày, Diêu Nguyên Trạm đi theo phía sau mẫu thân, lại cơ hồ không có nửa điểm chú ý đến phong cảnh của trấn nhỏ biên giới, mà hết sức chuyên tâm ôm Vân Khương trong ngực. Con thỏ nhỏ được bọc trong lớp quần áo đối với thế giới bên ngoài có sự hiếu kỳ cực lớn, bây giờ đã không chờ nổi từ trong áo choàng thò đầu ra, chân trước đặt trên cánh tay Diêu Nguyên Trạm, đôi mắt không an phận hết nhìn đông lại nhìn tây.
Phía trước có một tiểu hài tử được mẫu thân mình ôm trong ngực, cũng từ bả vai mẫu thân thò đầu ra, tròng mắt đảo qua, cùng quả bóng thỏ trong ngực Diêu Nguyên Trạm nhìn nhau một lát, nở nụ cười.
Tiểu hài tử véo véo lỗ tai mẫu thân, lắc lắc tay với Vân Khương, trong miệng ầm ĩ: "Thỏ, thỏ thỏ..." nói xong còn muốn đưa tay chạm vào lỗ tai Vân Khương.
Mẫu thân của tiểu hài tử nghe được động tĩnh lập tức xoay người lại, ngượng ngùng cười cười với bọn họ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ đang bay múa, dịu dàng dỗ dành:
"*Viên Viên, thỏ thỏ của người khác không thể tùy tiện sờ nha, phải được sự đồng ý của ca ca..."
[*Viên viên: tròn tròn]
Tiểu hài tử được gọi là Viên Viên vẫn kiên trì, tay bị mẫu thân nắm lại vì vậy thò người ra, chân mềm mụp không cẩn thận chạm vào người Diêu Nguyên Trạm, thấy thế hắn cũng không tức giận, ôm Vân Khương cúi đầu nhìn một chút, chân trước y không nhúc nhích nhưng cái đuôi nhỏ lại vừa động g lắc lắc, mũi khẽ ngửi ngửi giống như rất thích mùi sữa trên người tiểu hài tử.
Diêu Nguyên Trạm suy nghĩ một hồi, cuối cùng đi về phía trước một bước, lần này tiểu hài tử vừa lúc cùng Vân Khương nhìn thẳng, Viên Viên giãy giụa nửa ngày, rốt cục vẫn nhớ lời mẫu thân dặn dò, tràn ngập thiện ý hỏi Vân Khương:
"Thỏ thỏ, có thể sờ sờ được không?" Bàn tay nhỏ bé còn rất lễ phép nắm chặt, chờ đợi câu trả lời của bạn thỏ.
Vân Khương đương nhiên không có khả năng trả lời chỉ dùng hành động thay cho lời muốn nói, cọ cọ tay tiểu hài tử thoải mái híp mắt. Lòng bàn tay tiểu hài tử rất mềm, lúc này lại thật cẩn thận sờ tai thỏ của y, Vân Khương ngoan ngoãn ở trong ngực Diêu Nguyên Trạm, tùy ý để đồng bạn mới vuốt ve.
Diêu phu nhân đi phía trước xoay người mới phát hiện Diêu Nguyên Trạm đã bị bỏ xa mấy mét, xoay người lại, nhìn thấy Viên Viên phấn nộn cũng rất thích, đi qua đi lại nhóm người dứt khoát ngồi xuống, ở quán rượu nhỏ ủ bánh trôi ven đường gọi mấy chén bánh trôi.
Ông chủ nói nước làm rượu được lấy từ nước suối trong núi độc nhất ở đây mới có, bánh trôi cũng là do mình tự làm, bưng lên nếm thử quả nhiên y như lời ông chủ, rượu ủ ướp lạnh ngọt thanh, dùng gạo nếp vo viên mềm mềm, Diêu phu nhân lại thích ăn đồ ngọt, uống vài ngụm rượu ủ xong chợt thấy bánh tùng bán ven đường, sai Diêu Nguyên Trạm đứng dậy đi mua.
Diêu Nguyên Trạm lưu luyến không rời đem Vân Khương đặt vào trong ngực mẫu thân, xoay người đuổi theo mua bánh tùng.
Cùng mẫu thân Viên Viên bắt chuyện vài câu, Diêu phu nhân mới biết nàng tên là Liễu Thanh Thanh, cũng không phải dân địa phương, chỉ là trượng phu nàng có việc quan trọng ở đây, mới theo trượng phu đến nơi này, cụ thể là chuyện quan trọng gì đương nhiên không tiện nói thêm.
Diêu phu nhân gật gật đầu, cầm đèn hoa đăng hình thỏ trên tay muốn đùa giỡn với tiểu hài tử nhưng đáng tiếc Viên Viên lúc này đã cùng Vân Khương trở thành bạn tốt, cực kỳ chuyên chú cùng y chơi trò chơi, bất động nằm sấp trên bàn mắt đối mắt với Vân Khương, cứ như vậy ai chớp trước thì thua!
Vân Khương nhịn không được giật giật tai thỏ trò chơi liền kết thúc, không còn cách nào, tai thỏ rủ xuống bên tai, hơi động đậy một chút cũng rất rõ ràng. Viên Viên vui vẻ nhếch miệng, đang muốn xoay người khoe tin vui với mẫu thân, vừa ngước mắt lập tức thấy người phía sau mẫu thân ý cười càng thêm nồng đậm, giây sau một đôi tay hữu lực ôm lấy đứa nhỏ, nam nhân cao lớn đặt tay lên vai Liễu Thanh Thanh.
Hắn ôm đứa nhỏ, lễ phép gật gật đầu với Diêu phu nhân, thấy hắn tới sắc mặt của nữ nhân rõ ràng sáng ngời, xem ra người này là trượng phu của Liễu Thanh Thanh. Người đàn ông cúi đầu nghe thê tử mình nói hai ba câu giới thiệu người tình cờ gặp, mở miệng chào hỏi bọn họ, tự giới thiệu mình tên họ là Lục Duẫn, ở gần đây vừa có việc, vô tình thấy ái thê cùng hài tử ra ngoài dạo chơi.
Lục Duẫn nhìn sơ đã biết là người ít nói, hàn huyên vài câu, Liễu Thanh Thanh liền ôm hài tử tính toán cùng trượng phu rời đi. Diêu phu nhân đứng dậy nói lời tạm biệt, ôm Vân Khương nhìn theo thân ảnh ba người một nhà dần dần đi xa, đang chuẩn bị xoay người, dư quang lại trông thấy một thân ảnh quen thuộc.
Diêu tướng quân đang đứng trước quầy trang sức, người trước mặt hắn thân hình mảnh khảnh, giờ phút này đang tươi cười lấy một cây trâm từ trong tay Diêu tướng quân, tư thái thân mật, chẳng coi ai ra gì.
__________
Editor: Á đù, Diêu tướng quân ngoại tình nè!!!!