【 mười một 】 câu dẫn? ( khúc nhạc dạo thư phòng PLAY )
Tuân Kị đi ra phía sau cửa, lửa giận trong tâm mới dần dần bình ổn xuống.
Gió đêm hơi có chút lạnh lẽo, hắn đứng lặng tại chỗ một lát, mới đưa những phiền lòng vừa rồi xua tan.
Hắn không có chần chờ bao lâu, liền xoay người đi hậu viên vương phủ . Đây là hai địa phương hoàn toàn khác nhau, khi hắn bực bội sẽ đi đến giữa hồ cho khoan khoái một lát.
Mệnh lệnh của hắn là không ai được xâm nhập nên không có người dám không biết điều quấy rầy hắn. Sau khi hắn nhanh chóng tắm gội ở tịnh phòng , mang theo một thân thoải mái tươi mới đi vào trong thư phòng.
Trong thư phòng ánh nến leo lắt , cửa sổ đối diện với giữa hồ , đem ngọn đèn dầu mờ nhạt chiếu lên trên mặt hồ . Tuân Kị khẽ thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân lười nhác, làm cái gì đều không có tinh thần.
Ký ức cùng với Lê Sân phát sinh hết thảy lặp lại ở trước mắt hắn giống như đèn kéo quân . Hắn nhìn trên bàn chồng chất công văn, thật vất vả mới bình tĩnh lại được cảm xúc phục hồi tinh thần, đang lúc hắn đang tính toán ra cửa giải sầu thì cửa gỗ kia lại không hề báo trước bị đẩy ra.
Tuân Kị ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt ngưng đọng , đôi tay nắm chặt:
"Người nào?"
Sau khi cửa phòng bị mở rộng ra , hắn mới nhìn thấy một thân ảnh đứng ở dưới ánh trăng , tuy bị mạng che mặt che lại khuôn mặt , nhưng mơ hồ có thể thấy được là nữ nhân.
Người nọ cười khẽ một tiếng,tiếng nói nhu mị mang cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
"Một khắc ân ái cả đời là phu thê, sao mới mấy canh giờ trôi qua, Vương gia liền quên mất ta?"
Nàng nói rồi chậm rãi kéo mạng sa che mặt xuống , lộ ra một khuôn mặt diễm lệ vô song .
Đúng là Lê Sân.
Cảnh giới toàn thân Tuân Kị khi nhìn thấy nàng liền tự giải trừ. Lời nói này làm hắn chỉ cảm thấy nội tâm rối loạn, nhất thời không biết mở miệng như thế nào .
"Ngươi tới đây làm gì?"
Hắn quay đầu đi không nhìn nàng, thấp giọng nói.
Trong bầu không khí tràn ngập quỷ dị , Lê Sân như không để ý đến lời nói lãnh đạm của hắn tự nhiên ngồi xuống trên ghế dựa trước bàn , tay đặt lên cằm vô tội nhìn hắn:
"Ai gia chỉ là muốn nhìn xem nam tử nào lớn mật như vậy , dám tự ý rời đi trước lúc ai gia tỉnh lại ."
Tuân Kị nghẹn trong cổ họng , nhìn hai tròng mắt của nàng không biết trả lời như thế nào . Cuối cùng, hắn chỉ im lặng xoay người, khép lại cửa gỗ. Một âm thanh cuối cùng cũng bị cản trở ở bên ngoài , hai người mới chân chính tiến vào trạng thái im lặng.
Nhìn không rõ sắc mặt Tuân Kị ở trong ánh nến đen tối , hắn nhìn Lê Sân đang dương dương tự đắc đùa nghịch giấy và bút mực của hắn trên bàn sách , trong lòng đột nhiên cảm thấy thỏa mãn .
Nói không nên lời , chỉ cảm thấy hiện tại hai người ở cùng một chỗ thật tốt.
Nhưng dù vậy, hắn cũng tựa hồ thấy được hai người cách nhau một bức tường vô hình. Theo lý mà nói, thân thể bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất nhưng lại không thể vượt qua được trở ngại ở trong lòng .
Hắn theo bản năng nắm tay lại, nắm chặt đến khi khớp xương trắng bệch.
Lê Sân tới nơi này cũng là có nguyên nhân, nàng bất quá chỉ muốn chờ đợi thời cơ. Nhưng là suy xét đến lập trường của Tuân Kị và mình là đối địch , nếu không thừa cơ đâm thủng tầng vách ngăn này, có lẽ bọn họ so với trước kia sẽ càng thêm kì lạ.
Nàng thấy Tuân Kị không có khuôn mặt phiền chán giống như lúc trước , nhưng càng thêm xa cách, tình thế không khỏi có chút cấp bách.
Lê Sân nghĩ một hồi, nàng cho tới bây giờ vẫn không hiểu nhiệm vụ đến tột cùng chỉ là hoan ái hay vẫn yêu cầu nhân vật công lược yêu nàng. Bỏ lỡ Tuân Kị, nàng có khả năng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đi tiếp .
Cho nên nàng chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.
Sườn Tuân Kị đối diện với nàng, Lê Sân vì thế từ trên ghế dựa đứng lên, đi đến phía sau hắn .
Bóng dáng người trước mắt được phác hoạ càng thêm xuất chúng, Lê Sân hơi mở hai tay ra , vòng lấy vòng eo hẹp của hắn , cảm nhận được thân mình hắn run lên một chút.