Buổi tối, Lê Sân không có cùng Liễu Lam trở về, mà là ngồi trên xe Khương Cảnh Văn, cùng nhau đến nhà hắn.
Nàng còn chưa quên người nào đó đáp ứng quản cơm rồi đâu.
Nhà Khương Cảnh Văn giống tính cách của hắn, trang trí rất đơn giản, lại không mất vài phần tao nhã. Bố trí hai tầng chung cư, sạch sẽ nhưng có chút trống trải.
Sau khi tới nơi rồi, Khương Cảnh Văn liền tự giác đi vào phòng bếp. Lê Sân nhàn rỗi cũng chậm rãi thưởng thức địa phương hoàn toàn xa lạ này.
Phòng khách bày ảnh chụp người nhà của hắn, xem từ bộ dạng cha mẹ của hắn , quả nhiên ngũ quan tinh xảo của Khương Cảnh Văn cũng không phải không có lý do. Nàng nhìn ảnh chụp kia , tình cảm của bọn họ hẳn là không tồi.
Trong không khí có một cỗ mùi cà phê nhàn nhạt , Lê Sân sờ soạng mở tủ bát ra, phát hiện bên trong có đủ loại kiểu dáng hạt cà phê, nhiều khiến cho người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Không nghĩ tới hắn còn có sở thích như vậy.
Lê Sân lè lưỡi, lại yên lặng đem cửa tủ bát khép lại.
Nàng vòng ra phòng khách, thức thời không lên lầu, rốt cuộc đây là lần đầu tiên tới nhà Khương Cảnh Văn, nàng cũng nên rụt rè một chút.
Chỉ là nghĩ đến hai chữ rụt rè, nàng liền nhịn không được cười.
Sô pha phòng khách thực mềm mại, phía dưới có thảm lông tơ, đi chân trần lên tựa như sờ vào lông mèo thật thoải mái.
Lê Sân dựa vào trên sô pha, nhắm hai mắt. Trong phòng bếp truyền đến tiếng nguyên liệu nấu ăn đùa nghịch , hai tròng mắt Lê Sân sáng ngời, đột nhiên đứng dậy, chạy đến phòng bếp.
bóng Khương Cảnh Văn cao dài, hai chân thon dài, vòng eo khẩn hẹp, ánh nắng xuyên thấu qua sơ mi trắng của hắn có thể làm người ta thấy mơ hồ hình dáng cơ bắp.
Lê Sân nhịn không được nhẹ nhàng ôm eo hắn, ở trên người hắn nhẹ ngửi được mùi tươi mát khô ráo thoải mái.
Khương Cảnh Văn chỉ cảm thấy phía sau lưng nóng lên, ngay sau đó thân thể mềm mại liền mang theo ôn nhu dán lên. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhưng tốc độ tay lại không giảm, thậm chí còn bớt thời giờ cho nàng một quả táo giòn ngọt.
Lê Sân nhai quả táo, hàm hồ nói:
"Đêm nay ăn cái gì?"
Khương Cảnh Văn liếc nàng một cái:
"Bí mật."
Lê Sân nghe vậy, nhíu nhíu mày, kiều hừ nói:
"Không thể ăn em cũng không trả tiền."
Có lẽ là bởi vì bầu không khí lúc này nhẹ nhàng mà vui sướng, Khương Cảnh Văn cũng có hứng thú cùng nàng nói giỡn . Hắn nhàn nhạt cười nói:
"Ăn ngon quá, anh sợ em trả không nổi giá."
Lê Sân chọn mi, không hề cảm thấy thẹn nói:
"Thịt thường."
Khương Cảnh Văn sửng sốt, theo sau mới cười ra tiếng , Lê Sân thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực hắn sung sướng chấn động.
Ngay sau đó nàng cảm thấy thân mình một nhẹ, bị Khương Cảnh Văn ôm lấy, sau đó đem nàng đặt ở trên bệ sạch sẽ.
Ngón tay hắn còn mang theo vị ngọt thanh của hoa quả , xẹt qua gò má nàng, mang theo lạnh lẽo tự nhiên. Lê Sân ra vẻ không biết nhìn đôi mắt hắn chậm rãi thâm trầm, ý cười như cũ.
Móng tay sạch sẽ mượt mà tham nhập trong miệng nàng, còn có một vị ngọt. Lê khẽ liếm liếm, cái lưỡi mềm mại làm Khương Cảnh Văn bùng lên nhiều hơn một tia dục vọng thâm sâu.
Lê Sân nghiêng đầu, rút ra ngón tay hắn, chậm rì rì ngoéo cằm hắn một cái:
"Trước lúc ăn món chính , muốn ăn món khai vị trước hay không ?"
Khương Cảnh Văn không nhịn được bật cười, cũng không hề làm ra vẻ, ngửa đầu hôn lên môi nàng.
Tư thế bọn họ vừa đúng, Lê Sân ôm cổ hắn, cẳng chân non mềm cọ hạ thân hắn, thẳng đến khi chỗ kia chồi lên.
Khương Cảnh Văn một tay theo đường uốn lượn, tham nhập vạt áo nàng. Làn da nàng thực tốt, sờ lên mềm mịn , khiến người ta không tự kìm hãm được muốn dùng sức xoa nắn.