Edit:Salad
Trong phòng thí nghiệm,có một người ở trong hộp pha lê trong suốt, rót đầy chất dinh dưỡng để có thể duy trì sinh mệnh.Kiều Kha ở giữa hộp, ý thức cô vẫn thanh tỉnh, nhưng thân thể của cô lại không thể nào nhúc nhích. Máu của cô đã bị rút cạn, bây giờ thứ duy nhất duy trì sinh mệnh của cô ta là chất dinh dưỡng thay thế cho máu.
Tra tấn thống khổ nhất đại khái chính là rõ ràng có thể thanh tỉnh nhưng lại không có biện pháp rời khỏi cái nhà giam này. Toàn thân cô ta trần trụi, bị giam cầm ở chỗ này trở thành một vật thí nghiệm có thể tùy ý thao tác.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.
Lê Sân đi vào trong phòng thí nghiệm, cô vẫn toàn thân soái khí trang điểm gợi cảm như cũ, ngăn nắp hoa lệ.Tô Du đi theo phía sau cô,anh hiện giờ đã khôi phục lại thân phận, càng thêm có vẻ ổn trọng tú dật, khí phách hăng hái.Lê Sân gõ gõ bên ngoài hộp pha lê , khiến cho Kiều Kha không thể không mở hai mắt, đối diện với tầm mắt trào phúng của bọn họ. Cô ta nghe thấy,nhìn thấy được, nhưng lại không thể phản bác nửa phần.
"Lúc trước cô có biết sẽ có một ngày cô sẽ biến thành bộ dáng người không ra người, ma không ra ma này không?"
Lê Sân tựa hồ cảm khái một tiếng.
Kiều Kha chỉ cần vừa thoát ra khỏi hộp pha lê này, trong vòng nửa giờ sẽ tử vong. Cho nên cô ta chỉ có thể trở thành một con rối ở trong phòng thí nghiệm này chờ đợi cái chết.Đối mặt với lời của Lê Sân, thậm chí ánh mắt căm hận cô ta cũng không làm được.
"Vui vẻ hưởng thụ đi."
Lê Sân vứt một nụ hôn gió với cô ta, cười đến sáng lạn.
Cô cũng sẽ không bởi vì vậy mà đồng tình với cô ta, phải biết rằng, Kiều Kha là tự cô đưa cô ta vào phòng thí nghiệm.Tô Du kéo tay cô, thậm chí khinh thường nhìn Kiều Kha một cái, như là một đồ vật dơ bẩn gì, ngại bẩn mắt mình:
"Chúng ta đi thôi."Lê Sân gật gật đầu, liền quay đầu đi không hề nhìn cô ta.
Kiều Kha vô lực nhắm hai tròng mắt lại, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, hòa tan vô hình.
Nếu...
——————
Tô Du đính hôn với Lê Sân, là do một tay Tô lão gia thúc đẩy.
Có thành công của hai người làm ví dụ, thuốc chống virus cũng bắt đầu đầu được nghiên cứu, tuy không thể chuyển hóa thành zombie biến dị giống Lê Sân và Tô Du,nhưng lại có thể làm cho bọn họ biến trở về thành người thường.
Một đêm trước khi đính hôn, Lê Sân, Tô Du, Tô Lãm ba người cùng nhau nằm ở trên giường. Tô Lãm đã ngủ rồi, cô bé nhỏ chỉ bồi bọn họ hàn huyên trong chốc lát liền buồn ngủ.Lê Sân dịch dịch chăn giúp cô bé, mình cũng dựa vào trong lồng ngực Tô Du. Thật nhanh đã qua một năm ở Tô gia.Tô Du có biến hóa rất lớn, anh đã dần dần trưởng thành là một người đàn ông có thể ỷ lại vào, trong tương lai anh muốn tiếp quản Tô gia, cho nên bây giờ đã bắt đầu là một thượng vị giả uy nghiêm.
"Có cảm giác đã qua rất lâu rồi."
Lê Sân cảm khái nói,
"Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy anh,anh vẫn còn là một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh đâu."
Lời này mang theo ý trêu ghẹo,nhưng lại làm Tô Du nghe được có chút khó chịu, anh không chút khách khí phản bác nói:"Lông của anh dài hay ngắn không phải em là người biết rõ nhất hay sao?" Ý của anh là chỉ lần đầu tiên hai người hoan ái.
Lê Sân nói nhỏ trộm nở nụ cười:
"Thiếu chút nữa đã quên, chính em là người đã đưa anh đi vào thế giới mới nha,"
Cô chọc chọc gò má no đủ của Tô Du, xúc cảm không tồi,
"Có phải anh muốn cảm tạ em hay không?"
Đôi mắt của Lê Sân ở trong bóng đêm sáng lấp lánh, Tô Du nhớ tới lúc cô đứng ở trước người mình che chở cho anh và Tô Lãm.
"Điều anh nên cảm tạ đầu tiên chính là ông trời đã cho anh gặp được em."Đây đích thị là lời âu yếm thẳng thắn nhất mà cả đời này anh mới nói ra.
Tô Du hôn lên trên mí mắt cô, Lê Sân ôm anh, anh thỏa mãn ôm sát cô.
Sau khi zombie hóa không biết tuổi thọ của hai người sẽ kéo dài bao lâu. Nhưng thoạt nhìn trước mắt, sẽ kéo dài vô hạn.Năm tháng dài như vậy có thể có đối phương ở bên cạnh làm bạn cũng là một loại may mắn.
Tô Du và Lê Sân không hẹn mà cùng nghĩ đến.
Nắm lấy tay người.