Giang Vũ Sinh mặt dày đưa cơ thể lại gần Tiểu Song hơn, lúc này cô cảm thấy hắn giống như một tên quái vật ghê tởm được bao bọc bởi vẻ ngoài điển trai và cái gia thế đồ sộ kia khiến cô không ngừng cảm thấy buồn nôn.
Lúc hắn định hôn vào sau gáy của Tiểu Song thì đã bị cô cắn vào gáy hắn ta sau đó dùng chút sức lực nhỏ bé của mình vùng dậy đẩy hắn ra vụt chạy ra khỏi phòng.
Hàn Vũ Sinh nhìn Tiểu Song đang cố gắng vùng vẫy trong hang ổ của hắn thì vô cùng thích thú, hắn cố tình để cô đẩy hắn ra sau đó từ từ bắt cô lại để tăng thêm cuộc vui, khuôn mặt đầy biến thái nhếch miệng cười:
"Em sẽ không thoát khỏi tôi, tôi nhất định sẽ có được em!"
Sau đó hắn đi chầm chậm theo hướng chạy của Tiểu Song, ngoài ra còn không quên lấy điện thoại gọi cho đám người làm của hắn ở bên dưới phòng.
"Con mồi đang cố gắng chạy thoát, hãy bắt giữ cô ta lại... À, đừng để cô ta bị thương."
Tiểu Song cảm thấy đầu óc choáng váng, cô chỉ biết chạy về phía trước, nhưng có lẽ hiện tại cô đang ở tầng trên cùng của biệt thự, mà biệt thự này lại rất rộng khiến cô phải mất một lúc mới xuống được đại sảnh với bộ dạng vô cùng xốc xếch.
Tiểu Song ngó đông ngó tây, có một chút kì lạ khi không nhìn thấy bóng dáng của tên Giang Vũ Sinh, lẽ ra hắn phải đuổi theo cô phía sau, chẳng lẻ hắn lại có âm mưu gì khác ư? Nhưng với tình trạng của Tiểu Song hiện tại, cô không thể nghĩ thêm gì nhiều hơn, dù sao cũng khó thoát khỏi bàn tay của hắn, chi bằng cô cứ liều một phen xông thẳng ra ngoài cửa.
Nhưng còn chưa kịp bước thêm bước nào thì ngoài cửa lại có thêm năm sáu tên to cao đi vào với biểu cảm cười cợt.
"Đúng là con nhóc cứng đầu, nếu cậu chủ không ra lệnh ta đã đánh cho cô em một trận rồi, mau ngoan ngoãn quay về phòng!"
Tiểu Song phun một ngụm nước bọt trước mặt chúng.
"Đừng có nằm mơ!"
"Được, vậy thì bọn tao không khách sáo với cô em nữa, lên!"
Nói rồi đám người xông lên túm lấy hai tay của Tiểu Song, lúc này trên cầu thang Giang Vũ Sinh cũng chầm chậm đi xuống xoa xoa cằm:
"Mới đó mà đã bị bắt lại rồi sao, anh vẫn chưa vui mà."
"Muốn vui thì vui cùng với đám đàn em của anh đi tên khốn!"
Tiểu Song tức giận hét lên như muốn bóp cổ hắn ngay lập tức, cô từng bị ức hiếp rất nhiều khi còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ cô tức giận đến mức này, nếu như có thể cô tuyệt đối đồng vu quy tận với hắn.
Khi đám đàn ông đang cười đùa hả hê thì đột nhiên tên đang túm cổ tay Tiểu Song giống như bị một lực nào đó khiến hắn đau đớn đến mức phải buông tay ra mà la ó.
Những tên còn lại còn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên giống như bị một thế lực vô hình nào đó bóp vào cổ nhăn mặt toát đầy mồ hôi.
Tiểu Song và Giang Vũ Sinh vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy những điều kì lạ trước mắt mà không nói nên lời cho đến khi những tên người làm ngã rộp xuống nền nhà tất thảy thì đột nhiên một bóng trắng xuất hiện trước mặt tên Hàn Vũ Sinh, mà đó cũng chính là cái "thứ đó" Tiểu Song đã gặp lúc tối, không ngờ chính thứ đó lại cứu mạng cô ngay giờ phút này.
Bóng ma lao vụt đến muốn lấy mạng của tên Giang Vũ Sinh khiến hắn sợ đến suýt bay mất hồn vía, thế nhưng giây sao biểu cảm của hắn lại hồi phục trở lại thậm chí còn có ý cười.
Hóa ra sợi dây chuyền trên cổ hắn đeo đã gây tổn thương cho hồn ma đó và khiến nó không thể gây hại cho hắn.
Còn chưa đợi hắn đắc ý thì ma nữ lập tức tiến về phía Tiểu Song, nắm lấy tay cô và đưa cô vào một lỗ đen bí ẩn nào đó khi mà cô vẫn không kịp phản ứng trước những chuyện đang xảy ra, chỉ nghe âm thanh của ma nữ kia:
"Đi theo ta, ta có chuyện cần nhờ cô giúp."
"Khoan đã! Chuyện gì cơ?"
"Không kịp nữa rồi, phải mau đi thôi nếu không cổng không gian sẽ bị đóng lại."
Ma nữ nói với giọng gấp rút.
Thế nhưng khi Tiểu Song chỉ còn lại một vạt áo ở phía sau, Giang Vũ Sinh tức giận:
"Trần Tiểu Song, tôi không cho em đi, em nhất định phải thuộc về tôi!"
Nói rồi hắn nắm lấy vạt áo của cô, không may là Tiểu Song không bị kéo về lại mà ngược lại hắn cũng bị hút vào bên trong của cổng không gian.
...
Tiểu Song sau khi tỉnh lại, xung quanh tối đen chỉ nhìn thấy khuôn mặt của ma nữ thì suýt nữa hồn vía bay tứ phía, sau đó thì chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra, cố gắng bình tĩnh hỏi cô ta.
"Tôi đang ở đâu?"
Ma nữ nhìn cô, thở dài:
"Một lát nữa cô sẽ nhập hồn vào thân xác của tôi, tôi mong cô có thể giúp tôi điều tra người đã ra tay sát hại tôi."
Tiểu Song ngẩn người sau đó hoảng hốt:
"Sao chứ? Vậy là cô thực sự là hồn ma? Nhưng vì sao tôi phải nhập vào sát cô chứ?"
Ma nữ cười khổ:
" Tôi cũng tên Trần Tiểu Song, là người của mấy trăm năm về trước so với thời đại cô đang sống, sau khi tôi chết oan hồn không được siêu thoát, có lẽ bởi vì oán hận đối với người đã giết mình."
"Vì sao cô lại không biết kẻ giết cô chứ?"
"Tôi không biết, chỉ là khoảng kí ức trước khi tôi chết đều là một mảng u tối, tôi không biết ai là kẻ hãm hại mình... Nếu như khuất mắt không được giải tôi sẽ không thể đầu thai, cầu xin cô hãy giúp tôi nhập vào thân xác của tôi trước khi tôi chết và một lần nữa giúp tôi chứng kiến và bắt kẻ đã giết hại tôi phải trả giá!"
Tiểu Song suy nghĩ một lúc sau đó gật đầu:
"Thôi được, tôi sẽ giúp cô bởi vì cô cũng đã giúp tôi lần này, nhưng tôi phải làm sao?"
"Hiện tại cô chỉ cần ở trong thân xác và trải nghiệm những gì ta đã từng trải qua, còn việc làm cách nào để giải quyết vấn đề thì mấu chốt chính là cô."
Ma nữ nhìn vào một mảng ánh sáng dần lan rộng ra:
" Thời gian đã sắp đến, cô mau đi qua màn ánh sáng này. Còn nữa, cái tên Giang Vũ Sinh cũng đã theo chúng ta đến nơi này, có lẽ linh hồn của hắn và nơi đây có mối liên kết giống như cô nên có lẽ hắn cũng sẽ nhập vào thân xác của kẻ nào đó ở thế giới này, cô hãy cẩn thận."
Tiểu Song gật đầu:
"Được, tôi biết rồi, nhưng nếu tôi tìm ra được manh mối thì tôi có thể trở về nơi tôi đã sống không?"
Ma nữ ngập ngừng:
"Vốn dĩ ở thế giới đó vận mệnh đã định sẵn cô sẽ chết, nên tôi không chắc chắn có thể..."
Tiểu Song thoáng chút u buồn, hóa ra cô cứ vậy mà rời đi, cuối cùng ở nơi cô đã từng sống cũng chưa từng có một mảng kí ức tươi đẹp nào, đúng vậy, cho dù cô không còn tồn tại ở nơi đó thì có lẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vậy thì thay vào đó cô sẽ cố gắng giúp đỡ ma nữ đáng thương này, còn về phần tương lai sau này, hãy để sau này quyết định nó.
Tiểu Song cười gượng:
"Không sao, nếu như lời cô nói thì chẳng phải tôi ở thân xác của cô có thể sống thọ thêm một chút sau, được rồi, tôi đi đây."
Nói rồi Tiểu Song bước qua vầng sáng kia, hóa thành một linh hồn nhập vào thân xác của Trần Tiểu Song ở thế giới cổ đại.
Một vầng sao băng lướt ngang qua bầu trời, có lẽ là một sự kiện trọng đại nào đó sẽ thay đổi vận mệnh của thế giới này.