Oanh Ca tất nhiên là không dám thề, hiện giờ quỷ thần tuy không còn thịnh hành nhưng so với hiện đại vẫn còn sùng bái hơn nhiều.
Nàng nằm ở trêи mặt đất dập đầu, tình cảnh này cũng không làm dập tắt tâm ngo ngoe rục rịch của nàng. Nàng khóc hoa lê đái vũ không làm phai đi nhan sắc.
Lê Sân chỉ thờ ơ lạnh nhạt, đem lọn tóc Mạnh Trường Khác quấn quanh đầu ngón tay. Bây giờ nàng đã biết vì sao lúc trước Mạnh Trường Khác sủng Oanh Ca như vậy.
Bản lĩnh cậy sủng mà kiêu này không phải người bình thường nào cũng dám sử dụng.
Mạnh Trường Khác có lẽ cũng đã nhìn ra, nhưng nam nhân này giỏi về tâm kế, trong bụng loanh quanh lòng vòng chín khúc mười tám cong, Lê Sân cũng chưa chắc nhìn ra tâm hắn. Khi Mạnh Trường Khác cười, nàng biểu hiện một chút cũng không kinh ngạc.
Lê Sân: (?˙ー˙?) Dù sao ta cũng đoán không ra.
“Thú vị.”
Ngực Mạnh Trường Khác hơi chấn động, Lê Sân có thể cảm nhận được hắn sung sướиɠ. Đương nhiên nàng cũng hiểu, đây cũng không phải là hiện tượng tốt đẹp gì, Mạnh Trường Khác sung sướиɠ, mang theo lạnh lẽo ngang tàn.
Hắn chống tay lên cằm, rất có hứng thú cười nói:
“Ngươi khóc rất đẹp, cặp mắt kia cũng không tồi, tiếng nói vẫn dễ nghe như vậy.”
Mạnh Trường Khác này chuyển biến quá nhanh đi, không nói Oanh Ca,Lê Sân cũng nhất thời chưa có phản ứng lại.
Hiện giờ nàng cũng đoán không ra.
Oanh Ca nghẹn, một lát sau trong mắt lại bốc cháy lên mong đợi. Nàng chỉ mong Mạnh Trường Khác nhớ lại triền miên ân ái của bọn họ lúc trước, lại hoàn toàn xem nhẹ ý cười Mạnh Trường Khác chưa tan hết ở dưới đáy mắt tối tăm.
Lê Sân lại thấy được.
Vì thế nàng yên lặng vùi đầu ở trong lồng ngực Mạnh Trường Khác, không hề nhìn Oanh Ca.
Gò má Oanh Ca lúc này đã đỏ ,nước mắt tích tụ ở cằm, trông rất đẹp mắt:
“Gia quá khen rồi.”
Nàng cắn môi, thần sắc mang theo ba phần ủy khuất, bảy phần thẹn thùng. Gãi đúng chỗ ngứa, làm người thương tiếc đồng thời lại cảm nhận được nàng vui mừng.
Lê Sân chỉ có thể tấm tắc tán thưởng nhân vật đạt cấp ảnh hậu này, nếu ở hiện đại tuyệt đối có thể in ra tiền nha.
Ý cười của Mạnh Trường Khác thật sâu, mắt lạnh nhìn Oanh Ca thẹn thùng xong rồi, lúc này mới gõ gõ cái bàn, gọi người tiến vào.
Bên người hắn vốn có vài gã sai vặt, chẳng qua đều ở trêи sảnh chính. Lê Sân đều đã gặp qua, hai người kia cực trầm mặc, thân thủ lại cực tốt.
Hai người thực nhanh đi ra, nghe theo lệnh của Mạnh Trường Khác nâng Oanh Ca lên.
Oanh Ca vẫn còn như đang ở trong mộng, chờ nàng phản ứng lại, nhìn đến cảnh này, cuối cùng là nhịn không được giãy giụa kịch liệt.
“Các ngươi đang làm gì! Làm càn!”
Nàng nhịn không được rống lên với hai người, hai người kia cũng không phản ứng lại với nàng.Sau khi nhẹ nhàng chế trụ nàng, liền giương mắt nhìn Mạnh Trường Khác.
Oanh Ca lúc này cũng thấy có cái gì không ổn, tóc nàng rối loạn dính vào mặt:
“Gia, vì sao, nô tỳ biết sai rồi, gia.. cầu xin ngài tha cho nô tỳ.”
Nàng khóc không có hình tượng nước mắt và nước mũi đan xen,lúc này nàng đã sớm không có tâm tư tranh sủng.
Mạnh Trường Khác không để ý đến, chỉ ôm Lê Sân, một tay khác để ở sau đầu nàng, đem đầu nàng ấn vào trong ngực mình:
“Tí nữa xảy ra cái gì cũng đừng nghe, cũng đừng quay lại nhìn.”
Thanh âm nhàn nhạt của nam nhân từ trêи đỉnh đầu Lê Sân truyền đến, chóp mũi nàng chạm vào trêи tơ lụa lương bạc, trước mắt chỉ có xiêm y thêu tinh xảo kia.
Một đôi tay bưng kín hai lỗ tai Lê Sân, Lê Sân chỉ cảm thấy Mạnh Trường Khác mơ mơ hồ hồ nói cái gì đó, tiếp theo là tiếng Oanh Ca kêu thê lương thảm thiết như có thể xuyên thấu qua màng tai.
Chỉ là lỗ tai nàng đã bị Mạnh Trường Khác che lại, cũng nghe không thấy nhiều.
Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng giằng co hơn một nén hương sau đó thưa dần rồi biến mất.