Ngọc Tử Hành

Chương 7



Ta nói với nhũ mẫu thân cận của Thẩm Tịch: "Ngươi cũng là ngày đầu tiên đến đây, chưa chắc đã quen, ta sẽ phái một cung nữ cùng ngươi trực đêm. Sau này quen rồi thì các ngươi thay phiên nhau. Nếu có việc gấp thì cứ tìm Phúc Bảo, tuyệt đối không được tự ý ra ngoài."

"Bẩm nương nương," nhũ mẫu này lần này cũng đã khôn ra, cung kính với ta hơn không ít: "Tam hoàng tử ngủ trước giờ đều có hai nhũ mẫu, hai cung nữ và một thái giám trực đêm. Nay đột nhiên giảm nhiều người như vậy, nô tỳ sợ Tam hoàng tử không quen."

Ta khẽ cười: "Nếu ngươi hỏi rồi, ta cũng không ngại nói rõ với ngươi. Bất luận trong cung các nơi nhân thủ được sắp xếp như thế nào, Thư Nguyệt cư của ta tuyệt đối không cho phép chuyện vượt quyền. Hoàng tử chưa có phẩm cấp theo luật được một nhũ mẫu dạy dỗ. Hai nhũ mẫu, hai cung nữ, một thái giám. Xem lời nói cử chỉ của ngươi, Tam hoàng tử tuyệt đối không chỉ có chút người hầu này, đây là xem thường cung quy, là đại bất kính."

"Nô tỳ không dám!"

Ta hỏi Tam hoàng tử: "Con thấy ta nói có đúng không?"

"Con... không biết."

"Hôm nay ta dạy con điều này, người ở đâu thì phải giữ quy củ ở đó, không có quy củ không thành phương viên. Đã nói rõ con chỉ được phép có một người trực đêm, thì dù con có khóc lóc ầm ĩ cũng chỉ có một người mà thôi."

"Nhưng mà các hoàng huynh đều có rất nhiều người hầu trực đêm."

"Người khác phá vỡ quy củ, con cũng học theo, ỷ vào luật không trách người đông mà may mắn thoát tội, còn ra dáng vẻ một hoàng tử nữa hay không?"

Thẩm Tịch bị ta nói làm cho đỏ mặt.

Ta đã dạy dỗ mấy đứa nhóc nghịch ngợm trong nhà nhiều năm, một Thẩm Tịch này thật sự chẳng nhằm nhò gì.

Vừa mới răn dạy xong, ta lại véo véo má hắn: "Ngủ sớm đi, sáng mai ta sẽ làm cho con bánh gạo hình Kỳ Lân. Khuôn bánh là ta đặc biệt tìm người ở biên quan tạc nên, sống động như thật. Đến lúc đó con có thể tự mình dùng nước ép anh đào để điểm mắt cho nó."

"Thật ạ?"



"Thật."

Thẩm Tịch ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.

Lúc sắp đi, ta lại nói thêm: "Nếu nhớ mẹ thì đừng có một mình trốn trên giường khóc, cùng lắm thì ngày mai ta dẫn con đến gặp nàng ấy."

"Vâng." Thẩm Tịch đáp, giọng nghèn nghẹn.

Thẩm Tịch này, thật sự rất dễ nuôi.

Ít ra là so với đám nhóc con ở nhà ta thì dễ bảo hơn nhiều.

Mỗi ngày cho ăn no, đọc sách cho nghe, chơi trò bày binh bố trận trên bản đồ, giải Cửu Liên Hoàn, làm đèn hoa, nhổ cỏ cắt tỉa cho vườn hoa, trước khi ngủ tắm rửa thơm tho rồi ném lên giường là xong.

Vệ Chiêu viện bắt hắn luyện chữ, nhưng tay còn nhỏ, cầm bút lông thỏ cũng không vững, ta bèn cho người làm một cây bút nhỏ hơn để hắn tô chữ.

Mẹ ta là bậc thầy thư pháp được tiên hoàng hết lời khen ngợi.

Năm xưa, người đã viết rất nhiều sách mẫu cho ta luyện chữ, đám nhóc Ngọc gia dùng rồi, giờ đến lượt Thẩm Tịch dùng tiếp.

Ta còn định cho người dọn dẹp hồ sen ở Thư Nguyệt cư, lấp đất lại cho hắn tập bơi.

Tục ngữ nói hay, "một nghề cho chín còn hơn chín nghề", biết nhiều kỹ năng có ích chứ có hại gì.



Vệ Chiêu viện lần này nghén nặng, không bước chân ra khỏi cửa, nghe nói người sưng phù lên, đến hoàng thượng cũng không dám gặp.

Đây cũng là nỗi bi ai của nữ tử hậu cung, nhan sắc tàn phai thì tình yêu cũng nhạt phai.

Vì vậy, ta chỉ dẫn Thẩm Tịch đến cung của nàng ta vài lần rồi thôi.

Trong cung truyền ra lời đồn ta đối xử hà khắc với Tam hoàng tử, nhưng mỗi lần đi thỉnh an Thái hậu, ai cũng thấy Thẩm Tịch ngày càng khỏe mạnh, hoạt bát, chẳng ai có thể nói ta ngược đãi hoàng tử.

Nhưng hiện tại ta cũng không còn là trung tâm của những lời đàm tiếu nữa.

Giờ đây, nữ nhân nổi bật nhất hậu cung, chính là Ninh Bảo lâm.

Có lẽ Hoàng thượng vốn ưa thích kiểu người diễm lệ, kiều mị.

Lúc mới vào cung, Ninh Bảo lâm mang vẻ đẹp thanh cao, lạnh lùng của một tài nữ, không bằng Vệ Chiêu viện mị hoặc, đáng yêu, cho nên hoàng đế sủng ái Vệ Chiêu viện hơn.

Nhưng sau khi Vệ Chiêu viện mang thai, Ninh Bảo lâm bỗng nhiên như được khai sáng.

Ở tiệc tối cung đình ngày Tết Đoan Ngọ, nàng ta múa một điệu "Hằng Nga bái nguyệt".

Khoác trên mình bộ y phục bằng lông vũ trắng muốt, kết hợp với tay áo màu đỏ tươi, càng tôn lên vòng eo thon thả, mềm mại.

Hoàng thượng cả buổi tối hôm đó chẳng nhìn nữ nhân nào khác.

Thế mới gọi là chuyên nghiệp!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv