Edit:Salad
Điều mà Phương Viễn Duyên không chịu nổi nhất chính là bị phụ nữ khinh miệt.
Cho nên Lê Sân đã thành công chọc giận anh ta.
"Một khi đã như vậy..."
Năm ngón tay Phương Viễn Duyên mở ra, một đoàn lửa ở trong tay anh ta nhanh chóng xoay thành hình tròn.Không đến gần, cũng có thể cảm nhận được độ nóng của nó.
Tô Lãm cũng không chịu yếu thế xung quanh cô ngưng tụ hơi nước.
Hai bên giằng co, chạm vào là nổ ngay.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa hội đường lại bị người khác đẩy ra.Một đội dị năng giả cầm súng ống trong tay, từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào.Bọn họ vây quanh một người đầu tóc hoa râm, bảo vệ nghiêm mật.
Ông lão mặc một bộ tây trang nghiêm cẩn, cúc tay áo tinh xảo, cổ áo không có một nếp nhăn, để lộ ra tính cách quá hoàn mỹ nghiêm khắc của ông.Tóc của ông ta vuốt về sau, không có một chút cẩu thả.Ở mạt thế có năng lực như vậy, chỉ có hai khả năng. Một là người này không chỉ có giàu có mà thậm chí còn có hậu thuẫn có năng lực to lớn.
Lúc ông ta xuất hiện không ai chú ý đến ánh mắt Tô Du khẽ biến.
Mà Tô Lãm cũng chuyên tâm đối địch, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Phương Viễn Duyên nên không chú ý đến ông lão.Nhưng khi ông xuất hiện lại quấy rầy tâm thần của Phương Viễn Duyên.
"Tô tiên sinh!"
Phương Viễn Duyên nói hơi to, cảnh này khiến Kiều Kha đang hấp hối giãy giụa đột nhiên có sức ngẩng đầu lên. Vị Tô tiên sinh này bị cô ta lừa cho nên bây giờ... Tuyệt đối không thể để cho ông ta nhìn thấy Tô Du và Tô Lãm!Nếu không tất cả lời cô ta nói đều sẽ biến thành lời nói dối đáng giận!
Nhưng mà Kiều Kha chưa thể lăn lộn được một chút, lại bị Lê Sân không kiên nhẫn đạp một nhát xuống.Mặt Kiều Kha dán trên mặt đất, trong miệng đều là mùi máu tươi.Bây giờ cô ta mất nước nghiêm trọng, cả người đều mất đi sức lực phản kháng.Cô ta đã biến thành con kiến, con kiến có thể tùy ý bị người ta bóp nát.
"Thị trưởng Phương , đây là chuyện cậu muốn cho tôi xem?"
Ngữ điệu của ông ấy bằng phẳng,khi nói chuyện câu chữ rõ ràng, thậm chí làn điệu dễ nghe.Tuy biểu tình không có biến hóa gì, nhưng người khác có thể thấy rõ ràng ông ta không vui.
Phương Viễn Duyên cũng không ngoại lệ.
Anh ta buông tay, khiêm tốn cúi đầu xuống với ông lão:
"Xin lỗi... Tô tiên sinh, tôi đã chuẩn bị tốt để đón tiếp ông,nhưng bởi vì có người tự dưng gây sự, còn đánh Tiểu Kha trọng thương..."Lời anh ta nói đều là sự thật, Lê Sân cũng không có ý muốn phản bác.
Sau khi ông ta nghe xong lời Phương Viễn Duyên nói, trầm ngâm một tiếng:
"Chuyện là như vậy sao?"
Ông ta lại nói, tầm mắt dừng ở trên người Lê Sân:
"Nhưng các người có nhiều người như vậy lại không thể làm gì được, điều đó chứng tỏ các người vô năng đúng không?"
Mỗi một câu ông ta nói giống như là một phen lưỡi dao sắc bén, cắt một nhát ở trên ngực Phương Viễn Duyên.Ngữ khí của ông ta nhìn như ôn hòa hiền lành, nhưng biểu tình lại là lạnh nhạt khinh thường.
Loại thần thái này không biết đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ.Lê Sân trầm tư sờ sờ cằm. Tô Lãm đứng bên cạnh người Lê Sân thong thả đi ra, nhìn ông lão ở cách đó không xa , trong thanh âm tràn đầy niềm vui mừng không thể tin được:
"Ông quản gia?!"
Nháy mắt giọng nữ non nớt cắt qua không khí trầm buồn, ông lão nghe thấy tiếng cô bé gọi, trên mặt thế nhưng hiện ra vài phần kích động .Ông phất tay đẩy Phương Viễn Duyên ở trước mặt ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến chỗ Tô Lãm.
"Tiểu thư!"
Một khắc nhìn thấy Tô Lãm ông là một người đã có tuổi cũng không nhịn được kích động:
"Cuối cùng thì lão cũng tìm được người rồi tiểu thư."
Ông cụ Tô gia con gái con rể cũng đã chết, ngay cả cháu trai cháu gái cũng mất tích không tìm thấy. May mắn nhờ họa được phúc, thức tỉnh được dị năng, nhưng cũng không đền bù được sự tổn thương trong lòng.
Lúc Tô Lãm Tô Du mất tích bọn họ lại không thể thông báo toàn quốc đi tìm, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm hỏi thăm, thậm chí tên cũng không thể nói ra trực tiếp.Bởi vì người mơ ước Tô gia quá nhiều.Tô Lãm và Tô Du, rất có khả năng cao sẽ trở thành lợi thế để uy hiếp Tô gia.