Tiếp nhận ký ức của nguyên thân rồi Lê Sân thực nhanh thích ứng bố trí trong phòng , nàng đem vòng tay đặt trêb mép giường , nhẹ ấn cái nút trung tâm , một bộ nhuyễn giáp hoàn chỉnh lập tức bao trùm ở trên thân thể của nàng.
Bên trong vòng tay có một trận ma pháp mini cực kỳ tinh xảo , có thể tự động biến thành quần áo.Vòng tay này là Cindia đã trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được, cái vòng tay này nghe nói là được một vị đại sư luyện khí thiên tài luyện chế, đồ vật hắn luyện chế cực kỳ ít, nhiều nhất chưa quá năm dạng, nhưng mỗi một đồ đều giá trên trời.
Một cái vòng tay như vậy nhưng sau Cindia lại tặng cho Dương Thần, Dương Thần lại đưa cho Virna, không duyên cớ tặng một ân tình.
Lê Sân yên lặng cảm khái vài câu, cũng liền buông việc này, ngược lại sửa sang lại ký ức nguyên thân.
Không biết vì sao, nàng luôn có loại dự cảm, đối tượng công lược lần này không phải là nam chủ Dương Thần, hẳn là có một người khác. Dự cảm cổ quái thực nhanh đã được nghiệm chứng, không chờ nàng từ trong lặng im kết thúc, cửa phòng đã bị người gõ vang.
"Cindia."
Người tới có tiếng nói hơi trầm, mang theo vài phần thanh thoát, hẳn là nam chủ Dương Thần.
Thà rằng sai sót một ngàn lần không thể từ bỏ một nguyên tắc, nàng nhanh chóng đứng dậy, thay một bộ áo ngủ khinh bạc, trước ngực hơi rộng hoàn toàn không thể che lấp được bộ ngực hùng vĩ kia.
Lê Sân đi đến trước cửa mở cửa, trên mặt vẫn còn buồn ngủ lười biếng ,tóc vàng xoã tung đến tận eo rối tung, giống như thái dương vàng rực loá mắt.
Dương Thần suýt nữa bị màu sắc mãnh liệt này làm hoa mắt, hắn hơi định thần lại, trong đầu lại hiện lên dung nhan Virna nhu mĩ.
Thấy hắn nhanh như vậy liền hồi thần, trong lòng Lê Sân âm thầm xuy một tiếng, trên mặt lại mang theo ý cười nhàn nhạt, không có chút biến hóa nào:
"Thần, làm sao vậy?"
Hiển nhiên nàng chưa thể thích ứng được đối xưng hô buồn nôn này của Cindia với Dương Thần, khi mở miệng nói chuyện khóe miệng hơi cứng ngắc một chút.
Dương Thần là nam chủ, từ tướng mạo tới toàn thân vẫn có thể chấp nhận được. Tuy không thể nói có bao nhiêu bất phàm xuất chúng nhưng cũng anh tuấn cao lớn, có khí thế.
Đáng tiếc thẩm mỹ của Lê Sân đã trải qua dạy dỗ của ca ca cùng Tuân Kị, cấp bậc không ngừng tăng lên, hiển nhiên đối với Dương Thần cũng không cảm thấy có hứng thú.
"Cindia, cô đã quên hôm nay chúng ta sẽ đi thần miếu sao?"
Dương Thần nhăn nhăn mày, có chút bất mãn đối với bộ dáng lười nhác của nàng giờ phút này.
Lê Sân âm thầm mắng hắn không biết tốt xấu, bọn họ đi thần miếu, cùng nàng không có liên quan gì, cuối cùng được lợi còn không phải bọn họ, cư nhiên lại có mặt nàng.
Bất quá vì không khiến cho người khác hoài nghi, nàng vẫn nhịn xuống một hơi, áy náy cười nói:
"Là tôi sai, tôi chuẩn bị một chút, chúng ta liền lập tức xuất phát."
Nàng nói, không nhẹ không nặng chụp bờ vai của hắn, sau đó xoay người khép lại cửa.
Dương Thần đứng lại tại chỗ chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh nhảy vào thân thể hắn, làm cho hắn không nhúc nhích được. Trong lòng hắn tự nhiên hiện lên một ý nghĩ -- tựa hồ Cindia tức giận.
Bước nhạc đệm nhỏ này tạm thời không được chú ý tới, khi mấy người chuẩn bị xuất phát, Lê Sân mới lần đầu tiên nhìn thấy nữ chính của thế giới này, Virna.
Tóc màu nâu nhu thuận , thân hình nhỏ xinh , là người phương Tây nhưng ngũ quan ở trên mặt nàng lại có vẻ tinh xảo mà điềm đạm đáng yêu, thật là thập phần khó diễn tả được hết.
Lê Sân cảm thấy, so sánh với nàng , mình giống như là nữ tráng sĩ.
Bất quá nàng tự cho rằng, thượng đế mở ra cho ngươi một cánh cửa sổ, liền sẽ đóng lại cho ngươi một cánh cửa sổ, như kiểu nói.......
Lê Sân liếc mắt nhìn trước ngực Virna bình thản , lại cúi đầu nhìn chính mình, tức khắc cảm thấy mình càng thích dáng người Cindia hơn.
Nàng còn chưa có cảm thán bao lâu, trái tim lại đột nhiên rung động.
Đây là dấu hiệu đối tượng công lược xuất hiện, trong nháy mắt nàng ngẩng đầu, tinh thần lực tản ra như mạng nhện.
Trong chớp mắt một góc áo đen đi qua, khi Lê Sân muốn giữ lại người nọ , đã không thấy thân ảnh hắn.